- – - Có lẽ chúng ta đều là người ích kỷ, cô còn người cô cần bảo vệ, tôi cũng có người tôi muốn bảo vệ, tôi không muốn, cũng như không thể để cô ấy đau lòng. Dù sao thì Linh Linh cũng sẽ lớn lên, sớm muộn gì con bé cũng phải biết chuyện của bố nó. Hạ Viêm Lương, đường là do cô chọn, đi tiếp như thế nào cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô.

- – - Phong Ấn – - -

Hạ Viêm Lương ngồi trước giường bệnh nhìn con gái đang ngủ mê man của mình, cô ta có thể nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến trong điện thoại, sau đó là tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Cô có thể đừng gọi điện thoại cho tôi liên tục như vậy được không?”

Ngón tay của Hạ Viêm Lương bấu chặt, cô ta làm ngơ trước sự lạnh lùng và bực bội của anh. “Em và Linh Linh đang ở bệnh viện, anh có thể đến không?”

Phong Ấn cau mày, “Linh Linh bị gì?”

“Lúc em đến trường đón con bé sắc mặt của nó rất kém, con bé nói là đau dạ dày, cả bụng cũng đau, lại sốt nhẹ nữa, lúc đến bệnh viện bác sĩ nói là bị viêm ruột thừa, bây giờ đã giải phẫu xong rồi.” Hạ Viêm Lương dừng lại một chút, “Anh có thể đến không?”

Phong Ấn trầm mặc một lúc, “Cuộc giải phẫu thế nào?”

“Tiểu phẫu, rất thành công, đến khi Linh Linh tỉnh lại, người con bé muốn thấy nhất chính là anh.”

Phong Ấn nhếch môi thành một nụ cười chế nhạo, “Có phải cô định dùng chiêu này cả đời không?”

“Linh Linh cần bố, nó cần anh.” Trong ánh mắt Hạ Viêm Lương đã được bao phủ bởi một màn sương, giọng nói của cô ta mang theo một chút nghẹn ngào. “Em cũng cần anh.”

Phong Ấn gần như bị kích động đến mức muốn đập điện thoại, trong con ngươi đen láy của anh như đang có sóng gió quay cuồng, gần như phải cắn răng nói chuyện: “Cô cũng giống Lê Duệ, tinh thần bị mù mờ rồi à?”

“Có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không? Chuyện trước kia em thật sự xin lỗi anh, nhưng trẻ con vô tội.” Lời nói của cô ta rất dịu dàng và chậm chạp, ngón tay chạm vào vầng trán của Linh Linh hơi run rẩy. “Phong Ấn, em chỉ có Linh Linh, em không muốn con bé khóc chỉ vì không gặp được bố.”

Phong Ấn hít vào thật sâu, trước mắt anh hiện lên đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi và lo lắng của Lôi Vận Trình. “Có lẽ chúng ta đều là người ích kỷ, cô còn người cô cần bảo vệ, tôi cũng có người tôi muốn bảo vệ, tôi không muốn, cũng như không thể để cô ấy đau lòng. Dù sao thì Linh Linh cũng sẽ lớn lên, sớm muộn gì con bé cũng phải biết chuyện của bố nó. Hạ Viêm Lương, đường là do cô chọn, đi tiếp như thế nào cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô.”

Hạ Viêm Lương giơ tay che khuất đôi mắt, cô ta yên lặng nghe âm thanh cúp máy phát ra từ microphone.

Trong lúc Linh Linh ngủ, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt tóc của chính mình, đôi môi mấp máy líu ríu: “Bố bố…”

Hạ Viêm Lương buông điện thoại xuống, cô ta nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của con gái đặt lên môi, cuối cùng thì nước mắt không thể kìm nén được nữa mà rơi xuống…

Trên đường Phong Ấn trở về có một bộ bàn đá nằm ẩn mình trong một tàng cây nhỏ, ở đó, dưới ánh đèn đường, anh thấy được một bóng người mảnh mai nhỏ nhắn.

Lôi Vận Trình đứng khoanh tay, ngước mặt lên bầu trời nhìn bầu trời đầy tinh tú.

Khóe môi Phong Ấn bất chợt nhếch lên, sự phiền muộn trong lòng anh biến mất ngay lập tức khi thấy cô. Trong ký ức thời niên thiếu của anh, đã từng có rất nhiều lần cô thay Lôi Dật Thành mang đồ đến cho anh, nhưng cô lại không dám vào phòng anh mà chỉ đứng ngoài sân gọi, anh xuống lầu nhìn bóng lưng của một cô bé đang ngước đầu nhìn bầu trời, yên lặng chờ anh. Anh lại cực kì xấu xa bước đến nắm lấy mái tóc dài của cô, gõ vào đầu cô, trêu chọc cô mang niềng răng, sau đó thì nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô chu lên, vung bàn tay nhỏ bé về phía anh. Nhưng mà sức lực của cô quá yếu, đối với anh mà nói sức lực kia chẳng làm gì được anh cả.

Lúc đó, dường như anh đã từng nói cô xấu xí, lại hung dữ, tương lai sẽ không gả được. Nhưng bây giờ nghĩ lại nếu có chuyện cô không gả được, thì đó chỉ do anh không cưới, cô bướng bỉnh đến mức làm người khác bất lực, nhưng cũng chính sự bướng bỉnh này đã thâu tóm được trái tim của anh.

Thời gian vụt qua quá nhanh, giống như đã trải qua một đời, cô bé kia đã trưởng thành, nhưng cô vẫn đứng ở một nơi nào đó yên lặng chờ anh. Cô đã buộc bản thân mình trở nên tốt như thế, chỉ vì chờ anh yêu thương, chờ anh quý trọng.

Đúng như lời cô nói, có một người lúc nào cũng khiến bản thân có cảm giác vướng bận như thế là cảm giác tuyệt vời đến mức nào.

Phong Ấn cố gắng bước đi thật nhẹ đến phía sau cô, bỗng nhiên anh che miệng cô lại, kéo cô vào nơi bóng cây mờ tối anh mới nới lỏng tay, bàn tay vòng qua thắt lưng, ôm cô vào lòng. “Tính cảnh giác thấp như vậy, bị tập kích cũng không biết phản kháng?”

Lôi Vận Trình lật tay anh ra, lưng cô dựa vào lòng anh. “Ngoại trừ anh ra ai có thể to gan dám quấy rối em như vậy?”

“Nói không chừng sẽ là Lục Tự đấy?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng Phong Ấn liền cảm thấy hối hận, anh ôm chặt cô hơn. “Thật sự xin lỗi.”

Lôi Vận Trình trầm mặc một lúc, cô xoay người lại nép vào lòng anh. “Là em không bảo vệ tốt bản thân.”

Phong Ấn vừa định mở miệng an ủi cô, bất chợt lại bị cô cắn một cái. “Cuối cùng cũng tại anh làm ra chuyện gây kích động em, có thể em là kim cương không bị vỡ, nhưng anh có biết em cũng chỉ là một cô gái có nội tâm yếu đuối không? Lớn hơn em nhiều như thế mà không đối xử tốt với em một chút nào, chỉ biết xem thường em, em sẽ đau lòng, sẽ khóc đó!”

Phong Ấn muốn cười, anh cúi đầu cười rộ lên, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô. “Cô bé xinh đẹp, từ giờ về sau anh trai sẽ thương em, sẽ không xem thường em nữa.”

Lôi Vận Trình ấm ức, đôi môi nhỏ nhắn của cô vểnh lên: “Hừ, trái tim đàn ông như kim ở đáy biển.”

Bỗng nhiên Phong Ấn hét lớn một tiếng, anh khom người che ngực, đau đớn, ngay lập tức vẻ mặt của Lôi Vận Trình trở nên căng thẳng. “Anh sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”

“Ở đây.” Phong Ấn ngẩng đầu, hai tay đặt ở tim, tạo dáng nâng trái tim của mình lên. “Tặng em.”

“Tặng em cái gì?”

“Trái tim của anh.” Vẻ mặt Phong Ấn cong lên, cười xảo quyệt. “Nhìn xem, có thấy ở phía trên viết dòng chữ —- Em, gái, niềng, răng không?”

“…” Lôi Vận Trình hơi bất ngờ, cô cau mày, cắn môi nhìn anh.

“Không lấy à?”

Phong Ấn thấy cô không phản ứng gì, anh làm ra vẻ mất mát, lại làm ra động tác trả tim về, nhưng lại bị Lôi Vận Trình túm tay lại. “Tặng em thì là của em, ai cho anh lấy lại?”

Lúc cô nói như thế, yết hầu bỗng nhiên bị nghẹn. Phong Ấn cúi đầu hôn lên vầng trán của cô, nhỏ giọng dỗ dành. “Của em, bất kể thứ gì của anh, bất kể thứ gì anh có thể cho em thì đó đều là của em. Ngoan nào, đừng khóc nữa, để người khác thấy vẻ mặt này của em thì không còn mặt mũi nữa đâu đấy.”

“Anh mới khóc đó!” Lôi Vận Trình lau lau mắt không thừa nhận, “Là em bị hành động buồn nôn của anh làm cho xúc động mà! Anh khóc thì có!”

“Anh khóc anh khóc.” Phong Ấn nâng cằm cô lên, ngón tay anh lau khóe mắt ướt đẫm của cô, anh khẽ thở dài. “Có một chuyện anh phải nói thật với em, sau này, mọi thứ của Phong thị đều không có phần của anh.”

“Vì anh chọn tham gia quân đội sao? Chú Phong là bố dượng của anh à?” Lôi Vận Trình bất chợt khóc thút thít, ánh mắt cô cứ chớp nháy.

Phong Ấn day day chóp mũi cô nhỏ của cô, “Nếu ông ấy không phải bố ruột anh, vậy nói không chừng hai chúng ta là anh em đó.”

Ngay lập tức Lôi Vận Trình trợn to mắt. “Này! Lại đưa bố xen vào, có tin em đánh anh không?”

“Được rồi, được rồi, được rồi, nhóc con này càng lúc càng hung dữ.” Phong Ấn lắc đầu, tiếp tục chủ đề vừa nói. “Trình Trình, anh rất nghèo, mọi thứ của Phong gia không hề liên quan đến anh, em có sợ theo anh chịu khổ không?”

“Có gian khổ như lúc ở học viện hàng không không?”

“Đến mức đó thì không, chỉ là anh không có ánh hào quang của người kế thừa Phong thị, anh chỉ là một quân nhân bình thường.” Phong Ấn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc ngắn của cô.

Lôi Vận Trình hít hít mũi, “Không sao cả, bố em là bố ruột đấy, rất thương em, nhất định sẽ cho em rất nhiều của hồi môn, cái đó thôi cũng đủ để chúng ta và bé con ăn cả đời.”

“…”

“…”

“Trình Trình, vừa rồi… Em nói gì thế?” Phong Ấn cố nén cười hỏi lại, nâng gương mặt đang vùi trong lòng anh lên.

Gương mặt Lôi Vận Trình đỏ bừng, “Không, em chưa nói gì cả, muộn rồi, em muốn về ngủ, anh cũng về sớm đi, ngủ ngon.”

Không chờ anh nói gì nữa, Lôi Vận Trình dùng tốc độ nhanh như chớp chạy mất dạng.

Phong Ấn đứng tại chỗ, hai tay anh bỏ vào túi quần, nhìn thân ảnh đang cắm cúi chạy ở phía xa xa, trên môi anh giương lên thành một nụ cười dịu dàng.

Anh đã biết rằng cô sẽ không để tâm đến việc này, nhưng chỉ vì anh muốn cho bản thân một đáp án mà thôi. Tình yêu của mỗi một người đều không giống nhau, không phải người phụ nữ nào cũng đối xử với anh như Hạ Viêm Lương… Có lẽ, cô ta căn bản không hề yêu anh.

Bây giờ nhớ lại anh mới thấy cuộc sống của anh ngay từ khi bắt đầu đã có sự tham dự của cô, từng chút từng chút một. Bỗng nhiên anh cảm thấy hối hận. Vì sao anh lại không phát hiện cô tốt đẹp như vậy sớm hơn, vì sao anh lại không phát hiện tấm lòng của cô sớm hơn, vì sao anh lại không được sinh ra trễ một chút, nếu vậy anh sẽ không gặp Hạ Viêm Lương, sẽ không hứa rất nhiều điều với cô ta, để anh có thể dùng tất cả tình cảm vẹn nguyên nhất của bản thân mình dành cho Lôi Vận Trình, cũng giống như cô đã yêu anh ngay từ khi còn bé.

Hai chúng ta, bé con của chúng ta…

Phong Ấn nhẩm đi nhẩm lại dòng chữ đó trong lòng, nhưng mà trong cái đầu trống rỗng của anh chỉ quanh quẩn hình ảnh không rõ ràng kia, điều đó bất giác làm anh bật cười.

Ấm áp như vậy, hạnh phúc như vậy.



Quan hệ của hai người càng lúc càng mặn mà, có đồng đội nói số của Phong Ấn rất tốt, bên cạnh có một cô nhóc nhỏ như thế khiến người khác phải ghen tị. Phong Ấn vui vẻ thừa nhận, khiến Lôi Vận Trình càng thẹn thùng hơn. Ngay cả khi bọn họ bước đi bên nhau cũng có những ánh mắt lén lút nhìn bọn họ, giống như bọn họ vừa làm phải chuyện mà người khác không được làm. Nhưng mà trong lòng cô vẫn rất vui vẻ, mọi người đều biết quan hệ yêu đương của hai người bọn họ, điều này chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ để cô cảm thấy hạnh phúc đong đầy.

Đối với điều này, Mục Phong vô cùng bất ngờ. “Này Phong đại đội trưởng, không phải cậu xem Tiểu Lôi như em gái à, sao bỗng nhiên lại biến thành người yêu thế?”

Phong Ấn hơi tự đắc, “Bọn họ nói, số cháu tốt, còn nói là cô gái như thế sinh ra là để chờ cháu.” Anh nháy mắt mấy cái: “Chờ cháu đáp trả tình cảm của cô ấy.”

Lúc anh nói đến lời này, ánh mắt khẽ chuyển sang nhìn Lục Tự, dáng vẻ của anh ta vẫn rất trầm tĩnh khi nghe được những lời này, khóe miệng nhếch lên. “Tôi nên chúc phúc cho hai người sao?”

“Cám ơn.”

“Không cần khách sáo.” Lục Tự cụp mắt xuống, cố gắng che giấu sự lạnh lẽo trong ánh mắt mình.

Mục Phong lắc đầu tự lẩm bẩm một mình, ông ta không nghĩ đến thằng nhóc này lại ra tay đóng dấu Lôi Vận Trình làm sở hữu nhanh như thế.

Ngũ chính ủy bực bội bỏ đi, yêu đương là tự do của mỗi người, ông ta không có quyền can thiệp Phong Ấn yêu ai, hóa ra là ông ta đã lầm, hóa ra là đứa cháu gái họ ngoại của ông ta chỉ yêu đơn phương.

Hướng Bắc Ninh nói, tất cả những việc xảy ra lúc này cậu ấy đều đã đoán được từ lâu rồi, Phong Ấn và Lôi Vận Trình cuối cùng cũng đến với nhau, gần như là nhất định, cho nên cậu ấy đã dập tắt tình cảm của bản thân ngay khi nó vừa nhen nhóm.

Lục Tự không nói gì, nhưng anh ta thừa nhận Hướng Bắc Ninh là người thông minh, mà kẻ ngốc thực sự mới chính là anh ta…

Cuối cùng Lục Tự bước ra khỏi phòng tham chiến, anh ta đi đến bãi tập, Lôi Vận Trình đang chơi bóng ở đó, anh ta vô thức dừng bước đi dưới chân lại.

Người bên cạnh thấy anh ta thì hất hất cằm với Lôi Vận Trình. “Lục đại đội trưởng tìm em thì phải?”

Lôi Vận Trình quay đầu lại, quả nhiên là cô nhìn thấy Lục Tự, cô cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, vội vã chạy đến. “Lục đại đội trưởng tìm tôi?”

Có vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm bết vào trán cô, gương mặt cô ửng hồng, ánh mắt không gợn sóng.

Tay bỏ trong túi quần của Lục Tự nắm chặt thành quyền, anh ta cố kiềm chế sự kích động muốn nhào đến ôm cô vào lòng.

Vĩnh viễn đều là thế, ánh mắt cô nhìn anh ta và ánh mắt cô nhìn Phong Ấn, vĩnh viền đều là như thế. Hoặc là chán ghét, hoặc là lạnh lùng, hoặc là ngay cả một biểu cảm cũng không có.

Bỗng nhiên trong lòng anh ta nảy sinh một sự căm hận lớn lao, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, phảng phất cứ như đã qua một thế kỷ. “Mặc áo vào đi, đến nơi này với tôi, có việc.”

“Vâng.” Lôi Vận Trình không hề nghi ngờ anh ta, cô cất vợt, cầm áo khoác lên đi theo sau anh ta.

Khoảng cách càng lúc càng xa nhóm người kia, Lục Tự vẫn trầm mặc không nói gì khiến trong lòng Lôi Vận Trình bắt đầu cảnh giác. Bước chân anh ta càng lúc càng thong thả, đi chậm như đang tản bộ. Lôi Vận Trình đi theo phía sau anh ta, cô không nhịn được mà mở miệng. “Lục đại đội trưởng, có chuyện gì vậy?”

Lục Tự không quay đầu. “Nếu tôi nói không phải vì công việc, có phải em sẽ quay đầu bỏ đi hay không?”

Bỗng chốc Lôi Vận Trình dừng bước đi, Lục Tự cũng dừng lại, anh ta xoay người, cởi mũ xuống, vuốt ve huy hiệu trên mũ, nở nụ cười nhàn nhạt. “Đúng là không phải việc công, là việc tư.”

Lôi Vận Trình không hề có bất kì biểu hiện nào, cô đứng yên một lúc. “Tôi về đây.”

Lúc cô xoay người, nụ cười chế nhạo của Lục Tự khẽ vang lên. “Vẫn chưa được ba mươi giây, em có biết em là người phụ nữ lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào không? Có phải ngay cả một phút nhẫn nại đối mặt với tôi em cũng không có không?”

Bước đi dưới chân của Lôi Vận Trình khựng lại, cô nhếch môi. “Không phải, chúng ta vốn có thể không như thế.”

“Bởi vì đêm đó sao?” Lục Tự lặng lẽ tiến đền gần cô từ phía sau, bỗng nhiên anh ta vòng ra phía trước ôm cô vào lòng, cúi đầu dựa vào vai cô. Anh ta dùng sức, ngăn cản tất cả lực phản kháng của cô. “Em có thể nói với tôi, tôi phải làm gì em mới chịu nhìn tôi lâu hơn một chút được không.”

“Buông ra!” Lôi Vận Trình gồng mình quát lớn: “Anh có thể đừng làm chuyện bỉ ổi như vậy được không?”

“Phải làm sao người em yêu mới là tôi…” Lục Tự làm ngơ trước sự phản kháng và lời nói của cô, anh ta chỉ chú tâm nói nhỏ bên tai cô.

“Không có khả năng đó đâu.” Lôi Vận Trình nghiêng đầu tránh né tiếp xúc với bờ môi của anh ta, sự cô độc tỏa ra từ trên người anh ta khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cô xót xa.

Cô tự ổn định lại tinh thần, dần dần không giãy dụa nữa. “Lục Tự, buông tôi ra, làm vậy không có kết quả gì đâu, sẽ không mang đến lợi ích gì cho anh cả, sẽ chỉ càng khiến tôi chán ghét anh hơn thôi.”

Lục Tự không cưỡng hôn cô, anh ta chỉ ôm cô một lúc như vậy rồi chậm rãi nới lỏng vòng tay, sau đó lại nhắm mắt lại chờ đợi cái tát tay của cô.

Nhưng Lôi Vận Trình không hề ra tay. “Tôi luôn tin rằng, có những người nhất định sẽ ở bên cạnh nhau, thì nhất định cũng có những người không thể đồng hành với nhau được, chúng ta rất giống nhau, nếu tôi chờ được sự hồi đáp từ Phong Ấn, có phải cũng đã nói lên rằng sẽ có một ngày tôi cũng sẽ giống như vậy, sẽ đến với anh.”

Lục Tự mở to mắt, trong con ngươi của anh ta lóe lên thứ ánh sáng phấn khởi. Lôi Vận Trình không nhìn vào mắt anh ta. “Nhưng mà, tôi hiểu rõ bản thân mình, tôi yêu Phong Ấn, yêu đến mức chấp nhận rút lui và sẵn sàng chờ đợi, hoặc là, anh có tình nguyện làm người ‘sẵng sàn’ như vậy không?”



Lục Tự lui nửa bước, trên môi anh ta vẽ ra nụ cười chua xót.



Thời tiết buổi sáng sớm ngày định bay hôm đó không được tốt lắm, phó đoàn trưởng để nghị dời sang ngày khác, Mục Phong trầm ngâm một lát, ông ta quyết định giữ nguyên kế hoạch bay. “Nếu chiến tranh đến, kẻ địch sẽ không vì nguyên nhân thời tiết mà không đánh giặc, huấn luyện cũng phải bắt nguồn từ góc độ hình chiến đấu thực tế, các đại đội chuẩn bị, tôi sẽ đích thân cầm lái.”

“Vâng!” Ba đại đội trưởng đồng loạt đứng nghiêm, tất cả đều trở về đứng trước đại đội đã xếp thành hàng của mình lên xe đến vùng trời diễn ra cuộc diễn tập

Trên xe, Lôi Vận Trình ghé sát vào ghế của của Phong Ấn hỏi nhỏ: “Hôm nay thời tiết xấu mà vẫn bay sao?”

“Phục tùng mệnh lệnh.”

“Vâng.” Lôi Vận Trình yên tâm trở về chỗ ngồi, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực ngoài cửa xe rồi bĩu môi.

Đến nơi diễn tập, tất cả mọi người đều xuống xe, Lục Tự vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt trầm tĩnh của anh ta đang dừng lại nơi nào đó ngoài cửa sổ.

“Lục đại đội trưởng?” Phong Ấn đứng trước cửa xe gọi anh ta một tiếng, suy nghĩ của anh ta mới trở về.

Lục Tự như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, anh ta đứng lên theo phản xạ, mũ rơi xuống đất, vang lên âm thanh chói tai.

Phong Ấn khom người nhặt mũ lên đưa cho anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Lục Tự, cậu không sao chứ?”

Lục Tự lắc đầu, anh ta khẽ thở hắt ra, bóp bóp mi gian. “Rất ổn.”

Sân bay.

Bảo dưỡng hạ cửa khoang chứa máy bay xuống, những hạng mục kiểm tra trước khi cất cánh đều đã thực hiện xong, chỉ còn chờ phi công đến mà thôi.

Đội trưởng Mục Phong nói tóm tắt giản lược vài câu, ông ta hạ lệnh trèo lên máy bay. Phong Ấn đi đến trước mặt Lôi Vận Trình, “Cẩn thận một chút.”

“Ừhm, anh cũng vậy.”

Lôi Vận Trình kéo kéo bộ đồng phục phi hành trên người của mình, giao tiếp máy bay với Kỷ Dịch.

“Đồng chí cơ trưởng, máy bay của cô đã chuẩn bị xong, xin tiếp nhận.”

“Tiếp nhận.”

“Vâng.”

Lôi Vận Trình ngồi trong khoang điều khiển, Kỷ Dịch đưa mũ bảo hộ có chụp dưỡng khí(1) cho cô. “Thời tiết không tốt, cẩn thận một chút.”

(1) Nó chắc là như thế này:

“Yên tâm.” Lôi Vận Trình đóng buồng lái lại, đội mũ bảo hộ và mang chụp dưỡng khí lên.

Bên kia, Lục Tự đứng trước máy bay ngẩng đầu nhìn màn đêm đen tối, anh ta trèo lên cầu thang mạn. Nhưng ma xui quỷ khiến sao đó, anh ta trèo đến bậc thứ hai thì giẫm lên khoảng không, suýt chút nữa rơi xuống.

“Đồng chí cơ trưởng?” Bảo dưỡng đỡ lấy anh ta.

“Không sao cả.” Lục Tự khoát tay, hít thở thật sâu điều chỉnh bản thân. Chức nghiệp của anh ta là phi công, không nên mang cảm xúc khi bay lên bầu trời, bất kì chuyện gì đi nữa thì sau khi ngồi vào khoang điều khiển ngay lập tức đều phải vứt bỏ ra phía sau.

“Hướng gió Nam ngã về Tây, tốc độ gió chậm hơn 4 mét/giây, bầu trời nhiều mây âm u, không vực Không quân X có mây trắng, thông báo hoàn tất.”

“Trạm rađa mặt đất báo cáo, bên trong hành lang phi hành đã thực thi kiểm soát hàng không, không vực mát mẻ, thông báo hoàn tất.”

Cố vấn khí tượng và cố vấn Rađa thông báo qua đài quan sát cho phéo ra lệnh cất cánh, may bay Mục Phong dẫn đầu, cất cánh theo sau là Phong Ấn 705 và Lôi Vận Trình 706…

Đúng là trên không thời tiết không tốt lắm, Lôi Vận Trình tập trung sự chú ý, cô chăm chú nhìn bên ngoài khoang máy bay và thông số kỹ thuật trên khí cụ.

Phong Ấn: “706, khu vực phía trước có sấm lớn, vòng qua phía đông.”

“706 đã rõ.” Lôi Vận Trình chuyển động cần điều khiển, máy bay lệch mũi sang hướng đông bay khỏi khi vực nguy hiểm.

Khí tượng học hàng không nói rõ tuyệt đối không cho phép bay ở khu vực có sấm lớn và mây mưa, đó định là khu vực cấp nguy hiểm trong không trung, tia chớp sẽ làm nhiễu và phá hỏng thiết bị truyền tin vô tuyến, la bàn và thiết bị thông tin, sấm sét có thể gây tổn hại đến lớp vỏ bên ngoài.

“706, chú ý tư thế bay.”

“706 đã rõ.”

Bởi vì tình hình khí tượng ngày càng xấu đi, hôm nay, người chỉ huy trên mặt đất là phó đoàn trưởng đã ra lệnh sẽ kết thúc huấn luyện trước thời hạn, tất cả máy bay diễn tiếp theo thứ tự. Lục Tự hoàn tất hoạt động chỉ định, anh ta thay đổi hướng đi trở về sân bay.

Lúc bình minh nhưng vẫn tối đen, không trung bắt đầu có mưa rơi, tầm nhìn càng lúc càng kém.

Đài quan sát chỉ huy: “711, đáp xuống đường băng số 3.”

“711 đã rõ.”

Anh ta bay vào không vực sân bay, kéo cần điều khiến xuống, ngay sau đó máy bay mất động lực, đồng hồ đo độ cao bắt đầu chuyển động thần tốc.

Trong lòng Lục Tự nặng trĩu, đôi mày đen nhánh của anh cau lại. “Báo cáo 01, 711 động cơ ngừng hoạt động.”

Ngay lập tức Phó đoàn trưởng đứng lên, ông ta nắm lấy bộ đàm dằn giọng hạ lệnh. “Chuẩn bị hạ cánh tức tốc, kiểm tra thông số kỹ thuật của khí cụ, ổn định, thử kích hoạt một lần nữa.”

Phó chỉ huy viên lập tức điều động xe cứu thương và xe cứu hỏa.

Lôi Vận Trình và Phong Ấn đã hạ cánh xuống mặt đất, cả hai đang cùng những đội viên khác trở về xe không vụ, bỗng nhiên tiếng cảnh báo vang vọng khắp bãi diễn tập khiến người nghe kinh hồn bạt vía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play