Khắp nơi ồn ào, âm thanh vỡ vụn không ngừng vang lên từ bốn phía, tầm mắt trở nên mơ hồ, anh lui về sau vài bước, sau đó tầm nhìn của anh mới dần dần trở nên rõ ràng. Có người đang đánh nhau, anh quen biết hai người đó: Lục Tự và Lê Duệ, hơn nữa là ba người bọn anh bị một đám người cầm gậy bao vây tấn công. Uống rượu quá nhiều khiến bước đi dưới chân hơi loạng choạng, hành động không lưu loát như ngày thường nên đã trúng vài đòn của đối phương. Vừa quật ngã một người, thì đã cảm nhận được sau lưng có người đang đến gần, người bị anh đánh ngã dốc sức túm lấy anh, lúc anh giãy dụa thì nhìn thấy chiếc bóng đang phản chiếu trên tường khiến trong lòng anh trở nên nặng trĩu: Một người đang giơ cao một chiếc ghế dựa, chiếc ghế đó sẽ đập bể đầu anh ngay lập tức.
Ngay tại lúc tia chớp lóe lên, một thân ảnh nhào đến bảo vệ đầu anh, ngay sau đó tiếng gỗ vỡ vụn vang vọng bên tai, hơn nữa âm thanh đó càng lúc càng lớn, sau đó lại trở thành một mảng đỏ chói.
Bỗng nhiên Phong Ấn mở to hai mắt, lúc này anh mới phát hiện đó chỉ là một giấc mơ, thân thể ấm áp mềm mại trong lòng anh giật nhẹ, tiếng nói dịu dàng khàn khàn vang lên bên tai anh.
“Sao vậy anh?”
“Không có gì, anh nằm mơ.” Phong Ấn nghiêng người ôm lấy cô, hôn lên trán cô. “Ngủ đi em.”
“Ừhm…”
Lôi Vận Trình hắt hơi một cái rồi lại rúc vào lòng anh, cánh tay nhỏ nhắn của cô vòng qua thắt lưng anh, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Phong Ấn nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, nhịp tim đập hối hả của anh dần dần ổn định trở lại. Bé con này ngủ thật sự rất ngon, hô hấp êm dịu của cô phả vào cổ anh, cảm giác tốt đẹp như thế đấy. Bỗng nhiên anh nghĩ đến rất nhiều năm trước đây, cũng chính là thằng nhóc Lôi Dật Thành kia đã kéo anh đến Lôi gia nhìn em gái mới chào đời của cậu ta, đó là lần đầu tiên Phong Ấn nhìn thấy Lôi Vận Trình.
Nhỏ nhắn, mềm mại, tròn tròn, khắp người đều có màu hồng hồng, trên đầu cô bé còn có vài sợi lông tơ nhuyễn mịn như tóc. Phong Ấn ngắm nhìn chăm chú cái vật nhỏ nhắn này rất lâu, sau đó anh không nhịn được mà bật cười to. “Giống hệt bánh bao nhỏ, tròn ú như thế.”
“Cái gì bánh bao nhỏ, là Tiểu Tranh Tử.” Thương Tiểu Thiền hờn mát, thương yêu vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con gái, nhưng bà cũng bật cười khúc khích.
“Con nói không sai đúng không dì Thương? Sao dì lại sinh ra cái bánh bao nhỏ thế kia?” Phong Ấn hớn hở lăn qua lộn lại trên giường, anh không cẩn thận đè lên bàn tay nhỏ bé của Lôi Vận Trình.
Lôi Khải đau lòng đến mức suýt chút nữa là đánh anh, kỳ lạ là Lôi Vận Trình bị đánh thức chẳng những không khóc, mà còn vươn bàn tay mập mạp đến gần phía anh, trong miệng cất tiếng o oe, ánh mắt to tròn gần như ngấn nước.
“Dì Thương, cho cháu ôm bánh bao nhỏ đi.”
“Cháu mơ đi.” Lôi Khải nổi nóng, đâu chấp nhận tạo cơ hội để con trai kẻ thù làm tổn thương con gái bảo bối của mình.
Phong Ấn cứ ghé sát vào cạnh cô như thế, tùy ý để chân cô bé gẩy gẩy lên mặt mình, anh hơi nhếch môi nhìn cô. “Bánh bao nhỏ, anh là Phong Ấn.”
Bỗng chốc bàn tay nhỏ bé của Lôi Vận Trình nắm lấy ngón tay áp út của anh không buông.
Ngón áp út…
Anh nhớ được rõ như thế là vì trong giây phút Lôi Vận Trình nắm lấy tay anh, trái tim anh co thắt một nhịp, sau đó cô lại o oe cái miệng nhỏ nhắn rồi cười khanh khách. Đó là lần gặp gỡ đầu tiên giữa anh và vận mệnh tươi đẹp của mình, Thương Tiểu Thiền nói đó là lần đầu tiên Lôi Vận Trình cười sau nhiều ngày chào đời, vì thế anh đã đắc ý vênh vang cả một lúc.
Bánh bao nhỏ, em gái niềng răng, rất nhiều ký ức hiện lên trong đầu của anh, nó giống như một bộ phim đang phát sóng từng giây phút một, hóa ra tất cả đều rõ rệt như thế, sự cảm động không tên tràn ngập trong lòng anh. Bọn họ từng có chung nhiều kỷ niệm như thế, cho dù là một chiếc lá, một cây bút, một chai nước trái cây, một ánh mặt trời chói chang giữa trưa, thậm chí là một nụ cười, một sự trêu chọc ác ý… Bây giờ nhớ đến đều cảm thấy đó là sự hồn nhiên tươi đẹp nhất thuở thơ ngây.
Lôi Vận Trình trong lòng anh, cuối cùng đã không còn giống như thế nữa.
Chẳng qua tuổi tác của hai người khiến vòng tròn cuộc sống của họ có phần bất đồng. Anh lên trung học thì cô mới học tiểu học. Anh chuẩn bị chuyển đến nơi khác học đại học thì cô là người phản đối đầu tiên. Chỉ là lúc đó, cô còn quá nhỏ, lời nói của cô chỉ khiến anh cười. Huống chi lúc đó anh đang nồng thắm với Hạ Viêm Lương, đâu có tâm trạng để ý đến cô gái bé nhỏ đang dần dần lớn lên này.
Năm tháng thoi đưa, thoáng chốc đã trôi qua nhiều năm như thế, cuối cùng bọn họ cũng ở bên cạnh nhau, nói cách khác là, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh nhau.
Phong Ấn vẫn còn cười, anh ôm Lôi Vận Trình càng chặt hơn.
Bây giờ, bánh bao nhỏ hay em gái niềng răng đều đã trưởng thành, quan trọng nhất là đã trở thành người phụ nữ của anh. Lúc trước, lần chạm vào nhau đầu tiên đã khiến trái tim anh đập loạn nhịp, có phải ông trời đã ám chỉ hay không? Ám chỉ anh nhiều năm sau sẽ động lòng với cô.
…
Những ngày này không có nhiệm vụ phi hành nhưng lại có đợt huấn luyện thể năng. Mục Phong để Phong Ấn dẫn dắt toàn đội, còn ông ta thì lái xe theo phía sau giám sát.
“Phải nuôi dưỡng mấy cậu ấm lười biếng các cậu lại à? Đã bao lâu rồi không chạy thế? Ngay cả tân binh cũng sẽ không đến mức không tập trung như các cậu!”
Lôi Vận Trình vừa chạy một vòng về mệt đến mức sắp khóc, cô tháo ba lô trên lưng xuống, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, vừa vô cùng vất vả hòa hoãn lại hơi thở đã thấy Phong Ấn ngồi xổm xuống đối diện cười xảo quyệt với cô.
“Chân nhũn rồi à?”
Anh cởi mũ xuống quạt cho cô, mồ hôi trên cổ anh chảy vào bên trong cổ áo quân phục, không biết vì sao điều đó lại khiến cô nhớ đến chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập mà hai người đã từng làm, lúc đó, mồ hôi chảy vòng trên cơ thể để trần gợi cảm của Phong Ấn rơi xuống người cô, mồ hôi của anh và của cô hòa tan làm một.
Yết hầu Lôi Vận Trình khô khốc, cô mở chai nước uống một hớp rồi lại một hớp.
Phong Ấn sáp đến nhỏ giọng hỏi một câu: “Chỗ đó đau à? Buổi tối nhớ bôi thuốc lên là được, chỉ là lúc này anh không tiện giúp em.”
“Phụt ——” Lôi Vận Trình không nhịn được phun nước ra, thảm hại đến mức không thể thảm hại hơn.
“Nói nhỏ gì thế Phong đại đội trưởng, kể chúng tôi nghe với.” Có người trêu chọc, những người khác cũng làm ồn theo.
“Xem Tiểu Lôi của chúng ta ỉu xìu kìa, Phong đại đội trưởng cứ để Tiểu Lôi gánh vách trọng trách nặng nề mãi thế.”
Phong Ấn nhã nhặn cười. “Nếu Mục Đoàn trưởng đồng ý thì tôi nói cũng không sao cả.”
Lôi Vận Trình có lớn gan to mật đến đâu cũng không thể tôi luyện đến cảnh giới da mặt dày được, cô xách ba lô lên cô ý tránh xa anh một chút, vừa ngẩng đầu đã giật mình.
Lục Tự miệng ngậm một sợi cỏ, ánh mắt đang nhìn về phía xa xa ngẩn cả người, cảm nhận được tầm mắt của cô anh ta mới quay đầu lại nhìn.
Lôi Vận Trình bị bắt gặp lên có chút xấu hổ, cô chủ động mỉm cười với anh ta.
Tiếng còi tập hợp vang lên, cô không nói gì mà lập tức chạy đến xếp hàng tập hợp. Mục Phong nói vài câu rồi bảo mọi người giải tán, chỉ giữ lại ba vị đội trưởng nói chuyện một lúc rồi cũng cho họ về.
Trong lòng Phong Ấn và Lục Tự đều đã ngầm hiểu nhưng không nói, chờ mọi người đi xa, hai người vẫn còn ở sân huấn luyện.
“Cậu —-”
“Cậu —-”
Hai người nói cùng một lúc, rồi lại cùng dừng lại, Phong Ấn khoát tay. “Cậu nói trước đi.”
“Cậu thật lòng với cô ấy?” Lục Tự đi thẳng vào vấn đề.
“Đứa bé đó tìm cậu, lúc gọi điện thoại đến tớ là người nhận, nếu người nhận là Tiểu Quý, thì bây giờ cậu còn có thể ung dung như thế không? Cậu nghĩ cô ấy chấp nhận làm mẹ kế ư? Có phải cậu cho rằng cô ấy yêu cậu không có giới hạn không?”
Tay Lục Tự nắm chặt thành quyền, cuối cùng anh ta không kiềm chế được nữa mà vung một cái, nhưng dường như Phong Ấn đã đoán được, anh vững vàng né tránh.
Ánh mắt Phong Ấn ẩn chứa vẻ nặng nề không dễ nhận thấy, “Tớ biết cậu quan tâm Trình Trình, nhưng đây là chuyện giữa tớ và cô ấy…”
Lục Tự rút tay lại. “Khá lắm, chuyện của cậu và Hạ Viêm Lương lúc trước, e rằng cô ấy hoàn toàn không biết cậu có một đứa con gái lớn như vậy, chắc là cậu biết rõ đây không phải là việc nhỏ.”
Đúng là vấn đến rất nghiêm trọng, sao Phong Ấn có thể không biết. “Linh Linh không phải là con gái của tớ.”
Trên mặt Lục Tự đầy vẻ châm biếm. “Có người tin à?”
Phong Ấn chuyển ánh mắt nhìn về phía xa, “Lục Tự, lần đó cậu không hề chạm đến cô ấy đúng không?”
Vẻ mặt Lục Tự chấn động, môi anh ta mím lại, rất lâu sau mới mở miệng. “Tớ nghĩ là cậu sẽ ngu xuẩn không biết cả đời chứ. Cậu muốn nói gì với tớ? Nói với tớ hai người đã làm gì? Phát hiện cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, mây đen trong đầu xem như đã tan phải không?”
“Tớ không có ý như vậy.” Phong Ấn vừa phản bác đã bị Lục Tự cắt ngang.
Anh ta giơ tay chỉ thẳng vào mi tâm của Phong Ấn, gần như là nghiến răng nghiến lợi. “Vậy thì là gì? Muốn nói với tớ vì có sự tham gia của tớ nên cậu nói có thể đối mặt với trái tim mình? Muốn cám ơn hay là muôn khoe khoang với tớ? Phong Ấn, đừng ép tớ ra tay thật với cậu! Làm lớn chuyện chỉ bất lợi cho cậu mà thôi!”
Lục Tự nói hết lời, một phút anh ta cũng không muốn nán lại, cho đến giờ anh ta không hề nghĩ đến việc buông tay Lôi Vận Trình, cho nên càng như thế sự đau khổ mà bọn họ gây ra cho anh ta càng lớn. Anh ta thừa nhận tất cả đều là anh ta tự nhận lấy, nhưng mà một khi tình yêu đã bắt đầu anh ta không cách nào xua nó đi được.
Anh ta yêu cô đến mức không thể quay đầu lại…
Phong Ấn dõi theo bóng lưng của anh ta, vẻ mặt anh dần dần trở nên nặng nề. Tình cảm Lục Tự dành cho Lôi Vận Trình khiến ngay cả anh cũng cảm động, chỉ là không phải cảm động là có thể chấp tay nhường cô cho người khác được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT