Lẽ nào, nàng phải viết thư cho Úy Đông Đình tới chuộc mình?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu liền bị gạt bỏ. Thế chẳng phải nàng đã
mất công tính toán vụ việc này hay sao. Vất vả lâu như thế, đi một vòng
rồi lại quay về cái lồng sắt ấy à.
Vân Phỉ vội đáp: “Ăn xong rồi, tôi đang thu dọn chén đũa đây.” Nói xong,
nàng đột nhiên đưa tay giật miếng ngọc bôi đeo trên thắt lưng của Lục
Nguyên xuống. Lục Nguyên không hiểu nên trợn tròn mắt, Vân Phỉ nháy mắt
với hắn, cười thật tươi.
Nàng xách hộp cơm đi ra cửa, cười với
Khánh Sơn: “Đại thúc, Lục công tử bị trói như vậy thì tối nay làm sao mà ngủ đây?” Nói xong, nàng nhét miếng ngội bội có giá trị không nhỏ kia
vào tay Khánh Sơn.
Khánh Sơn ngẩn ra, miếng ngọc bội trong tay
bóng loáng, hắn đã sớm để ý thấy trên người của Lục Nguyên chỉ có một
món phục sức này nên đoán là rất có giá trị. Hắn thuận tay nắm chặt, ừ
một cái rồi nói: “Lát nữa sẽ cởi trói cho cậu, nhưng cậu phải nghe lời,
khắp sơn trang toàn là người của bọn ta, đừng tự chuốc phiền phức.”
“Sẽ không đâu, Khánh Sơn đại thúc khóa cửa phòng lại, ngoài cửa còn có
người canh giữ, Lục công tử sẽ không chạy trốn đâu. Phải không, Lục công tử?” Vân Phỉ quay đầu lại nháy mắt với Lục Nguyên.
“Ngươi yên
tâm, ta sẽ không chạy trốn.” Lục Nguyên bị Vân Phỉ khuyên răn vài câu
thì cũng biết người ở dưới mái hiên, không thể cứ cứng đầu. Biết cúi đầu đúng lúc thì mới không làm mình chịu thiệt.
Khánh Sơn gật đầu, kéo Vân Phỉ ra ngoài: “Tiểu nha đầu, đi mau.”
Vân Phỉ xách hộp cơm, băng qua cửa về lại nhà sau. Quay đầu nhìn lại, đèn
trên tầng hai đã sáng hết, chắc là thuộc hạ của trang chủ ở trên lầu
hai, dưới lầu chỉ để vài người gác đêm, canh giữ Lục Nguyên và tùy tùng.
Bánh trôi vừa thấy nàng liền hỏi: “Vị công tử kia ăn chưa?”
Thang thẩm vui tới nỗi mắt híp thành một đường. “Đừng nói ta khoác lác, gì chứ nấu ăn thì trong thôn không ai qua được ta.”
Vân Phỉ cười ngọt ngào: “Phải phải, món thịt kho củ cải của Thang thẩm là
món ngon nhất mà con từng ăn, nếu có thời gian thẩm dạy con làm nha.”
Thang thẩm càng vui hơn, cười tới nỗi không khép miệng được. Bánh trôi nghe Vân Phỉ khen mẹ mình thì cũng rất vui mừng.
Vân Phỉ rửa sạch chén đũa của Lục Nguyên, đem vào nhà bếp, xếp lên trên chiếc tủ đựng chén đũa. Lúc này trời đã tối đen.
Thang thẩm thu dọn căn phòng chứa đồ đạc bên cạnh nhà bếp rồi gọi Vân Phỉ
sang, chỉ vào một chiếc phản gỗ, nói: “Tiểu Vân, con ở tạm một chút, may mà trời nóng nên không cần chăn. Đây là ngải thảo dùng để hun mũi, còn
quạt thì để tối dùng.”
“Cảm ơn Thang thẩm, thẩm đi nghỉ ngơi đi.”
Thang thẩm dẫn Bánh trôi sang căn phòng kế bên nghỉ ngơi.
Màn đêm giống như một tấm lụa đen mỏng, từng lớp từng lớp từ từ bao phủ
xuống thành một cái màn tối đen dày đặc, không thấy rõ năm đầu ngón tay. Trong phòng không có đèn dầu cũng không có nến, chỉ có mùi hương ngải
thảo.
Trên núi đúng là có nhiều muỗi, nàng còn chưa kịp ngủ thì
không biết chúng nó chui từ đâu ra mà cứ vo ve bên tai. Nàng cầm cây
quạt, quạt mũi.
Quạt được một lúc thì tay nàng cũng mỏi. Thôi
vậy, chờ bọn muỗi hút no rồi thì sẽ không kêu nữa. Nàng cam chịu quăng
cái quạt sang một bên, nhớ lại quãng thời gian nửa tháng sống trong phủ
tướng quân. Chưa đợi trăng lên thì trong phòng đã thắp đầy nến, sáng như ban ngày. Trong phòng có những khối băng để giảm nhiệt, dưới chân
giường có nhang bạc hà hun mũi, trong khung màn bằng sa mỏng như cánh ve là chiếc chiếu bằng trúc xanh mát lạnh. Còn bây giờ...
Úy Đông
Đình chăm sóc nàng từng li từng tí, quả thật không chê vào đâu được.
Nàng nhớ lúc ở trên xe ngựa của Lục Nguyên, thấy y thúc ngựa chạy qua,
vội vàng đến quán trà Lục Vũ. Tuy cách một khoảng, nàng không thấy rõ vẻ mặt của y nhưng bóng dáng thúc ngựa chạy như bay, tiếng vó ngựa như mưa rào rạt ấy cho thấy lúc ấy lòng y nóng như lửa đốt.
Phải chăng
lúc này y cũng đang lo lắng cho sự an nguy của nàng, phải chăng đang tối mắt tối mũi đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của nàng? Một chút áy náy
bỗng dâng lên trong lòng nàng, nàng bất giác sờ lên chiếc vòng ngọc mà y tặng. Những kỷ niệm kể từ khi quen biết y lại ùa về trước mắt. Trong
đêm tối lẻ loi này, nàng đột nhiên ý thức được mình đang nhớ đến y!
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì lập tức bị nàng đập một phát tắt ngúm. Cho dù y quan tâm đến sự sống chết của nàng thì cũng là vì sợ Tần Vương bắt được nàng rồi đem uy hiếp cha nàng, sợ Vân Định Quyền làm ra những chuyện
bất lợi cho triều đình cho nên y mới nóng lòng đi cứu nàng chứ hoàn toàn không phải vì thích nàng.
Phải, chính là thế. Một tên cáo già
gian xảo như y, đã quen nhìn mỹ nhân, sao lại động tâm với một nha đầu
không hiểu chuyện yêu đương như nàng chứ. Nàng quả quyết cắt đứt tình
cảm không nên nảy sinh kia, nhanh chóng ném sự áy náy ấy lên chín tầng
mây.
Tiếng muỗi vo ve bên tai càng làm cho tâm trạng của người ta bực bội hơn, thế nhưng trong lòng nàng còn có một âm thanh còn đáng
ghét hơn cả tiếng muỗi, không ngừng vo ve rằng: “Sao lại cứ nghĩ không
tốt về đại tướng quân thế, ngươi sợ yêu ngài ấy sao?”
Xí, ta
không yêu y đâu. Suốt ngày y cứ chọc giận ta, tính kế ta, đừng tưởng
dùng mười sáu đĩnh vàng là thu mua được ta. Nàng hung dữ hừ một cái,
giống như y đang đứng trước mặt nàng, sau đó thì quay lưng lại, buộc bản thân không được nghĩ về y nữa.
Muỗi hút máu no rồi nên cũng thôi vo ve nữa, Vân Phỉ cũng đi vào giấc ngủ. Ngủ thẳng một giấc, thức dậy thì trời đã sáng.
Nàng vội vàng lao xuống phản, mở cửa phòng đi ra ngoài, nhà bếp đã có mùi hương thức ăn lan tỏa.
Bánh trôi đang đi từ đằng trước lại, trên tay xách một cái giỏ trúc, bên trong là quần áo.
Vân Phỉ vừa thấy chiếc áo trắng có vẽ hình cây trúc thì lập tức nhớ tới lời trang chủ nói, những việc chân tay như giặt đồ rửa chén đều là của
nàng, cho nên nàng vội vàng đi tới, giành cái giỏ trúc trên tay Bánh
trôi, ngượng ngùng cười: “Tối qua muội bị muỗi chích không ngủ được cho
nên dậy trễ, để muội giặt quần áo cho.”
Bánh trôi cười nói: “Để
lát nữa ăn cơm xong thì chúng ta cùng đi giặt. Ai da, mặt muội bị cắn
sưng mấy cục rồi kìa, mau đi rửa mặt chải tóc đi.”
Vân Phỉ đến
bên giếng xách nước rửa mặt, sau đó đi nhà xí. Nhà xí ở trong cái góc
hẻo lánh nhất của vườn sau, phía trước trồng một khóm trúc. Tối qua,
nàng đã được Bánh trôi dẫn đến đây một lần, lúc ấy trời tối đen nên nàng chỉ lo nhìn dưới chân. Hôm nay đến lần nữa, nàng mừng rỡ phát hiện phía sau nhà xí có trồng một cây trúc đào.
Nàng nhìn cây trúc đào
kia, suýt nữa mừng đến nỗi hét lên. Có lẽ ông trời đang giúp nàng trong
cơn bế tắc. Nàng lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, ngay cả mùi hôi
thối trong nhà xí cũng không ngửi thấy nữa, từ trong bước ra với gương
mặt hớn hở, nỗi lo lắng bực dọc trong lòng đã tan biến.
Thang
thẩm nấu bữa sáng xong thì bảo Bánh trôi mang cho trang chủ trước. Một
lát sau, Khánh Sơn dẫn theo hai người vào trong bếp nhận bữa sáng của
họ.
Vân Phỉ vội vàng đuổi theo hỏi: “Khánh Sơn đại thúc, tôi đưa cơm cho Lục công tử nha.”
Vì đã nhận ngọc bội nên thái độ của Khánh Sơn đối với nàng hiền lành hơn nhiều, hắn ừ một tiếng.
Vân Phỉ mừng thầm trong bụng, vội vào trong bếp, lấy cái hộp cơm ngày hôm
qua để chuẩn bị bữa sáng, đưa đến trước cửa phòng Lục Nguyên. Người canh gác đã được thay đổi, thấy Vân Phỉ đưa cơm tới thì cũng không hỏi
nhiều, chỉ mở khóa cho nàng vào trong.
Vân Phỉ thấy tình hình của Lục Nguyên hôm nay tốt hơn nhiều, không bị trói chân tay nữa.
Nàng lè lưỡi với hắn, không nhịn được mà trêu đùa: “Lục công tử, huynh thấy
tiền có thể sai khiến cả ma quỷ chưa, không sai được đâu. Huynh không
tiếc miếng ngọc bội kia chứ?”
Lục Nguyên không khỏi bật cười.
“Lục công tử, mau ăn cơm đi, hôm nay không cần ta đút huynh nữa rồi.”
Vân Phỉ chỉ thuận miệng nói, nhưng Lục Nguyên lại khẽ đỏ mặt, lầm bầm một câu gì đó.
Vân Phỉ nghe không rõ, ngẩng đầu nháy nháy mắt: “Huynh nói gì?”
Lục Nguyên nói: “Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn gì chứ, huynh đã cứu ta một lần, ta còn chưa báo đáp huynh đây.” Vân Phỉ bày thức ăn và chén đũa ra.
Lần này Lục Nguyên không chờ nàng khuyên, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Hắn
cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một ánh mắt long lanh, trong
veo, cứ nhìn chằm chằm vào mình, giống như là ánh dương mùa xuân ấm áp
từ từ chiếu qua, mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy ngứa ngáy, giống như
là say rượu.
Đáng tiếc hoa rơi có ý nhưng nước chảy vô tình. Vân
Phỉ nhìn hắn như vậy, trong lòng thì đang nghĩ nên khuyên thế nào để hắn cùng bỏ trốn với mình.
“Lục công tử, ta nghe Bánh trôi nói nơi
này cách Tấn Thành chỉ có một ngày đi đường, nếu cha huynh đưa tiền
chuộc thì chắc tối nay sẽ đến.”
Lục Nguyên lắc đầu: “Sẽ không nhanh thế đâu.”
Vân Phỉ lấy làm lạ: “Tại sao?”
“Bởi vì bọn họ biết cha ta là ai, đã hao tổn tâm trí để bắt cóc ta như vậy
thì nhất định là đòi một khoản tiền lớn. Tuy cha ta có tiền nhưng muốn
gom một số tiền lớn như thế thì phải cần hai ba ngày, nên nhanh nhất
cũng phải sáng mốt mới có người mang tiền chuộc tới.”
Vân Phỉ gật đầu. Lục Thịnh rất biết cách làm ăn buôn bán, không lý nào lại để mười
vạn lượng nhàn rỗi trong nhà, tiền đẻ ra tiền mới là đạo lý.
Vân
Phỉ đưa tay ôm ngực, tỏ vẻ hết sức đau lòng: “Lục công tử, cho dù cha
huynh rất giàu đi nữa thì số ngân lượng ấy cũng không phải từ trên trời
rơi xuống mà là gia sản mà ông ấy vất vả lắm mới tích cóp được. không
duyên không cớ dâng lên cho bọn cướp man rợ không làm mà hưởng này, lẽ
nào Lục công tử cam tâm sao?”
Lục Nguyên cười khổ:“Đương nhiên là ta không cam tâm.”
Vân Phỉ căm hận nói: “Nếu đưa tiền chuộc cho chúng thì chi bằng phân phát
cho bách tính nghèo khổ, hoặc là quyên cho chùa chiền cũng coi như tích
được công đức. Đưa cho bọn cướp này, chỉ biết giúp kẻ xấu làm ác, huynh
thấy có phải không?”
Lục Nguyên gật đầu: “Ta ghét nhất là loại người không làm mà hưởng này.”
Vân Phỉ bỗng nhiên nói thật nhỏ: “Lục công tử, nghe nói có những tên cướp
tội ác tày trời, lấy được tiền chuộc rồi lại giết người diệt khẩu để
ngừa hậu họa, không biết Lục công tử đã nghe qua chưa?”
Mặt Lục
Nguyên hơi biến sắc, đương nhiên hắn cũng đã nghĩ đến chuyện này, chẳng
qua là cố ôm hy vọng lạc quan, mong rằng bọn cướp này sẽ không như thế.
Vân Phỉ nhìn ra cửa, che miệng nói nhỏ: “Huynh nhìn mấy tên cướp này xem, ở trước mặt chúng ta mà cũng không che mặt, xem ra là không sợ sau này
chúng ta nhận ra chúng. Chẳng lẽ chúng có ý định giết người diệt khẩu?”
Lục Nguyên cả kinh, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. Hắn nhớ lại lần bị
bắt cóc hồi nhỏ, quả thật khác hẳn với lần này. Bọn cướp ấy che mặt bằng vải đen, ném hắn vào trong một sơn động hẻo lánh, đừng nói là không lộ
mặt, ngay cả nói chuyện cũng né tránh hắn, trước mặt hắn chỉ dùng tay ra hiệu, hết sức cẩn thận, sợ bị hắn nhận ra hoặc nghe được giọng nói.
Nhưng lần này chúng không chỉ lộ mặt mà còn cả gan nhốt hắn vào trong
sơn trang, lẽ nào không sợ sau khi hắn trở về sẽ báo quan, sau đó tra ra được lai lịch của chúng sao?
Lục Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy
mình đã quá chủ quan, Vân Phỉ phân tích rất có lý. Hôm đó trang chủ đã
nói nếu Vân Phỉ không được việc thì cứ chôn xuống gốc cây làm phân bón
cho hoa, chứng tỏ bọn chúng rất tàn độc.
Vân Phỉ kề sát vào tai
hắn, nói nhỏ: “Lục công tử, bọn cướp này tàn nhẫn độc ác, sau khi cướp
được tiền chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu, chúng ta không thề ngồi chờ chết được. Ta có một biện pháp có thể giúp huynh chạy trốn, huynh có
chịu không?”
“Thật sao?” Lục Nguyên ngẩn ra, nhìn nàng với vẻ nửa tin nửa ngờ. Nơi này được canh gác nghiêm ngặt, bọn hắc y nhân này tới
mười ba mười bốn người, hơn nữa trông như đều có võ công, nàng chỉ là
một tiểu nha đầu tròi gà không chặt, gắng hết sức thì cũng chỉ có thêm
một con dao nhỏ mà thôi, hơn nữa bộ dáng mong manh yếu đuối này, chưa
chắc đã đánh lại hắn chứ nói gì cứu hắn ra ngoài.
“Cô định làm thế nào?”
Vân Phỉ nhìn ra ngoài một cái, sau đó để sát vào tai hắn, thì thầm gì đó.
Lục Nguyên nghe xong thì hai mắt sáng lên, nhưng nghĩ tới bọn chúng người
đông thế mạnh còn mình và Vân Phỉ thế cô sức yếu thì không khỏi do dự:
”Thế có được không?”
Vân Phỉ vỗ ngực. “Huynh yên tâm đi, nếu
chuyện không thành thì bọn chúng cũng sẽ không làm gì huynh, cùng lắm là giết mình ta thôi.”
Những lời đầy nghĩa khí, rất có trách nhiệm
này của nàng khiến Lục Nguyên rất cảm động. “Nếu cô có thể cứu ta ra
khỏi đây, nhất định ta sẽ đền ơn hậu hĩnh, hơn nữa cả đời này cũng sẽ
báo đáp cô.” Nói xong câu cuối, tự dưng mặt hắn đỏ lên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT