Hai người quyến luyến ôm lấy nhau không rời, bỗng nhiên nghe được một tiếng ho nhẹ bên cạnh truyền đến.
Lôi Dật Thành khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như cười như không nhìn anh và cô: “Đang diễn kịch sao? Hai người cùng nhau chơi trò mất tích?”
Phong Ấn buông Lôi Vận Trình ra, anh thuận thế nghiêng người che chắn phía trước cô, tạo cơ hội để cô chỉnh chu lại dáng vẻ chật vật của bản thân. “Năm mới vui vẻ Dật Thành, à không, phải nói là chúc mừng, khi nào thì mới được uống rượu mừng đây, tớ muốn được làm khách sớm một chút, chờ đến khi tớ về quân đội thì không có cơ hội đâu.”
“Không thể thiếu cậu đâu, đã đến rồi thì vào trong ngồi đi.” Lôi Dật Thành nhìn Lôi Vận Trình đang đứng phía sau Phong Ấn. “Nếu em không muốn mồng một tết bố ra tay đánh Phong Ấn thì lau sạch nước mắt hẵng vào nhà.”
Vừa dứt lời anh ta đã dẫn người vào sân, Phong Ấn khẽ thở hắt ra, anh xoay người lại, nâng gương mặt nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình lên lau nước mắt cho cô. “Dường như anh quên khuấy đi mất em là con gái nhà ai, nói thật, anh hơi sợ hãi và rụt rè với kiểu nham hiểm của bố em.”
Lôi Vận Trình hít hít mũi, khó khăn lắm mới nở một nụ cười. “Không sao đâu, bố em rất sợ mẹ em.”
Cô cười cực kì miễn cưỡng, Phong Ấn nhìn cô vô cùng đau lòng.
Tử Du lóng ngóng giúp đỡ Thương Tiểu Thiền làm công việc trong nhà, lúc Phong Ấn và Lôi Vận Trình bước vào thì cô ấy đang nấu cháo. Sắc mặt của Phong Ấn khá tiều tụy, nhưng ánh mắt anh lại rất trong suốt, Tử Du giương môi múc một bát cháo đặt trước mặt Lôi Khải. “Bố, có người sáng sớm đã vội vã đến chúc tết cho bố rồi.”
“Năm mới vui vẻ chú Lôi, dì Thương, quà tết chiều nay cháu sẽ cho người mang đến cho chú.” Ít nhiều gì Phong Ấn cũng cảm thấy có phần xấu hổ. Trước sau như một trên mặt của Lôi Khải vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, anh không hiểu rõ ánh mắt ông dùng để nhìn anh, anh chỉ cảm thấy đó là kiểu miệng nam mô mà bụng bồ dao găm.
“Cái khác thì không tính, chỉ cần năm nay Phong thị an phận một chút, ít làm mấy chuyện mờ ám là được.”
Khóe môi Lôi Khải cong lên, ông nói với điệu bộ thờ ờ, Phong Ấn bật cười, “Chú cũng biết là chuyện làm ăn của Phong thị cháu không hề nhúng tay vào.”
Lúc trước, Phong Ấn quyết định buông bỏ việc kinh doanh thì chẳng khác nào anh đã lựa chọn buông bỏ toàn bộ Phong thị, cũng giống như Lôi Dật Thành, có lẽ bởi vì hai nhà Phong Lôi đã từng trải qua một thế hệ ân oán, có vài chuyện mà đời trước đã ngấm ngầm hiểu nhưng chỉ là không nói ra, cho nên một người theo quân đội, một người theo cảnh sát.
Phong Ấn không khách khí kéo ghế bàn ăn ra ngồi xuống. “Tử Du, phiền em cho anh một bát.”
Ngoại trừ Lôi Vận Trình, tuổi tác mọi người không hơn kém nhau là bao, xem như từ nhỏ đã là bạn, hơn nữa quan hệ giữa bậc cha chú của Tử Du và Phong Ấn cũng là bạn khá thân thiết.
Tử Du trêu chọc. “Em thấy em cũng không gọi anh là anh trai được bao lâu nữa đâu, nói không chừng sau này anh phải đổi giọng gọi em là chị dâu đó.”
Lôi Dật Thành trao cho Tử Du một ánh mắt tán thưởng, cho dù Phong Ấn và Lôi Vận Trình có thành đôi hay không, cô vợ của anh ta cũng đã thật sự khiến anh ta hãnh diện, vừa vào cửa đã giúp anh ta ổn định địa vị.
Mặt Lôi Vận Trình ửng đỏ, căng thẳng nhìn về phía Lôi Khải. “Bố, mọi người ăn trước đi, con đi thay quần áo.”
Không có Lôi Vận Trình ở đây, không khí bỗng chốc có sự thay đổi vi diệu. Lôi Khải múc một thìa cháo nóng, như nhìn như không hỏi Phong Ấn. “Đêm qua hai người ở cùng nhau?”
Phong Ấn cúi mặt xuống, day day cằm.
“Cả buổi tối?” Bỗng chốc Lôi Khải giương mắt nhìn anh, ngụ ý trong lời của ông là không cần nói cũng biết.
Phong Ấn mấp máy môi, anh nhớ đến lúc trước đã từng nói sẽ không làm những việc như vậy với cô thì không khỏi kích động mắng thầm bản thân, chỉ là đến lúc này anh làm sao có thể khống chế được nữa?
Trong lúc anh trầm mặc, Lôi Dật Thành cảm nhận được ánh mắt bố mình đã dần dần trở nên sắc bén, mượn cơ hội Tử Du mang bánh bao đến, anh ta âm thầm đưa mắt chuyển ý với cô ấy.
Tử Du ngầm hiểu, cô ấy đẩy một chiếc đĩa nhỏ đến trước mặt Lôi Khải. “Bố, đây là rau ngâm(1) lần đầu tiên con làm, bố nếm thử đi, nhưng mà nhất định tay nghề của con sẽ kém hơn mẹ.”
(1) Rau ngâm: Dưa muối
Ở phía dưới bàn, Thương Tiểu Thiền véo nhẹ vào Lôi Khải, lúc này ông mới tạm thời thu lại tâm tư, giữ chút thể diện cho Tử Du. “Đã làm thì tốt rồi, lúc mẹ con gả cho bố, ngay cả trứng gà cũng không biết nấu.”
Lời nói vẫn chưa dứt thì Lôi Khải đã hít vào thật sâu, ông cố gắng chịu đựng đau vì ngón chân đang bị ai đó giẫm lên, ông ổn định tinh thần bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà, phụ nữ không nấu ăn hay đàn ông xuống bếp đều may mắn, ít nhất ở nhà chúng ta là như thế.”
Gương mặt vui vẻ của Thương Tiểu Thiền cong lên, bà gắp một ít rau ngâm cho Phong Ấn. “Tiểu Ấn sẽ xuống bếp sao?”
“Cũng bình thường thôi ạ.” Phong Ấn cảm kích mỉm cười với Thương Tiểu Thiền, quả nhiên đúng như lời Lôi Vận Trình đã nói, bố cô rất sợ mẹ cô.
Lôi Vận Trình rửa mặt chải đầu xong, đứng trước gương cố gắng nở một nụ cười, tạm thời che giấu mọi cảm xúc khác mới bước xuống lầu dùng cơm cùng mọi người.
Cũng may là bữa cơm này dùng thoải mái hơn cô tưởng tượng, Lôi Khải không hề làm khó Phong Ấn một câu nào, ông cũng không hỏi đến sự việc hôm qua giữa hai người. Sau khi ăn xong Lôi Vận Trình giúp Tử Du thu dọn phòng bếp, chân trước cô vừa đi thì Lôi Khải đã cố tình đưa mắt liếc Phong Ấn một cái. “Đi theo tôi, tôi có đồ đưa cho cậu.”
Lôi Dật Thành mấp máy môi với Phong Ấn, Phong Ấn cau mày ngay lập tức, anh biết khẩu ngữ, Lôi Dật Thành muốn nói với anh là phải tự lo liệu cho bản thân.
Cửa thư phòng vừa đóng lại, Phong Ấn liền cảm nhận được một nắm tay ác liệt đánh úp đến chỗ anh, anh nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, nhưng giống như Lôi Khải đã sớm đoán được phản ứng tiếp theo của anh, ngay sau đó ông lập tức dùng khuỷu tay thúc vào sườn bụng anh. Ông xuống tay vừa nhanh lại vừa mạnh, Phong Ấn vốn dĩ có thể tránh và đánh trả nhưng anh lại cắn răng chịu đựng, cuối cùng anh vung tay đỡ đòn thứ hai của ông.
Lôi Khải hừ lạnh một tiếng rút tay lại. Phong Ấn cắn răng chịu đựng xoa chỗ đau, giơ ngón tay cái lên với ông. “Món quá này quá lớn, cháu không nhận nổi.”
“Vậy con gái tôi anh càng không nhận được.” Lôi Khải kéo kéo tay áo, phong thái lại vô cùng tao nhã. “Bây giờ không có người khác, cậu có thể nói với tôi đêm qua cậu đã làm gì?”
Phong Ấn chống thân thể ngồi lên sofa, “Trình Trình không còn là đứa bé chưa trưởng thành nữa, cô ấy có tự do của cô ấy.”
Phong Ấn mím môi, sườn bụng bắt đầu phát đau khiến anh đổ mồ hôi. “Chú muốn để cháu biết tài nghệ của chú vẫn không kém trước đây à, ra tay mạnh như vậy?”
“Cậu cho rằng tôi không biết cậu đã động tay động chân với con bé ở bên ngoài sao? Phong Ấn, trước kia tôi đã từng cảnh cáo cậu, cậu có thể không thích nó, nhưng đừng lợi dụng tình cảm nó đối với cậu rồi đùa giỡn nó.” Lôi Khải chớp mắt, “Cậu đã chạm vào nó rồi à?”
Lời nói của ông như lưỡi dao sắc bén, so với vết thương trên thân thể anh thì lời nói đó càng khiến anh đau hơn. Bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Phong Ấn hơi run rẩy, nhưng anh vẫn không thể trực tiếp trả lời ông, nhưng mà Lôi Khải đã nhạy bén nhận ra có uẩn khúc trong chuyện này. Cậu thanh niên trước mắt ông hiện nay đã rất khác so với nhiều năm trước. Khi đó, Phong Ấn đã dùng giọng điệu mạnh dạn đề nghị hãy làm vụt tắt cảm tình con gái của ông dành cho anh, còn cậu thanh niên trước mắt…
Lôi Khải quan sát anh một lúc, ông suy ngẫm rồi giương môi. “Phong Ấn, đã động tâm rồi sao? Không phải cậu chỉ xem con bé là em gái thôi sao?”
Trái tim của Phong Ấn như bị ai níu lấy, có thể dễ dàng nhận ra vẻ chật vật của anh. Anh vô thức lấy ra một điếu thuốc, đặt thuốc lên môi nhưng lại không châm lửa. Cuối cùng, anh vò vò mái của tóc ngắn của mình, khóe môi cong lên thành một nụ cười cay đắng. “Nếu cháu hỏi chú vì sao năm đó lại không nhẫn tâm giữ mẹ cháu lại bên cạnh mà lại tôn trọng sự lựa chọn của bà, chú sẽ trả lời thế nào?”
Trên mặt của Lôi Khải không có bất kì biểu hiện nào, nụ cười của ông càng lộ vẻ sâu xa hơn. “Có phải cậu không thể hạ quyết tâm được với con bé?”
Phong Ấn nhìn chằm chằm vào đường chỉ tay phức tạp trên lòng bàn tay anh, trên trán anh lộ rõ vẻ thê lương và bất lực.
Bọn họ đều biết, chuyện không thể hạ quyết tâm với một người có thể gây bi thương đến mức nào. Đó chính là thứ được gọi là tình yêu đã bắt đầu, mà một khi tình yêu đã bắt đầu cũng là lúc nó sẽ đến mãnh liệt nhất.
Phong Ấn hít vào thật sâu, mùi thuốc lá ùa vào phổi anh. Sau đó anh nghiêm túc đối mắt mới Lôi Khải. “Việc nên chịu trách nhiệm cháu sẽ chịu trách nhiệm, chỉ là cháu cần một ít thời gian để xử lý một việc.”
…
Lôi Vận Trình không biết Lôi Khải và Phong Ấn đã nói những gì, Phong Ấn vừa từ thư phòng bước ra đã kéo Lôi Vận Trình lên phòng ngủ của cô. Tử Du hất cằm, nụ cười của cô ấy vô cùng thuần khiết ngắm nhìn hai người biến mất ở lối rẽ cầu thang, cô ấy thở dài. “Người trẻ tuổi luôn có sinh lực như vậy, Phong Ấn không thể không chế à? Nhưng mà đúng là phụ nữ ở học viện quân sự thì không hề tầm thường nha, anh xem Tiểu Tranh Tử của chúng ta kìa, thân thủ của con bé linh hoạt ghê, haizzz….”
Lôi Dật Thành hiểu rõ điều mà Tử Du đang ám chỉ, anh ta buồn cười gõ đầu cô ấy. “Cũng đã là chị dâu của người ta rồi, nói chuyện phải bài bản một chút.”
Tử Du chọc chọc vào người anh ta, vui mừng khi người khác gặp họa chỉ chỉ lên lầu. “Em có thể đi nghe lén không?”
Mặt Lôi Dật Thành tái lại, “Phong Ấn đánh em anh sẽ mặc kệ đó.”
“Anh ta dám, tương lai em sẽ là chị dâu của anh ta đó!” Tử Du diễu võ dương oai hất hất cằm. “Không lấy lòng em thì đứng có mà mơ đến việc cưới Tiểu Tranh Tử nhà mình.”
Lôi Dật Thành trầm ngâm, nếu sự việc đơn giản như Tử Du nghĩ thì tốt rồi.
Vừa vào phòng, Lôi Vận Trình đã bị anh vội vàng áp vào trên cửa rồi bắt đầu hôn cuồng nhiệt, tay Phong Ấn đặt chống vào thành cửa trên đầu cô, nụ hôn của anh vô cùng mãnh liệt khiến cô hít thở không thông. “Chờ chút…”
Cô đẩy anh ra, trong lúc vô ý lại chạm vào chỗ đau của anh, khiến anh hít thở kịch liệt. Phong Ấn tựa đầu vào vai cô, anh cố gắng chịu đựng để cơn đau qua đi. Lôi Vận Trình không dám chạm bừa, cô nhẹ nhàng túm áo anh. “Bố em ra tay?”
Phong Ấn gật gật đầu, Lôi Vận Trình hoảng sợ, cô dìu anh ngồi lên giường, kéo áo anh lên xem thì thấy có một vùng da bầm tím và ứ máu. Cô cắn môi thật mạnh, vừa đau lòng vừa tức giận. “Anh không đánh trả sao?”
Phong Ấn nở nụ cười bắt đắc dĩ. “Không, trên đời này, có ba người đánh anh nhưng anh lại không thể nào đánh trả lại được, bố anh, bố em.” Anh sờ sờ mặt cô, “Và em.”
Bỗng nhiên Lôi Vận Trình nhớ đến Hạ Viêm Lương, vẻ mặt cô sa sầm, gạt tay anh ra. “Nếu anh không thể quên Hạ Viêm Lương, vậy thì tại sao còn nhận lời em trước khi tốt nghiệp sẽ không -----”
“Không kết hôn.” Phong Ấn cắt ngang lời cô. “Anh chỉ hứa với em là trước khi em tốt nghiệp anh sẽ không kết hôn, chứ đâu có nói là không tìm phụ nữ, dù sao chúng ta vẫn chưa có người yêu, dựa vào điều gì em lại yêu cầu anh trong bốn năm thủ thân như ngọc?”
Trong lúc nhất thời Lôi Vận Trình nghẹn lời, cô kinh ngạc nhìn anh. “Phong Ấn, anh còn có thể ác độc hơn một chút với em nữa không?”
Hai người, bốn mắt nhìn nhau, Phong Ấn nhắm mắt lại, kéo cô vào lòng. “Cô bé ngốc, không phải anh nói anh và cô ta chưa từng làm gì sao, kể cả lúc em còn học trung học, đêm trước khi anh về quân đội, còn có cả vài năm gần đây em ở học viện quân sự, anh cố ý để em hiểu lầm anh và cô ta có gì đó với nhau, chỉ vì muốn em không hy vọng gì ở anh nữa, nhưng em lại bức anh không còn đường lui như thế này đây.”
“Anh có thể nói với em, giữa hai người lúc trước có gì đó khiến em không thể so sánh được không?” Lôi Vận Trình không kiềm chế được nữa, hốc mắt cô đỏ ửng, cô không phải là người nhát gan, chỉ là giọng nói dịu dàng nhưng lại vô cùng kiên định của Hạ Viêm Lương trong điện thoại lại giống như một loại ma chú cứ văng vẳng bên tai cô, kiểu tự tin đó khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Phong Ấn dừng lại một lát, sau đó lại ôm cô chặt hơn, anh đau lòng vuốt ve thân thể gầy gò của cô. “Chuyện này hãy để cho anh xử lý, em chỉ cần tin tưởng anh, cho dù cô ta nói gì đi nữa.”
Anh ôm cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô. Trái tim Phong Ấn đã bị thứ dũng khí có tên “Cuối cùng” của cô chiếm giữ, một khi trái tim đã xác định được anh mới có thể cảm nhận được rõ ràng điều đó.
Lôi Vận Trình chậm rãi gật đầu, cô không muốn khóc, nhưng lại không kiềm chế được, cô ôm cổ anh khóc nức nở. “Chuyện… Em và Lục Tự…”
“Suỵt, đừng suy nghĩ nữa.” Phong Ấn cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô. “Anh biết em là cô gái như thế nào, chuyện đó đều là lỗi của anh, người nên xin lỗi là anh, Trình Trình, không có gì nữa đâu em, tiếp theo, em là… Của anh…”
Trong sự nghẹn ngào của mình, Lôi Vận Trình cắn mạnh vào cổ anh. Điều đó giống như lên án cho sự uất ức của cô từ trước đến nay. Trong lúc nhất thời cô không tài nào kìm chế được nước mắt, thậm chí nó càng tuôn rơi nhiều hơn vì những lời này của Phong Ấn, cô đã chờ bao lâu? Cô uất ức và oán hận, hận anh vì sao ép mọi việc đến ngõ cụt mới thừa nhận tình cảm của anh đối với cô.
Trong lòng cô uất nghẹn, những đè nén không chỗ phát tiết bắt đầu tuôn trào, cô xoay người đưa lưng về phía anh, giơ tay đè ngực mình, hít thở thật sâu, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng.
Ở phía sau, Phong Ấn lặng lẽ kéo cô vào ngực, cằm anh vuốt nhẹ sau gáy cô, trong miệng anh không ngừng gọi tên cô.
“Trình Trình, em cứ khóc như vậy, anh sẽ không kìm được… Ăn em… Để em chỉ nhớ mỗi mình anh, quên cậu ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT