Nghĩ tới muội muội yêu quý, một thiếu nữ vô ưu vô lo, được cả nhà nâng niu
trên tay như viên ngọc quý lại bị Vân Định Quyền làm vấy bẩn thì nỗi hận trong lòng hắn lại dâng lên như thủy triều. Hắn thô bạo xé rách váy
ngoài của Vân Phỉ, gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt bỗng trở nên
cực kỳ hung tợn, đáng sợ.
Đây là chuyện mà Vân Phỉ sợ nhất. Nàng
dốc hết sức, dùng hai chân đá hắn. Triệu Sách cười lạnh, đè chặt hai bàn tay bị trói của nàng lên trên đỉnh đầu, cổ tay bị lửa đốt lại bắt đầu
đau nhói làm người nàng run lên.
Triệu Sách đè người nàng lại,
tay phải tiến vào trong váy nàng. Trong cơn tuyệt vọng, khi nước mắt
trào ra như mưa, nàng đột nhiên nhớ tới Úy Đông Đình, nhớ tới nỗi trong
lòng thầm gọi tên y, hy vọng kỳ tích xuất hiện, y có thể từ trên trời
giáng xuống cứu nàng.
Lúc này nàng mới biết được thì ra ngoại trừ y, nàng hoàn toàn không thể chịu được sự đụng chạm của người đàn ông
khác. Nụ hôn trên ngực nàng vào đêm tân hôn ấy sớm đã trở thành dấu ấn
trong tim nàng.
Triệu Sách cúi đầu hôn lên má, lên môi nàng, động tác vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, mang theo nỗi thù hận điên cuồng. Những
sợi râu lởm chởm vừa mới cạo đâm vào má nàng tạo nên cảm giác đau đớn và nhục nhã, tuyệt vọng.
Nếu bị Triệu Sách xâm phạm, nàng thà chết còn hơn.
Vân Phỉ điên cuồng mà giãy giụa, dốc hết toàn bộ sức lực, cương quyết đến
độ làm Triệu Sách phải ngạc nhiên. Đó là sự dứt khoát giống như muốn cá
chết lưới rách, cả hai cùng vào chỗ chết. Trong lúc điên cuồng phản
kháng, nàng cắn mạnh vào môi Triệu Sách, vừa cắn vừa rứt khiến vị máu
tươi dần lan ra trong miệng.
Triệu Sách đau đến nỗi đầu lưỡi tê rần, rút bàn tay đang đặt trên đùi nàng ra, tát một cái thật mạnh lên mặt nàng.
Một dòng máu từ trong miệng Vân Phỉ trào ra, tôn thêm vẻ xinh đẹp mà tuyệt
vọng của nàng, tạo nên một cảm giác tuyệt mĩ mà thê lương. Ánh mắt nàng
như là một ngọn đuốc, còn ba chữ Úy Đông Đình lại là ngọn lửa nhen lên
sự cương liệt bất khuất của nàng.
Nàng thở hổn hển, gằn từng
tiếng: “Triệu Sách, nếu ngươi dám chạm vào ta thì ta sẽ chết cho ngươi
xem.” Nàng không hề có ý dọa hắn, nàng đã ôm quyết tâm thà làm ngọc nát
không làm ngói lành, cùng lắm thì chết chứ không thể để mặc cho hắn làm
nhục.
Đôi mắt tuyệt vọng và căm phẫn như được nước trong giội
rửa, ẩn chứa băng tuyết, lạnh lùng và tuyệt vọng nhưng mang theo vẻ
quyết liệt. Nàng lạnh giọng nói: “Nếu ngươi dám chạm vào ta thì ta tuyệt đối không sống nữa. Trần Hổ Thanh đã phái người cấp báo cho cha ta,
chắc chắn cha ta sẽ nhanh chóng tới đây. Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể
dùng một cái xác làm con tin.”
Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm,
những sợi gân trên khuôn mặt anh tuấn hơi giần giật, lòng thì đang do
dự. Hắn bắt nàng tới quả thật là muốn dùng nàng làm con tin vào lúc nguy cấp, khó có thể thoát thân. Nếu nàng chết rồi thì sẽ mất đi một tấm bùa hộ mệnh.
Vân Phỉ nói: “Nếu ta là ngươi thì ta cũng sẽ báo thù,
nhưng cách thức báo thù tuyệt đối không phải là gian dâm một thiếu nữ vô tội. Ngươi làm thế thì có khác gì cha ta, đó không phải là anh hùng, mà là cầm thú.”
Con ngươi của Triệu Sách cũng co rụt lại.
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật 1].
[1] Là ma hay Phật, chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ, ranh giới giữa tốt và xấu là rất mong manh.
Triệu Sách từ trên người nàng leo xuống, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười:
”Để cô chết chẳng phải là quá dễ dàng cho cô sao. Khiến cô sống không
bằng chết thì càng thú vị, cô nói có phải không?”
Vân Phỉ ngồi
dậy, gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, cứ từ từ tra tấn, khiến ta sống không bằng chết thì sẽ càng làm ngươi vui vẻ hơn.”
Triệu Sách đi ra khỏi phòng.
Vân Phỉ thở phào một hơi thật dài, cả người không còn chút sức lực nào.
Nàng nằm dài ra giường một lúc thật lâu. Cái cảm giác chìm xuống đáy
biển sâu đến khi không thở được nữa mới được vớt lên; treo lơ lửng tại
vách núi, sắp rơi xuống nới được dừng lại này còn đáng sợ hơn là chết.
Vầng trăng non đang mọc lên, ánh trăng lành lạnh xuyên qua song cửa sổ,
chiếu sáng một vùng gạch dưới đất. Vân Phỉ chậm rãi chà xát mảnh vải
trói trên tay vào trụ giường, cuối cùng cũng bứt ra được.
Nàng
xoa xoa vùng da thịt bị tổn thương, lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Giờ phút này Úy Đông Đình đang ở đâu? Nàng chưa bao giờ cảm thấy nhớ y
da diết như lúc này.
Nhớ nhung, trong bóng đêm, giống như là một cái búa, cứ gõ từng nhịp từng nhịp vào tim nàng.
Nàng ngồi trong đêm đen, nghĩ về rất nhiều chuyện trước kia. Từ lần đầu tiên gặp y, nàng đã có ấn tượng không tốt, cứ luôn cho rằng y tốt với nàng
chẳng qua là vì nàng là con gái của Vân Định Quyền, y chỉ muốn mượn sức
của cha nàng mà thôi. Trong tiềm thức nàng không muốn tin những gì y
nói, bởi vì nàng đã thấy quá nhiều sự dối trá và bạc bẽo từ cha nàng.
Nàng không bao giờ dám tin những gì đàn ông nói nữa. Mãi đến thời khắc y đưa nàng trở lại bên cạnh cha, nàng mới biết y thật lòng với mình.
Nàng chìm đắm trong hồi ức, dần quên đi nỗi đau đớn trên cổ tay. Đột nhiên
bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, cắt dứt dòng suy nghĩ của nàng.
Chẳng lẽ là cha phái người đến? Nàng vui mừng quá đỗi, lập tức đứng dậy.
Đột nhiên, cửa bị đá văng ra, Triệu Sách đã quay lại, bước nhanh tới lôi
nàng ra khỏi phòng. Bên ngoài rất hỗn loạn, thuộc hạ của Triệu Sách đang vác binh khí, hộ tống Triệu Hiểu Phù chạy ra cửa.
Triệu Sách hét lớn: “Hộ tống quận chúa đi trước.”
Triệu Sách kéo nàng ra khỏi nhà sau, đáng tiếc cả khu nhà này đã bị bao vậy,
muốn đánh chém để thoát khỏi vòng vây hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.
Triệu Hiểu Phù đứng trước sân, sắc mặt trắng bệch như tuyết, thân hình mảnh
mai nhu nhược hơi run run, dáng vẻ yếu ớt ấy đúng là đẹp như tiên nữ.
Ánh lửa sáng ngút trời, Vân Phỉ nhìn qua vai Triệu Hiểu Phù, không ngờ
người cầm đầu đang ngồi trên ngựa lại chính là Anh Thừa Cương.
Vân Phỉ nhất thời nghi hoặc, rồi lại cảm thấy thất vọng. Hắn không phải là
võ trạng nguyên mà Úy Trác rất tín nhiệm sao? Lẽ nào không phải cha phái người đến cứu nàng mà là Úy Trác?
Anh Thừa Cương quét mắt nhìn
Vân Phỉ một cái rồi lạnh lùng nhìn Triệu Sách: “Tướng quân có lệnh, nếu
ngươi đầu hàng thì nể tình quận chúa, sẽ tha cho ngươi tội chết.”
Vân Phỉ nghe được câu này thì giật mình, rồi hiểu ra ngay lập tức. Thì ra
Anh Thừa Cương là người mà cha nàng cài vào triều đình, thảo nào khi
nàng đề nghị cha phải báo thù cho A Tông thì ông ta chẳng ư hử gì.
Lẽ nào khi đó Anh Thừa Cương lấy A Tông làm đệm thịt là để đạt được sự tín nhiệm của Úy Trác, khiến Úy Trác tin tưởng tuyệt đối rằng hắn không có
bất cứ quan hệ gì với Vân Định Quyền, nếu không thì sao dám lấy con trai Vân Định Quyền làm lá chắn?
Nghĩ thế, lòng Vân Phỉ chợt thấy tái tê. Mọi chuyện là chủ ý của cha hay Anh Thừa Cương tự ý làm bậy? Nếu
không có sự đồng ý của cha thì sao hắn lại dám to gan như thế, dám lấy
tính mạng của đứa con trai duy nhất của cha ra làm trò đùa?
Anh
Thừa Cương tìm ra chỗ ẩn thân của Triệu Sách nhanh như thế, rõ ràng là
cha giữ năm người đó lại để dùng vào ngày hôm nay. Hoặc có thể ông đã dự đoán được rằng Triệu Hiểu Phù sẽ chạy trốn nên cố ý để nàng ta lại Mãnh Trì, dụ thế tử của Tần Vương ra.
Nếu thật là thế thì sao phải để nàng lại? Để nàng lại để làm mồi sao? Nghĩ đến đây, Vân Phỉ chợt thấy đau lòng.
Rốt cuộc trong mắt cha thì nàng và A Tông là thứ gì? Là những quân cờ có
thể lợi dụng giống như mẹ hay sao? Yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì không
yêu Tô Thanh Mai nên hai đứa con nàng ta sinh ra có cũng được mà không
có cũng chả sao ư? Chết rồi thì thôi, dù sao còn cố vô số người khác có
thể sinh con cho hắn.
Tim Vân Phỉ đau đớn và chua chát đến độ
muốn nổ tung. Chút tình cảm cha còn còn sót lại với Vân Định Quyền cũng
hóa thành một sợi lông ngỗng, nhẹ nhàng bay xa theo cơn gió.
Giữa lúc bi ai, nàng bỗng cảm thấy như trút được gánh nặng. Thế cũng tốt,
hắn đối xử với mẹ con nàng như thế thì nàng không cần phải kiêng kỵ tình cha con gì nữa. Trong lòng hắn chưa bao giờ coi nàng là con gái thì sao nàng phải coi hắn là cha?
Triệu Sách thấy không thoát được nên
đưa tay bóp ngay cổ họng Vân Phỉ, cười lạnh với Anh Thừa Cương. “Nếu
ngươi không thả ta đi thì ta sẽ giết ả.”
Anh Thừa Cương thậm chí không thèm nhìn Vân Phỉ một cái, thản nhiên nói: “Cứ việc giết đi.”
Vân Phỉ cả kinh, khó mà tin được hắn lại có thái độ như vậy. Thuộc hạ của
Vân Định Quyền, chưa có ai dám đối với nàng như thế. Chẳng hạn như Trần
Hổ Thanh, thấy nàng bị bắt làm con tin thì cứ theo suốt dọc đường mà
không dám manh động, sợ làm nàng bị thương thì không thể ăn nói với Vân
Định Quyền.
Triệu Sách không giật mình, không dám tin Anh Thừa
Cương lại coi thường sống chết của con gái Vân Định Quyền như thế. Hắn
rút kiếm ra, kề lên cổ Vân Phỉ, lạnh giọng nói: “Ta nói lại lần nữa, nếu ngươi không thả ta đi thì ta sẽ giết ả.”
Anh Thừa Cương coi như không thấy thanh kiếm đặt trên cổ Vân Phỉ, chỉ ung dung nói ba chữ: “Ngươi giết đi.”
Thanh kiếm sắc lạnh tỏa ra hàn khí đáng sợ, còn mang theo mùi máu tanh, Vân
Phỉ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không biết Anh Thừa Cương đang giả vờ
không màng đến sống chết của mình hay là thật sư không để ý. Nàng càng
không biết, trong cơn thịnh nộ, Triệu Sách có giết mình thật không.
Triệu Hiểu Phù không ngờ được con tin lại mất đi tác dụng, lớn tiếng quát: “Ngươi có biết ả ta là ai không?”
Anh Thừa Cương lạnh lùng trả lời: “Đương nhiên là ta biết, cô ta là con gái của tướng quân.”
Cái kiểu thờ ơ này không phải là đang giả vờ, sự lạnh nhạt và chút thù địch toát ra từ người hắn làm Vân Phỉ cảm thấy kỳ quái. Cho dù trước đây
nàng từng vì A Tông mà mắng hắn đi nữa thì dù sao nàng cũng là con gái
của Vân Định Quyền, cho dù hắn còn ghi hận trong lòng, muốn báo thù thì
cũng không ngây thơ tới mức báo thù một cách trắng trợn như thế chứ. Hắn mang theo nhiều người như vậy, nếu chuyện này lọt vào tai Vân Định
Quyền, lẽ nào không sợ cha nàng giết hắn sao?
Triệu Sách quýnh
lên, tay dùng sức kéo qua một đường, một cảm giác đau đớn lập tức ập tới làm Vân Phỉ phải hít hà, cảm giác có một dòng máu nóng đang từ từ chảy
xuống.
Triệu Hiểu Phù thấy vết máu ấy thì mặt biến sắc, nhìn về phía Anh Thừa Cương.
Không ngờ Anh Thừa Cương vẫn không chút động lòng, ngược lại còn nhíu mày, mất kiên nhẫn. “Ngươi muốn giết thì giết nhanh lên.”
Triệu Hiểu Phù càng cảm thấy kinh hoàng, nếu Vân Phỉ không thể khiến Anh Thừa Cương thả bọn họ đi thì trừ liều mạng đến chết ra thì hai huynh muội
bọn họ không còn đường nào khác. Nàng không muốn ca ca chết, cũng không
muốn mình chết, nàng mới có mười sáu tuổi.
Triệu Sách trầm giọng quát: “Ta giết ả rồi ngươi không sợ Vân Định Quyền sẽ tìm ngươi tính sổ sao?”
Anh Thừa Cương ngồi trên lưng ngựa, mày khẽ nhướng lên, thản nhiên cười:
”Đây là chuyện giữa hai cha con ta, không cần ngươi phải lo.”
Mọi người đều ngây ngẩn ra, kể cả Triệu Hiểu Phù, Triệu Sách và Vân Phỉ.
Một tiếng sét đánh rền vang trên đầu, lòng Vân Phỉ như nổi lên ngàn cơn
sóng dữ. Chuyện giữa cha con? Hắn là con trai của cha sao?
Trong nháy mắt, tất cả mọi việc đều được giải thích một cách hợp lý.
Hắn dùng A Tông làm đệm thịt thì vừa có thể lấy được sự tín nhiệm của Úy
Trác, khiến Úy Trác không nghi ngờ hắn là người của Vân Định Quyền, cũng có thể tiện tay diệt trừ A Tông, một mối nguy tiềm tàng của hắn.
Thảo nào Vân Định Quyền hoàn toàn không có ý truy cứu chuyện này, thảo nào
trước giờ hắn chưa bao giờ quan tâm đến A Tông, thì ra hắn còn có một
đứa con trai lớn có võ công cao cường như Anh Thừa Cương.
Vân Phỉ ngẩn ngơ mà nhìn Anh Thừa Cương. Tuổi của hắn còn lớn hơn nàng, vậy thì trước khi cưới Tô Thanh Mai, Vân Định Quyền đã cưới vợ sinh con rồi.
Hơn nữa, có thể hắn không chỉ có một đứa con trai là Anh Thừa Cương.
Nàng và A Tông trước giờ có cũng được mà không có cũng không sao. Thảo
nào hắn chưa bao giờ lo đến chuyện sống chết của nàng và A Tông, thì ra
vì trước giờ nàng và A Tông chưa bao giờ là đứa con duy nhất của hắn.
Mãi đến hôm nay, Vân Phỉ mới biết được tâm cơ của cha còn sâu độc hơn mình
nghĩ nhiều. Nghĩ đến người me bị lợi dụng một cách triệt để và sạch sẽ,
đến nay còn bị lừa dối chẳng biết gì, nàng phẫn nộ đến run cả người. Tim nàng đau nhói, từ từ lan ra toàn thân, nỗi đau từ vết thương trên cổ đã hoàn toàn bị che lấp.
Khuôn mặt anh tuấn của Anh Thừa Cương mang theo một nụ cười trào phúng, khích tướng Triệu Sách: “Ả ta đã trở nên
vô dụng rồi, ngươi còn không giết ả đi.”
Con ngươi của Triệu Sách co rụt lại, tay nắm chặt kiếm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT