Đợi khi trong phòng chỉ còn lại Lâm Phong và bốn nữ nhân, Tiểu Toa Lị Na vui vẻ chạy lại, ngồi lên chân Lâm Phong cao hứng nói:

- Công tử, Khải Lực Tây ca ca bọn họ đã hộ tống thương hội về đế đô, đợi Toa Lị Na lớn rồi cũng sẽ kiếm cho công tử rất rất nhiều kim tệ.

- Ân, có triển vọng! - Lâm Phong vuốt nhẹ đôi má mịn màng của cô bé, cười nói:

- Nữ hài tử này, muội ngoại trừ luyện tập đẩu khí mà ta đã dạy để tự bảo vệ mình, cùng với việc phải học đạo thờ chồng dạy con(>"<), không được để cuộc sống bị ô nhiễm bởi những thói xấu, cuộc sống sa đọa lãng phí chính là nguyên nhân lớn nhất khiến cho một quý tộc thế gia hưng thịnh tiến đến suy vong. Các nàng cũng cần phải nhớ kĩ cho ta điều này.

Nói rồi đưa mắt nhìn đám nữ nhân từng người một.

Khải Lâm Na cười nhẹ nói:

- Có điểm không minh bạch tại sao chàng biết những đạo lí to lớn này. Lâm gia hàng nghìn năm là phụ tá của hoàng thất, ngoại trừ trung thành với quân vương đâu biết đến gì khác. 500 năm trước Quang Minh đế quốc suy tàn, tổ tiên Lâm gia của chàng đã có công phụ tá Hoắc Khắc Tư đánh chiếm được giang sơn, con cháu đời sau đều tranh phạt(chiến đấu) trên sa trường đem lại cho Lạc Nhật đế quốc cục diện như ngày nay.

Ngừng một lát, Khải Lâm Na thoải mái nói tiếp:

- Thiếp đã từng đọc qua lịch sử của Lâm gia chàng, trên đại lục bất cứ gia tộc nào cũng hưng thịnh rồi lại suy tàn, cuối cùng đều là dẫn đến vong tộc. Lâm gia của chàng sở dĩ có thể trường thịnh bất suy (luôn hưng thịnh, không bị suy vong), điều đó tịnh không phải là ngẫu nhiên, Lâm gia có thể tính là gia tộc lâu đời nhất của đại lục tính đến nay, với thực lực của mình, gia tộc chàng tự mình khai lập một quốc gia tuyệt đối không phải là vấn đề khó khăn. Nhưng trong cả vạn năm, Lâm gia chàng chưa hề có một vị đế vương nào. Chính điều này đã tránh cho Lâm gia thoát khỏi diệt vong khi thời thế thay đổi, đã vậy Lâm gia lại là hoàng kim quý tộc duy nhất của đại lục. Theo một khế ước cổ xưa, Chu tước gia tộc khi thấy cảnh Lâm gia chàng đối mặt với mối nguy vong tộc, đương nhiên họ không thể ngồi yên quan sát. Là nhân loại gia tộc lâu đời nhất trên đại lục, Lâm gia có thể đứng vững vạn năm không suy suyển, khẳng định phải có một khía cạnh đặc biệt nào đó. Hiện tại hoàng thất các đế quốc tuy phong quang vô hạn (rất hưng thịnh), nhưng đó bất quá chỉ là kính hoa thủy nguyệt, phong trung hủ mộc(镜花水月、风中朽木 = ý chỉ một sự hưng thịnh ảo, không bền vững) . Không sớm thì muộn sẽ bị mai một theo dòng chảy lịch sử, căn bản không có khả năng trở thành một Lâm gia thứ hai, có thể đứng vững vạn năm không suy tàn.

Lâm Phong cười cười nói:

- Những điều nàng biết quả là không ít. Thế lực tiềm ẩn của Lâm gia đến cỡ nào, ngay cả ta là nhất gia chi chủ tương lai cũng còn không biết hết. Chỉ biết trên đời này hợp rồi sẽ phân, phân rồi tất hợp. Sau khi Quang Minh đế quốc suy tàn, những quý tộc mới nổi thừa thế quật khởi, trải qua trăm năm chiến tranh mới giành được thiên hạ. Hiện giờ tuy là ca vũ thăng bình, thái bình thịnh thế(thời đại yên bình, hạnh phúc), nhưng loạn lạc cũng đã bắt đầu xuất hiện. Nếu như xảy ra chiến loạn, Lâm gia đã ngủ quên cả vạn năm cũng không nhất định không tiến lên vũ đài lịch sử!

Khải Lâm Na cười nói:

- Năm năm trước khi Tĩnh Quốc Công phò tá Hoắc Khắc Tư đánh chiếm giang sơn, Lâm gia chàng được gây dựng, truyền đến đời cha chàng, danh vọng Lâm gia hiện giờ đã như mặt trời giữa trưa, bất quá bỏ qua cho thiếp nói thẳng, cha chàng mặc dù là tuyệt thế danh tướng vô địch trên sa trường nhưng ông ấy tịnh không tính đến việc khai lập quốc gia riêng, nhưng Lâm gia đời này lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như chàng, có lẽ vài chục năm nữa, Lâm gia bước ra sân khấu cũng không chừng.

Lâm Phong nhún vai đáp:

- Hiện tại nói đến những việc ấy thực là quá sớm, lão gia tử vẫn còn sống, gia chủ tương lai như ta vẫn chưa có tư cách để quyết định vận mệnh của Lâm gia trong tương lai. Bất quá nam nhân sống trên đời phải tung hoành thiên hạ, dược mã sa trường. Nếu lúc này vận mệnh của vô số nam nhân Lâm gia đầy nhiệt huyết đều đặt cả lên mình ta, ta sẽ tự mình gánh trách nhiệm nặng nề ấy. Chỉ là bây giờ nói tới quá sớm, trước tiên ta phải chuẩn bị công việc, đợi mười năm nữa sẽ quyết định kế sách.

- Oa! Nam nhân sống trên đời phải tung hoành thiên hạ, dược mã sa trường!

Tiểu tinh linh tóc trắng kiều mị hô lên một tiếng, đôi mắt dán chặt vào Lâm Phong, ánh lam sắc trong mắt nhảy múa, vô cùng sùng bái thốt lên:

- Chàng chính là thần tượng của thiếp (^_^).

Khải Lâm Na cùng cô rồng nhỏ (tiểu long nữ>"<) đương nhiên không phải ngoại lệ. Nguồn tại http://Truyện FULL

Chỉ có Tiểu Toa Lị Na mơ mơ hồ hồ, hết nhìn người này lại nhìn nguời kia, nét mặt vô cùng thắc mắc.

Lâm Phong sắc mặt đỏ hồng, cười trừ một tiếng, liền chuyển đề tài:

- Tài sản khuynh quốc của đám hậu nhân Quang Minh hoàng thất hiện giờ chôn ở Thâm Uyên thế giới, số bảo tàng đó với chúng ta rất quan trọng. Ngày mai ta sẽ khởi hành đến Thâm Uyên thế giới, có lẽ phải mất một đoạn thời gian mới trở về được, các nàng phải gấp rút giúp ta thành lập thương hội, chuyện này đã báo trước rồi, một vị nhất gia chi chủ tương lai như ta không thể nào dựa hoàn toàn vào sự trợ giúp của gia tộc được, bản thân ta cũng phải tự tạo lập được thứ gì đó chứ!

Khải Lâm Na buồn buồn nói:

- Như vậy là không trở về trong vài ngày được, chẳng lẽ không thể để chúng ta cùng đi được hay sao?

Long nữ Toa Bối Lạp cùng Đái Lệ Ti lập tức đồng thanh nói:

- Chúng ta nhất định cùng chàng đến Thâm Uyên thế giới xem một lần cho biết.

Tiểu Toa Lị Na mở to mắt nhìn Lâm Phong, hiển nhiên là xem ý tứ của công tử.

Lâm Phong sầu muộn nói:

- Ngày tháng còn dài, đợi ta từ Thâm Uyên thế giới trở về sẽ lại cùng các nàng vui vẻ tụ họp. Đoạn thời gian này nàng đành chịu khó vậy.

Sau đó hướng tới Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp nói:

- Còn hai cô ả tinh quái này cũng phải cân nhắc đừng gây rắc rối, nghe lời ta giúp đỡ Khải Lâm Na sắp xếp công việc thương hội, nếu như không nghe đừng trách khi ta trở về quên mang theo quà tặng cho hai người.

Hai ả đó sắc mặt lộ rõ vẻ không cam tâm, nhưng không có can đảm làm trái ý hắn. Ai cũng biết vị lĩnh chủ đại nhân này không bao giờ nói lại hai lần. Khi hắn đã quyết định việc gì thì dù là mười cự long cũng không thể khiến hắn đổi ý. Vả lại nữ nhân rất yêu thích kim cương, bảo thạch, hai tiểu nữ nhân này nghe lời liền ngậm miệng lại.

Tiểu Toa Lị Na mắt mở to hỏi:

- Công tử, còn muội thì sao?

Lâm Phong vuốt nhẹ hai gò má mịn màng của tiểu cô nương này, cười nói:

- Đương nhiên là muội cũng ở nhà làm những việc nên làm, chẳng lẽ muội cũng muốn cùng ta đến Thâm Uyên thế giới?

Toa Lị Na sôi nổi đáp:

- Muội cũng muốn đi cùng nhưng muội sẽ nghe lời công tử, không để công tử giận.

- Ngoan lắm!

Lâm Phong tâm tình rất vui vẻ, hốt nhiên nhớ ra một việc, hướng tới Khải Lâm Na hỏi:

- Phải rồi! Chẳng phải là anh nàng đã làm việc cho ta, hiện tại có 50 bộ Long Hồn chiến giáp tự nhiên y cũng có một bộ, sau này những việc ấy sẽ do nàng trực tiếp cai quản, đợi anh nàng trở về nàng chọn lấy mà đưa cho y, thần khí của Bác Khắc Tác cũng ở đó, mang tặng cho đại ca nàng luôn, coi như đó là quà ra mắt của ta.

Khải Lâm Na cười nói:

- Chàng cũng thật có tâm. Lâm Đại bọn họ mỗi người đều có một bảo kiếm tự mình tế luyện, mặc dù không có những kĩ năng đặc thù của thần khí, nhưng cũng có thể dễ dàng phá vỡ phòng thủ vật lý của cự long, so với thần khí cũng không kém, với lại thánh quang chi kiếm cũng không cần sử dụng, ta đã sớm tặng cho đại ca!

Lâm Phong nói:

- Không được ta đồng ý, đừng mang thần khí đó cho đại ca nàng, việc này không nên lập lại.

Mặc dù một kiện thần khí không đáng khiến hắn để tâm, cũng biết Khải Lâm Na đối với mình không có lòng khác, nhưng tâm lí Lâm Phong rốt lại vẫn không thoải mái.

Còn may là Khải Lâm Na không mang ngân ti nhuyễn giáp tặng cho Khải Lực Tây.

Ngân ti nhuyễn giáp tổng cộng chỉ có 25 bộ, ngoại trừ đã thưởng cho Pháp Lạp Đế lão đầu một bộ. Còn lại 24 bộ thì Khải Lâm Na, Tiểu Toa Lị Na, Đái Lệ Ti, Gia Đức Tây, La Đế Phong và Tạp Lạp Kì đại sư mỗi người 1 bộ, còn 18 bộ. 18 bộ nguyễn giáp đều là tuyệt thế trân phẩm, Lâm Phong còn chỗ sử dụng, thực không muốn đem tặng cho Khải Lực Tây tên phản phúc đó.

Miễn dịch toàn bộ ma pháp dưới cấp cấm chú, dù là thần khí cũng không chắc phá vỡ nổi, ngân ti nhuyễn giáp có thể nói là không thể coi chỉ tương đương với thần khí được, tuyệt đối là pháp bảo vô giá, nếu như chuyện này truyền ra ngoài e rằng Khô Khắc Sâm Đạt từ nay về sau sẽ hỗn loạn không yên

Chiều hôm đó giao phó xong mọi việc,sáng sớm hôm sau Lâm Phong cùng một đám thủ hạ bắt đầu cuộc hành trình.

Chuyến đi đến Thâm uyên thế giới này có quá nhiều thứ mơ hồ và nguy hiểm nên ngoại trừ Lâm Phong và 6 vị mĩ nữ chiến thần ra, chỉ có thêm đại sư thánh cấp Tạp Lạp Kì trí tuệ uyên bác cùng với hai băng sương cự hạc làm vật cưỡi là vợ chồng Thụy Đức Lạp – Mã Lệ Kiều.

May mắn là Ngải Lâm Uy Na 1 vạn năm trước đã từng đi đến Thâm Uyên thế giới, còn nhân loại thì không biết gì về thâm uyên thế giới này, chuyện này Lâm Phong cũng có thể giải thích được ít nhiều. Vốn là cửa vào một vạn năm trước trong Chúng Thần Đại Chiến đã bị Thanh Vân lão lỗ mũi trâu(đạo sĩ) chôn vùi trong Hỏa Diễm Sâm Lâm, tìm kiếm nó đích thực là không dễ dàng gì.

Mặc dù Hỏa Diễm Sâm Lâm chỉ có chu vi 100 dặm, nhưng để tìm ra được cửa vào thâm uyên thế giới trong khuôn viên 100 dặm là rất khó khăn. Tuy rằng Ngải Lâm Uy Na từng đến thế giới này, nhưng tính đến nay cũng đã 1 vạn năm. Vị nữ chiến thần trí nhớ có hạn, làm sao có thể nhớ được đích xác vị trí cửa vào thâm uyên thế giới.

Vả lại Thâm Uyên thế giới đích xác là dạng thế giới gì, Lâm Phong cũng chỉ qua lời nàng mà biết được đại khái. Ngoại trừ biết được Thâm Uyên thế giới không có bầu trời xanh ra, còn thì nàng chẳng biết gì hơn. Cũng không biết bên trong thế giới bị nhân loại lãng quên đó chính xác có loại sinh vật gì sinh sống.

Lần này xuất hành, Lâm Phong tuy vậy cũng có đủ thực lực. Ngoại trừ Mã Lệ Kiều hạc nữ mĩ lệ hay cả thẹn có thực lực chỉ ngang với cự long cấp 4 này, kì dư những người còn lại đều có thực lực ngang với cự long cấp 5 trở lên, còn chưa kể đến quái vật thực lực cường hãn biến thái Lâm Phong hắn. Giả như có gặp phải cự thú tiền sử cường hãn nào đó cũng không đáng ngại lắm.

Hỏa Diễm Sâm Lâm nằm ở mỏm phía nam đại lục, cách Lạc Nhật Đại Chiểu Trạch không dưới vạn dặm đường chim bay. Cưỡi trên mình hai băng sương cự hạc, Lâm Phong cùng mọi người chỉ mất có hai ngày đã đến nơi.

Hàng chục dặm xung quanh Hỏa Diễm Sâm Lâm không gốc cỏ nào sinh sôi nổi, cũng rất ít người đi qua. Đứng cách đó hàng trăm mét, vốn bẩm sinh sợ lửa, hai băng sương cự hạc Thụy Đức Lạp và Mã Lệ Kiều không thể chịu đựng thêm được. Lâm Phong tế khởi thái cực đồ, phóng xuất một đạo kim quang bao lấy chúng nhân ở bên trong, tức thì cách tuyệt bọn họ với sức nóng ghê gớm bên ngoài.

Thái Cực đồ đối với ma pháp có tác dụng khắc chế vô cùng lớn, vòng sáng kim sắc vừa dựng lên, lửa đỏ xung quanh lập tức tiêu tán. Chúng nhân liền cảm thấy rất thoải mái (thần thanh khí sảng) không còn chút cảm giác nóng bức nào.

Có báu vật trong người, Lâm Phong đích thực là vạn pháp bất xâm.

Tạp Lạp Kì ngẩng đầu nhìn lên Thái Cực Đồ lơ lửng trên đầu, chép miệng kinh hãi kêu lên:

- Thứ thần khí này còn vượt xa thần khí, so ra… hắc hắc, thậm chí còn lợi hại hơn cả thất bảo lung linh tháp.

Lão đầu lỡ miệng nói thẳng ra, may mà kịp thời tỉnh ngộ.

Lâm Phong nói:

- Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức. Thân Trúc Tử và phiến lá Kim Diệp Tử ta mang từ Bích Thủy Hàn Đàm về, trong mắt các ngươi là thứ thực vật bình thường, nhưng với ta mà nói lại có diệu dụng(tác dụng kỳ diệu). Đợi sau khi từ Thâm uyên thế giới trở về, xử lí xong mọi việc, ta sẽ bế quan tế luyện pháp bảo, xem có thể luyện ra những thứ cực phẩm pháp bảo gì.

Không biết thân Trúc tử và phiến(lá) Kim Diệp Tử đó là thứ gì, nhưng được sinh ra từ tiên thiên linh khí thì có khả năng là cực phẩm tài liệu để chế luyện pháp bảo. Lâm Phong đến thế giới này đã hơn một năm nhưng đây là lần đầu nhìn thấy loại linh vật này, chắc chắn tế luyện thành pháp khí cũng không tồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play