Rất lâu sau mà Phong Ấn vẫn không nghe được bên kia có tiếng động gì, anh còn tưởng rằng do mạng lưới xảy ra vấn đề. “Trình Trình? Có nghe không?”
Lôi Vận Trình giơ tay che miệng, trong con ngươi đen láy của cô thoáng hiện lên ánh sáng dịu dàng. “Nghe được.” Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, nhưng cô lại che giấu rất tốt. Cô nghe được tiếng anh cười khẽ, nghe được tiếng anh hít thở, thậm chí nghe được nhịp tim của anh đang đập. “Anh của em không nói cho em biết số điện thoại của anh, em muốn nói với anh em thi đỗ rồi.”
Đây là lần đầu tiên hai người liên lạc với nhau sau khi xa cách. Trong sự xúc động không thể tưởng tượng nổi, dường như họ lại bình tĩnh hơn bất kì ai.
Phong Ấn nhìn chằm chằm vào tách cà phê trước mặt, bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào. Số điện thoại của cô anh vẫn nhớ rất rõ, nhưng cho đến bây giờ anh mới nghĩ đến việc chủ động gọi cho cô. “Đây chỉ là bước đầu tiên, sau này em còn cả một con đường dài cần phải đi, có thể là bốn năm, cũng có thể là bốn tháng.”
“Em sẽ tốt nghiệp thuận lợi, thành tích của em tốt lắm.” Ngón tay của Lôi Vận Trình xoắn dây điện thoại, đầu cô cụp xuống, nước mắt đã chực chờ nơi khóe mắt dường như có thể rơi xuống bất kì lúc nào. “Em nhìn thấy anh trong bản kỷ lục của trường, chỉ cần em nỗ lực một chút cũng có thể làm được như anh.”
Phong Ấn không nói chuyện, anh vừa uống cà phê vừa suy nghĩ. “Bốn năm, em có nghĩ đến không, bốn năm sau, em chỉ mới có hai mươi hai tuổi, anh đã hai mươi chín tuổi, có lẽ anh đã kết hôn và có một đứa con, đến lúc đó, em phải làm sao bây giờ?” Phong Ấn trêu ghẹo cô: “Anh không hề nghĩ đến việc có một tình nhân bên ngoài.”
Bỗng nhiên Lôi Vận Trình che microphone lại, môi cô mím lại thật chặt, chỉ một câu nói hời hợt của Phong Ấn cũng có thể dễ dàng bức cô đến bờ vách núi, chờ đợi cô ở phía trước chính là thịt nát xương tan.
Giữa hai người căng ra như một sợi dây cung, lựa chọn buông lỏng hay nắm chặt sợi dây đó, hoàn toàn nằm trong tay cô.
“Ai làm tình nhân cho anh, không biết xấu hổ, nói không chừng đến lúc đó em sẽ ghét anh đấy.” Giọng điệu của Lôi Vận Trình thay đổi, cô muốn lảng tránh đi vấn đề mà cô không dám suy nghĩ đến nhất cho đến bây giờ.
Phong Ấn buông tách cà phê xuống, bỗng nhiên nở nụ cười, anh vòng ra phía trước để thoát khỏi không khí ngột ngạt. “Được rồi, lại trêu em khóc rồi phải không? Ở trường học đã thích ứng được chưa? Có phải luôn có một đám nhóc đẹp trai theo đuôi em không?”
Lôi Vận Trình biết rằng trên một phương diện nào đó, cô không nên níu chặt một vấn đề không có đáp án. Đề tài này đối với bọn họ mà nói là quá nặng nề, ai trong bọn họ cũng không thể thuyết phục được đối phương, không bằng cứ bỏ mặc nó trước đi.
Cô nhếch môi lên, có chút đắc ý. “Giá của em rất cao, đáng tiếc đều là một đám thanh niên xấu xa, không thú vị gì hết.”
“Khẩu khí không nhỏ nha, bây giờ con trai láu cá rất nhiều, em nên chú ý một chút, đừng để bị lừa.”
Lôi Vận Trình bĩu môi. “Giả vờ tốt bụng, lúc trước sao anh không nói với em nên cẩn thận với Lục Tự một chút? Về điểm này đạo hạnh của bọn họ chỉ bằng ngón tay út của Lục Tự.”
Phong Ấn cười, “Tình sử của Lục Tự hơi phức tạp, nhưng đối với tình cảm rất nghiêm túc, anh có thể nói với em nên chú ý gì ở cậu ta đây? Chú ý sự nghiêm túc của cậu ta sao?”
“Phong Ấn, anh gọi điện thoại cho em chỉ để nói những việc này thôi sao?”
“Vậy em muốn anh nói gì với em?” Phong Ấn thuận miệng hỏi lại. Lôi Vận Trình chăm chú nhìn Phương Mặc Dương đang đứng ngoài cửa sổ. “Anh quen thân với đội trưởng nhóm em sao?”
“Anh ta cũng đã từng là đội trưởng của anh, nhìn người rất chuẩn.”
“Anh ấy rất xem trọng em nha.” Lôi Vận Trình cười xảo quyệt, “Vì sao bảo anh ấy chăm sóc em? Không cần phải chăm sóc em đâu, em có thể tự làm được, không cần bảo anh ấy cho em qua chui đâu.”
“Cô bé ngốc, ở đó không phải là công ty thông báo tuyển dụng mà là đào tạo phi công, trong tương lai, có thể em sẽ điều khiển chiếc máy bay trị giá mấy triệu, ai có thể cho qua chui trong chuyện này? Họ chỉ hận không thể dùng kính hiển vi soi tật xấu trên người rồi đào thải em.” Phong Ấn cười cô: “Nếu em có thể thuận lợi tốt nghiệp, vậy thật sự sẽ là bảo bối của quốc gia.”
Lôi Vận Trình muốn nói lại thôi, ống nghe trong tay bỗng nhiên bị ai đó giật đi. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy đó là gương mặt nghiêm túc như thường ngày của Phương Mặc Dương. “Đội trưởng.”
“Nói nhiều như vậy, một chút tự giác cũng không có, về đi.”
Lôi Vận Trình không nói quá nhiều, cô chỉ nói lời cám ơn rồi rời đi. Trên đường về chạm mặt Hướng Bắc Ninh và Lệ Vũ, cô vui vẻ lên tiếng chào hỏi, khiến cho hai người đó không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
“Đó là cô bé đáng ghét Lôi Vận Trình sao?” Lệ Vũ hỏi: “Sao giống như uống nhầm thuốc vậy.”
Hướng Bắc Ninh tươi cười, “Cậu ấy phải vật cậu như hôm đó cậu mới cảm thấy cậu ấy bình thường sao?”
Lệ Vũ hừ lạnh với Hướng Bắc Ninh. “Để tớ xem cậu ấy kiên trì được bao lâu.” Vẫn chưa được ba tháng, bốn mươi sáu học viên nữ ban đầu đã đi hết sáu người, nguyên nhân chủ yếu là không chịu nổi gian khổ. Các cô gái da mịn thịt mềm chưa bao giờ trải qua sóng gió hằng ngày lại phải phơi mình trong tiết trời nóng bức và chịu sự huấn luyện thể năng hà khắc, mỗi ngày chạy mười km mới chỉ là căn bản. Nói theo lời của đội trưởng thì đó chẳng qua chỉ là giai đoạn chuyển tiếp.
Hướng Bắc Ninh chỉ cười mà không nói gì, cậu ấy quay đầu nhìn lại bóng lưng gầy yếu của Lôi Vận Trình.
Trong văn phòng, Phương Mặc Dương nhìn thân ảnh của Lôi Vận Trình dần dần biến mất khỏi tầm mắt. “Tổng hợp lại tố chất nổi bật của cô ấy, thì thấy có phần giống cậu năm đó.”
So với việc khẳng định cô, Phong Ấn càng tình nguyện nghe Phương Mặc Dương nói cô không đạt hơn. “Vậy anh dùng tinh thần hăng hái huấn luyện em lúc trước ra huấn luyện cô ấy đi.”
“Hả? Cậu sẽ không đau lòng chứ?” Phương Mặc Dương khó có được cơ hội nói đùa như thế này, bên môi Phong Ấn hiện lên một nụ cười hờ hững.
“Chỉ sợ bỗng nhiên anh học được thương hoa tiếc ngọc con gái chân yếu tay mềm gì gì đó rồi ngược lại không xuống tay thôi.”
Không biết vì sao, trong lòng Phương Mặc Dương chợt hiện lên gương mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nghiên Thanh khiến anh ta đau đầu kia. “Cái này thì cậu lo lắng nhiều quá rồi đấy, cậu không cần nói tôi cũng sẽ không nương tay đâu, nhất là đối với Lôi Vận Trình, nhất định tôi sẽ thay cậu ‘chăm sóc’ cô ấy.”
Khó lắm mới phát hiện được manh mối, làm sao Phương Mặc Dương có thể buông tha?
…
Không nghi ngờ gì nữa, cú điện thoại của Phong Ấn chính là động lực to lớn cho Lôi Vận Trình, lúc tất cả mọi người ở bốn phía đang thất thanh oán trách Phương Mặc Dương gia tăng cường độ huấn luyện, thì Lôi Vận Trình không hề có chút cảm giác buồn bã, Đỗ Nghiên Thanh không hiểu cô đã bị gì, mỗi ngày huấn luyện đã vô cùng vất vả, vậy mà cô lại không để mình nghỉ ngơi mà còn cấp “thêm bữa” cho bản thân. Đỗ Nghiên Thanh rất không may bị cô kéo theo tập luyện, mỗi đêm, đều phải lê tấm thân mệt mỏi không chịu nổi lên giường, cô ấy kêu rên liên tục. “Cậu muốn đùa với máu hả Trình Trình, giờ tớ gầy hơn bảy cân so với thời điểm mới đến đây!”
Đỗ Nghiên Thanh nằm trên giường, cầm chiếc gương nhỏ soi đi soi lại. “Bây giờ tớ mà về nhà chắc mẹ tớ sẽ khóc cho coi, vừa đen vừa gầy, thật sự rất giống dân tị nạn ở Châu Phi.”
“Thức ăn của cậu có thể làm bọn họ tức chết vì đố kỵ.” Lôi Vận Trình ngồi trên một chiếc ghế thấp giặt quần áo, vừa chà vừa giũ vừa trò chuyện với Đỗ Nghiên Thanh. Bỗng nhiên nghe thấy cô thét lên một tiếng chói tai, tiếp theo Đỗ Nghiên Thanh liền nhảy xuống giường, cô ấy nhấc chân cô lên, cau mày hỏi: “Chân cậu sao thế?”
Lôi Vận Trình không quan tâm, “Xây xát thôi, chuyện bé xé ra to, cậu không có à?”
Ở học viện hàng không, trên chân mỗi người đều có vết thương, chỉ là ở mức độ khác nhau, nhưng Lôi Vận Trình tuyệt đối là người bị thương nghiêm trọng nhất mà Đỗ Nghiên Thanh được gặp qua, dường như da trên hai chân cô không có nơi nào là toàn vẹn, đôi chân vốn dĩ trắng nõn và trơn bóng bị băng bó hiện nay đang được che kín bởi bọt nước và máu. Đó là thứ khiến người khác nhìn thấy phải sợ hãi và đau lòng, vành mắt Đỗ Nghiên Thanh đỏ lên ngay lập tức. “Sao cậu lại không nói?”
“Nói thì cậu có thể thay tớ tập huấn không?” Lôi Vận Trình quệt một chút bọt trên quần áo chấm lên mặt của Đỗ Nghiên Thanh. “Là do trước đây chúng ta rèn luyện không đủ, vả lại chỗ nào bị phồng rồi, về sau sẽ không nổi bọng nước nữa.”
Cô nói rất thoải mái, nhìn Đỗ Nghiên Thanh ngồi xổm xuống, hai mắt rưng rưng nhìn chân của cô. “Trình Trình, chúng ta là vì cái gì? Bày đặt không học đại học, lại đến nơi này chịu khổ, nhất là cậu, sao không ở nhà làm thiên kim tiểu thư gì đó? Thích bay đến như vậy sao?” Đỗ Nghiên Thanh lấy chiếc gương nhỏ đưa đến trước mặt Lôi Vận Trình. “Cậu nhìn bản thân mình đi, còn nhớ rõ lúc dáng vẻ mình mới đến ra sao không?”
Lôi Vận Trình chuyển tầm mắt, “Không phải chỉ đen và gầy hơn một chút thôi sao.”
Đỗ Nghiên Thanh nhảy bật lên đến ngăn kéo tìm tấm ảnh chụp cả hai người hôm nhập học rồi ném cho Lôi Vận Trình. “Cậu tự xem đi!”
Trên ảnh là một gương mặt trẻ trung tươi cười, dưới ánh mắt trời, làn da sáng ngời, gương mặt tinh xảo, tóc dài hơi xoăn, trong sự ngây ngô non nớt hiện ra nét đẹp của phụ nữ, đương nhiên là một cặp chị em xinh đẹp.
Lôi Vận Trình vẫn còn nhớ rõ hôm tóc cô bị cắt đi, cô vuốt cái gáy trống rỗng phía sau, nhớ lại Phong Ấn đã từng nói cô cắt tóc ngắn sẽ khiến anh không phân biệt được giới tính rồi trêu chọc cô một trận. Mà bây giờ, cô cũng rất ít soi gương, không cần người khác nói cô cũng biết dáng vẻ bản thân mình đã gầy thành dạng gì, nhìn vào Đỗ Nghiên Thanh cũng có thể thấy được bản thân.
Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng có một mục tiêu để phấn đấu, vì thực hiện được nó họ sẽ phải trả giá và bỏ qua rất nhiều thứ, đây là một định luật tất yếu. Con đường này cô kiên trì, mũi tên đã ở trên cung thì không thể rút lại được. Chỉ là trong lúc nhất thời cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với sự chuyển biến từ cuộc sống học sinh sang cuộc sống quân nhân nên mới chật vật như vậy, cô không oán giận, chỉ là thời gian mà thôi.
Cô tin tưởng vững chắc rằng, hiện nay bản thân mình như một con sâu róm, một ngày nào đó sẽ phá kén hóa thành bướm, từ trong ra ngoài sẽ khiến người đàn ông kia kinh ngạc.
“Vẫn rất xinh đẹp mà, chẳng qua chỉ thay đổi phong cách mà thôi.” Lôi Vận Trình chỉ chỉ vào gương mặt hai người rồi trêu chọc, trái ngược lại khiến Đỗ Nghiên Thanh rơi nước mắt.
“Các cô gái da dẻ nên trắng trẻo mềm mại, ai lại giống như chúng ta? Nhóc con Châu Phi, sau giai đoạn này làm gì cũng phải luyện có cơ bắp, về sau, đàn ông nào muốn chúng ta chứ?”
Lôi Vận Trình kinh ngạc, nhìn nhìn cánh tay của mình, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại. “Tớ không cần có cơ bắp…”
Đỗ Nghiên Thanh bị biểu cảm khoa trương của cô làm cho bật cười, túm lấy quần áo rồi cả hai cùng nhau giặt, cô ấy ngồi ở bên cạnh nói: “Không biết rốt cuộc cậu là vì cái gì, nhưng tớ tin tưởng cậu nhất định sẽ làm được, nếu không thì phải nhận những sai lầm này.”
Lôi Vận Trình cúi đầu vò quần áo, ánh mắt của cô trở nên ẩm ướt. “Tớ thật sự không cảm thấy đây là sai lầm.”
…
Trước buổi lễ tuyên thệ nhập ngũ, tất cả các học viên đều đã được phát quân trang, khác với đồng phục huấn luyện trước đó, khí khái anh hùng từ bộ quân trang khiến cho mọi người càng thêm ý thức được thân phận của bản thân lúc này đã khác với lúc trước: Không còn là một học sinh bình thường nữa, mà họ là một người quân nhân vinh quang.
Buổi lễ hôm đó thời tiết vô cùng tốt, gió thu lào xào, lá cờ quân đội tung bay phấp phới dưới ánh nắng mặt trời. Tất cả các tân học viên đều hướng mặt về quân kì, giơ tay phải lên cao, thành kính cất cao lời thề của quân nhân -----
“Tôi là quân nhân của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, tôi xin tuyên thệ: Phục tùng Trung Quốc, lãnh đạo, toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân, phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật, anh dũng bất khuất, không sợ hy sinh, khổ luyện bản lĩnh giết địch, luôn luôn chuẩn bị chiến đấu, tuyệt đối không phản bội quân đội, thề sống chết bảo vệ tổ quốc.”
Lôi Vận Trình âm thầm tuyên thệ trong lòng mình, tất cả những thứ cô đã phải trả giá khi yêu anh, một ngày nào đó cô sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
…
Toàn bộ đèn bị tắt, tất cả các ngọn đèn trong ký túc xá của học viên đều đồng loạt tắt ngúm. Lôi Vận Trình ngồi trên giường, ngón tay cô ra hiệu gì đó, môi mấp máy âm thầm mật niệm, sau đó, hai tay lại chấp thành hình chữ thập đặt ở trước ngực, miệng nói nhẩm.
----- Phong Ấn, sinh nhật vui vẻ. Quà tặng chờ găp mặt sẽ bổ sung.
Cùng lúc ấy, ở một nơi nào đó trên không, Phong Ấn đang ngồi nghiêm túc ở buồng lái nhìn xuống cảnh đêm của thành thị xa hoa, cuối cùng anh vẫn cảm thấy đèn đuốc sáng sủa kia cực kì giống ánh nến trên chiếc bánh ga tô mà nhiều năm trước khi Lôi Vận Trình chỉ mới mười hai tuổi làm cho anh. Đó chính là tiệc sinh nhật cuối cùng trước khi anh vào trường hàng không, bây giờ anh nhớ lại, có lẽ lúc đó trong lúc vô tình anh đã gieo cho Lôi Vận Trình một tia hy vọng về tình cảm, không ngờ hạt giống đó từ từ sinh sôi nảy nở trong lòng của cô…
Bỗng nhiên, tiếng nói của Bùi Dịch truyền đến từ trong kênh thông tin, “705, nghe được xin trả lời.”
“705 đã nghe.” Phong Ấn lập tức thay đổi sự chú ý, anh còn tưởng rằng Bùi Dịch đang muốn hạ mệnh lệnh gì đó.
“Happy Birthday.”
“…” Phong Ấn nghiêng đầu nhìn máy bay chiến đấu của Bùi Dịch rồi lắc đầu bật cười. Máy bay đáp xuống đất, nhân viên bảo dưỡng gác thang lên, Phong Ấn mang theo mũ từ trên bước xuống, đúng lúc Bùi Dịch đi qua vỗ vai anh ra vẻ nặng nề. “Có phải tâm trạng rất phức tạp phải không?”
“Vì sao phải phức tạp?”
“Giả vờ.” Bùi Dịch liếc xéo anh, “Hôm sinh nhật cậu không phải Hạ Viêm Lương đã chơi cậu một vố sao? Sau đó thì hai người chia tay.”
“Lão Hoàng Lịch(1) à, anh không đề cập đến em cũng quên mất.” Phong Ấn hừ lạnh, “Anh cố ý không để em Happy chứ gì? Mời em ăn bữa tối đi!”
(1) Ý nói Bùi Dịch như quyển lịch ngày nhớ hết tất cả mọi chuyện.
“Tối cái gì hả, nhanh chạy về tắm rửa một cái rồi thay đổi quần áo thoải mái lên giường ngủ đi, hẹn hò thì để vào ngày mai.” Bùi Dịch nháy mắt mờ ám với anh mấy cái, “Đãi ngộ này, sao lúc trước tôi không giới thiệu đối tượng cho cậu nhỉ, chính ủy còn định giới thiệu con gái của ông ấy cho cậu.”
Phong Ấn trừng anh ta, “Con gái chú ấy mới mười tám tuổi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT