Vân Phỉ nghe được câu này thì tức giận đến nỗi run lên. Mẹ nàng đã dâng cho ông ta mọi thứ, tiêu tán hết cả gia tài, thân là chính thất, lẽ nào
được phong hoàng hậu không phải chuyện đương nhiên sao? Vậy mà ông ta
lại cảm thấy mẹ nàng hoàn toàn không xứng với ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, là mơ mộng hão huyền!
Trong mắt ông ta chỉ có quyền thế và lợi
ích, chưa bao giờ biết mẹ thật sự muốn gì. Loại người không bằng cầm thú này hoàn toàn không xứng với tấm chân tình của mẹ. Mẹ làm rất đúng, thà rằng xuất gia chứ không muốn nhìn bộ mặt ghê tởm đáng ghét này nữa.
Nàng hít sâu một hơi, cố nén lửa giận và sự căm phẫn trong lòng xuống.
“Phụ hoàng, mẹ không hề có ý đó, mẹ sớm đã có ý định xuất gia tu hành từ lâu rồi. Đầu năm nay ở Tịnh Thổ tự người đã nảy sinh ý định xuất gia, chắc
phụ hoàng cũng còn nhớ mẹ từng muốn dùng tiền ông ngoại để lại để xây
một cái am.”
Nhắc tới chuyện đầu xuân này, cơn giận của Vân Định Quyền cũng bất gian tiêu tan. Lúc ấy, quả thật Vân Phỉ có nhắc đến
chuyện Tô Thanh Mai muốn xây một cái am để tu hành. Sau đó, số bạc ấy bị hắn lấy mất. Bây giờ nhắc tới chuyện cũ, hắn cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Mẹ đã quyết ý rồi, bà nói nếu phụ hoàng không chịu đồng ý thì bà sẽ cạo đầu, tu hành trong cung.”
Cạo đầu tu hành trong cung? Vậy há chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười
chỉ trích sao? Đồn ra ngoài thì hắn biết để mặt vào đâu? Vân Định Quyền
cau mày nói: “Thế còn ra thể thống gì nữa. Nếu bà ấy muốn đi Ân Minh tự
thì cũng được, nhưng không thể cạo đầu đi tu mà chỉ có thể để tóc tu
hành.”
“Đa tạ phụ hoàng.”
Sau khi Vân Phỉ lui ra, ngự
thư phòng chìm trong yên tĩnh, ngọn lửa trong lò sưởi bùng cháy, than
trong lò nổ tách một tiếng khiến Vân Định Quyền giật mình.
Mớ tóc dài trên bàn đen nhánh và óng ả. Hắn bất giác nhặt nó lên, trong lòng nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.
Lúc ấy, hắn sắp xếp cho người bắt cóc nàng, còn hắn thì dẫn người đi cứu.
Khi lấy cái bao trùm đầu nàng ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là
mái tóc của nàng. Đen nhánh, óng ả, như một mảnh lụa đen bóng.
Khi nhìn thấy mặt nàng, hắn cũng ngẩn ngơ, không ngờ nàng lại xinh đẹp yêu kiều đến thế.
Hắn cũng đã từng rất thích nàng, nhưng theo thời gian trôi qua, số tiền hắn dùng của nàng ngày càng nhiều thì tình cảm đối với nàng cũng càng ngày
càng phai nhạt, thậm chí hắn không muốn gặp nàng nữa. Bởi vì khi nhìn
thấy nàng, hắn sẽ nhờ tới việc hắn đã đặt bẫy lừa dối nàng như thế nào,
đã lợi dụng nàng thế nào, vắt kiệt tiền tài của nàng thế nào.
Tô Thanh Mai giống như một tấm gương luôn soi rõ bộ mặt xấu xí nhất của
hắn, khiến những công lao nở mày nở mặt, vinh quang chói mắt của hắn ở
trước mặt mọi người đều trở nên buồn cười khó coi. Cảm giác lưng bị đè
nặng, cổ họng bị siết chặt này khiến hắn ghét cay ghét đắng, thậm chí có khi còn nghĩ rằng Tô Thanh Mai chết đi thì hắn mới có thể được giải
thoát.
Đi cũng tốt, càng nhìn nhau thì càng ghét.
Vừa
nghĩ đến Tô Thanh Mai, cả người hắn liền cảm thấy không được thoải mái,
không còn tâm trạng nào mà phê duyệt tấu chương nữa. Hắn đứng dậy, đi
đến Ý Đức Cung.
Anh Hồng Tụ tuổi già sắc kém chính là một liều thuốc hay để chữa trị sự hèn mọn thấp kém của hắn trước mặt Tô Thanh Mai.
Còn chưa đến Ý Đức cung thì đã nghe tiếng cười giòn giã từ trong ấy truyền ra.
Hắn xua tay, bảo thái giám đi sau dừng lại, một mình mình bước vào trong.
Vân Thúy đang ở trong sân đá cầu với mấy cung nữ, dưới ánh mặt trời ngày
đông, nàng cười hết sức thoải mái, mắt nheo thành một đường cong.
Vân Định Quyền nhìn nàng ta, bỗng nhớ tới Vân Phỉ. Hai đứa con gái sinh
cùng ngày cùng tháng nhưng lại có hai tính cách khác nhau. Từ nhỏ Vân
Phỉ đã thông minh tinh ý, nhạy bén sắc sảo, còn Vân Thúy thì lại có tính cách mơ hồ ngốc nghếch.
Vân Định Quyền thường thầm thở dài:
người ngốc có phúc của người ngốc, nàng không được làm châu mục tiểu thư thì cũng có chỗ tốt. Vân Phỉ là đại tiểu thư con chính thất, nhiệm vụ
hôn nhân chính trị phải rơi vào người nàng. Nhưng cũng may là Vân Phỉ
chứ nếu là Vân Thúy thì chắc đã chết mấy lần rồi.
Nghĩ tới Vân
Phỉ, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút áy náy. Tuy không thích Tô
Thanh Mai nhưng dù sao nàng cũng là trưởng nữ của hắn, vì hắn mà suýt
nữa mất mạng, hôn nhân cũng thành dở dang thế này.
Hắn thở dài một hơi, bước vào trong.
Mấy cung nữ tinh mắt, vội vàng quỳ xuống đất. Vân Thúy quay đầu qua gọi một tiếng phụ hoàng rồi chạy qua.
Vân Định Quyền ừ một tiếng: “Mẫu phi của con đâu?”
Anh Hồng Tụ đã nghe tiếng, từ trong điện đi ra, cười nói: “Hoàng thượng,
thần thiếp đang có chuyện muốn thương lượng với người đây, người đến
thật đúng lúc.”
“Có chuyện gì?”
Anh Hồng Tụ nói: “Vân Thúy đã mười sáu tuổi rồi, nếu là con gái nhà bình thường thì sớm đã định hôn sự rồi.”
Vân Định Quyền nghe thấy câu này thì lòng không khỏi áy náy. Bởi vì những
đứa con này luôn phải giấu giếm lén lút nên cũng không thể quyết định
hôn nhân, kể cả Vân Thừa Cương, đã hai mươi tuổi mà còn chưa cưới vợ,
Vân Thúy mười sáu mà còn chưa đính hôn.
Hắn bước vào điện, ngồi
xuống cái ghế dựa làm bằng gỗ lim lót tơ vàng, thở dài: “Trẫm bị chuyện
của Ngô Vương làm sứt đầu mẻ trán, chuyện hôn nhân của con gái, nàng cứ
tự liệu mà làm đi. Chọn cho Vân Thúy một mối thật tốt, Thừa Cương cũng
nên cưới vợ rồi, hơn nữa…” Vân Định Quyền ngừng lại một chút, nói. “Nàng cũng lưu ý chọn một mối cho Vân Phỉ nữa.”
Anh Hồng Tụ vừa nghe
liền có vẻ không vui. “Nó có mẹ ruột nó lo, thiếp chọn cho nó, cho dù có tốt thì nó cũng có thể kiếm cớ này nọ được.”
Vân Định Quyền nói: “Tô Thanh Mai muốn đến Ân Minh Tự tu hành.”
Anh Hồng Tụ giật mình. “Cái gì, tu hành?”
“Phải.”
Anh Hồng Tụ mừng như điên, như thế thì Vân Tông sẽ mất đi tư cách được lập
làm thái tử, cơ hội của Vân Thừa Cương sẽ càng lớn hơn. Vân Thúy là
người nông nổi, không thể sâu sắc như mẹ mình nên mặt lập tức tỏ vẻ vui
mừng.
Vân Định Quyền thấy vẻ mặt của hai mẹ con nàng ta thì lập tức không vui.
Hắn đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Nàng phải chọn cho Vân Phỉ một phu quân thật tốt, lúc ấy sẽ cùng xuất giá một lượt với Vân Thúy, không thể nặng bên
này nhẹ bên kia.”
“Dạ, thần thiếp biết rồi.”
Anh Hồng Tụ giỏi đoán sắc mặt, thấy mặt Vân Định Quyền không được vui, đứng dậy
định đi thì vội vàng cười lấy lòng: “Nếu Thục phi muốn xuất gia thì thần thiếp sẽ coi nó như con gái của mình, đương nhiên sẽ tìm cho nó một mối thật tốt, xin hoàng thượng cứ yên tâm.”
Vân Định Quyền ừ một tiếng rồi lập tức rời khỏi Ý Đức cung.
Vân Thúy thấy cha đi rồi thì lập tức nói nhỏ: “Mẹ, nàng ta đã gả một lần rồi, còn chọn cho nàng ta một phu quân tốt gì nữa?”
“Dù có gả một lần rồi thì vẫn có người muốn cưới, bây giờ nó là công chúa, con hiểu chưa.”
Vân Thúy bĩu môi nói: “Con cũng là công chúa vậy.”
Anh Hồng Tụ cười đắc ý. “Đương nhiên rồi, tuy nó là công chúa nhưng còn kém rất xa vị công chúa như con. Con chưa gả, huynh đệ đều là vương gia,
còn nó thì đã từng gả cho người ta, mẹ là một ni cô, ha ha.”
Vân Thúy cũng cười. “Mẹ nàng ta đúng là ngu ngốc.”
“Đúng vậy, nên sau này con phải lanh lợi một chút, đừng có giống như Tô Thanh Mai.”
Hai mẹ con họ trào phúng Tô Thanh Mai ngu ngốc, nhưng hoàn toàn không nghĩ
tới những thứ mình có được bây giờ đều là nhờ Tô gia ban cho.
Anh Hồng Tụ vốn là biểu tỷ thanh mai trúc mã của Vân Định Quyền, còn lớn
hơn Vân Định Quyền hai tuổi. Năm Vân Định Quyền mười sáu tuổi liền thành thân với nàng ta. Vì nhà nghèo rớt mồng tơi, hắn phải xa nhà mưu sinh,
khó khăn lắm mới lấy được một chân đình trưởng.
Vào một dịp tình cờ, hắn biết Tô Vĩnh An giàu nhất vùng đó chỉ có một đứa con gái, gia
tài lại đồ sộ nên nảy lòng tham, gài bẫy để Tô Thanh Mai gả cho hắn. Lúc ấy Anh Hồng Tụ ở quê đã sinh một đứa con trai, hắn không thể vứt bỏ nên giấu Tô Thanh Mai, sắp xếp cho Anh Hồng Tụ ở trong một ngôi nhà ở ngoại thành.
Tuy Anh Hồng Tụ giận Vân Định Quyền vứt bỏ nàng ta cưới
người khác nhưng vì thế mà có được cuộc sống tốt đẹp hơn nên cũng nuốt
giận, bấm bụng chịu cảnh lén lút.
Vân gia và Anh gia đều rất
nghèo, sau khi Vân Định Quyền cưới Tô Thanh Mai thì lấy ít tiền tài của
Tô gia cho nàng ta, nàng ta được hưởng thụ rất thoải mái, được nha hoàn
bà vú hầu hạ quen, không kém gì những phu nhân quan lại giàu có, chẳng
qua không thể được quang minh chính đại, không thể đường đường chính
chính gặp người khác.
Nàng ta vừa tham cuộc sống an nhàn sung
sướng, vừa không cam tâm từ vợ cả trở thành tình nhân không dám thấy mặt trời nên thường khóc lóc oán trách trước mặt các con, cho nên Vân Thừa
Cương hận Tô Thanh Mai, Vân Phỉ và Vân Tông đến thấu xương.
Bây
giờ Vân Định Quyền đã đăng cơ làm hoàng đế, hậu cung không có hoàng hậu, vị trí Đức phi đứng đầu tứ phi, cuối cùng thì Anh Hồng Tụ cũng được nở
mày nở mặt. Loại người bị đè nén nhiều năm này, một khi có được quyền
thế thì trình độ ngang ngược ngông nghênh lập tức tới mức không thể nói
nổi, vô hình cứ tỏ vẻ ta đây hơn hẳn ba vị phi tử khác.
Anh Hồng Tụ xuất thân thấp hèn, lại ru rú trong nhà, ít giao tiếp với người
khác, chưa từng được thấy những cảnh linh đình nên sau khi thống lĩnh
hậu cung đã làm ra không ít chuyện khôi hài. Không lâu sau, người không
được lòng hậu cung nhất chính là vị Đức phi nương nương này.
Vân Phỉ về đến Thục Hòa cung, nói cho Tô Thanh Mai biết chuyện Vân Định
Quyền đã đồng ý cho Tô Thanh Mai đến Ân Minh tự tu hành. Tô Thanh Mai lộ ra vẻ vui mừng vì được giải thoát, niệm một câu A di đà Phật.
Mấy ngày sau, Vân Định Quyền phái người đưa Tô Thanh Mai đến Ân Minh Tự.
Vân Định Quyền là người rất sĩ diện, rất chú trọng lễ nghi bề ngoài này nọ, tuy trong lòng vô tình với Tô Thanh Mai nhưng trước mặt người khác lại
làm ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, khi tiễn Tô Thanh Mai đến Ân Minh Tự đã
dùng nghi thức gần như là của hoàng hậu, còn tưng bừng nói với thiên hạ
rằng Tô Thanh Mai không hề xuất gia, chỉ là do Thục phi nương nương có
lòng hướng Phật, vì muốn cầu cho quốc thái dân an nên đến Ân Minh Tự cầu phúc cho Đại Sở.
Rất nhiều bách tính ở gần đó nghe được tin này, cũng đến xem náo nhiệt.
Trước cửa Ân Minh Tự được canh gác nghiêm ngặt, bách tính bị cấm vệ quân ngăn lại, từ xa xa nhìn đoàn diễu hành của hoàng gia dừng trước cửa Ân Minh
Tự. Ân Minh Tự này tuy không lớn, không nổi tiếng bằng Bạch Mã Tự nhưng
vì người nhà của những quan lại quý tộc trong kinh thành thường đến đây
tu hành, cộng thêm những vị thái phi của Đại Tề cũng ở đây xuất gia, bây giờ lại thêm một vị Thục phi nên đúng là nở mày nở mặt.
Ngày
hôm trước, trụ trì Huệ An đã nhận được tin từ trong cung truyền ra,
không đợi đoàn người của Thục phi tới đã sớm dẫn các sư cô ra đón trước
cửa.
Vân Phỉ đỡ Tô Thanh Mai xuống liễn. Huệ An lập tức dẫn các
sư cô bước tới cung nghênh Tô Thanh Mai vào trong chùa. Tô Thanh Mai ở
trong một khoảng sân độc lập, có ba gian phòng, trước cửa có một cây bồ
đề, trong phòng tuy sạch sẽ ngăn ngắp nhưng dù sao cũng là chùa chiền,
không thể bì với trong cung được.
Vân Phỉ nhìn căn phòng đơn sơ
này, lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Nhưng Tô Thanh Mai lại nở một nụ cười thư thái. Làm bạn với kinh phật, sớm chiều gõ mõ mới là chốn dừng
chân thật sự của nàng. Không cần phải nhìn thấy gương mặt đáng ghét ấy
nữa, cũng không cần nghĩ đến những chuyện đau thương nát lòng kia nữa.
Huệ An chỉ hai ni cô trẻ tuổi bên cạnh, nói: “Đây là Minh Nguyệt và Minh Ngạn, có chuyện gì nương nương cứ sai bảo.”
Tô Thanh Mai gật đầu: “Làm phiền sư phụ phải lo toan rồi.”
Lúc này, hai vị ni cô từ ngoài mang vào một ít điểm tâm chay và một bình
trà. Minh Nguyệt và Minh Ngạn nhận lấy, đặt trên chiếc bàn bên cạnh Tô
Thanh Mai, rót ba ly trà cho Tô Thanh Mai, Vân Phỉ và Vân Tông.
Huệ An thối lui, Minh Nguyệt và Minh Ngạn cũng ra ngoài cửa phòng, để ba mẹ con trò chuyện với nhau.
Cuối cùng A Tông không nhịn được nữa, ôm lấy mẹ, khóc rống lên. “Mẹ, mẹ phải ở đây thật sao? Sẽ không về với A Tông nữa sao?”
Tô Thanh Mai vuốt tóc A Tông một cách trìu mến, nói trong nước mắt. “A
Tông, con cũng nên khôn lớn rồi. Trước đây mẹ đã quá nâng niu chiều
chuộng con, sau này con phải nghe lời tỷ tỷ, mọi chuyện phải dựa vào tỷ
tỷ. Nếu con nhớ mẹ thì bảo tỷ tỷ dẫn tới đây thăm mẹ, nơi này cách hoàng cung không xa lắm.”
Vân Tông khóc thút thít. “Con biết mẹ không muốn ở trong cung một ngày nào nữa. Mẹ cứ yên tâm đi, đợi A Tông lớn
lên sẽ gầy dựng giang sơn của riêng mình, đón mẹ về, chỉ ba người chúng
ta sống với nhau.”
Tô Thanh Mai mỉm cười gật đầu: “Ừ, mẹ đợi đến ngày đó.” nàng lại nói với Vân Phỉ. “A Phỉ, A Tông còn nhỏ, sau này mẹ
giao nó cho con.”
Vân Phỉ gật đầu, quay người sang nói với Bạch
Thược: “Có chuyện gì thì em cứ vào cung tìm ta, nếu không gặp được ta
thì đi tìm Tống Kinh Vũ, bây giờ huynh ấy là thống lĩnh cấm vệ quân
trong cung, luôn canh gác trong cung.”
Bạch Thược gật đầu. “Xin công chúa cứ yên tâm.”
Vân Phỉ ở lại nói chuyện với mẹ khá lâu rồi mới dẫn A Tông trở về cung.
Ra khỏi chùa, nàng bước lên liễn, dân chúng ở bên ngoài vây xem còn chưa
đi hết. Lúc vô tình ngước mắt lên, nàng phát hiện trong đám dân chúng
phía sau cấm vệ quân có một người lướt qua, bóng dáng rất quen thuộc,
nhưng khi nàng nhìn lại lần nữa thì bóng dáng ấy đã biến mất giữa dòng
người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT