Chương Tùng Niên không biết sao nàng lại dò hỏi về Lục Nguyên, nhưng nhìn nàng khẽ mỉm cười, dáng vẻ như đang suy tư ấy đẹp dịu dàng không sao tả xiết, tựa như một đóa quỳnh vừa hé nở, đằm thắm xinh tươi khiến tim người ta phải đập thình thịch.

Ánh mắt của hắn không tự chủ được mà dừng lại trên eo nàng. Trên thắt lưng màu vàng nhạt đeo một chuỗi ngọc làm từ hồng ngọc và ngọc trai đan xen với nhau. Hai màu trắng và đỏ tươi sáng rực rỡ, đáng tiếc là túi hương mà hắn tặng lại không thấy tăm hơi. Trong nhất thời, lòng hắn bỗng cảm thấy hơi mất mát và chua chát.

Vân Phỉ thông minh tinh ý, thấy ánh mắt của hắn quét qua eo mình thì lập tức mỉm cười: “Chương đại phu, túi hương mà huynh tặng ta đúng là được nhiều người thích, nó bị người ta giật đi mất rồi. Hôm khác nếu có thời gian, huynh có thể tặng ta một cái khác không?”

Sự mất mát trong lòng Chương Tùng Niên lập tức tan biến, hắn vội vàng ừ một tiếng.

Vân Phỉ đang định cáo từ thì một có một người đàn ông chừng bốn năm mươi tuổi bước vào, chắp tay hành lễ với Chương Tùng Niên: “Cảm ơn Chương đại phu, bình rượu thuốc lần trước cậu đưa cho tôi đúng là hữu hiệu, hôm nay cha tôi bảo tôi đến mua thêm bình nữa.”

Chương Tùng Niên cười gật đầu với Vân Phỉ: “Vân tiểu thư, nàng đợi một lát nhé.” Hắn cầm bút lên viết một đơn thuốc, đưa cho người đàn ông kia, ông ta cười cảm ơn rồi cầm đến chỗ quầy thuốc.

Hiện giờ Vân Phỉ đang phiền não vì chuyện rượu nên vừa nghe thấy hai chữ rượu thuốc thì lập tức nảy sinh hứng thú. Nàng hỏi: “Ông ấy nói rượu thuốc gì vậy?”

“Cha ông ấy tuổi già, sức khỏe không tốt nên không muốn ăn uống. Ta đã điều chế cho ông ấy một loại rượu thuốc khiến thèm ăn, bổ gan, bổ phổi. Mỗi ngày, trước khi ăn cơm uống một ly.”

Trong đầu Vân Phỉ chợt nảy ra một ý tưởng, nàng lập tức đứng dậy cáo từ.

Ra khỏi hiệu thuốc Hạnh Lâm, Phục Linh tính tình nóng nảy nên không nén được mà đề nghị: “Tiểu thư, hay là cô mau đi tìm đại tướng quân đi, bảo ngài ấy gây áp lực với Kim Ngọc Đường.” Nàng ta nắm chặt nắm tay, hung dữ nói: “Tên thiếu chủ mắt để trên chóp kia kiêu ngạo y như một con khổng tước xòe đuôi, vừa nhìn là đã muốn đập cho hắn một trận, rút hết mấy cái lông trên đuôi hắn.”

Vân Phỉ bị những lời mắng chửi này làm cho tức cười. Có điều cách miêu tả này rất chính xác với Lục Nguyên. Nàng lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Kim Ngọc Đường là tấm gương chứ không phải đối thủ của chúng ta. Bất luận ta có ghét Lục Nguyên thế nào thì đối với Lục Thịnh, ta cũng chỉ biết kính nể. Cách thức kinh thương của ông ấy cũng đáng để ta học hỏi, noi theo. Dựa vào bộ óc của mình để kiếm tiền mới có thể lâu dài, lấy thế hiếp đáp người khác thì có gì là giỏi chứ, ta sẽ không đi tìm Úy tướng quân.”

“Vậy tiểu thư tính làm sao đây? Mua rượu khác ư?”

Vân Phỉ gật đầu, hai mắt sáng lóe lên, đôi má lúm đồng tiền cũng hiện ra. Phục Linh vốn đang rầu rĩ chán chường, nay thấy nụ cười đã có tính toán của nàng thì liền biết tiểu thư nhà mình lại có ý tưởng gì mới.

Chiết Tẫn Xuân Phong không bán thần tiên túy nữa mà bán một loại rượu có tên là yên chi hiệp, uống vào mát lạnh, sướng miệng, trong dư vị cay cay của nó lại có vị ngòn ngọt dễ chịu.

Đây là sáng kiên mà Vân Phỉ có được tại hiệu thuốc Hạnh Lâm hôm ấy. Nàng mua rượu hoa lê về ngâm với mấy dược liệu như nhân sâm, cẩu kỷ... Mọi người nghe nói rượu này có thể bổ thận ích dương, bổ gan sáng mắt, bổ huyết an thần, hơn nữa giá còn rẻ hơn thần tiên túy nhiều nên đương nhiên là vui vẻ nếm thử.

Giải quyết xong vấn đề rượu, Vân Phỉ càng cảm nhận được đạo lý dựa vào ai cũng không bằng dựa vao mình.

Sắp vào hạ, thời tiết càng thêm nóng bức, Sau khi đóng cửa, Phục Linh vào trong bếp nấu mì hành rồi bưng ra.

Vì điều kiện có hạn nên bữa trưa ở quán rượu đều nấu rất đơn giản. Đến tối A Tông trở về thì mới ăn uống thịnh soạn.

Vân Phỉ sợ nóng nên bưng tô mì đến ngồi trên chiếc ghế trúc trước cửa quán rượu.

Những ngày tháng tự do tự tài này đúng là thoải mái. Ánh mặt trời ban trưa nóng ấm rực rỡ, những cành liễu trên bờ đê đung đưa theo gió, từ bên này nhìn qua, chúng giống như một hành lang dài xanh mướt.

Bỗng có hai người xuất hiện trong màu xanh biêng biếc ấy, đi về phía Chiết Tẫn Xuân Phong. Một người trong ấy bước chân vững vàng, dáng người nhanh nhẹn, gió xuân ấm áp làm tung bay góc áo bào của y, phía sau lưng là hàng liễu xanh như khói làm nền. Hình ảnh này đột nhiên chập chờn lồng vào hình ảnh lần đầu tiên nàng nhìn thấy Úy Đông Đình.

Nàng bất tri bất giác nhìn theo, nhưng khi nhìn rõ ràng thì sợi mì trong tô cũng vắt trên môi, quên lùa vào miệng.

Không ngờ đó chính là Úy Đông Đình!

Thiếu chút nữa là Vân Phỉ quăng tô mì chạy trốn. Nhưng nàng bỗng nhớ ra mình đang mang mặt nạ, y sẽ không nhận ra. Hơn nữa chưa chắc y đã biết quán rượu này là do Tống Kinh Vũ mở, có lẽ chỉ tình cờ đi ngàng qua đây.

Nàng ôm một tia hy vọng, án binh bất động.

Ai ngờ, Úy Đông Đình và người kia lại đi thẳng đến trước mặt nàng.

Nàng cúi đầu, vờ như không quen biết y, thản nhiên ăn mì. Đôi giày màu đen đập vào mắt nàng, con hỏa kỳ lân trên ấy nhe răng trợn mắt, cực kỳ oai phong, dữ dằn trừng nàng thay cho chủ nhân của nó, giống như là muốn nhìn xuyên qua diện mạo thực sự của nàng.

Tim nàng đập loạn xạ cả lên, như muốn rớt xuống tô mì.

Úy Đông Đình quét mắt qua tấm biển báo đóng cửa, từ tốn hỏi: “Đóng cửa rồi sao?”

Vân Phỉ đành phải ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm không đáy của y. Trái tim vốn đã đập loạn xạ lại nhảy lên liên hồi.

Có điều trước giờ nàng rất biết cách che giấu tâm tư, cho nên vẻ mặt căng thẳng đều bị mặt nạ che lại, không lộ ra chút gì.

Nàng đứng lên cười cười với y, nhiệt tình nói: “Ngại quá, quán đã đóng cửa, đằng trước không xa có một quán cơm.”

Úy Đông Đình móc một thỏi bạc ra đặt lên trên chiếc bàn ngay trước mặt nàng.

Một thỏi bạc! Vân Phỉ lập tức mặt mày hớn hở, hết sức nhiệt tình hỏi: “Hai vị khách quan muốn gọi món gì?”

Ánh mắt của Úy Đông Đình quét qua tô mì của nàng. Sợi mì nhỏ như mưa bụi, trên đó là những lát hành băm xanh mởn, mấy váng dầu nổi lềnh bềnh, có cả mùi dầu vừng thoang thoảng.

“Cho một bình rượu, mấy món nhắm, hai tô mì.” Y chỉ vào bát mì hành kia.

“Được, hai vị chờ một chút.” Vân Phỉ lập tức bước vào quán rượu, nói với Phục Linh đang ngồi ăn mì: “Nhanh lên, có khách đến, nấu hai tô mì hành đi.”

Phục Linh thò đầu ra nhìn, vừa thấy là sợ đến nỗi nhảy dựng lên, lắp ba lắp bắp nói: “Úy, Úy...”

Vân Phỉ đẩy nàng ta vào bếp, phân bua: “Mau đi nấu mì đi.”

Tống Kinh Vũ cũng không ngờ Úy Đông Đình lại đến đây. Có người thông báo cho y biết hay là y chỉ tình cờ đi ngang qua chứ không hay biết gì. Hắn trấn tĩnh lại, ra nghênh đón, chắp tay thi lễ: “Úy tướng quân.”

Úy Đông Đình ngạc nhiên cười: “Thì là là quán rượu của Tống giáo úy mở.”

Để tăng thêm độ tin cậy, Vân Phỉ lập tức nói chen vào: “Dạ phải, ông chủ Tống của chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, định kiếm chút tiền cưới vợ đây.”

Mặt Tống Kinh Vũ đỏ lên, mời mọc: “Mời Úy tướng quân vào trong.”

Úy Đông Đình chỉ vào chàng trai trẻ cùng đến với mình, nói: “Đây là Lang tướng Tiếu Hùng Phi của cấm vệ quân. Vị này là Tống Kinh Vũ - giáo úy của phủ châu mục ở Kinh Châu.”

Hai người thi lễ với nhau.

Sau khi ngồi xuống, Úy Đông Đình nheo mắt ngắm nhìn hàng liễu xanh um như khói tỏa trên bờ đê, nói: “Không tồi, Chiết Tẫn Xuân Phong, tên hay lắm.”

Vân Phỉ bưng một bình rượu qua, rót cho ba người, nói: “Đây là yên chi hiệp, mời tướng quân dùng.”

Úy Đông Đình bưng ly rượu lên, nhấp một hớp: “Ừ, rất được, hương vị rất đặc biệt.” Sau đó, y nói với Tiếu Hùng Phi: “Ngươi nếm thử đi.”

Tiếu Hùng Phi bưng ly rượu lên uống một ngụm, tuy ngoài mặt cũng cười khen là rượu ngon nhưng trong lòng thì lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Hôm nay, đột nhiên Úy Đông Đình nói với hắn rằng bên bờ Lạc Hà mới mở một quán rượu rất thú vị, muốn đến đó xem thử. Hắn nghe cái tên Chiết Tẫn Xuân Phong thì còn tưởng là một tưởu lâu xa hoa thanh nhã gì. Bây giờ đến xem, thấy chẳng qua chỉ là một quán rượu nhỏ bé chật hẹp, rượu thì chỉ có yên chi hiệp, đồ nhắm chỉ có bốn món: thịt bò ngũ vị, trứng muối dưa chuột, đậu phộng rang, chân thỏ chấm muối tiêu.

Một nơi không đẳng cấp thế này mà cũng được gọi là thú vị sao? Đại tướng quân không giống với người không biết thưởng thức như thế. Tiếu Hùng Phi cảm thấy chắc là đại tướng quân đã bị ai đó lừa bịp rồi.

Nhưng nhìn vẻ mặt của ngài ấy thì thấy không giống như giận dữ vì bị lừa gạt, thần sắc vẫn thản nhiên nhàn nhã, đôi mày kiếm cũng giãn ra, gương mặt anh tuấn cũng lộ ra vẻ hài lòng khó thấy.

Vân Phỉ đứng bên cạnh, lén chú ý đến Úy Đông Đình, phát hiện thần sắc của y vẫn bình thường, nói chuyện vui vẻ, không hề có ý định gây khó dễ, rất giống với tình cờ cùng thuộc hạ đi ngang nơi này, rồi đến nghỉ chân, cho nên nàng yên tâm bước vào bếp.

Phục Linh đang luống cuống tay chân nấu mì, mặt thì đỏ bừng, tay thì run rẩy.

Vân Phỉ thấy bộ dạng của nàng ta, không nhịn được mà bật cười: “Phục Linh. chẳng lẽ là em thích Úy tướng quân, không thì sao lại kích động đến thế?”

Phục Linh nhăn mặt, giậm chân nói: “Tiểu thư, em đang sợ chết đây. Có phải Úy tướng quân đến để đập quán, đóng cửa hay không?”

“Em nghĩ nhiều quá rồi. Hắn đến uống rượu ăn mì thôi.” Vân Phỉ cười hớn hở: “Không ngờ hắn ra tay rộng rãi thế, cho cả một thỏi bạc.”

Phục Linh nhìn bộ dạng thấy tiền sáng mắt của nàng, không khỏi thở dài: tiểu thư đúng là trong mắt chỉ có tiền, càng ngày càng mê tiền, không hổ là cháu gái của Tô Bán Thành.

Mì được nấu xong, Vân Phỉ đích thân bưng ra ngoài, đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Mời hai vị dùng.”

Tiếu Hùng Phi vừa thấy tô mì liền muốn đập bàn đứng dậy.

Úy Đông Đình cũng im lặng, vẻ mặt rất lạ lùng.

Vân Phỉ hăm hở cúi đầu xuống nhìn, lúc ấy mới phát hiện Phục Linh hoảng hốt quá nên đã quên cho hành vào, đây hoàn toàn là mì với nước sôi, thảo nào mà vẻ mặt của hai người này lại khác thường thế. Bên trong không có hành thì còn gọi gì là mì hành. Nàng lập tức xoay người chạy vào trong bếp lấy một cọng hành thật to ra.

Không sai, là nguyên một cọng to.

Dưới ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của Tiếu Hùng Phi, nàng nhanh chóng ngắt cọng hành thành mấy khúc, rải vào trong tô mì, cười nịnh nọt với Úy Đông Đình: “Mời tướng quân dùng.”

Tiếu Hùng Phi há hốc mồm nhìn Úy Đông Đình, đợi y phát hỏa hoặc phất tay áo mà đi. Nhưng kỳ lạ là Úy Đông Đình không hề tức giận, ngược lại trong mắt còn hiện lên một nụ cười, rồi hỏi tiểu nhị kia.

“Tên tiểu nhị này đúng là thông minh lanh lợi, ngươi tên là gì?”

Vân Phỉ không ngờ y lại hỏi tên của mình nên nhanh nhạy dùng họ của mẹ để làm tên, mỉm cười nói: “Tên của tiểu nhân là Tiểu Tô.”

Úy Đông Đình gật đầu, khen ngợi: “Tên rất hay.”

Tiểu Tô mà hay thế quái nào được? Nghe qua y như tô thịt ấy. Tiếu Hùng Phi ăn một miếng mì hành, phát hiện mùi vị của nó cũng rất bình thường, nhưng Úy Đông Đình lại không hề có ý soi mói, bình thản cầm lấy đũa ăn. Hai, không kén ăn đến mức này, Úy tướng quân à, ngài hơi có lỗi với ba chữ 'quốc cữu gia' đấy.

Tiếu Hùng Phi buồn thay cho đại tướng quân, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt cảm thông để an ủi y một chút.

Kết quả hắn phát hiện, rõ ràng là đại tướng quân không yên lòng, tuy tay cầm đũa nhưng nửa ngày vẫn không nhúc nhích, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào tên tiểu nhị đang đứng đằng sau cái quầy kia.

Tiểu nhị đang cúi đầu nhìn thứ gì đó, mặt cười tươi như hoa nở, hai mắt sáng lấp lánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play