Vân Phỉ xấu hổ, mặt đỏ như ráng chiều, ánh mắt đong đưa, diễm lệ vô song. Y cảm thấy cả người cực kỳ nóng khát, hôn nàng, vuốt ve nàng vẫn không
cách nào giải được cơn khát này, ngược lại cơ thể càng ngày càng nóng,
giống như là có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Hơi thở của y lại trở nên dồn dập, bàn tay đang đặt trên mông nàng từ từ trượt vào giữa hai chân.
Dù gì Vân Phỉ cũng là một thiếu nữ còn ngây thơ trong trắng, chưa từng bị
đụng chạm như vậy nên vừa thẹn thùng vừa hoảng hốt, không biết phải làm
sao. Nàng vô thức muốn chạy trốn nhưng lại không có sức để kháng cự.
Dưới tình thế cấp bách, nàng nói dối rằng mình rất đói, muốn ăn cơm.
Lúc này mà đòi ăn cơm đúng là mất cả lãng mạn, nhưng Úy Đông Đình lại không nỡ để nàng đói. Y đè trên người nàng, hít sâu vài hơi rồi cố nén dục
vọng trong người mình xuống.
“Được, đợi ăn cơm xong thì chúng ta sẽ…” Y bước ra cửa, bảo Thu Quế đang đợi ngoài cửa dọn cơm lên.
Vân Phỉ mặt đỏ tới mang tai, dậy chải lại mái tóc. Kiểu tóc phức tạp quá nàng không làm được, chỉ cột lại thành một bím.
Úy Đông Đình bước tới, nhìn bím tóc dài của nàng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hừ giọng: “Nha đầu thối, cái dây cột tóc bằng nhung đỏ đâu rồi?”
Vân Phỉ vừa nghe y lôi chuyện cũ ra nói thì lập tức đỏ mặt. Sao chuyện gì
cũng không thể gạt được y thế nhỉ? Cái dây cột tóc bằng nhung đỏ ấy nàng đưa cho Tống Kinh Vũ để làm tín vật khi đón nàng đi. Xem ra y cũng đã
biết.
Nhìn bộ dáng chột dạ của nàng, Úy Đông Đình véo hai má
nàng, vừa yêu vừa giận: “Con tiểu hồ ly này, cứ luôn trăm phương ngàn kế tìm cách gạt ta.”
Vân Phỉ lập tức cười rất ngoan ngoãn: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Úy Đông Đình lập tức nhướng mày: “Thật không?”
“Thật mà.” Vân Phỉ nghiêm túc gật đầu, ánh mắt vô cùng chân thành, giống như một hồ nước xanh trong.
Úy Đông Đình cười, chĩa vào trán nàng: “Có điều cho dù con tiểu hồ ly này
có gạt ta thì cũng sẽ bị ta nhìn thấu. Cứ coi như là đùa với nàng cho
vui vậy.”
Vân Phỉ ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng trong lòng lại
không phục. Tại sao lần nào cũng bị y nhìn thấu hết vậy? Là vì y quá
hiểu nàng sao? Nếu là nguyên nhân này thì… nàng không nén được, cúi đầu
mỉm cười. Cảm giác thất bại trong lòng lại bị thay thế bởi cảm giác ngọt ngào.
Không lâu sau, bỗng nghe Thu Quế nói: “Tướng quân, cơm
nước đã chuẩn bị xong.” Khi vừa mang Vân Phỉ từ ngoại ô về, y liền căn
dặn nhà bếp phải chuẩn bị bữa tối thật thịnh soạn cho Vân Phỉ bồi bổ cơ
thể. Lúc y vừa ôm nàng từ dưới đất lên liền cảm thấy nàng nhẹ đi rất
nhiều.
Úy Đông Đình nắm tay Vân Phỉ, ra khỏi phòng ngủ. Đi được
vài bước, y lại quay trở lại nói với Thu Quế vài câu. Vân Phỉ không nghe y nói gì, chỉ thấy y quay đầu lại cười với mình thật dịu dàng rồi bước
nhanh tới, dắt tay nàng đi.
Ra khỏi phòng, lúc này nàng mới có
thời gian quan sát bên ngoài. Đình viện xây bằng gạch xanh ngói biếc,
ngay ngắn chỉnh tề, mang theo vẻ sạch sẽ ngăn nắp, mang phong cách điển
hình của nhà ở phương bắc. Nhưng trong đình viện lại hết sức yên tĩnh,
trừ Thu Quế và Vãn Phong ra thì không thấy bóng dáng những người hầu
khác. Nhìn bố cục nơi này, cũng không giống như nơi nhà cao cửa rộng gì.
Vân Phỉ tò mò hỏi: “Đây là đâu?”
“Đây là một biệt viện ở phía đông thành của Lục Thịnh.”
Lục gia? Vân Phỉ ngẩn ra, còn tưởng rằng sau khi mình bị hôn mê thì bị mang đến chỗ của Úy Đông Đình, không ngờ lại là một biệt viện của Lục gia.
Nàng ngập ngừng hỏi: “Cha và thái hậu, hoàng thượng giờ đang ở đâu?”
Úy Đông Đình dẫn binh lên phía bắc, có lẽ Úy Trác và thái hậu, hoàng
thượng đều đi cùng, nhưng không đến nỗi phải ở trong biệt viện của Lục
Thịnh, thế thì quá cơ hàn rồi, ít nhất cũng phải ở trong phủ châu mục
của Tấn Châu chứ.
Úy Đông Đình im lặng một lát rồi đột nhiên nói: “Hoàng thượng đã băng hà rồi.”
“Cái gì!” Vân Phỉ lập tức dừng bước, trợn tròn mắt nhìn y. Tin tức này còn
khiến nàng chấn kinh hơn cả việc Anh Thừa Cương là đại ca của nàng. Trên đường nàng và Triệu Sách đi, không nghe chút tin tức gì kia mà.
Úy Đông Đình thở dài: “Sức khỏe của hoàng thượng trước giờ không được tốt, cái hôm từ Lạc Dương đến Tấn Thành liền bị bệnh, không cứu chữa được.”
Vân Phỉ hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao ta không ngh chút tin tức gì thế?”
“Đêm thứ hai khi chúng ta thành thân. Vì tình hình của kinh thành quá khẩn
cấp, sợ xảy ra biến loạn nên vẫn không tung ra ngoài.”
Không ngờ là đêm y đưa nàng đi. Vân Phỉ nhớ tới mảng tường bị thiêu sập của Lục
gia, không biết có quan hệ gì với việc tiểu hoàng đế băng hà không.
Úy Trác đến Tấn Thành, mang theo rất nhiều cấm vệ quân, bao vây Lục gia,
gần như là năm bước thì có một người canh. Lục gia rộng lớn, tuy trong
phủ chỉ có bốn vị chủ nhân nhưng người hầu hơn trăm người, rồi cộng thêm cả cung nữ thái giám Úy Lâm Lang mang theo, theo lý mà nói, vừa xảy ra
hỏa hoạn thì lập tức có người cứu hỏa mới đúng chứ. Nhưng nhìn bức tường của Lục gia, hình như lửa rất lớn, cháy rất lâu mới bị dập tắt.
Nàng tò mò hỏi: “Sao Lục gia lại xảy ra hỏa hoạn?”
Úy Đông Đình xoa đầu nàng, nói: “Đêm hoàng thượng băng hà, ta và cha đều
đang ở kinh thành, thái hậu chịu nỗi đau quá lớn, quá đau lòng nên lỡ
tay làm ngã ngọn nến, cháy lan ra. Ngọn lửa quá lớn, không kịp cứu nên
thái hậu cũng…”
Vân Phỉ lại bị chấn kinh mà trợn tròn mắt. Lẽ nào Úy Lâm Lang cũng chết?
Nghe tới đây, cuối cùng nàng cũng đã hiểu tại sao Úy Đông Đình lại đột nhiên dẫn binh từ Lạc Dương lên phía bắc. Tiểu hoàng đế và thái hậu đều đã
không còn, Úy Trác đã mất đi quân cờ trong tay, không thể dùng danh
nghĩa của thiên tử để hiệu triệu các chư hầu nữa. Hắn cũng tuyệt đối
không thể ủng hộ Ngô Vương xưng đế, nếu không thì không chỉ mất đi quyền thế, quân đội trong tay mà còn có khi mất mạng.
Không còn tiểu
hoàng đế thì hắn chiếm Lạc Dương là danh bất chính ngôn bất thuận, sẽ
trở thành cái bia cho mọi người cùng công kích. Cho nên Úy Đông Đình
liền bỏ kinh thành để Vân Định Quyền và Lâm Thanh Phong tranh đoạt, còn
mình thì dẫn binh rút lui.
Ngô Vương ở Giang Đông cũng bừng bừng dã tâm, đương nhiên sẽ không để mặc cho kinh đô của Đại Tề rơi vào tay
kẻ khác, chắc chắn sẽ dẫn binh xuống phía nam để tranh đoạt Lạc Dương,
thừa cơ xưng đế. Lạc Dương trở thành nơi mọi người đổ xô vào tranh
giành, Úy Đông Đình thì lên phía bắc, bảo tồn lực lượng, bình chân như
vại, quả là một hành động sáng suốt.
“Lần này cha bị đả kích quá mạnh nên bệnh nặng không dậy nổi. Tối qua ta nhận được tin cha nàng đã
tự xưng đế ở Lạc Dương, quốc hiệu là Sở. Cho nên tạm thời nàng cứ ở đây, chờ bệnh của cha khỏe lên thì ta sẽ đón nàng qua đó, không ông ấy thấy
nàng thì lại…”
Úy Đông Đình không nói tiếp, chỉ vuốt ve gương
mặt nàng một cách bất đắc dĩ. Tuy y rất yêu Vân Phỉ nhưng Vân Phỉ lại là con gái của Vân Định Quyền, bây giờ hễ nhắc tới Vân Định Quyền là cha y lại mắng hắn là tên giặc cướp nước. E rằng nhìn thấy Vân Phỉ là ông sẽ
không khách khí, y không muốn nàng phải chịu uất ức.
Vân Phỉ sớm đã biết dã tâm của cha, nghe hắn tự xưng đế thì cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm. Nàng đã sớm đoán được sẽ có ngày như thế nên mới luôn kháng
cự tình cảm với Úy Đông Đình. Lúc ấy cha và Úy Trác vẫn chưa trở mặt, Úy Trác còn giả bộ hiền lành trước mặt nàng. Nhưng bây giờ nếu thấy nàng
thì chắc chắn sẽ ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
Nàng cúi đầu,
một lúc sau mới nói: “Lúc trước cha chàng bắt ta vội vội vàng vàng gả
cho chàng là vì muốn cha ta đứng về phía triều đình. Bây giờ cha ta đã
tự xưng đế, vậy có phải hôn sự này cũng bị hủy bỏ không?”
Úy Đông Đình vừa thế thì vội vàng nói: “Sao, nàng lại muốn đổi ý à?”
Vân Phỉ nói thật nhỏ: “Cha của chàng…”
Úy Đông Đình cầm tay nàng, nắm chặt trong bàn tay mình, nói chắc như định
đóng cột: “Ta không cần biết nàng là con gái của ai, ta chỉ biết nàng là người mà ta thích. Ta và nàng đã bái thiên địa, đợi tối nay động phòng
nữa thì nàng sẽ là người của ta.”
Vân Phỉ lại xấu hổ đỏ mặt,
định ra sức vung tay y ra nhưng ngay sau đó eo cũng bị y nắm chặt. “Ông
trời đã đưa nàng về lại bên ta, nếu ta mà để nàng đi nữa thì chính là
thằng ngốc.”
Trong lòng Vân Phỉ thầm thấy tức cười, nhưng lại cố ý dùng ánh mắt kính phục và sùng bái để nhìn y, nghiêm túc khen ngợi y: “Chàng không phải là thằng ngốc, chàng là Liễu Hạ Huệ.”
Úy Đông Đình cắn vành tai nàng, thì thầm: “Đêm nay ta tuyệt đối không làm Liễu Hạ Huệ.”
Vân Phỉ bước thật nhanh, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Nhà ăn và phòng ngủ chỉ cách nhau có mấy chục bước, Vãn Phong đứng ngoài
nhà ăn, khom người hành lễ: “Tướng quân, phu nhân, mời dùng cơm.”
Úy Đông Đình xua tay. “Ngươi lui ra đi.”
Trên bàn ăn, những món ăn thịnh soạn được bày biện khéo léo đang tỏa ra mùi
hương mê hoặc. Lúc nãy nói đói vốn chỉ là một cái cớ nhưng nhìn sơn hào
hải vị đầy bàn thế này, Vân Phỉ không ngăn nổi cơn thèm ăn, cũng thật sự cảm thấy hơi đói.
Úy Đông Đình cầm đũa lên, mỉm cười nhìn nàng: “Nàng thích ăn gì, để ta gắp cho nàng.”
Vân Phỉ cười tươi tắn. “Không dám làm phiền đại tướng quân, để ta tự làm.”
Úy Đông Đình mỉm cười tủm tỉm, ngắm nàng. “Tắm rửa không cho vi phu hầu hạ, gắp thức ăn cũng nể mặt một chút chứ.”
Vân Phỉ đỏ mặt, chỉ vào món cá sốt chua Tây Hồ.
Úy Đông Đình lập tức gắp một miếng cá, chọn chỗ bụng cá mềm và ngon nhất
cho nàng. Nửa thật nửa giả hỏi: “Nương tử thích ăn giấm chua sao?” (Giấm chua còn có nghĩa khác là ghen)
Vân Phỉ mở to đôi mắt sáng trong, nhìn y, nửa thật nửa giả nói: “Đúng vậy, ta thích ăn giấm chua nhất.”
Y mỉm cười, vuốt mái tóc nàng. “Tiểu nha đầu này.” Làm sao y nỡ để nàng có cơ hội phải ghen chứ.
Vân Phỉ thấy y không ăn mà chỉ bưng một ly trà lên uống thì hỏi: “Sao chàng lại không ăn?”
Úy Đông Đình nhìn nàng đầy âu yếm. “Ta không đói, ta nhìn nàng ăn thôi.”
Vân Phỉ chớp chớp mắt, hỏi một cách không biệt ngượng ngùng. “Có phải chàng định nói nhìn người đẹp thôi cũng no phải không?”
Úy Đông Đình phụt một cái, nước trà trong miệng phun hết ra ngoài.
“Úy tướng quân, chàng không cảm thấy chàng rất có phúc sao? Ta vừa thông
minh vừa xinh đẹp, còn…” Vân Phỉ cắn chiếc đũa, chống cằm, nghiêm túc
suy nghĩ tìm những từ để ca ngợi mình. Vẻ dõng dạc không biết ngượng ấy
vừa tức cười vừa đáng yêu.
Úy Đông Đình cười, nói tiếp thay cho nàng: “Còn yêu tiền hơn mạng nữa.”
Bị vạch trần tật xấu, Vân Phỉ lập tức bĩu môi, xù lông lên. “Sao, chàng có ý kiến gì à?”
Úy Đông Đình lắc đầu, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt. “không có, trong lòng ta, dù thế nào nàng vẫn là tốt nhất.”
Vân Phỉ ngượng ngùng cúi đầu, lòng cảm thấy ngọt ngào như vừa được uống
mật. Khi nàng cúi đầu, chiếc cần cổ trắng ngần tạo nên một đường cong
hoàn mỹ, e thẹn mà diễm lệ.
Úy Đông Đình không nén được, lòng
cảm thấy lâng lâng. Y nhấc bổng nàng lên, đặt trên đùi mình, rồi bắt
chước giọng điệu của Vân Phỉ, nói: “Nàng không cảm thấy mình rất có phúc sao? Phu quân của nàng tướng mạo xuất chúng, võ công cao cường, còn có
rất nhiều ngân lượng.”
Vân Phỉ cười phì một tiếng, cơ thể mềm mại trong lòng y cười đến nỗi run run.
Úy Đông Đình nhìn nụ cười tươi hơn cả hoa giữa mùa xuân của nàng, thầm
nghĩ: có thể nhìn nàng cười như thế cả đời thì ta đúng là có phúc.
Vân Phỉ ngẩng đầu lên, liếc mắt đưa tình với y. “Úy tướng quân đúng là không biết khiêm tốn, có điều…”
“Có điều sao?”
Nàng thẹn thùng vùi mặt vào ngực y, nói thật nhỏ: “Ở trong lòng ta, dù chàng thế nào thì cũng là tốt nhất.”
Úy Đông Đình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, y nâng cằm nàng lên, ngẩn ngơ
nhìn dung nhan như hoa như ngọc của nàng, lòng có cảm giác như khổ tận
cam lai.
Vân Phỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu ra khỏi tay y, dịu dàng nói: “Ta ăn no rồi.”
Lúc này, màn đêm ngoài cửa sổ giống như là một tấm màn màu đen được hạ từ
chín tầng mây, nhẹ nhàng đáp xuống, bao phủ cả tòa nhà này.
Úy Đông Đình nắm tay nàng ra khỏi nhà ăn, đi về phía phòng ngủ.
Tim Vân Phỉ đập loạn xạ như một chú nai con ngơ ngác, lẽ nào ăn no rồi thì… Nàng cứ lề mề không chịu đi, lẩm bẩm thật nhỏ: “Chàng dẫn ta đi tản bộ
một chút đi, ta ăn no nên trướng bụng.”
Úy Đông Đình cúi đầu
nhìn nàng rồi cười, có vẻ như đã nhìn thấu tâm tư của nàng nhưng lại
không nói ra, chỉ dắt tay nàng đi về hướng ngược lại với phòng ngủ. Vân
Phỉ thầm thở phào một hơi.
Gió đêm khe khẽ, một vầng trăng non
vừa ló ra khỏi tầng mây, cảnh vật trong vườn đều mờ mờ ảo ảo như được
che bởi một màn lụa mỏng. Mọi thứ mông lung, cảnh đêm thu tuy không bằng mùa xuân nhưng không biết từ đâu đưa tới mùi hương hoa quế thoang
thoảng, ngan ngát dịu dàng khiến tinh thần con người cảm thấy khoan
khoái dễ chịu.
So với nhà chính của Lục gia ở Tấn Thành, quy mô
của biệt viện này nhỏ hơn rất nhiều, trong vườn hoa có một hòn núi giả,
trên đó có một mái đình xinh xắn, đứng duyên dáng trong đêm.
Đi men theo con đường đá, mùi hương ngày càng đậm. Thì ra cây hoa quế ấy được trồng bên cạnh mái đình.
Úy Đông Đình dắt nàng đi vào trong đình, ngồi xuống ghế đá. Vân Phỉ đang
định ngồi bên cạnh thì lại bị y ôm đặt lên đùi mình, chu đáo nói: “Ghế
đá rất lạnh, ngồi trên đùi ta đi.”
Lòng Vân Phỉ cảm thấy ấm áp, ngoan ngoãn ngồi trong lòng y.
Hương hoa quế ngan ngát trong gió đêm. Nàng cảm thấy trong mười sáu năm qua
của cuộc đời mình thì đêm này là đêm ngọt ngào và lãng mạn nhất, quên đi mọi uất ức không cam lòng, quên đi thân phận và lập trường của nhau,
không nghĩ tới những chuyện trắc trở trong tương lai mà chỉ nghĩ tới
trước mắt, ở bên cạnh y.
Lòng không vướng bận, gió mát trăng thanh, có y bên cạnh.
Nàng dựa vào lòng y, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy vừa mệt mỏi vừa buồn
ngủ. Nàng chưa từng được thả lỏng như thế, giống như có y bên cạnh thì
nàng không phải lo gì cả. Cảm giác an toàn kỳ lạ này trước kia nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Trong lúc đang mơ màng, bên tai nàng vang lên tiếng sáo véo von.
Nàng lặng lẽ mở mắt ra thì ngạc nhiên phát hiện Úy Đông Đình đang thổi sáo.
Trong bóng đêm, nàng không nhìn rõ được gương mặt y, chỉ có những đường
con lờ mờ.
Nhờ bóng đêm che giấu, nàng vứt bỏ sự thẹn thùng và e dè, ngẩn ngơ mà nhìn y, rất muốn cả đời này đều như vậy.
Một lúc sau, thổi xong một khúc, y buông sáo xuống.
Tiếng nhạc du dương như vẫn còn đang lượn lờ trong không khí, như mộng như ảo.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Đây là khúc gì vậy?”
“Xuân ba lục.”
“Thật là hay.”
“Ta dạy cho nàng.”
“Bây giờ à?”
“Bây giờ còn có chuyện khác phải làm.” Y bế nàng lên, ra khỏi đình. Từ trên
cao nhìn xuống, lúc này, nàng nhìn thấy trên hành lang trước phòng ngủ
có treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ.
Y bế nàng đi thẳng về phòng ngủ, Thu Quế và Vãn Phong đứng ngoài cửa cùng khom người hành lễ rồi lẳng lặng lùi ra xa.
Vân Phỉ vừa vào phòng thì lập tức ngẩn người. Trên bàn trải khăn bàn màu đỏ tươi, bên trên châm nến hình long phượng. Trên giường cũng đã thay trần màn màu đỏ, những tua rua màu đỏ rũ xuống, giống như đang dệt mộng.
Thời gian như quay về với đêm động phòng hôm ấy, y vẫn đứng đó đợi nàng, không có gì thay đổi.
Nàng thẹn thùng và hồi hộp, trong mắt đã hơi ươn ướt.
Úy Đông Đình đặt nàng lên giường, dưới ánh nến, những tua rua màu đỏ lay động như sóng dập dờn.
Nàng cảm thấy hơi sợ hãi, cũng cảm thấy mong chờ, mơ hồ biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không biết rõ nó sẽ như thế nào.
“Đông Đình.”
Quen nhau lâu như thế, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên y. Úy Đông Đình cực
kỳ vui sướng, nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, liếc mắt đưa tình
nhìn nàng. “Gọi lại lần nữa.”
“Đông Đình.” Nàng thẹn thùng dán
mặt vào lòng bàn tay y. Cái tên này nàng đã gọi thầm không biết bao
nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gọi thân mật như thế.
Tay y vuốt mái tóc nàng, từ từ di chuyển xuống dưới, dọc theo sống lưng cho đến eo nàng. Những đường cong uyển chuyển mê hồn. Y nâng hai mông nàng
lên, dán sát vào người mình.
Nàng cực kỳ bối rối, bất giác hơi
giãy giụa. Thắt lưng nhỏ nhắn như là một cành cây bị gió xuân làm gãy. Y cởi quần áo nàng ra, lấy hết những thứ che chắn cuối cùng trên người
nàng xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT