Âm thanh thoáng vọng ra hành lang vắng vẻ rồi im bặt.
Thẩm Quan kéo Diêu Ngạn vào phòng làm việc. Anh ta đóng cửa lại, nhíu mày và nói: “Em nói gì?”.
Diêu Ngạn hít mũi, ôm chầm lấy cánh tay anh ta: “Cho tôi một chút, một chút thôi!”.
Thẩm Quan nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, anh ta nói đều đều: “Tôi không hiểu ý của em”.
Diêu Ngạn hít sâu, đầu cô như bị bơm đầy không khí bên trong, đau đớn như muốn nổ tung, mặt mày méo xệch, cô nắm tay Thẩm Quan, cắn răng nói
thều thào: “Cho tôi một chút ma túy đá. Tôi biết anh có!”.
Trong lời van xin của cô trộn lẫn cảm giác không cam lòng và oán
giận, khác hẳn dáng vẻ điềm đạm, căng tràn sức sống thường ngày.
Thẩm Quan lặng thinh, không nói tiếng nào. Anh ta bϠmặc Diêu Ngạn
đang khẩn khoản van xin, nước mắt cô không thể cầm được chảy trào, gương mặt cô trở nên lạ thường, chỉ còn đôi mắt không ngừng đấu tranh, giữ vẻ quật cường vốn có.
Diêu Ngạn càng nắm chặt tay anh ta. Nỗi sợ hãi và bất lực của cô
dường như lây lan qua anh ta. Mọi biểu hiện trên mặt cô đều lọt vào mắt
Thẩm Quan. Anh ta vỗ vỗ tay cô, đặt tay mình lên đó, nói bằng giọng trầm thấp: “Tôi không có”.
Diêu Ngạn cứng đờ người, cô lắc đầu van vỉ: “Anh có. Anh cho tôi, cho tôi một chút được không?”.
Thẩm Quan buông tiếng thở dài, muốn giơ tay chạm vào gương mặt cô
nhưng cô vô thức ngoái đầu tránh né. Động tác của Thẩm Quan khựng lại,
cô thả tay anh ta, kiềm chế cơn run rẩy toát ra từ cơ thể, van xin anh
ta lần nữa: “Anh nhất định có, làm ơn giúp tôi!”.
Thẩm Quan nở nụ cười nhàn nhạt, tay anh ta đưa lên lau đi dòng nước
mắt lăn dài trên má cô, đầu ngón tay anh ta dừng lại nơi cánh mũi cô,
nói: “Đồ ngốc! Phòng làm việc của tôi làm sao chứa thứ đó?” Nhìn Diêu
Ngạn định mở miệng, anh ta nói khẽ: “Đi theo tôi”.
Anh ta cầm áo vest dẫn Diêu Ngạn rời khỏi phòng làm việc. Thẩm Quan
gọi điện nói chuyện, quay đầu nhìn Diêu Ngạn chậm chạp bước theo anh ta. Anh ta dừng lại, Diêu Ngạn vội rảo bước đi tới.
Sau khi nghe Tưởng Nã căn dặn, Hứa Châu Vi trốn vào một góc kín đáo
gần đó. Ban nãy gặp Diêu Ngạn chạy lên tầng cao nhất, anh ta khá kinh
ngạc. Bây giờ nhìn hai người Thẩm Quan và Diêu Ngạn cùng nhau đi ra, anh ta bỗng cảm thấy không thể tin nổi vào hai mắt của mình.
Hứa Châu Vi không dám bám quá sát, anh ta sợ hai người họ phát hiện.
Anh ta đợi tiếng bước chân lắng xuống hoàn toàn, mới đến đầu cầu thang
nhìn xuống dưới. Đến khi Thẩm Quan cùng Diêu Ngạn xuống được hai tầng,
anh ta bắt đầu bước ra bậc cầu thang.
Tài xế chờ ngoài bãi đỗ, Thẩm Quan bảo Diêu Ngạn lên xe, cô giơ mu bàn tay chạm mũi, hít sâu ngồi vào chỗ.
Mấy năm gần đây, thị trấn Trung Tuyến xây thêm vài chung cư mới, kiến thiết vùng hẻo lánh gần thị trấn Sĩ Lâm. Mọi người đồn thổi trung tâm
của thị trấn nhỏ sau này dời đến gần Sĩ Lâm, thống nhất quy hoạch.
Giá bán của chung cư nói nghe nói lên theo thời giá. Cô họ của Diêu
Ngạn là hộ thuộc diện giải tỏa, ngoài tiền đền bù, cô họ phải trả thêm
mười tám vạn tệ, coi như phí lắp đặt thiết bị. Tiền dành dụm suốt mấy
năm lái xe tải không còn dư bao nhiêu. Nhà mới của bà cũng xây sửa gần
xong. Mỗi khi Diêu Ngạn rảnh rỗi, cô đến trông coi giúp bà. Thật không
ngờ hôm nay cô lại theo Thẩm Quan qua đây.
Tài xế lái xe vào gara. Thẩm Quan đi trước, anh ta giải thích với Diêu Ngạn: “Tôi sống ở đây”.
Diêu Ngạn gật đầu, dòng suy nghĩ của cô rời rạc ngắt quãng. Cô không
biết mình còn chống chọi với cảm giác mấp mé nổ tung này được thêm bao
lâu.
Vào nhà, Thẩm Quan đóng cửa, kêu Diêu Ngạn ngồi xuống ghế sofa, anh ta đi vào phòng lấy ra một hộp trà.
Diêu Ngạn đứng ngồi không yên, cô cúi đầu ôm gối, muốn xua đi cảm
giác vừa đau vừa ngứa. Một hộp trà mà cô từng thấy bỗng xuất hiện trong
tầm mắt của cô, cô ngây người ngước nhìn Thẩm Quan.
Thẩm Quan nói thản nhiên: “Hộp trà này lấy từ nhà Từ Anh. Em uống hết cafe của bà ta?”.
Diêu Ngạn cứng đờ người, cô há miệng nhưng không thốt lên lời. Thẩm
Quan cười mỉm, mở hộp trà lấy một viên đá đưa Diêu Ngạn, anh ta nói nhàn nhạt: “Muốn không?”.
Diêu Ngạn gật đầu lia lịa, cô giành lấy viên đá, nghiêng đầu hỏi Thẩm Quan: “Nốt… nuốt trực tiếp?”.
Thẩm Quan im lặng gật đầu. Diêu Ngạn nhìn chằm chằm viên đá, tay cô
run bần bật. Viên đá một màu đầy cám dỗ này nhìn như nước đá, không hiểu tại sao cô lại giàn giụa nước mắt, lý trí kêu cô đấu tranh nhưng tinh
thần đã phản bội cô từ lâu.
Diêu Ngạn bỗng dưng bật khóc như bị dồn đến đường cùng. Cô không dám
lên tiếng nhưng biết bao nỗi sợ hãi và bi thương đều mắc kẹt trong cổ
họng của cô.
Cô run rẩy cầm viên đá đưa tới miệng, môi ướt nước mắt còn sáng bóng
hơn cả viên đá đó. Khi cô gần nhét vào miệng, Thẩm Quan kéo tay cô, lấy
lại viên đá. Diêu Ngạn cáu kinh đưa tay giành lấy, anh ta giữ lấy hai cổ tay của cô: “Em từ từ!”.
Anh ta thả tay Diêu Ngạn, để viên đá lên bàn trà, cẩm cốc thủy tinh đập mạnh vài cái, viên đá bị nghiền nhuyễn thành bột.
Thẩm Quan nhìn Diêu Ngạn: “Lấy tay chấm một chút, kiềm chế cơn nghiện là được!”.
Diêu Ngạn mím môi, tay cô run rẩy chấm bột phấn, mắt cô nhắm nghiền.
Khi nước mắt chảy xuống cũng là lúc bột phấn rơi vào miệng cô.
Lúc này, cổng công ty vận chuyển hàng hóa Lý Sơn khóa chặt. Hơn mười
người đàn ông đứng vây quanh bãi đất trống. Cổng sắt che chắn xe cộ qua
lại ngoài đường, vì vậy không ai phát hiện ra sự khác thường bên trong.
Bát canh đổ sang bên, mặt mày Hiểu Lâm nhem nhuốc máu me và canh gà.
Mùi chua hôi xộc lên khiến cô ta buồn nôn, rồi cảm giác khác thường bủa
vây cô ta.
Đàn em mang ghế đến cho Tưởng Nã ngồi.
Anh chm thuốc nhắm mắt nghỉ ngơi. Không gian xung quanh yên tĩnh chỉ
có tiếng Hiểu Lâm nôn thốc nôn tháo, hồi lâu sau mới nín bặt. Tưởng Nã
kêu người giội nước lên người cô ta, cô ta run lẩy bẩy ngửa cổ.
Tướng Nã lạnh nhạt nhả khói thuổc: “Nói! Ai sai cô làm? Nói rõ ràng từ đầu đến cuối!”.
Hiểu Lâm nhìn bóng người lờ mờ phía trước, cô ta mê man nhưng cũng có thể hiểu ý của người nói. Hiểu Lâm đau đớn co rúm người, cô ta nôn đến
kiệt sức, bất giác thốt lên: “Ông ta cho tôi một vạn tệ, kêu tôi bêu xấu anh”.
Mỗi ngày Hiểu Lâm nằm viện, cô ta cảm thấy căm hận vô cùng. Cô ta
khao khát trả thù nhưng lại không dám cho đến khi đối phương liên lạc
với cô ta.
“Ông ta nói muốn giúp tôi. Tôi nghĩ dù sao cũng chỉ bêu xấu anh,
không có gì to tát nhưng ai ngờ ngày đó ra khỏi sở cảnh sát ông ta lại
muốn tôi làm việc khác.”
Đối phương sai cô ta nghĩ cách cho Tưởng Nã ăn gói bột kia, nếu không sẽ lấy mạng cô ta.
Nước mắt của Hiếu Lâm tuôn trào, cô ta nói: “Ông ta biết nhà của tôi, còn nói nếu tôi không nghe lời ông ta, nếu không để anh ăn gói bột đó,
ông ta sẽ trả thù”.
Không đợi Hiểu Lâm nói hết, Tưởng Nã chen lời: “Cô nói sao? Để tôi ăn?”.
Hiểu Lâm hóa đá, ý thức bản thân đã lỡ lời, cô ta nhoài người xin tha thứ. Tưởng Nã không dễ dàng tha cho cô ta, anh đến gần đạp Hiểu Lâm một phát, nói với vẻ tàn nhẫn: “Nói rõ cho tôi!” Anh lại đá Hiểu Lâm đến
mức cô ta nôn thốc tháo.
Hiểu Lâm kêu la né người, cô ta thều thào: “Là bảo cho anh ăn, tôi… tôi bất cẩn để Diêu Ngạn ăn….”.
Tưởng Nã lại đạp một phát, Hiểu Lâm thét lên: “Tôi sai rồi, tôi sai
rồi. Tôi ganh tị với Diêu Ngạn, tôi cố ý cho cô ta ăn, tôi sai rồi. Anh
Nã, anh tha cho tôi!”.
Tưởng Nã phẫn nộ văng tục một tiếng, đá cô ta tới tấp, cô ta kêu gào không ngừng nghỉ, mặt và ngực cô ta đau nhói.
Cuối cùng Tưởng Nã giẫm lên cổ cô ta, nghiến răng: “Nói tiếp!”.
Hiểu Lâm thoi thóp muốn đẩy chân anh, cổ họng cô ta bị chèn bên dưới, mở miệng nói là đau nhói lên. Cô ta khóc lóc, khàn khàn nói: “Ông ta
nói ăn vào không chết, ông ta đảm bảo, đầu óc tôi có vấn đề, tôi chỉ
muốn trả thù, tôi không ngờ đó là thuốc độc!” Dùng hết hơi thở cuối cùng để nói, cô ta nôn mửa, khuôn mặt dưới máu và canh gà bầm tím.
Hiểu Lâm lịm đi, mấy anh em lo lắng ngăn cản Tường Nã. Lý Cường to
gan kéo anh lại nói: “Anh Nã, đừng làm chết người, đủ rồi anh!”.
Tưởng Nã hất Lý Cường ra, anh túm tóc Hiểu Lâm, lôi cô ta xềnh xệch.
Bùn đất lem nhem, tóc tai cô ta rối bù, cô ta hoàn toàn bất tỉnh.
Gió vén mở làn mây, sắc đen u ám lan ra, lượn lờ hỗn độn trên cao.
Bầu trời bất thình lình nổi chớp, sấm sét vang từ chóp núi của trung lộ
Lý Sơn đến thị trấn Trung Tuyển phá tan không gian tĩnh mịch.
Thẩm Quan dọn bàn, anh ta cất hộp trà rồi quay lại phòng khách, đứng trước cừa sổ nhìn ngắm nền trời hỗn độn bên ngoài.
Diêu Ngạn thở hắt ra, mơ màng hưởng thụ cảm giác bồng bềnh do cô
tưởng tượng ra. Rất lâu sau, cô mới tỉnh táo trở lại. Cơn mưa xối xả như ở ngay trước mắt cô. Cô đờ đẫn nói: “Trả hộp trà cho tôi!”.
Thẩm Quan xoay người nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô, anh ta lãnh đạm đáp: “Muốn nữa thì cứ đến chỗ tôi lấy. Em dùng ít thôi!”.
Diêu Ngạn cười tự giễu, nhìn Thẩm Quan bằng ánh mắt khó tin: “Không phải anh bán ma túy à? Keo kiệt thế?”.
Thẩm Quan mím chặt môi, anh ta đến gần quan sát cô từ trên xuống dưới: “Tại sao không xin Từ Anh?”.
Diêu Ngạn cau mày: “Anh nói gì cơ?”.
Thẩm Quan điềm nhiên nói: “Từ Anh nhất định cho em. Em có thể xin bà ta”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Anh nói đùa à? Cô Từ đã…” Cô hít thật sâu, ôm mặt không nói tiếng nào.
Thẩm Quan nhìn cô chăm chú, anh ta do dự vươn tay chạm vào đầu Diêu Ngạn.
Tóc cô mềm vô cùng, từng sợi tóc sượt qua lòng bàn tay anh ta. Cơn giông lắng dần xuống, anh ta đột nhiên nói: “Hãy ở bên tôi!”.
Diêu Ngạn run lên, cúi gằm mặt không nói không rằng. Thẩm Quan ngẩn
ngơ dường như không ngờ bản thân lại nói ra câu này. Anh ta điềm tĩnh
rút tay, cầm áo complet: “Đi thôi. Tôi đưa em về!”.
Diêu Ngạn lau mắt, cô gục đầu, đi đến cửa với hai chân bủn rủn, sống
lưng quen ưỡn thẳng giờ khom khom toát lên vẻ yếu ớt. Bàn anh ta tay bất ngờ trùm lên bàn tay đặt trên nắm cửa của cô, anh ta nói khẽ: “Ở bên
cạnh tôi!”.
Diêu Ngạn như không nghe thấy, cô lại kéo tay nắm cửa nhưng tay Thẩm
Quan nắm mãi không buông. Cô hơi vùng vẫy, anh ta liền cản lại.
Thẩm Quan thu tay, anh ta nói: “Em có thể suy nghĩ”.
Diêu Ngạn im lặng vịn vào cửa, tay cô cử động xoay nắm cửa, cô thấp giọng hỏi: “Vừa rồi anh hỏi tôi cô Từ, cô… còn sống?”.
Diêu Ngạn đứng quay lưng về phía Thẩm Quan, hỏi xong, trái tim của cô cũng ngưng trệ. Cô không thấy được miệng anh ta cong lên nhưng nghe
giọng điệu có thể tưởng tượng vẻ mặt của anh ta: “Em nghĩ bà ta ở chỗ
tôi?”.
Thẩm Quan nắm lọn tóc dài của Diêu Ngạn chà nhẹ, anh ta thờ ơ nói:
“Đến khi em ở cạnh tôi, em thắc mắc chuyện gì thì hãy nhắc lại!”.
Dứt lời, anh ta nắm tay Diêu Ngạn mở cửa. Gió từ ngoài lùa vào trong
nhà, trên tầng có người đi xuống. Diêu Ngạn giằng tay, chạy xuống dưới,
Thẩm Quan cũng theo sát cô.
Hứa Châu Vi ngồi ngoài hành lang, cánh cửa đối diện khóa mật mã không tài nào mở được, vườn cây xanh trong chung cư vừa mới trồng xong, mặt
cỏ rời rạc, anh ta đắn đo nắm điện thoại di động, không biết có nên báo
cho Tưởng Nã biết hay không.
Trông Diêu Ngạn vẫn bình thường nhưng cô cùng Thẩm Quan tới đây khiến Hứa Châu Vi không hiểu quan hệ giữa hai người họ. Thế nhưng anh ta càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, anh ta bứt cỏ ngậm vào miệng, cau mày khó
hiểu.
Một lát sau, Hứa Châu Vi nghe tiếng bước chân, anh ta vội lẻn ra
ngoài tường né tránh. Anh ta dè dặt ló đầu quan sát xung quanh. Hứa Châu Vi thấy Diêu Ngạn rời tòa nhà, Thẩm Quan đi theo sau cô, anh ta bước
lên nói chuyện với Diêu Ngạn, hai người đứng sát vào nhau.
Hứa Châu Vi thầm hừ lạnh, anh ta nhổ cọng cỏ, lén lút bám theo.
Diêu Ngạn gấp rút chạy về công ty nước giải khát. Các đồng nghiệp
trong phòng nghiên cứu tìm cô khắp mọi nơi. Gặp được cô, đồng nghiệp thở phào nhẹ nhõm: “Bọn chị cứ tưởng em ngất trong nhà vệ sinh, may là
thương nhân nước ngoài đó hiền hòa, không để bụng”, nói vài câu, đồng
nghiệp lại nhắc nhở cô: “Em chưa bao giờ như vậy. Nếu không khỏe thì em
xin nghỉ, không nên vô duyên vô cớ để thương nhân nước ngoài chờ em suốt nửa tiếng ở tòa nhà phía đông, bất cứ ai cũng sẽ khó chịu. Ngộ nhỡ Giám đốc biết chuyện, ông ta sẽ khiển trách em ngay!”.
Diêu Ngạn rối rít xin lỗi, lập tức làm việc cùng các đồng nghiệp. Đến khi hết giờ làm, mọi người lại nói nói cười cười vui vẻ với nhau.
Hứa Châu Vi chờ sẵn ngoài công ty nước giải khát. Diêu Ngạn hỏi anh ta: “Anh Nã vẫn ở công ty vận chuyển hàng hóa?”.
Hứa Châu Vi “ừ” một tiếng, mở cửa xe kêu cô đi vào.
Giờ cao điểm ở khu khai phá đâu đâu cũng là công nhân đi xe đạp hoặc
xe điện, thi thoảng có một chiếc bốn bánh lao vút qua, mọi người lại vội vàng nhường đường. Hứa Châu Vi băng qua đám đông, anh ta băn khoăn nhìn gương chiếu hậu. Một lát sau, anh ta ướm lời hỏi Diêu Ngạn: “À, chiều
nay tôi đi ngang qua phòng của chị, sao không thấy chị đâu hết?”.
Diêu Ngạn thuận miệng nói: “Chắc lúc đó tôi dẫn khách đến tòa nhà phía đông”.
Đúng lúc Hứa Châu Vi muốn nói, di động của Diêu Ngạn chợt đổ chuông. Anh ta nín thinh, tiếp tục liếc nhìn gương chiếu hậu.
Diêu Ngạn nghe điện thoại, cô nói lí nhí rồi dập máy. Diêu Ngạn nói
với Hứa Châu Vi: “nh chở tôi về Lý Tam một chút. Mẹ tôi gọi tôi về nhà”.
Hứa Châu Vi hỏi: “Được. Mấy giờ chị về lại bên kia? Tôi đợi ở ngã tư?”.
Diêu Ngạn kêu Hứa Châu Vi chờ điện thoại của cô. Tới đường Lý Tam,
Diêu Ngạn vội vã bước về nhà, quẹo qua chỗ rẽ, cô lại bước lướt qua cửa
nhà, xuôi theo con ngõ gập ghềnh, quẹo bảy tám lần mới tới một căn nhà
cũ nát bỏ hoang. Cô ngó nghiêng xung quanh rồi gõ nhẹ cửa.
Lý Á đón cô vào trong, cô ta chỉ ghế dài, kêu cô ngồi xuống. Diêu Ngạn nói: “Từ Anh không ở trong tay Thẩm Quan”.
Lý Á trầm lặng quan sát Diêu Ngạn, cô ta nhíu mày hỏi: “Cô hút phải không?”.
Diêu Ngạn sửng sốt, cô gật đầu thừa nhận. Lý Á giật mình nhưng lại
giống như nằm trong dự liệu, không rõ cô ta cảm thấy áy náy hay cái gì
khác, cô ta thấp giọng nói: “Nếu cô không muốn, bây giờ có thế đổi ý.
Chúng tôi coi trọng an toàn của cô hơn”.
Diêu Ngạn cười lắc đầu: “Cô đừng lo. Tôi kiềm chế được, không nghiêm trọng”.
Lý Á thở dài, lại tập trung nói chuyện nghiêm túc với Diêu Ngạn.
Tổ chuyên án của đội hình cảnh thành phố Lô Xuyên hợp tác với cảnh
sát Quảng Châu, âm thầm lần tìm tung tích Từ Anh. Bây giờ xác định Từ
Anh không ở chỗ Thẩm Quan, họ cần làm việc nhanh hon, tránh để Thẩm Quan tìm ra trước họ.
Lý Á nói: “Hạ tuần tháng Mười, chúng tôi mới biết chuyện Tưởng Nam
mượn tay chúng tôi tóm Hắc lão đại ở Lô Xuyên. Vụ án này đã trôi qua
nhiều năm, đồng nghiệp của chúng tôi đang âm thầm theo dõi, hiện nay có
thêm Tưởng Nam phối hợp tất nhiên rất tốt. Nhiều đầu mối xác thực đều do anh ta cung cấp, cũng nhờ anh ta đưa manh mối chúng tôi mới có thể lập
chuyên án điều tra lần nữa”.
Lý Á chau mày hồi tưởng: “Năm đó, vụ buôn lậu ma túy ở Lô Xuyên gây
bàng hoàng khắp cả nước. Bạch lão đại cũng là tội phạm tử hình đầu tiên
của thành phố Lô Xuyên tính từ thời mở cửa. Đáng tiếc kỹ thuật điều tra
và phương thức phá án năm đó chưa phát triển, manh mối thu thập chậm
trễ. Khi tóm được ma túy, Bạch lão đại đã kết thúc giao dịch. Nói cách
khác ông ta ở cửa trên, vì vậy tránh được đại họa. Cửa trên như ông ta
có đường nguyên liệu riêng, họ ẩn giấu rất cẩn thận, đầu mối duy nhất
chỉ có Tân Châu. Tân Châu là điểm khởi nguồn nhưng thực chất Tân Châu
cũng chỉ là một trạm trung chuyển”.
Diêu Ngạn trầm mặc, cô ngồi ngay ngắn lắng nghe Lý Á nói. Lý Á mỉm
cười nói tiếp: “Tôi không ngờ Tưởng Nam gặp khó khăn hết lần này đến lần khác, tìm ròng rã suốt hai năm lại mò ra được Thẩm Quan. Tỉnh coi trong vụ án này, chúng tôi không thể dùng một cái “bảy năm” nữa để điều tra
phá án. Thẩm Quan luôn luôn đề cao cảnh giác. Hai năm qua, Tưởng Nam cố
gắng dùng đủ phương thức tiếp cận anh ta nhưng không thành công. Bên
cạnh anh ta chỉ có một tài xế tên Lý Trung Quý, một cấp dưới Ngô Vĩnh,
vài thân tín khác phụ trách việc đối ngoại và một Từ Anh ít ai biết đến, chỉ có những người này mà thôi. Chúng tôi căn cứ theo tài liệu khách
hàng của Tuệ Viên Mỹ do Tưởng Nam gửi phát hiện hai tháng gần đây, Thẩm
Quan luôn liên lạc với bên Cam Túc. Do đó, chúng tôi hoài nghi Cam Túc
ẩn giấu xưởng gia công ephedrine, thậm chí cũng có thể là căn cứ sản
xuất ma túy”.
Có điều họ luôn liên lạc bằng số điện thoại di động tạm thời, cảnh
sát khó tóm được thông tin chuẩn xác. Mấy tháng gần đây, Thẩm Quan lại
lần lữa không hành động, hiển nhiên quá trình liên lạc của hai bên gặp
trục trặc, có lẽ là vì mất đi người trung gian Từ Anh.
Nghe đến đây, Diêu Ngạn nói xen vào: “Nếu Thẩm Quan liên lạc đến Cam Túc,vì sao còn muốn tìm Từ Anh?”.
Lý Anh trả lời: “Từ Anh sắm vai gì trong này, chúng ta không thể suy
đoán chính xác trăm phần trăm. Nói đơn giản bà ta là người trung gian,
chuyên gia sản xuất ma túy,… ngoài những thân phận này, Thẩm Quan hao
tâm tổn sức tìm kiếm bà ta cũng chỉ có một nguyên nhân”.
Diêu Ngạn ngộ ra, cô nói chần chừ: “Cô Từ có chứng cứ phạm tội của Thẩm Quan?”.
Lý Á cười gật đầu, cô ta nói: “Trước đây, Tưởng Nam gửi đến một gói
cafe sản xuất từ nhà máy của Thẩm Quan. Sau khi phân tích, chúng tôi
phát hiện methamphetamine trong gói cafe này và methamphetamine ở đồ
uống pha chế lưu hành trên thị trường thời gian trước là một, tuy nhiên
bao bì này không thuộc về nhà máy của Thẩm Quan. Vì vậy, chúng tôi suy
đoán anh ta dùng nhà máy đồ uống làm nơi ẩn náu, sản xuất đồ uống pha
chế, đến một nơi nào đó lại đổi bao bì, trộn ma túy đá vào bán với
thương hiệu quang minh chính đại mà anh ta có. Tưởng Nam muốn dùng
phương diện vận chuyển hàng hóa để đột phá, có thể xem như một cách hay. Nhưng vấn đề là Thẩm Quan cảnh giác ngay từ đầu. Dù Tường Nam nhận được hàng cũng không thể biết đầu nguồn nguyên liệu. Huống chi ý đồ riêng
của anh ta quá lớn, do đó chúng tôi cần cô phối hợp”.
Diêu Ngạn lập tức phản bác: “Anh ấy không có ý đồ riêng!”.
Lý Á cười cười, cô ta cũng không bác bỏ. Bầu trời bên ngoài tối om,
căn nhà mái bằng cũ kỹ không hề có ánh đèn. Dưới ánh sáng mờ mờ, Diêu
Ngạn khẩn thiết, che chở cho người thương. Lý Á tỏ thái độ nghiêm nghị:
“Trong cục rất cảm ơn sự phối hợp của cô. Chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo
vệ an toàn cho cô, hy vọng cô có thể kiên trì tới cùng, về phần Tưởng
Nam, chúng tôi mong cô đừng để anh ta biết. Dựa theo tính cách của anh
ta, nếu biết sự thật, tôi lo lắng anh ta gây ra những chuyện cực đoan.
Hẳn là cô hiểu tính cách của anh ta”.
Chuyện nên nói cũng đã nói xong. Lý Á đưa Diêu Ngạn ra ngoài, bụi bám trên cửa gỗ rơi xuống. Lý Á do dự giây lát, cô ta nói: “Cô trở về cũng
trông chừng người phụ nữ tên Hiểu Lâm. Xã hội pháp trị có luật pháp ràng buộc mọi hành vi của chúng ta. Dù dùng bất cứ hình phạt riêng nào cũng
là làm trái pháp luật”.
Diêu Ngạn không nói, cô gật nhẹ đầu.
Hứa Châu Vi sốt ruột chờ ngoài ngã tư đường Lý Tam. Tưởng Nã liên
tiếp gọi điện giục giã, anh ta oán giận: “Chỗ đó quẹo một cái là tới. Em mà đi theo vào là chị ấy biết ngay. Anh đừng lo, chị ấy về liền mà”.
Tưởng Nã hỏi: “Cả chiều hôm nay, cô ấy không hề có gì khác thường?”.
Hứa Châu Vi cau mày nhớ đến Thẩm Quan, anh ta ra chiều suy tư, nói với Tưởng Nã: “Không bị gì hết. Anh đừng lo nghĩ vớ vẩn!”.
Gác máy, anh ta càng nghĩ càng bồn chồn. Nghĩ đến Diêu Ngạn thân
thiết với Thẩm Quan, anh ta rất bực bội nhưng không rõ bản thân bực bội
chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Diêu Ngạn đi ra nói xin lỗi anh ta. Hứa Châu Vi xua tay nói không sao, chạy xe về thị trấn Lý Sơn.
Đến công ty vận chuyển hàng hóa, trời tối đen. Cơn mưa chiều kéo tới
trong tích tắc rồi tạnh đi rất nhanh. Mặt đất ẩm ướt và lầy lội. Diêu
Ngạn cúi đầu thấy vết máu, cô kinh ngạc dừng bước, nghiêng đẩu lướt mắt
nhìn Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi cất giọng khoái chí: “Mẹ kiếp chảy ít máu
vậy. Lẽ ra phải đánh máu chảy lênh láng để cô ta nhớ đời mới đúng!”.
Diêu Ngạn cau mày, bước nhanh vào tòa nhà văn phòng tìm Tưởng Nã. Gặp Tưởng Nã đang bê bát canh nóng hổi ra khỏi bếp, cô hỏi: “Hiểu Lâm
đâu?”.
Tưởng Nã đặt bát canh xuống, nói Diêu Ngạn mau đến ăn. Diêu Ngạn hỏi
anh lần nữa, anh nói: “Không chết được. Anh đã tìm bác sĩ kiểm tra vết
thương cho cô ta rổi, ngày mai lại tiếp tục xử cô ta!”.
Diêu Ngạn phát hoảng: “Anh nói sao?”.
Tưởng Nã hừ lạnh: “Không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta, trừng trị từ từ!”.
Diêu Ngạn can anh: “Anh đừng làm vậy. Anh giao cô ta cho cảnh sát đi!”.
“Giao cho cảnh sát nói thế nào? Nói cô ta bỏ ma túy đá vào canh?”
Thấy Diêu Ngạn mờ to miệng, anh thở dài: “Không thể giao cho cảnh sát.
Em đừng lo, anh sẽ không để cô ta chết!”.
Diêu Ngạn bặm môi, ngồi xuống. Cô ăn uống mà không cần đến Tưởng Nã
thúc ép. Tưởng Nã trầm lặng theo dõi cô, mặt anh không đổi sắc chỉ chăm
chú gắp thức ăn cho cô.
Sau khi ăn xong, Diêu Ngạn về phòng tắm rửa. Tướng Nã tìm Hứa Châu Vi, anh đanh giọng hỏi: “Nói, chiều nay cô ấy làm gì!”.
Hứa Châu Vi sửng sốt, anh ta chỉ nói chiều nay Diêu Ngạn làm việc.
Thấy Tưởng Nã mang nét mặt vô cảm nhìn bản thân chằm chằm, anh ta ngượng ngập nói: “Sau đó, chị ấy ra ngoài với Thẩm Quan, đi gần hai tiếng mới
về lại công ty”.
Tưởng Nã ngẩn ra, anh không thể tin nổi: “Thẩm Quan?”.
Hứa Châu Vi đành kể hết chuyện buổi chiều cho anh biết. Tưởng Nã nghe xong, mặt mày anh tái mét, anh cầm lấy bức tượng kế bên đập Hứa Châu
Vi. Hứa Châu Vi không kịp tránh, trán anh ta chảy máu, anh ta ngỡ ngàng
lau trán: “Anh Nã!”.
Vẻ mặt Tưởng Nã đầy tàn bạo, anh nghiến răng kin kít: “Cuốn xéo!”.
Mặt Hứa Châu Vi đỏ gay, anh ta không dám nổi giận, hằn học xoay
người. Tưởng Nã kiềm chế cơn giận, gọi anh ta lại: “Có thuốc chưa?”.
Hứa Châu Vi nói: “Không nhanh được, dạo này khó lấy methadone. Còn
thuốc cai ma túy, em kêu người gửi tới từ Vân Nam. Thuốc nào tới trước
thì dùng trước!”.
Tưởng Nã gật đầu, phất tay bảo anh ta rời đi. Hứa Châu Vi lưỡng lự
muốn nói nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn cúi đầu ra khỏi phòng.
Tưởng Nã về phòng ngủ. Nghe tiếng nước chảy, anh đứng ngẩn ra ở cửa,
rồi ngồi xuống ghê sofa rút thuốc lá ra, anh chỉ cắn điếu thuốc mà không châm lửa.
Mùi thuốc đầy cám dỗ. Tưởng Nã cầm nó nhìn một hồi, lại đặt lên mũi
ngửi ngửi, đầu anh tưởng tượng ra mùi nào đó còn mê người hơn cả nó.
Tiếng nước trong phòng tắm biến mất, cánh cửa mở ra, Tưởng Nã ngước mắt
lên, đến gần Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn xoa tóc, cô giục anh: “Anh tắm đi, người anh toàn mồ hôi!”.
Tưởng Nã không biểu lộ bất cứ sắc thái nào nhìn cô. Diêu Ngạn ngơ
ngác bỏ khăn bông xuống. Đảo mắt một cái, Tưởng Nã đã ném cô lên giường.
Diêu Ngạn kêu lên một tiếng. Tưởng Nã nằm xuống, nâng cằm cô lên, anh trầm mặc không nói không rằng, phả hơi thở nóng hổi lên mặt Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn mở to mắt, không hiểu tại sao cô lại không dám nhìn anh.
Tưởng Nã xoa trán Diêu Ngạn, anh khẽ nói: “Hôm qua, anh thấy em hơi
cảm, bây giờ hình như khỏe rồi? Em muốn đi khám bác sĩ không?”.
Diêu Ngạn ngượng ngùng nói: “Em bị cảm một chút nhưng khỏe rồi, không cần đi bác sĩ”.
Tưởng Nã ngậm chặt môi, anh hỏi: “Chiều nay em ở công ty suốt à?”.
Diêu Ngạn lí nhí trong miệng: “ừm.” Cô đẩy ngực Tưởng Nã, trống ngực đập dồn dập.
Tay Tưởng Nã ấm áp vuốt tóc bên má cô, mùi sữa tắm quen thuộc vấn vít hơi thở của anh. Diêu Ngạn bị anh đè ép khó chịu, cô đẩy anh, nói nhỏ:
“Anh đứng lên đi, nặng quá!”.
Tưởng Nã mỉm cười, anh bất ngờ hỏi: “Hai ngày nay, em không bị gì
khác thường chứ? Uống xong canh kia, không có phản ứng chút nào à?”.
Diêu Ngạn hoảng hốt cô trả lời gọn lỏn: “Không có.” Trả lời xong lòng cô cũng chùng xuống. Tưởng Nã nghiêm mặt, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh như nổi lên vòng xoáy hút hết không khí.
Diêu Ngạn há miệng nhưng không nói nên lời, cổ họng cô râm ran. Cô
bỗng kêu đau đớn, Tưởng Nã cắn cổ cô. Giữa hai hàm răng anh lúc này là
mạch máu đập nhịp nhàng của cô.
Anh miết răng trên cổ Diêu Ngạn, cổ họng cô như bị bóp chặt, đau vô
cùng. Cô lại kêu lên, anh mới thả ra, liếm dấu răng trên cổ cô. Nhìn cổ
họng cô phập phồng, anh nói giọng nhàn nhạt: “Diêu Diêu, em nhớ kỹ, nếu
người ở cạnh anh chạm vào chất gây nghiện thì cuốn xéo ngay lập tức!”.
Diêu Ngạn cứng đờ người, trong lòng cô bỗng lạnh lẽo. Tường Nã ngước
mắt nhìn cô chăm chú, anh thoáng nhích người, vén áo cô, thò tay vào sờ
bóp đỉnh đồi non mềm của Diêu Ngạn, cô khẽ kêu đau.
Tưởng Nã chà xát nơi đỉnh đồi mẫn cảm trên ngực cô, nhìn bàn tay của
mình nhô lên bên trong áo ngủ của cô. Khuôn ngực Diêu Ngạn phập phồng,
cô đỏ mặt đẩy tay Tưởng Nã, lí nhí kêu anh buông ra. Tưởng Nã mỉm cười,
cách lớp áo ngủ, dùng miệng liếm mút ngực cô.
Diêu Ngạn hơi đau nhưng một cảm giác khó tả lại quấn lấy cô. Cô đẩy
đầu anh ra, còn anh lại cắn mút mạnh hơn. Diêu Ngạn thở hắt ra, cô mắng
anh: “Anh là cún à? Đau em!”.
Tưởng Nã liếm láp một hồi, ngực áo ướt sũng lấp ló cảnh xuân cám dỗ bên dưới.
Anh đẩy áo cô lên, để nét quyến rũ lộ ra dưới ánh đèn, đường cong trắng ngần lấp lánh ánh nước, dụ dỗ anh liếm mút.
Diêu Ngạn che miệng rên rỉ, mặc cho lưỡi anh khiêu khích từ ngực xuôi theo đường cong, quanh quẩn ở thắt lưng nhạy cảm. Nụ hôn nóng hổi của
anh vỗ về mọi nơi trên cơ thể cô.
Diêu Ngạn run run cong ngón chân chịu đựng ngọn lửa nóng bỏng đê mê
đốt cháy cơ thể cô. Tưởng Nã đẩy chân cô lên, hơi thở gấp gáp phả tới,
hai đùi cô vô thức khép lại nhưng anh vẫn khăng khăng đẩy ra. Cô túm lấy chăn, tiếng rên rỉ chuyển thành tiếng sướt mướt nỉ non. Anh ôm siết cô, cuốn chặt lấy đầu lưỡi của cô. Chân anh lồng vào chân cô, chỉ cần nhích nhẹ cũng đủ cảm nhận dục vọng cháy ngùn ngụt của đôi bên. Tưởng Nã vừa
chuyển động, vừa vuốt ve đôi bầu ngực của cô. Anh dựa vòm ngực rắn chắc
vào Diêu Ngạn, ngắt quãng cọ sát khiến sự nhẫn nhịn của anh suýt nổ
tung.
Một lúc sau, anh mới cho cô hít thở, liếm láp xung quanh khiến cô
không sao khép miệng ngừng rên rỉ được. Tưởng Nã lại mút mát môi cô, ôm
cô vào vòng tay hôn nhẹ, để cô hít thở.
Đỉnh đồi trên ngực cô đã cương cứng, môi lưỡi anh chuyển thành cắn
mút. Tưởng Nã dịch người tới đầu giường, dốc sức làm Diêu Ngạn tan chảy
dưới đầu lưỡi của anh. Cô mềm nhũn tựa lên ngực anh, mặc cho anh kích
thích cô đến mức phát điên.
Diêu Ngạn chịu không nổi, chống tay lên ngực anh, van lơn anh dừng giày vò cô: “Anh tiến vào đi mà!”.
Tưởng Nã lại hôn gương mặt cô, hai tay anh không kiêng nể, “châm lửa” trên cơ thể cô. Một ngón tay của anh xâm nhập vào bên trong ngó ngoáy
vừa đủ khiến cô gần chạm đỉnh, rồi hơi rút ra khiến cô càng lâm râm khó
chịu, giọng cô nấc nghẹn.
Tưởng Nã đỏ bừng mặt, cơ thể anh như nổ tung, nổi rõ đường gân. Diêu
Ngạn ở trong lòng anh nhỏ nhắn, tiếng van vỉ anh dừng lại của cô lại nhỏ nhẹ đáng yêu như con thú nhỏ bị dồn đến vách núi, không thể bước đi.
Lần đầu tiên, anh giày vò cô như thế này. Cô rưng rưng nước mắt đánh
anh, nắm lấy bộ phận đàn ông thức tỉnh đang thúc vào mông cô, anh lập
tức túm tay cô, cổ anh đỏ bừng, anh thở dốc nói: “Mới nhiêu đây đã không chịu được, vì vậy lần đầu tiên lên cơn nghiện, em đi tìm Thẩm Quan?”.
Diêu Ngạn nhất thời không nghe thấy, cô giãy nảy người muốn thoát
khỏi loại giày vò này. Một lát sau, cô sực phản ứng, người cô cứng đờ,
hơi thở cũng ngưng trệ.
Tưởng Nã khàn giọng nói: “Lên cơn nghiện đau đớn đến mức nào? Em nói anh biết đi!”.
Diêu Ngạn quá đỗi bàng hoàng. Ngọn lửa cháy bỏng tắt ngúm trong chớp mắt, người cô lạnh buốt, tay chân tê cứng.
Tưởng Nã nâng mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Đôi lông mày của anh cau chặt, thần sắc anh gợn lên vẻ đau khổ khôn cùng nhưng anh cố tỏ thái độ vô cảm: “Người bên cạnh anh, nếu nghiện ma túy thì cuốn xéo
ngay lập tức cho anh, mặc kệ đó là ai…”. Anh vuốt tóc Diêu Ngạn, giọng
anh nghiêm lại: “Ngoại trừ em, Diêu Diêu, ngoại trừ em. Nếu em muốn hít
ma túy thì em hít một hơi, anh cũng hít một hơi. Anh cùng hút với em,
được không?”.
Khi Tưởng Nã buông ra chữ cuối cùng, nước mắt Diêu Ngạn tuôn khỏi
khóe mắt chảy đến lỗ tai, mọi thanh âm trở nên lùng bùng, nghe không rõ.
Vào giây tiếp theo, Tưởng Nã tiến sâu vào cơ thể cô, nuốt gọn tiếng
hét của cô. Anh chống vào đầu giường, đẩy cô lên và tiến mạnh vào. Bộ
phận đàn ông của anh căng cứng, tiếng cọ xát xác thịt vang lên mỗi lúc
một lớn hơn, nhanh hơn. Dù thay đổi tư thế ra sao, anh vẫn giữ chặt cô
không buông, thu vào mỗi một biểu hiện nhẫn nhịn khổ sở của cô, thủ thỉ
với cô: “Hôm nay em hút bao nhiêu? Ngày mai, anh sẽ hút lại như vậy. Anh cũng sẽ nếm mùi của nó”.
Anh nâng mông Diêu Ngạn bóp mạnh: “Nó sung sướng hơn cảm giác này
không em? Anh để em chết trên giường thì sao? Bảo bối, em nói đi, nó
sung sướng hơn cảm giác này không?”.
Diêu Ngạn bấu chặt vai của anh, cô có cảm giác cái chết như đang ở
rất gần, cơ thể cô bị bức bách lên xuống không ngừng theo nhịp, tiếng
xác thịt giao hoan như sấm vang đánh thẳng đến bên tai cô, tim cô đau
như dao cắt. Cô đột nhiên òa khóc: “Em hận anh…”.
Diêu Ngạn đánh anh bôm bốp, xé gan xé ruột hét lên: “Tưởng Nã em hận anh, em hận anh, em hận anh!”.
Anh lại nhấn sâu vào trong cô, cô hét lên ngay tức khắc. Tưởng Nã ôm
lấy cô ra ra vào vào, anh cắn chặt răng, mặt anh đỏ lừ. Từng tiếng “Anh
yêu em” vùi sâu bật ra nơi cổ họng anh theo mỗi cú đâm như vũ bão của
anh.
Diêu Ngạn bỗng nhiên hôn anh điên cuồng. Cô nghẹn ngào đẩy Tưởng Nã
ngã vào đầu giường, lưỡi cô trúc trắc quấn lấy anh. Lần đầu tiên, cô ở
bên trên anh lắc qua lắc lại, lên xuống nhấp nhô, khoái cảm cực đại kéo
đến như lũ cuộn. Cô ra sức đón nhận và bao bọc anh trọn vẹn.
Một thoáng sau, Diêu Ngạn mệt lả người. Động tác của cô ngày càng
chậm chạp, lưỡi cô tê dại nhưng cô vẫn hôn Tưởng Nã không ngừng nghỉ.
Tưởng Nã bóp chặt eo cô, giành lại quyền chủ động. Anh luồn lưỡi sâu
vào miệng Diêu Ngạn, anh gần như ngậm nửa gương mặt của cô vào miệng.
Anh bỗng trở người, giơ một chân Diêu Ngạn lên cao, thúc mạnh vào
trong. Ga trải bung ra, cuộn vào giữa giường. Tưởng Nã nuốt trọn mỗi
tiếng thét ngắt quãng của cô, cô bật khóc, lắc đầu đón nhận khoái cảm
đẩy cô lên cao mãi. Kim đồng hồ lao vút, tinh thần của cô hỗn loạn, cô
đã không còn rõ lúc này là mấy giờ.
Vào thời khắc phiêu diêu này, nửa người cô dốc ngược xuống mép
giường, cô bồng bềnh rên rỉ, cuộn chân muốn tháo chạy niềm khoái lạc
mãnh liệt chưa từng có.
Tưởng Nã hôn cô cuồng nhiệt, hai người đẩy chân rơi xuống sàn nhà, cơ thể anh và cô gắn kết không rời. Diêu Ngạn đã mê man, người cô run rẩy
vô thức nhưng anh vẫn cố chấp thở hổn hển hôn sâu cô. Đến khi Diêu Ngạn
run bắn chảy tràn nước mắt, anh dốc sức nhấn mạnh, giải phóng bản thân.
Khi thoáng tỉnh táo trở lại, cô hơi cựa quậy, dưới người cô không phải giường mềm mại, mà cứng chắc, hình như là nền nhà.
Cảm thấy mặt ngưa ngứa, cô hé mắt thấy anh hôn nhẹ lên môi cô. Cô mở
miệng nhưng cổ họng cô khô rát, chỉ phát ra được một ầm tiết.
Cô gối đầu lên cánh tay Tưởng Nã, bải hoải giật giật chân. Tưởng Nã
rủ rỉ với cô: “Dễ chịu không em? Anh có thể làm em dễ chịu, anh có
thể!”.
Nước mắt Diêu Ngạn lại ứa ra. Một lúc sau, giọng cô khàn khàn cất lên: “Em xin lỗi…”.
Tưởng Nã nở nụ cười, ôm cô vào lòng. Trước ngực anh là hơi thở nhẹ nhàng và nước mắt nóng hổi của cô.
Nửa đêm, Tưởng Nã bế Diêu Ngạn về giường, anh ôm cô thì thẩm hỏi han.
Diêu Ngạn khẽ lên tiếng: “Thật sự rất khó chịu nhưng em chịu được, anh đừng lo”.
Tưởng Nã nhíu mày, anh nói: “Vậy tại sao em đến nhà của Thẩm Quan?”.
Diêu Ngạn mở miệng nhưng không nói. Tưởng Nã lạnh toát sống lưng: “Em định làm gì?”.
Diêu Ngạn cụp mi, cô lặng thinh kéo chăn muốn rời xa vòng tay anh.
Tưởng Nã bất ngờ ngồi bật dậy, anh không thể tin nổi: “Em điên hay ngốc
hả? Em muốn làm gì?”.
Diêu Ngạn nói lí nhí: “Anh nghe em nói đã”; Cô ngừa đầu nhìn Tưởng
Nã: “Em nghiện thật. Thẩm Quan nhìn thấy em nghiện, anh ta sẽ tin em”.
Tưởng Nã chau mày, bóp chặt vai Diêu Ngạn, anh cắn răng nói: “Vì vậy?”.
Diêu Ngạn không quan tâm đến vai cô đau nhói, cô trả lời: “Anh giúp
Thẩm Quan giao hàng chỉ hiểu được phần cuối. Bản thân anh cũng nói anh
muốn bắt được cửa trên, đầu nguồn ở đầu? Đầu nguồn là xưởng sản xuất
ephedrine hay xưởng làm ma túy đá?”.
Tưởng Nã sa sầm mặt, anh trầm lặng, không nói chuyện. Diêu Ngạn nói tiếp: “Em có cách, em có thể giúp anh”.
Tưởng Nã cười nhạt: “Anh không cần em giúp. Em đừng tự chuốc khổ vào mình!”.
Diêu Ngạn phân bua: “Em sẽ không để bản thân xảy ra chuyện. Anh đã để lỡ nhiều năm, anh còn muốn bỏ thêm bao nhiêu năm nữa?”.
“Anh bỏ lỡ bao nhiêu năm cũng không liên quan đến em. Em chỉ cần an phận ở bên cạnh anh!”
Diêu Ngạn ngẩn người: “Thế nào là bỏ lỡ bao nhiêu năm cũng không liên quan đến em? Anh coi em là gì của anh?”.
Tưởng Nã trầm mặc, giật chăn lôi Diêu Ngạn nằm xuống. Sau đó, anh tắt đèn nhắm mắt, thở dài thượt: “Cô bé ngoan, ngày mai em xin nghỉ làm đi, ở nhà nghỉ ngơi”.
Diêu Ngạn không ngó ngàng đến anh. Ngờ đâu ngày hôm sau thức dậy, cô
không nhìn thấy Tưởng Nã. Cô tìm người đưa mình đi làm nhưng mới nói một câu đã bị từ chối ngay: “Anh Nã dặn hôm nay chị cần nghỉ ngơi. Ba bữa
cơm muốn ăn gì thì chị nói với chúng em. Chị không cần thiết phải ra
ngoài”.
Diêu Ngạn thẫn thờ đi đến cổng sắt. Nhưng mới đến gần cổng sắt đã có
người cản cô lại, nói Tưởng Nã căn dặn, hôm nay cô không được ra ngoài.
Diêu Ngạn tức giận gọi điện cho anh: “Anh làm gì vậy? Em muốn đi làm!”.
Tướng Nã hình như đang làm việc, anh thờ ơ nói: “Em ngoan ngoãn về
phòng nghỉ ngơi. Trưa nay, anh sẽ cố gắng về. Lát nữa, thầy châm cứu
đến, em phải phối hợp”.
Diêu Ngạn không hiểu, cô còn chưa kịp hỏi, anh đã ngắt máy cái rụp.
Cô buồn bực quay vào tòa nhà văn phòng. Một lát sau, đàn em gõ cửa
tiến vào, thầy châm cứu đi theo sau. Diêu Ngạn lúc này mới vỡ lẽ, cô
bỗng mệt mỏi vô cùng.
Nói cô không sợ lên cơn nghiện là giả, không sợ Thẩm Quan lại càng là tự mình dối mình. Lần đầu tiên, Lý Á tìm cô ở hội trường Sĩ Lâm, hy
vọng cô hợp tác, cô đã dứt khoát từ chối, nhưng cô hiểu nỗi sợ hãi và
băn khoăn của bản thân. Đến khi cơn nghiện đeo bám cô, cô dứt khoát hạ
quyết tâm.
Thầy châm cứu châm vài mũi, Diêu Ngạn giống như không hề hay biết, cô đờ đẫn nhìn về xa xăm, thở dài bất lực.
Tưởng Nã đang ở phòng làm việc trong công ty nước giải khát hút
thuốc. Điện thoại anh đổ chuông liên hồi, anh nghe máy, Dương Quang ở
đầu dây bên kia nói: “Anh Nã, người em cài bên lão Hắc nói họ từng liên
lạc với con đàn bà đó. Lão Hắc thù anh đánh ông ta nhưng ông ta bị cưỡng chế cai nghiện, không thể gây ra chuyện này. Nghe nói là do đàn em tự
quyết định trả thù anh, kêu con đàn bà đó chơi chiêu này”.
Tưởng Nã nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp! Chuốc ma túy đá cho anh?”.
Diêu Quang nói với vẻ phân vân: “Nó bảo đám kia chỉ sai con đàn bà đó gây chút phiền phức cho anh thôi chứ không ai trong số đó dám hạ lệnh
làm vậy đâu”.
Tưởng Nã sửng sốt, anh nhíu mày: “Ý chú là họ không sai con đàn bà đó bỏ ma túy đá hại anh?”.
Diêu Quang nói: “Chắc chắn không. Lão Hắc bị giam, không ai quản lý Lô Xuyên, họ không dám gây nhiều phiền phức”.
Tưởng Nã nói cảm ơn anh ta, anh trầm ngâm gác máy.
Buổi trưa, anh về công ty vận chuyển hàng hóa. Diêu Ngạn đòi đi làm
nhưng anh kiên quyết không cho. Diêu Ngạn đành xuống nước: “Dạo này, em
nghỉ nhiều rồi, công ty sẽ lời ra tiếng vào, em còn làm việc ở đó lâu
dài mà!”.
Tưởng Nã gắp đổ ăn vào bát Diêu Ngạn, anh nói: “Lúc ăn không được nói chuyện. Em ăn mau đi. Khỏe lại, anh để em đi làm”.
Diêu Ngạn cầm đũa, chán chường ăn cơm.
Không biết châm cứu có tác dụng hay không, mà cả ngày Diêu Ngạn không hề cảm thấy khó chịu. Cô ru rú trong phòng xem ti-vi, quét dọn nhà cửa.
Buổi chiều, bác sĩ ghé đến. Ông ta rời tòa nhà nhỏ lắc đầu lia lịa và nói: “Mũi gãy. Vừa mới phá thai, cơ thể còn rất yếu, bị đánh đến vậy,
không biết tĩnh dưỡng bao lâu mới khỏe lại được”.
Người kia chẳng hề quan tâm trái lại còn vỗ tay tán thưởng. Trông
thấy Diêu Ngạn đi đến, anh ta gọi “chị dâu”, thầy thuốc nhìn anh ta khúm núm với một cô gái non nớt, ông ta cũng không dám ngó lơ, cười gượng
gật đầu chào.
Diêu Ngạn cười đáp lại, đi vào trong. Cô đến nhà kho giam giữ Hiểu Lâm, chần chừ đứng ngoài cửa.
Tiểu Lưu hổ thẹn, không còn mặt mũi gặp người khác. Thấy Diêu Ngạn, anh ta càng có vẻ xấu hổ. Diêu Ngạn hỏi: “Cô ta ăn chưa?”.
Tiểu Lưu lắc đầu: “Anh Nã nói không cho cô ta ăn, chỉ được uống nước”.
Diêu Ngạn cau mày: “Anh lấy cơm cho cô ta ăn đi”.
Tiểu Lưu bối rối: “Anh Nã không cho”.
Diêu Ngạn nói: “Tôi sẽ nói chuyện với anh Nã. Anh đi lấy cơm cho cô
ta, ngày nào cũng phải đưa đúng giờ đúng bữa”. Nhìn Tiểu Lưu không chịu
làm, cô cất giọng khẩn khoản: “Mấy anh có nghề nghiệp ổn định, thu nhập
hàng tháng còn cao hơn cả trí thức, không nên làm chuyện này. Một thời
gian nữa, tôi sẽ nói anh Nã thả Hiểu Lâm.” Giao cô ta cho cảnh sát.
Tiểu Lưu cũng không nói gì, anh ta xoay người đi vào bếp lấy cơm. Diêu Ngạn như trút được gánh nặng trong lòng.
Hứa Châu Vi trốn ở cầu thang lén quan sát Diêu Ngạn. Đến khi Diêu Ngạn đi xa, anh ta mới thôi nhìn.
Hôm qua, Tưởng Nã bất thình lình nổi giận đùng đùng, Hứa Châu Vi khó
tránh khỏi mặt mày sưng sỉa: Tỉ táo nghĩ lại, anh ta loáng thoáng hiểu
ra điều gì đó nhưng không dám tin.
Diêu Ngạn và Thẩm Quan quả thực có tư tình. Nói sao đi nữa anh ta
cũng không thể tưởng tượng nổi. Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, anh ta
chứng kiến Thẩm Quan và Diêu Ngạn cùng ra cùng vào, vì vậy Tưởng Nã mới
giận sôi máu. Với đà suy nghĩ này, Hứa Châu Vi căm giận, quy kết Diêu
Ngạn cùng loại người với Hiểu Lâm, rồi lại không hiểu tại sao anh ta cảm thấy như bị xát muối vào lòng.
Một ngày của Diêu Ngạn bình yên trôi qua. Tưởng Nã ôm cô thức dậy. Nhìn sắc mặt cô hồng hào, anh thở phào nhẹ nhõm.
Anh lấy một chiếc lọ, nói với cô: “Đây là methadone. Hứa Châu Vi khó khăn lắm mới mua được”.
Diêu Ngạn cầm lên nhìn, chất lỏng trong lọ nhỏ này có màu hơi đục, cô không hiểu: “Đây là cái gì?”.
Tưởng Nã giải thích: “Đây là methadone, trung tâm cai nghiện mới có.
Khi người cai nghiện không chống chọi lại được, họ dựa vào nó đế duy
trì, không dễ tìm đâu”.
Diêu Ngạn thuận miệng hỏi: “Vậy làm sao mấy anh mua được?”.
Tưởng Nã hơi ngượng, anh nói thật: “Mấy người cai nghiện mỗi lần chỉ
được uống một ít. Thỉnh thoảng họ ngậm trong miệng, nhổ vào chai và mang ra ngoài bán”.
Diêu Ngạn sựng người, nhét lọ nhỏ vào tay Tưởng Nã, cô lấy làm khó tin: “Anh nói thật? Gớm đến thế ư?”.
Tưởng Nã mỉm cười, anh nói: “Không nên dùng thứ này. Vì vậy, em chịu đựng được thì chịu đựng, đừng uống nó”.
Diêu Ngạndám nhìn chiếc lọ nhỏ, cô đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.
Tưởng Nã không muốn để cô ra ngoài, anh dặn Hứa Châu Vi sang tòa nhà
văn phòng canh chừng cô. Hôm nay, Hứa Châu Vi đối xử với Diêu Ngạn rất
lạnh lùng. Anh ta nằm dài trên ghế sofa chơi điện tử. Đến trưa, Tưởng Nã không về ăn cơm, Diêu Ngạn xào hai món ăn, gọi Hứa Châu Vi vào ăn cùng, anh ta nói: “Không đói.” Anh ta lật người, tiếp tục chơi điện tử.
Diêu Ngạn nhìn anh ta bằng cặp mắt khó hiểu. Ăn xong, cô lại về phòng ngủ, ôm laptop lên mạng.
Cô tỉ mỉ nhớ lại từng chi tiết Lý Á kể với cô, nhất là ngày ở hội
trường Sĩ Lâm. Lý Á nói: “ Dựa theo tài liệu chúng tôi thu thập được,
Thẩm Quan chưa từng chủ động tiếp xúc với người khác nhưng anh ta lại
chủ động đến gần cô. Mặc kệ anh ta xuất phát từ mục đích gì, ít nhất
chứng minh được cô có cơ hội tiếp cận anh ta, thậm chí còn có khả năng
thu được tin tức mới nhất. Lần chúng tôi giúp Tưởng Nam điều tra ngân
hàng tư liệu về Từ Anh, chúng tôi đã nói với anh ta muốn biết Từ Anh có
gặp chuyện không may hay không, cách nhanh nhất là nhờ cô nhưng Tưởng
Nam không đồng ý”.
Diêu Ngạn lăn chuột máy tính với gương mặt thấp thoáng ý cười, cô lại tìm kiếm “Tần Lai”, có rất ít thông tin, tất cả đều là vụ án buôn lậu
ma túy năm xưa. Diêu Ngạn mải miết tìm kiếm tên một người, khi cô nhấn
chuột, tai cô tựa hồ văng vẳng tiếng nói của Lý Á: “Tưởng Nam chịu đựng, sống mai danh ẩn tích bao nhiêu năm qua, chỉ để triệt phá đường dây
buôn lậu ma túy làm anh ta tan cửa nát nhà”.
Lần này, cô tìm kiếm được rất nhiều thông tin, trên Baidu có tiểu sử
về Tần Lai, tin tức gần nhất là anh bị khai trừ khỏi Đảng, trung ương
điều tra anh và anh bệnh chết trong tù,… Còn những việc tốt anh làm cho
nhân dân phải lật qua mới thấy.
Sống mũi Diêu Ngạn cay xè. Giây phút bỏ con chuột xuống, cô bỗng
choáng váng mặt mày. Một cảm giác vừa lạ lùng vừa quen thuộc bất ngờ
giáng xuống.
Hứa Châu Vi chơi điện thêm một chút rồi chạy đến bàn dọn sạch thức ăn Diêu Ngạn chừa lại. Sau khi no bụng, anh ta lại vô công rồi nghề, lượn
tới lượn lui vài vòng. Bỗng nghe trên tầng có người gọi, anh ta ngây ra, người đó gọi lớn hơn: “Hứa Châu Vi!”.
Tuy Hứa Châu Vi tìm mua methadone nhưng anh ta chỉ nghĩ Tưởng Nã đề
phòng trước, anh ta không tin Diêu Ngạn bị nghiện. Bây giờ tận mắt thấy
cô khóc thút thít, chịu dằn vặt khổ sở, anh ta ngây người, tay run run
cầm lọ nhỏ trên tủ đầu giường: “Chị uống cái này đi!”.
Diêu Ngạn lắc đầu: “Không, tôi khó chịu!”.
Hứa Châu Vi tưởng Diêu Ngạn cảm thấy ghê tởm, anh ta rót một ly nhỏ,
cuống cuồng khuyên bảo cô. Diêu Ngạn cố chấp không uống, anh ta đành gọi báo Tưởng Nã.
Tưởng Nã bỏ hết công việc, vội vã chạy về. Anh để methadone ra chỗ
khác, ôm Diêu Ngạn đang run lẩy bẩy: “Chúng ta không uống, em cố chịu
đựng một chút!”.
Hứa Châu Vi kêu oai oái: “Cho chị ấy uống không sao đâu!”.
“Để cô ấy chịu đựng.” Tưởng Nã xua tay kêu Hứa Châu Vi đi ra. Hứa
Châu Vi đứng im tại chỗ, anh ta chỉ muốn đổ ngay methadone vào miệng
Diêu Ngạn. Tưởng Nã lườm nguýt anh ta, anh ta mới tức tối rời đi.
Không rõ bao lâu trôi qua, Diêu Ngạn như ngừng thở, cô lả đi.
Tưởng Nã ôm cô, anh xoa lưng cô nói nhỏ: “Bảo bối, không sao.” Giọng anh khản đặc như thể người kiệt sức là anh.
Diêu Ngạn từ từ tỉnh dậy, ngoài trời đã tối sầm. Ngọn lửa thiêu đốt xương cốt cô vẫn cháy âm ỉ.
Tưởng Nã dẫn cô vào phòng tắm. Anh và cô dựa vào bồn tắm, chỉ chuyên
tâm tắm rửa. Diêu Ngạn im lặng chảy nước mắt. Anh vờ như không biết, kỳ
lưng gội đầu cho cô, sau đó anh lau khô người giúp cô, bế cô về giường.
Nghỉ ngơi giây lát, Tưởng Nã đi nấu cháo, thổi nguội, đút cho cô ăn.
Diêu Ngạn nuốt cháo vào miệng, cô nôn thốc nôn tháo, mặt mày tái mét.
Trải qua một đêm như vậy, lại đến cuối tuần, Diêu Ngạn không dám về
nhà, cô gọi điện nói dối bà Diêu. Bà Diêu nói: “Tại sao lại đi công tác
đột xuất, không báo sớm cho mẹ biết? Con làm mẹ mua một đống đồ ăn con
thích đây này!”.
Diêu Ngạn nén nước mắt, cô giả vờ bình thản, cười nói cùng bà. Sau khi gác máy, cô rúc vào trong chăn nước mắt vỡ òa.
Tưởng Nã ngồi ngoài cửa hút thuốc, anh sợ khói thuốc làm ảnh hưởng
đến Diêu Ngạn. Anh dập tắt thuốc, chạy vào súc miệng rồi quay ra ôm Diêu Ngạn.
Hai ngày cuối tuần, anh gác hết công việc sang bên, từ sớm đến tối
đều ở bên Diêu Ngạn. Trong công ty vận chuyển hàng hòa chỉ có Hứa Châu
Vi biết chuyện, anh ta ra ra vào vào, thu xếp trên dưới, liên lạc với
người quen ở mọi nơi, bỏ nhiều tiền mời bác sĩ nổi tiếng trong trung tâm cai nghiện tới.
Tưởng Nã lúc nào cũng ở cạnh cô. Tình trạng Diêu Ngạn lúc xấu lúc
tốt. Cô nghiện không nặng nhưng chưa từng đấu tranh với sự giày vò đau
đớn này, giống như một thứ cám dỗ chí mạng ngoắc tay gọi cô.
Diêu Ngạn cố kìm nén bản thân, nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ, khóa
mình trong phòng tập trung điều trị. Ban ngày, cô đọc sách nghỉ ngơi.
Buổi tối, cô lên giường ngủ sớm.
Các đồng nghiệp tưởng cô bệnh nặng, họ gọi điện hỏi han, muốn đến thăm cô. Diêu Ngạn từ chối, cảm ơn lòng tốt của họ.
Ở một nơi khác, Thẩm Quan nghe chủ nhiệm Ngô báo cáo công việc xong
xuôi. Anh ta thất thần nhìn tấm hình Diêu Ngạn cười tươi rói để trong
ngăn kéo. Mặt mày cô thanh tú kiên cường, khiến người ta khó tưởng tượng ra hình ảnh cô chùn bước, chịu khuất phục.
Thẩm Quan cắt ngang lời ông ta: “Hôm nay, Diêu Ngạn cũng không đi làm?”.
Chủ nhiệm Ngô sửng sốt: “Đúng vậy. Hai người trong phòng nghiên cứu
của chúng ta hẹn bên tòa nhà chính đi thăm nhưng hình như cô ây từ chối, không chịu gặp mặt”.
Thẩm Quan chau mày, xua tay bảo ông ta ra ngoài.
Không khí giá lạnh bao phủ miền Nam. Mỗi khi ra ngoài, mọi người phải mặc thêm áo. Gió lạnh thổi vù vù ngoài trời nhưng trong phòng ấm áp như giữa độ xuân sang.
Cai nghiện không phải chuyện dễ dàng. Ngày nào, Diêu Ngạn cũng cảm
thấy bản thân lúc nóng lúc lạnh. Cô làm theo lời dặn của bác sĩ, từ từ
đẩy lùi được cơn nghiện, thần sắc cô lại trở về như bình thường.
Mấy ngày nay, cô không đi làm, cũng không liên lạc với Lý Á, cố gắng
để bản thân quên hết mọi suy nghĩ linh tinh. Tưởng Nã thường dẫn cô ra
ngoài đi dạo. Chợ thức ăn ở trung lộ Lý Sơn là nơi họ đến mỗi ngày.
Người bán hàng quen mặt họ từ lâu, cân thức ăn không cần nói giá, xong
xuôi hết chỉ trực tiếp lấy tiền.
Diêu Ngạn nói: “Trước đây, em muốn cuốc đất tự trồng rau nhưng đáng
tiếc ngõ nhà em không có chỗ. Bờ dốc sau nhà lại là bãi rác, không dùng
được”.
Tưởng Nã bật cười, anh nói: “Anh tưởng em là bà cụ non, không ngờ em
còn thích làm mấy chuyện kiểu này. Nếu em thích, anh dành một khoảng đất trong công ty vận chuyển hàng hóa cho em. Sau này, chúng ta đi vệ sinh
xong có thể tiết kiệm, tưới thẳng lên đó, vậy là mọi người được ăn rau
sạch, bảo vệ môi trường!”.
Diêu Ngạn tức tối đẩy anh, chạy vào bếp làm cơm.
Chỉ một lát sau, ba món một canh nóng sốt đã ra lò. Diêu Ngạn chạy
lên phòng làm việc gọi Tưởng Nã. Đi tới cửa, cô nghe anh nói chuyện điện thoại: “Liên hệ bằng thư?” Ngước thấy Diêu Ngạn, anh vội tắt điện
thoại.
Diêu Ngạn hỏi anh: “Anh bận à?”.
Tưởng Nã mỉm cười, thuận miệng ứng phó, nắm tay Diêu Ngạn đi xuống dưới ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, Tưởng Nã chợt hỏi cô: “Em có giấy tờ viết tay của Từ Anh không? Ví dụ như bài thi, ghi chép”.
Diêu Ngạn lắc đầu, cô lấy làm lạ bèn hỏi: “Em không có. Sao vậy anh?”.
Tưởng Nã chỉ buột miệng hỏi, anh không trả lời. Sang ngày hôm sau, Diêu Ngạn rốt cục cũng hiểu.
Buổi sáng, trời nắng ráo nhưng đến trưa lại mưa mãi không ngớt. Diêu
Ngạn đứng trên ban công thu quần áo, cô thấy nhân viên chuyển phát nhanh đứng ngoài cổng, Tưởng Nã đi ra ký nhận.
Buổi chiều, Tưởng Nã nhốt mình trong phòng làm việc, anh dặn Diêu
Ngạn có việc thì gọi anh. Diêu Ngạn nằm trong phòng ngủ lên mạng. Khi cô tìm số điện thoại của người đó lần nữa thì di động của cô bỗng đổ
chuông.
Lý Á nói: “Chúng tôi vừa gửi một bản viết tay của Từ Anh cho Tưởng Nam”.
Diêu Ngạn nhíu mày không hiểu ý cô ta. Lý Á giải thích: “Từ Anh sắm
vai liên lạc, nhiều chuyện cần bà ta kiểm tra. Bà ta kiểm soát rất nhiều mối quan hệ, vì vậy Thẩm Quan mới trăm phương nghìn kế muốn tìm bà ta.
Chúng tôi vừa điều tra ra Từ Anh liên lạc với đối phương bằng thư. Mỗi
ba tháng bà ta đến bưu điện một lần, địa chỉ bà ta gửi thư đi là chung
cư ở Cam Túc”.
Sau khi gửi thư không bao lâu, hàng hóa mới sẽ đổ vào Tân Châu,
chuyển sang Lô Xuyên. Lần nào cũng rất trùng khớp về mặt thời gian. Thư
là chỉ thị, cũng là giấy tờ xác minh, không rõ nội dung cụ thể trong thư nhưng có lẽ vì nguyên nhân thư từ mà Thẩm Quan gặp trở ngại với việc
liên lạc bên Cam Túc.
Lý Á nói: “Đối phương hết sức cảnh giác. Thẩm Quan đối với họ mà nói
là người xa lạ. Từ Anh mất tích, có lẽ không còn ai chứng minh thân phận của Thẩm Quan, bên Cam Túc tất nhiên không giao dịch. Vì vậy chúng tôi
cần bắt chước theo nét chữ của Từ Anh nhưng vấn đề là chúng tôi không rõ cách viết của bà ta. Dù viết ra cũng không thể giao đến tay Thẩm Quan,
để Thẩm Quan gửi đi cho đối phương, từ đó tiến hành giao dịch mua bán”.
Diêu Ngạn ngồi xuống, vén tóc gọn gàng. Mái tóc dài của cô gần như
chấm đất, đuôi tóc cô hơi chẻ ngọn, đã lâu rồi cô không đi cắt.
Diêu Ngạn khẽ nói: “Có lẽ tôi biết. Cô Từ thường viết thư gửi về nhà. Vài lần tôi vô tình đọc được, nội dung rất ngắn gọn”.
Diêu Ngạn kể nội dung cho Lý Á nghe. Lý Á im lặng vài giây rồi nói:
“Lẽ ra kế hoạch của chúng tôi là để Tưởng Nam bắt chước nét chữ, rồi
tính toán phương án dụ cửa trên xuất hiện. Nhưng giờ tôi nghĩ có lẽ nên
để cô tiếp cận Thẩm Quan, biết đâu Thẩm Quan sẽ nhận thư của cô”.
Diêu Ngạn không trả lời cô ta. Lý Á thấy cô im lặng, cô ta nói: “Bọn
buôn ma túy này gây án suốt bảy năm, mạng lưới bao phủ cực kỳ rộng lớn.
Thời gian không đợi con người. Tôi biết tôi đề nghị như vậy là quá đáng. Cô Diêu, tôi xin lỗi!”.
Đáy lòng Diêu Ngạn dội lên một câu: Dính dáng gì đến tôi? Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi!
Nhưng khi ánh mắt cô quét tới những dòng chữ trên laptop, đầu cô bất chợt hiện lên từng hổi ức về Tưởng Nã.
Anh dọa nạt dụ dỗ cô; anh mua dây chuyền kệch cỡm dỗ dành cô; anh đập đầu vào kính nhằm tránh né nhà họ Trần; anh bất ngờ xuất hiện cứu cô
khỏi Lô Xuyên; anh không nhớ chính xác tuổi của mình nhưng muốn cô đền
bù sinh nhật cho anh; anh ngượng ngùng dẫn cô đi hẹn hò; anh đổi giường
đổi đồ dùng trong nhà; anh sai Hứa Châu Vi bảo vệ cô, cứu gia đình cô
khỏi đám cháy; anh lén lén lút lút thuê nhà giúp gia đình cô; anh tìm ra người phóng hỏa đốt nhà cô; anh theo cô đến Quảng Châu tìm Từ Anh; anh
sửa sang phòng ngủ lừa cô đến ở.
Diêu Ngạn nhớ anh từng nói: “Nếu em muốn hít ma túy thì em hít một
hơi, anh cũng hít một hơi. Anh cùng hút với em, được không?”, cô giàn
giụa nước mắt, gập mạnh laptop, nghẹn ngào nói: “Tôi sẽ bắt chước nét
chữ của Từ Anh, tôi sẽ làm!”
Tưởng Nã ở trong phòng tập trung mày mò nhưng anh không cách nào viết được. Anh đắn đo không biết nên hỏi Diêu Ngạn hay không nhưng tính tới
tính lui, anh quyết định dẹp bỏ ý định này.
Tình trạng sức khỏe của Diêu Ngạn đang có chuyển biến tốt. Mặc dù đôi lúc cô vẫn khó chịu nhưng so với cảm giác đau đớn như thiêu đốt trước
kia thì đã khá hơn rất nhiều.
Trời về chiều, cô bám theo Tưởng Nã đòi đi làm, còn nói muốn về nhà,
nếu không bố mẹ sẽ lo lắng. Tưởng Nã biết cô nhớ nhà, anh đồng ý để cô
về thăm nhà nhưng không hứa cho cô đi làm, Diêu Ngạn cũng không tiếp tục yêu cầu anh.
Khi Tưởng Nã sắp đưa cô về nhà thì có một cuộc điện thoại gọi đến trì hoãn dự định của anh. Anh nhờ Hứa Châu Vi đưa cô về, nhắc nhở cô đi sớm về sớm. Diêu Ngạn nghe theo lời anh. Suốt một tuần ròng rã, cuối cùng
cô cũng rời công ty vận chuyển hàng hóa mà không có anh đi cùng.
Lúc xe chạy đến một siêu thị ở Trung Tuyển, cô nói với Hứa Châu Vi:
“Anh dừng xe ở đây đi. Tôi vào mua chút đồ. Tôi nói dối bố mẹ đi công
tác, tôi không thể về tay không”.
Hứa Châu Vi ngồi trong xe chờ Diêu Ngạn đi mua đồ. Nào ngờ anh ta chờ cả buổi, điếu thuốc cháy gần tới ngón tay, cô vẫn chưa ra khỏi siêu
thị. Hứa Châu Vi gọi điện cho cô, di động của cô đã tắt máy. Anh ta buộc lòng chạy vào siêu thị xem thử nhưng Diêu Ngạn đã lặn đã mất tăm.
Ở chỗ khác, Tưởng Nã vừa đến chỗ hẹn trở về. Ngoài trời đen nghịt,
mưa rơi rả rích. Anh vào phòng ngủ lấy đồ định đi tắm, lúc xoay người
sực thấy laptop dưới giường vẫn mở, anh với lấy máy định tắt. Màn hình
sáng lên, anh nhìn thấy một cái tên bất thình lình hiện trên trang web
đang mở.
Tấn Chấn Bang, mười một năm trước nhậm chức bí thư thành ủy thành phố Lô Xuyên. Một năm sau khi nhận chức, ông bị song quy(*) vào tù, nghiện
ma túy bất ngờ chết trong nhà giam.
(*) Song quy là khái niệm được rút ra từ khoản 3 điều 28 Điều lệ công tác kiểm soát án kiện cơ quan điều tra kỷ luật Đảng cộng sản Trung
Quốc. Điều lệ này nhằm duy trì sự sợ hãi và kỷ luật trong hàng ngũ cán
bộ Đảng cộng sản Trung Quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT