Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Trước hừng đông chính là thời khắc hắc ám nhất của một ngày.

Lục Tu Văn trong đêm đen mở mắt.

Đoàn Lăng đang ngủ say bên cạnh y.

Y lẳng lặng liếc mắt nhìn người kia một cái rồi xốc chăn lên bước xuống giường. Trên thân thể y vẫn còn dấu vết hoan ái, vòng eo bủn rủn, hai chân lẩy bẩy phát run, nhưng không vì vậy mà động tác của y bị ảnh hưởng, bàn tay vẫn thoăn thoắt mặc quần áo, nhặt cây trâm dưới đất lên, sau đó nhẹ nhàng rút ra – nguyên lai cây trâm bằng ngọc kia bên trong còn cất giấu một thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve, mũi kiếm tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, vừa thấy liền biết có thể chém sắt như chém bùn.

Lục Tu Văn đẩy cửa phòng, cầm đoản kiếm trong tay, trên miệng còn lưu một mạt cười khó cưỡng.

Khách *** yên tĩnh không tiếng động.

Ban ngày, y đã quan sát kĩ địa hình cho nên không hề chần chờ, lướt qua từng phòng một, đếm thầm trong đầu: một, hai, ba…

Đếm đến ba liền dừng lại trước cửa một gian trọ.

Y nín thở lắng nghe động tĩnh trong phòng, đoản kiếm trong tay đẩy vào giữa khe cửa, căn phòng cứ như vậy im ắng mở ra. Trong phòng le lói vài vệt ánh trăng mờ nhạt, chỉ đủ thấy được một dáng người mơ hồ nằm trên giường.

Lục Tu Văn tiêu sái bước qua, khi đến cạnh giường, bỗng nhiên cảm thấy có gì bất thường, y thế nhưng không nghe được tiếng hít thở của người nọ! Y giơ tay phải lên, đoản kiếm một đường đâm tới, chỉ nghe “Vút” một tiếng chui vào trong chăn, hoàn toàn không có cảm giác đâm vào máu thịt.

Lục Tu Văn lập tức nhận ra mình đã trúng kế, gương mặt hơi biến sắc, y quay đầu lại nhìn, đã thấy một thân ảnh quen thuộc đứng ở ngoài cửa từ lúc nào.

“Đoàn đại hiệp,” Lục Tu Văn vòng tay thu lại đoản kiếm, rất nhanh bình tĩnh lại, cười cười, “Thật là trùng hợp, ngươi không ngủ được cũng đi ra ngắm trăng sao?”

Đoàn Lăng chậm rãi tiến đến gần y, bóng tối mờ mịt phủ lên người, nhìn không rõ biểu tình trên mặt: “Dù ta có ngắm trăng cũng không đến phòng Lâm minh chủ làm gì cả.”

“A, thì ra là phòng của Lâm minh chủ?” Lục Tu Văn ra vẻ kinh ngạc nói, “Nhưng sao trong phòng lại không thấy ai nha?”

Đoàn Lăng lãnh đạm đáp: “Là bởi vì ta đã nhìn thấu quỷ kế của ngươi, gọi tiểu nhị đổi phòng cho Lâm minh chủ.”

“Sau khi ta và ngươi… lúc ta đi ra ngoài lấy nước.”

Trên mặt Lục Tu Văn vẫn là tươi cười không đổi: “Ngươi làm sao đoán được… ta muốn ám sát Lâm minh chủ?”

“Ta hiểu rất rõ con người ngươi, ngươi chưa bao giờ làm việc gì mà không có dụng ý, nếu như là ngươi kinh địch để ta bắt được, sẽ không an phận ở khách *** ngây người mấy ngày, đến ý định chạy trốn cũng không có. Như vậy, tất nhiên là có mục đích khác. Ban đầu ta đoán không ra, nhưng khi thấy Lâm minh chủ và sư phụ của Liễu Dật cùng đi với nhau, ngươi lại còn cố ý phái người điều tra lý lịch của ta và Liễu Dật, ta liền biết được mục tiêu của ngươi là ai. Mấy ngày trước ngươi đối xử với ta bình thường, bỗng dưng tối nay lại tốt đến kì lạ, ta muốn không hoài nghi cũng không được.”

“Thì ra là thế.” Lục Tu Văn giống như tiếc hận thở dài một hơi, “Không tồi, thực ra ta đánh cược cùng Tả hộ pháp xem ai mang được đầu của võ lâm minh chủ về. Năm trước ta bị thương nặng, công lực hao tổn, muốn giết người đương nhiên không dễ dàng. Nhưng nếu làm bộ bị ngươi bắt, có thể ở lại khách *** ông ta chuẩn bị trụ, cũng khiến ông ta mất cảnh giác. Động thủ tiện biết bao nhiêu a. Đáng tiếc việc tưởng sắp thành mà lại bại, ai nha, xem ra thua đến nơi rồi.”

Đoàn Lăng hừ lạnh một tiếng: “Lâm minh chủ võ công đến bậc nào, đến Tả hộ pháp cũng không phải đối thủ của ông ấy.”

“Nếu ngươi không cho gọi người đổi phòng mà trước tiên nói cho hắn hay việc ta muốn ám sát hắn, có khi ta đã thành công rồi.”

“Nếu như thế, người chết chính là ngươi.”

Lục Tu Văn cười tủm tỉm nhìn hắn: “Thì ra là Đoàn đai hiệp không nỡ để ta chết.”

Nói đến chữ chết kia, đoản kiếm trong tay y vung lên, giành thế công kích Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng không rút kiếm ra, chỉ dùng tay không đỡ mấy chiêu phóng tới, kinh ngạc nói: “Võ công của ngươi đã khôi phục?”

“Ngươi rõ ràng bị ta phong bế huyệt đạo, sao có thể tự giải huyệt?”

“Ai nha, chuyện bí mật không nói cho ngươi nghe được. Tự mình đoán đi thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã giao thủ vài chiêu, từ bên giường dịch chuyển dần về hướng cửa sổ.

Lần trước ở đình bên hồ, hai người đánh đến khó phân thắng bại, lần này lại là Đoàn Lăng chiếm thế thượng phong. Chiêu thức của Lục Tu Văn tuy rằng tinh diệu, khinh linh biến hóa, nhưng lại không so được với Đoàn Lăng về nội lực, so chiêu một hồi đã có chút duy trì không nổi.

Đoàn Lăng chọn đúng thời cơ, một chưởng đánh về phía đầu vai y, lúc Lục Tu Văn né tránh, hắn liền vòng tay ra sau lưng y.

Lục Tu Văn chỉ kịp hô nhỏ một tiếng đã nằm gọn trong ***g ngực người kia.

Hơi thở quấn quýt vào nhau, dường như chưa từng có trận giao tranh lúc trước.

Tay Lục Tu Văn chống lên ngực Đoàn Lăng, “Đoàn đại hiệp là chưa thỏa nguyện, còn muốn tiếp tục sao?”

Đoàn Lăng tim đập thình thịch, hỏi “Ta và ngươi… chuyện vừa nãy… cũng nằm trong kế hoạch của ngươi sao?”

“Đương nhiên không phải, ” Lục Tu Văn liếm môi, cười mỉm nói: “Chỉ là Đoàn đại hiệp nhìn rất ngon miệng, ta không nhịn được muốn nếm thử một chút.”

Y nói dứt lời, ngẩng đầu hôn lên môi Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng không tránh né.

Hắn chuẩn bị đáp lại, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.

Dù sao khách *** còn có hai vị võ lâm tiền bối, Đoàn Lăng và Lục Tu Văn gây ra tiếng động lớn như vậy, họ không thể nào không nghe thấy.

Chẳng bao lâu sau đã thấy ngoài cửa có vài người đứng, Liễu Dật lớn tiếng gọi: “Đoàn đại ca, xảy ra chuyện gì?”

Lâm Thiên Phúc thêm vào: “Đoàn hiền chất, là ma giáo yêu nhân làm loạn sao?”

Lục Tu Văn không để ý tới người đến, vẫn say sưa hôn Đoàn Lăng, cắn mạnh trên môi hắn một hơi, tận đến khi nếm thấy vị máu. Lúc này Lục Tu Văn mới cười nhẹ một tiếng, thừa dịp Đoàn Lăng giật mình mới từ trong ***g ngực hắn giãy ra, mũi chân nhẹ nhàng phát lực, nhảy lên cửa sổ.

Y tự biết mình không địch lại cả nhóm người liên thủ, nên thừa dịp ly khai.

“Đoàn đại hiệp, hẹn ngày tái ngộ.” Lục Tu Văn tay áo tung bay, trong bóng đêm gương mặt trắng trẻo lộ ra chút thần thái yêu dị, “Lần sau gặp mặt, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Nói xong, bàn tay đặt ngang trên cổ, làm động tác cắt rời thủ cấp.

Thoắt cái y liền lui ra sau, cười lớn từ cửa sổ nhảy xuống.

Đoàn Lăng đuổi thêm vài bước, thò người ra ngoài của sổ nhìn theo, chỉ thấy Lục Tu Văn như gió lao đi, trong nháy mắt đã biến mất trong đêm đen mờ mịt.

Hắn tự biết khinh công của mình không hơn y là mấy, cũng không định truy đuổi. Vừa rồi mới bị Lục Tu Văn cắn, môi lúc này mới có cảm giác đau đớn, trong lòng không rõ là tư vị gì.

Mấy người Liễu Dật đồng thời đi vào, thấy hiện trạng trong phòng đều chưa hiểu mọi chuyện ra sao. Lâm Thiên Phúc liếc nhìn trên giường lộn xộn, có chút đoán được, bất quá ông ta đã quá lõi đời, tuyệt đối không nói ra lời. Sư phụ của Liễu Dật cũng bảo trì im lặng, chỉ có Liễu Dật mồm miệng liến thoắng, hết hỏi chuyện gì xảy ra lại hỏi Lục đại ca của hắn đi đâu không thấy.

Đoàn Lăng nhìn lên bầu trời đã le lói chút ánh sáng, “Y trúng yêu thuật mê hoặc của ma giáo, đã rời khách *** rồi.”

“A? Đoàn đại ca, ngươi còn không mau đuổi theo?”

Đoàn Lăng đưa tay chạm lên môi mình, cũng nếm được một chút huyết vị: “Chúng ta chuẩn bị đi đến tổng đàn ma giáo, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp lại y.”

Chính là đợi tới lúc đó, không biết cục diện sẽ như thế nào?

“Không sai,” Lâm Thiên Phúc tiếp lời hắn, “Đã hẹn ngày hôm nay xuất phát, hiện tại trời vừa hửng sáng, còn có thể bàn bạc thêm lúc nữa, ăn điểm tâm xong sẽ lên đường.”

Lâm Thiên Phúc là loại người nào, liếc mắt đã tinh tường phát hiện, quan hệ giữa Đoàn Lăng và Lục Tu Văn không bình thường. Nhưng hiện giờ thời buổi nhiễu nhương, võ công được như Đoàn Lăng hỏi có mấy người? Cho nên lúc này không nhất thiết trở mặt cùng hắn, cứ nhẹ nhàng xoa dịu, nhắm một mắt mở một mắt.

Lâm minh chủ đã lên tiếng, Liễu Dật cũng không còn gì để nói liền đưa sư phụ về phòng.

Đoàn Lăng vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, ánh mắt dính chặt lấy nơi người nọ biến mất.

Lâm Thiên Phúc bước đến vỗ vỗ vai hắn, khuyên giải vài câu rồi rời đi.

Nhưng chỉ chốc lát sau đó, Lâm Thiên Phúc lại triệu tập mọi người lại. Thì ra khi ông ta trở về phòng, liền nhìn thấy trên bàn một phong thư. Phong thư này chính là của Tả hộ pháp cho người đưa tới. Trong thư chỉ vọn vẹn mấy dòng, từ ngữ khách khí, mời Lâm Thiên Phúc cùng những người đi chung mồng tám tháng tám đến Thiên Tuyệt giáo dự tiệc.

Tiệc này đương nhiên không dễ nuốt, huống chi mồng tám tháng tám không phải là ngày giỗ của ma giáo giáo chủ sao? Xem ra là Tả hộ pháp kia vì muốn thay giáo chủ báo thù mà tính toán một lưới bắt gọn.

Đám người Đoàn Lăng đương nhiên không sợ hãi gì, đọc lại lá thư một lần, ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn, thu thập đồ đạc xong liền rời đi.

Nhớ đến chuyện đặt cược mà Lục Tu Văn nói tới trước đây, Đoàn Lăng trong lòng luôn cảnh giác, hắn lo trên đường sẽ có kẻ gây bất lợi cho Lâm Thiên Phúc, lúc nào cũng cẩn thận phòng bị. Không ngờ suốt dọc đường không gặp trở ngại gì, một người của ma giáo cũng chưa thấy.

Tổng đàn ma giáo xây dựng trên một hẻm núi địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, dân cư thưa thớt. Không ai biết ngọn núi kia tên gọi là gì lâu ngày, người ta gọi nó là núi Thiên Tuyệt.

Mấy người Đoàn Lăng cưỡi ngựa không quản ngày đêm, qua mười ngày mới tới chân núi Thiên Tuyệt. Lúc này đã vào đầu tháng tám, thời tiết đã bớt ấm áp, không ít giang hồ nhân sĩ đã tới trước, chỉ là đang đợi hiệu lệnh của minh chủ, không dám tùy tiện vào núi.

Lâm minh chủ cùng võ lâm nhân sĩ hàn huyên vài câu rồi lấy ra lá thư của Tả hộ pháp. Xem xong, tất cả lại bắt đầu một hồi nghị luận.

Có người nói ma giáo quá mức kiêu ngạo, phải lập tức vào núi giết sạch, một kẻ cũng không để sống.

Cũng có người nói nếu đối phương đã hẹn trước vào ngày mồng tám tháng tám, nhất định đã có chuẩn bị, không bằng tấn công sào huyệt bọn chúng trước ngày này, khiến chúng trở tay không kịp.

Lại có người nói tốt nhất nên chờ vài ngày, làm giảm nhuệ khí của kẻ địch, qua Trung Thu sẽ nhất loạt đánh vào.

Lúc này tụ họp lại, hơn phân nửa là những nhân vật có uy tín trên giang hồ, ai cũng có lí của mình, không ai nghe ai.

Lâm minh chủ chỉ im lặng lắng nghe, ánh mắt lướt trên gương mặt từng người, trong tay hai quả kim hoàn va chạm nghe “coong” một tiếng, âm thanh vang dội đến tận mây xanh, tiếng xôn xao vì thế mà tắt lịm.

Trong lòng mọi người đều chấn động, ai cũng không dám lên tiếng.

Lâm minh chủ khéo léo đưa đẩy, đầu tiên là lộ ra công phu kinh người, sau đó trên mặt lại một bộ tươi cười hòa khí, nói: “Ma giáo yêu nhân làm hại võ lâm, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ phải chiến đấu. Sớm một ngày hay muộn một ngày, thật ra cũng không khác nhau lắm. Theo ta thấy, cứ đúng hẹn mà vào núi, miễn cho bọn Ma giáo xem thường chúng ta, lại cho rằng chúng ta là hạng người ham sống sợ chết, mọi người nghĩ sao?”

Lâm Thiên Phúc nhiều năm làm minh chủ, từ trước đến nay vẫn uy nghiêm tột bậc, cuộc tấn công ma giáo lần trước cũng chính do ông làm đầu lĩnh lời nói ra, đương nhiên mọi người đều tin phục. Huống chi hành tẩu giang hồ, quan trọng nhất chính là hai chữ thanh danh, làm sao chấp nhận được bị coi là rùa đen rút đầu? Những người đến đây, phần không nhỏ là có bạn bè người thân bị ma giáo hãm hại, lòng đầy căm phẫn, hận không thể ngay ngày mai xông vào chém giết.

Ngày thấm thoát trôi.

Đoàn người ở dưới chân núi dựng trại tạm thời, chẳng mấy chốc đã đến ngày hẹn tháng tám.

Đoàn Lăng thức dậy sớm nhất.

Trời còn chưa sáng, hắn đã luyện xong một bộ kiếm pháp. Mấy ngày nay hắn trầm mặc ít lời, ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, đến khi xuất phát, hắn cũng là tuốt phía trước mà đi. Luận hiểu biết đối phó với ma giáo, không ai dám so với hắn, lần trước tấn công ma giáo, cũng là hắn một mình một ngựa dẫn đầu đoàn người. Chỉ là lần đó hắn một lòng muốn cứu Lục Tu Ngôn, còn lần này, người trong lòng hắn lại là Lục Tu Văn.

Núi Thiên Tuyệt tuy rằng cao chót vót, nhưng đoàn người leo lên ai cũng một thân võ nghệ, dọc đường cũng coi như dễ chịu, vẫn chưa thấy trở ngại gì. Lúc mặt trời chói chang nhất, đoàn người đã lên đến đỉnh núi.

Tổng đàn ma giáo vốn đứng từ chỗ này là có thể nhìn thấy, nhưng năm trước đã bị một mồi lửa thiêu trụi, giờ đã trở thành đất trống, chỉ còn lại vài bức tường đổ, đen đúa âm trầm có chút dọa người.

Không thấy dấu vết tu sửa, mọi người đều thắc mắc không hiểu Tả hộ pháp ẩn thân nơi nào, tìm kiếm một hồi bỗng có người kêu lên: “Nơi này có chữ!”

Đoàn người đi qua liền thấy, trên vách đá máu chảy đầm đìa có ghi một hàng chữ: Nơi lũ tiểu nhân chính đạo chôn thây!

Ngòi bút mạnh mẽ, tự nhiên hiển hiện một loại tiêu sái, chỉ là từng chữ đều là viết bằng máu tươi, nhìn thấy ghê người. Hơn nữa lời nguyền rủa quá ác độc, khiến người nghe tâm đều phát lạnh.

Đúng lúc này có người nóng nảy, lùi một bước, miệng mắng to: “Ma giáo yêu nhân, quen thói tà thuyết mê nhân hoặc chúng!”

Nói xong tiến tới, một chưởng đánh vào vách đá viết tự.

Ầm ——

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, vách đá trúng một chưởng kia nứt vỡ, đá vụn rơi xuống liên tục, dần dần lộ ra một sơn động sâu hun hút.

Mọi người không khỏi ồ lên.

Người xuất chưởng cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ một chưởng mình tùy ý đánh ra lại có uy lực đến vậy, hắn cúi đầu nhìn tay mình, cùng lúc hét lên một tiếng kinh hãi. Nguyên lai bàn tay dính vết máu trên vách đá, lúc này đã đen thùi một mảnh, hiển nhiên là trúng kịch độc.

Không đến một tích tắc, người nọ bắt đầu cầm chặt bàn tay mà gào thét, tiếng kêu tê tâm liệt phế, làm người ta lông tóc dựng đứng.

Trong đoàn người có nhiều vị tinh thông y thuật, vội cắt bàn tay hắn nhằm phóng xuất máu độc, không ngờ đau đớn tuy rằng có tiêu giảm, lại biến thành một loại ngứa ngáy, từ trong xương cốt ngứa đi. Người nọ mặc dù là thân hán tử, nhưng cũng không chịu nổi tra tấn ở mức này, ngã lăn trên mặt đất mà quằn quại.

Những người đứng xung quanh không có cách nào, đành hướng Lâm minh chủ cầu cứu.

Lâm minh chủ vẫn rất bình tĩnh, không nặng không nhẹ nói: “Chém đứt cả tay phải của hắn đi, miễn cho độc chạy vào tim, lúc đó có muốn cứu cũng không nổi.”

Lúc tính mạng như chuông treo sợi mành, một cánh tay có sá là gì. Nhưng vừa mới có người định rút kiếm đi tới, hán tử kia đã kêu lên một tiếng thảm thiết, bọt mép sùi ra bên miệng, cả người giật giật hai cái rồi… không bao giờ cử động được nữa.

Có người cúi xuống dò xét hơi thở của hắn, lắc đầu nói: “Đã tắt thở.”

Lâm minh chủ thần sắc ngưng trọng::”Độc dược thật lợi hại, thủ đoạn này quả là táng tận lương tâm.”

Vách núi nứt vỡ, tất nhiên là do Tả hộ pháp đã có tính toán từ trước, hắn đã sớm biết được sẽ có người bị mấy chữ kia chọc giận nên trước đó đã phết độc được, không mất tí sức nào mà lấy đi một mạng người. Lúc này tuy mặt trời chói chang ở trên cao, trong lòng ai cũng chỉ thấy lạnh lẽo. Bọn họ là vì diệt trừ ma giáo mà đến, nhưng còn chưa thấy mặt địch nhân, đã mất đi một người.

Sơn động kia xuất hiện như bày ra bộ mặt dữ tợn, bên trong sâu không thấy đáy, không biết còn muốn nuốt chửng bao nhiêu tính mạng.

Lâm minh chủ cũng không vội đi vào, cúi đầu trầm tư một lát rồi xoay người hỏi Đoàn Lăng: “Đoàn hiền chất có từng biết đến sơn động này?”

“Chưa từng.” Đoàn Lăng nghĩ nghĩ, nói, “Bất quá ta nghe nói ma giáo dựa vào thế núi mà xây dựng sào huyệt, ở bên trong núi đào rất nhiều mật đạo, trừ bỏ tâm phúc của giáo chủ, ai cũng không biết chúng thông đến nơi nào.”

Năm trước ác chiến, giáo chủ ma giáo tự cao tự đại có võ công hộ thể, vẫn chưa dùng đến mật đạo hiện giờ thì ngược lại, Tả hộ pháp đương nhiên xảo trá hơn người.

Lâm minh chủ nói: “Nếu như vậy, hẳn là Tả hộ pháp đang đợi chúng ta ở bên trong.”

Mọi người nghe xong lời này, lập tức xôn xao.

“Chẳng lẽ phải đi vào sơn động này?”

“Đây là địa bàn của bọn chúng, còn không biết có bao nhiêu bẫy rập.”

“Nếu tất cả chúng ta cùng đi vào, người của Ma giáo phong tỏa sơn động lại, chúng ta chẳng phải sẽ chết rục xương trong đó sao?”

Lâm minh chủ giơ tay, ý bảo mọi người im lặng, nói: “Đương nhiên không phải tất cả đều đi vào. Ta nghĩ không bằng chia làm hai nhóm, một nhóm theo ta đi vào, nhóm còn lại ở bên ngoài, như thế nào?”

Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn nhau: “Cái này… ai đi vào?”

Đoàn Lăng là người đầu tiên lên tiếng: “Ta.”

Liễu Dật đứng bên cạnh hắn cũng vội vàng nói: “Ta nữa, ta nữa.”

Lúc sau lục lục có người đứng dậy, hơn phân nửa là tài cao mật lớn, hoặc là có công phu vững vàng, hoặc là có thâm thù cùng ma giáo.

Những người khác ở lại cửa động canh chừng.

Đoàn người tiến vào trong động, hàn khí từ đâu đó len lỏi vây lấy, lạnh hơn rất nhiều so với bên ngoài. Đoàn Lăng vốn quen thuộc với cơ quan ám khí của ma giáo nhất, nên hắn cầm đuốc đi hàng đầu. Lâm minh chủ ở giữa phối hợp tác chiến, còn có một vị cao thủ ở phía sau áp trận.

Dọc đường đi, bọn họ đều để lại kí hiệu trên vách đá để phòng ngừa bị lạc. Ban đầu khi vào trong động, Lâm minh chủ lo lắng nhất chính là vào được mà không ra được, càng chạy càng không thấy lối thoát, cuối cùng bị nhốt bên trong. Không ngờ đi thẳng một đường, chưa thấy sự tình gì phát sinh, mãi tới nửa canh giờ sau, phía trước mới hiện ra một tia sáng nhạt.

Mọi người liền đề cao cảnh giác, chuẩn bị tinh thần ứng chiến.

Càng đi về phía trước, con đường càng rộng mở, theo đó trước mắt sáng ngời, phía cuối hang động dường như là một đại sảnh rộng lớn. Bốn góc thắp thật nhiều trường minh đăng, ánh nến chiếu sáng ngời cả thính đường, mười bàn đá bày kín thức ăn và rượu, chỉ đợi người ngồi xuống nhập tiệc.

(长明灯: đèn trường minh, là loại đèn được thắp sáng liên tục, chủ yếu dùng cho việc thờ cúng. Minh họa: link)

Trong thư Tả hộ pháp nói mời bọn họ dự tiệc, không ngờ thật sự có tiệc rượu. Thức ăn tuy không phải sơn hào hải vị, nhưng thịt gà thịt bò đều có, giữa đủ món bày ra, có một thứ gì thật lớn đặt trên khay vàng, bên trên đậy kín, nhìn qua không thể đoán được là thứ gì.

Mọi người vẫn còn nhớ kĩ vết xe đổ ban nãy, không dám dùng tay trần chạm vào mâm vàng kia, nhưng cũng có người không nhịn được tò mò, cầm kiếm đẩy nắp đậy ra.

Chỉ nghe “keng” một tiếng, nắp đậy kia rơi xuống, ngay sau đó là tiếng thét váng óc làm người ta sợ hãi. Nguyên lai, trên chiếc mâm kia chính là thủ cấp của ai đó!

Đầu người này là sử dụng biện pháp đặc thù bảo quản, vẫn duy trì tướng mạo khi còn sống, chỉ có đôi mắt trợn ngược lên, nhìn muốn rợn tóc gáy.

Trong đám người nổi lên một trận xôn xao, ngay sau đó đã có người bổ nhào về phía trước, tê tâm liệt phế mà gào lên “Nhị ca”.

Bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ: Đúng vậy, là công tử nhà Vương gia.”

Tiếng gào này giống như giọt nước làm tràn ly, một loạt người xông lên mở mâm vàng ra, mười khối đầu người nhất nhất xếp hàng trước mắt quần chúng, lại đúng là thủ cấp của những người đã bị ma giáo giết hại trước đó.

Những người đầu nằm tại nơi này, đều có hảo hữu, người thân vì báo thù mà đến. Không ngờ chính họ lại chứng kiến những người quan trọng của mình biến thành món ăn trên bàn.

Đau thương và giận dữ như bùng lên, tiếng mắng cùng khóc la không dứt bên tai.

Đoàn Lăng nhìn thấy không ít người nâng thủ cấp của người thân lên, trong lòng chợt hô không ổn, kêu lên: “Đừng đụng vào! Mau thả xuống!”

Lâm minh chủ cũng phát giác có gì không đúng, “Trên thủ cấp có độc?”

Đoàn Lăng trả lời: “Thủ cấp này là cố ý để trên mâm vàng, chỉ sợ là vì muốn chúng ta nhầm tưởng là không có độc…”

Nói chưa xong, chợt nghe có người hô lên: “Sâu! Có sâu!”

Một loạt tiểu trùng màu đỏ sậm từ thất khiếu của những thủ cấp bay ra, phân tán trong đám đông. Phải có đến trăm ngàn con, ào ào không dứt những người đứng gần một chút đã bị bao kín cơ thể.

Lũ tiểu trùng như một chùm mây đỏ, đông nghìn nghịt tàn phá bừa bãi.

Liễu Dật vừa nhìn đã cảm thấy da gà da vịt nổi hết lên, nuốt nước bọt mấy cái mới hỏi: “Đoàn đại ca, trùng này có độc hay không?”

Đoàn Lăng cười khổ nói: “Nếu không có độc, ma giáo dùng vào lúc này để làm gì? Loại trùng này lấy thân thể con người làm thức ăn, một khi bị cắn trúng sẽ cực kì ngứa, cuối cùng vì chính mình gãi đến trày da tróc vảy mà chết tươi.”

Người bị tiểu trùng bám tựa hồ có vô cùng thống khổ, miệng hét “A a” không dứt, liều mạng gãi trên mặt. Tiểu trùng theo đó bị gãi rơi xuống nhưng những người này cơ bản không hề phát giác, vẫn dùng hết sức bình sinh mà gãi. Làn da dù đã không còn trùng bám máu chảy ròng ròng, có người thậm chí gương mặt đã vì gãi mà nát bấy.

Những người còn lại đều bị hình ảnh này làm kinh sợ.

Lâm minh chủ nhìn thấy, biết đã không còn cứu được, quyết định thật nhanh: “Mau! Nhanh rời khỏi nơi này!”

Phía cuối đại sảnh có một lối ra, nhiều người trong lúc hỗn loạn đã bất chấp lao về phía này. Những người chạy trốn chậm đã đều bị tiểu trùng cắn, không lâu sau đều gãi đến huyết nhục lẫn lộn.

Liễu Dật không đành lòng, cũng không dám quay đầu nhìn lại, liều mạng chạy vê phía trước. Lúc ra tới đại sảnh, lại nhìn thấy một hành lang hẹp dài. Cây đuốc sớm đã văng đi nơi nào không rõ, người chạy đằng trước bỗng nhiên hét to một tiếng.

“Sao lại thế này?”

“Có cơ quan!”

“Là độc tiễn… Á…”

Dám tiến vào đến đây đều là cao thủ nhất đẳng, sẽ không dễ dàng trúng tên như vậy. Chính là vừa rồi một đường vô sự, vào đến sảnh kia lại bị độc trùng làm kinh hãi, nhất thời hoảng loạn chọn sai đường, vào đúng cơ quan bố trí ngầm, không ít người vì trúng độc tiễn mà chết.

Càng tiến lên, bẫy rập càng nhiều, một vòng lại nối một vòng, dồn dập xuất hiện, dùng hết hơi hết sức cũng không ứng phó nổi. Cũng may tiểu trùng này di chuyển rất chậm, không kịp đuổi theo đoàn người.

Không biết trải qua bao lâu, hành lang dần dần trở nên rộng rãi. Trước mắt hiện lên một cánh cửa.

Không ai dám vội vàng, cẩn thận đẩy cửa ra. Chỉ thấy phòng này so với đại sảnh lúc trước nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa bố trí cực kì cổ quái, trắng bệch thê lương hệt như linh đường. Ở trung tâm dựng một loạt linh vị. Nhìn gần, những linh vị kia đều chưa khắc tên.

“Kỳ quái, đây là muốn tế người nào?” Liễu Dật nhất thời tò mò, thử đếm số lượng linh vị, đếm xong sắc mặt thoáng cái thay đổi, “Lâm minh chủ, có tổng cộng mười bảy linh vị.”

“Thì sao?”

“Những người đang ở trong phòng này, cũng vừa đủ mười bảy người.”

Liễu Dật nói xong, tất cả lặng ngắt như tờ.

Từ khi xuống huyệt động, bọn họ hao tổn không ít người, giờ phút này số người còn lại không nhiều không ít, vừa vặn mười bảy người. Chẳng lẽ đây là linh vị chuẩn bị cho bọn họ?

Trong lòng ai cũng thầm đoán như vậy, nhưng không ai dám nói ra khỏi miệng.

Cuối cùng vẫn là Liễu Dật bắt đầu trước, “Tả hộ pháp kia chẳng lẽ đã biết trước mọi chuyện, biết được chúng ta sẽ có bao nhiêu người tiến vào?”

“Đương nhiên không phải.” Đoàn Lăng cười lạnh, nói, “Nơi này chắc chắn có cơ quan mật, Tả hộ pháp đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của chúng ta, cho nên mới có thể bố trí đủ số linh vị.”

Mọi người nghe vậy, vội tìm kiếm một phen, nhưng cũng không phát hiện được thứ gì. Hơn nữa phòng này chỉ có cửa vào, ngoài ra không còn cửa nào khác.

Lâm minh chủ nhăn mày, thở dài: “Là ta sơ suất, không nghĩ tới Tả hộ pháp cắt thủ cấp của người khác còn có dụng ý khác, ngay lúc sau dính vào đủ loại cơ quan bẫy rập, vào càng sâu càng hung hiểm. Xem ra hắn từ nửa năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch.”

Liễu Dật đi tới nói: “Tả hộ pháp kia mưu đồ hiểm ác, những thứ quỷ kế này xét ra cũng là bình thường đối với hắn, nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chính nghĩa tất nhiên sẽ không thua cái lũ ma giáo đó đâu.”

Hắn nói xong, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, hỏi: “Đoàn đại ca, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì?”

“Tiếng gì đó, như là tiếng sáo?”

Nhĩ lực của Đoàn Lăng đương nhiên tốt hơn Liễu Dật, hắn cẩn thận lắng nghe nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không có, ta không nghe thấy gì cả.”

“A? Sao ta lại…?”

Liễu Dật đột nhiên mở lớn hai mắt, đáy mắt như nhiễm một màu mê man, ánh mắt vốn trong suốt sáng ngời bỗng trở nên ảm đạm vô thần.

Đoàn Lăng thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng cảm thấy không đúng, lại vừa lúc nhìn thấy Lâm minh chủ đứng bên cạnh, nhất thời lóe lên một ý niệm, vội quát lên: “Lâm minh chủ, cẩn thận!”

Nhưng đã muộn.

Vì phòng bị ma giáo có thể đột nhiên xuất hiện, Liễu Dật lúc nào cũng cầm kiếm trong tay, nhưng hiện tại, chỉ thấy hắn mau lẹ vô cùng, huy kiếm về phía Lâm minh chủ đâm tới.

Lâm minh chủ có nằm mơ cũng không ngờ Liễu Dật có thể đánh lén mình, mặc dù dựa vào bản năng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị một kiếm đâm trúng ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play