Thánh lịch năm thứ 35 đời giáo hoàng A Nhĩ Mạt Đặc, Thiết Huyết Quân Đoàn gồm hai mươi vạn Cuồng Phong Thiết Kị và năm vạn tinh kị binh của Khắc Khố Sâm Đạt xuất binh đánh Thiểm tộc đại thảo nguyên, chiến thắng liên tục, trong một tháng bình định dân tộc du mục vốn đã quấy rối Lạc Nhật đế quốc suốt hàng trăm năm, lĩnh chủ Khắc Khố Sâm Đạt nhất chiến thành danh, lần đầu tiên xuất hiện trên vũ đài lịch sử.
Phản hồi từ các quốc gia khác không giống nhau, những quốc gia tiếp giáp với Lạc Nhật Đế Quốc đã nhận ra tình hình bất diệu, minh tranh ám đấu, đồ kết thành liên minh để gây áp lực cho Lạc Nhật Đế Quốc, để tránh sau này không trở thành Thiểm tộc thứ hai, trở thành mục tiêu tấn công của Thiết huyết quân đoàn.
Chỉ là các quốc gia quyền lực hỗn loạn, đại đa số các quý tộc đều có thái độ lạc quan, vì thế nên chuyện liên minh cũng trôi qua nhanh chóng.
Tiếp theo đó, Thần Thánh Giáo Hội lần đầu tiên phái xuất thần điện kị sĩ, gặp gỡ các đại quý tộc của Lạc Nhật Đế Quốc, mục đích bất minh.
Lạc Nhật Đế Quốc các đại quý tộc đều có ý kiến khác nhau , nhưng tuyệt đại đa số đều bất mãn Lâm Gia khuếch trương thế lực, chĩa mũi dùi vào Khắc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ Lâm Phong, có cơ hội xài xể Lâm Phong, bọn quý tộc này đương nhiên không bỏ qua, Khắc Khố Sâm Đạt giàu nhất thiên hạ, vốn dĩ đã khiến bọn chúng ghen tức từ lâu, bọn quý tộc môn này nửa điểm bản sự cũng không có, duy chỉ có bản sự "ném đá xuống giếng" là đã đạt đến tình trạng lô hỏa thuần thanh.
Đương nhiên, về phía Lâm Gia mà nói, ngoại trừ Lâm Gia - quý tộc ngoài hệ phái, trong tam đại quý tộc chỉ có Pháp Lạp Đế gia tộc những năm nay đi lại khá gần gũi vơới Lâm gia mà thôi, còn về tại sao Lao Bỉ Tư Đại Công có chủ ý như thế, thì chỉ có cái lão hồ ly ấy tự biết được mà thôi.
Trong phòng họp mặc dù ầm ĩ sục sôi, bất quá chiến công của Lâm Phong tuy dừng ở đó, chiến công bình định Thiểm tộc không thể nào phủ nhận được, hơn nữa là Lao Bỉ Tư đại công chúa cũng đứng về phía Lâm Phong mà lên tiếng, khiến Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không tự chủ được, tuy là rất phẫn nộ, nhưng cũng phải ban tặng tước vị, nếu không thì sao tránh khỏi làm tâm tư tướng sĩ sa trường nguội lạnh chứ ?
Bên trong đại sảnh Khắc Khố Sâm Đạt Bá Tước phủ, những người thân tập trung lại, cử hành tiệc mừng công, nhân tiện tẩy trần cho sứ thần tuyên đọc chỉ ý của Hoàng Đế Bệ Hạ.
Sứ thần là một thanh niên có triển vọng của Pháp Lạp Đế gia tộc, tên là Pháp Lai Khắc Phúc, là nhân tài của học viện hoàng gia, cũng là ngoại chắt của đại công Lao Bỉ Tư, tại đế đô nổi danh có tiếng, lần này theo lệnh của Hoàng Đế Bệ Hạ mà làm sứ thần , lần đầu tiên là đích thân diện kiến vị Khắc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ, hai là để thuận tiện đàm luận một sự tình bí mật.
Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị [qua ba tuần rượu (tuần - một lượng thời gian, thường hay dùng trong tuần trà), ăn uống đủ ngũ vị; đoạn này ý chỉ tiệc tùng căn bản đã xong xuôi], Pháp Lai Khắc Phúc cũng là một thanh niên tuấn kiệt, nhanh chóng hòa mình vào với nhóm người trẻ tuổi của Khắc Khố Sâm Đạt, phát xuất khí tức phong lưu, nho nhã bất phàm, Lâm Phong đối với nhân huynh có khả năng trở thành đại cữu tử này cũng có khá nhiều hảo cảm, chỉ là tửu lượng của Pháp Lai Khắc Phúc quá kém, mới uống vài chung thì đã bắt đầu nói năng lung tung.
Ba La Mật Tửu đầy trong bụng, Pháp Lai Khắc Phúc vốn dĩ là Ma Pháp Sư cơ thể yếu nhược, bị hơi rượu xộc lên, cái lưỡi to bắt đầu hoạt động, hi lí hồ đồ bắt đầu phun ra là lần này có sự tình bí mật , nguyên lai là hắn ta thay mặt Lộ Thiên Á tiểu nữu truyền đến cho Lâm Phong vài lời nói.
Tiếp theo còn nói gì nữa?
Đương nhiên là buông lời trách hắn nhẫn tâm, Khắc Khố Sâm Đạt giàu nhất thiên hạ, Lâm Phong thanh danh sớm vang dội, tự nhiên các lĩnh chủ phu nhân khuynh quốc khuynh thành cũng nổi danh không kém, Lộ Thiến Á tiểu nữu đó đương nhiên không chịu, đại nhân của hai nhà đã bí mật kết thành thông gia, Lộ Thiến Á thân là cành vàng lá ngọc của gia tộc Pháp Lạp Đế, tự nhiên không muốn sau khi cưới lại bị xem nhẹ, vì thế nên để Pháp Lai Khắc đến trước cảnh báo.
Hai nhà kết thông gia cũng là sau đó Lâm Phong moi được từ miệng của Pháp Lai Khắc Phúc.
Sau khi cái lưỡi nhanh chóng xì hết ra, Pháp Lai Khắc Phúc đầu gục xuống bàn, Lâm Phong bèn vẫy tay để cho thị nữ mang hắn đi nghỉ, lướt mắt nhìn những khuôn mặt đang tức giận của các nàng, không thể nhịn cười nói : " Làm sao đây, lão gia tử đích thân đính hôn sự, bản thân ta không thể nói gì, chỉ biết thủ khẩu như bình thôi!"
Khải Lâm Na cười, rồi nói:" Thật ra chàng thân là gia chủ tương lai của Lâm Gia, hôn nhân chính trị là không tránh khỏi, bất quá sau này có thành thân với ai, cũng nên nói với đám nữ nhân bọn ta một tiếng, nhưng bất quá tiểu nữu Lộ Thiến Á ấy quá kiều quý, xem ra chúng ta phải xây dựng quan hệ thân thiết với nàng càng sớm càng tốt!"
Đái Lệ Ti vểnh môi lên nói :" Tưởng đẹp lắm đấy, muội không quan tâm nàng ta là thiên kim của nhà nào, tiên lai vi đại, hậu lai vi tiểu, làm như gia đình này không có cô ta là không xong, đừng quên Lâm Phong là phò mã của ta!"
Toa Bối Lạp trừng cặp mắt to tròn nói :"Tai họa a, tai họa a ? Thiếp chính là Bạch Long tiểu thư cao quý, sau này phải cùng với Toa Bối Lạp mĩ lệ nghe lời cô ta à ? Hừ, chúng thiếp nhất trí phản đổi để Lâm Phong cưới xú nữ nhân không biết đạo lí ấy!"
Khải Lâm Na chật vật nói: "Hai người đừng nói linh tinh, Lâm Phong tương lai là gia chủ Lâm Gia, nhiều sự tình sẽ là thân bất do kỷ!"
Toa Lị Na cười nói :" Không cần tranh nhau, công tử xem mọi người như nhau, không thiên vị ai cả đâu, các tỉ ở đây cãi nhau ầm ĩ cũng không có ý nghĩa gì !"
Lâm Phong mày đang nhíu lại cũng giãn ra, nhìn về Toa Lị Na cười nói :" Chỉ có Toa Lị Na là hiểu ta nhất, hai tiểu nha đầu khờ các người, chưa bước qua cổng Lâm Gia nhà ta đã bắt đầu muốn đẩy người khác ra rồi, còn ra thể thống gì, ta luôn đối với mọi người mọi việc đều xem xét công bằng, các người có bao giờ thấy ta thiên vị Khải Lâm Na hay Toa Lị Na chưa ?"
Hai tiểu nha đầu bị khí thế của hắn thu nhiếp, chỉ muốn phản bác, lại vừa ra đến miệng thì nuốt ực vào bụng, rụt đầu rụt cổ lại, chia nhau níu chặt hai tay của Lâm Phong, nháy nháy mắt một hồi, rồi bắt đầu cười hi hi đùa giỡn.
Lâm Phong lắc lắc đầu, để vấn đề này trôi qua.
Tạp Lạp Kì cuối cùng cũng chen vào nói lên :" Hải Cống Đại Hội của đại lục còn khoảng một tháng nữa là khai mạc, ngươi định chừng nào đi?"
Lâm Phong nói :"Thời gian vẫn còn sớm, dù gì cũng một tháng, vài ngày sau rồi chúng ta đi!"
Tạp Lạp Kì nói :" Ý của ta là trong thời gian này ngươi nên quay về đế đô, mười năm gần đây Khắc Khố Sâm Đạt phát triển đúng là quá nhanh, dẫn đến vô số ánh mắt dò xét của những ma phiền, tất cả là nhờ gia gia ngươi áp trụ ở trên, giờ vấn đề Thiểm tộc đã định, ngươi nên về đế đô một lần, ta cũng nghe nói mẫu thân ngươi cũng bị bệnh, ngươi thế nào cũng phải sớm quay về thăm chứ!"
Lâm Phong gật đầu nói:"Đúng là phải quay về, tốt thôi, sau ba ngày nữa chúng ta lên đường tiến về đế đô!"
Gia Đức Tây nháy nháy mắt thấp giọng nói :"Ngươi túm được công chúa đó thật là tốt a, da thịt mềm mại đẹp đẽ!"
Tức thì nhiều mục quan không có hảo ý chiếu tới ngay, đáng tiếc tên tiểu bạch diện Gia Đức Tây này da mặc càng ngày càng dày, hoàn toàn không để ý.
Lâm Phong thở dài một hơi, rồi nói :"Nhất tướng công thành vạn cốt khô, tự cổ sa trường là nơi chôn thây những nam nhân nhiệt huyết, Thiểm tộc đã kinh qua đại biến lần này, nhưng cũng không biết có khả năng tổ kiến bao nhiêu kị binh đây, Thiên Hương công chúa là một nữ tử yếu nhược cũng vì tộc nhân mà liều mạng, nữ tử Văn Lai nhân chúng ta nếu đều có cái giác ngộ này, chúng ta làm sao mà bị Thiểm tộc thiết kị khi phụ suốt cả vạn năm chứ !"
Gia Đức Tây cười khan một tiếng, tỏ ra bực bội.
La Đế Phong trừng mắt nhìn Gia Đức Tây một cái, cười lạnh nói: "Ngươi cái tên đầy tớ này việc chính không làm, ngày nào cũng chỉ biết nhìn nữ nhân….khụ khụ! " Lão đầu tử ho lên một tiếng, gần như đã nói toẹt ra hết, bất ngờ nhớ lại ở đấy cũng có vài vị lĩnh chủ phu nhân ngồi, nhanh chóng ho khan ngừng nói.
Gia Đức Tây nhìn mấy vị lĩnh chủ phu nhân sắc diện bất hảo sắp phát tác, hận không có cái lỗ nẻ nào để chui vào.
Khải Lâm Na nhẹ nghiêng đầu, nói:" Chúng ta nghỉ ngơi trước đã, các người nói chuyện tiếp đi!" Đứng lên dẫn các nữ nhân rời khỏi phòng họp.
Pháp Lạp Đế lão đầu cuối cùng cũng mở to cặp mắt ti hí, râu dài vểnh lên rồi mới nói:"Ngươi cái tên bại gia tử này, lão nhân gia suốt mười năm lao tâm lao lực, thời gian ăn cơm hàng ngày cũng không có, ngươi ở bên ngoài thì tốt rồi, từ trên xuống dưới đầy kim tệ thu hút ong bướm, không phải muốn làm lão nhân gia tức chết sao chứ!"
Lâm Nhị ở bên cạnh hào hứng nói:"Đã biết đại sư tối ngày bận rộn, đêm đến một cô nương cũng không có, đại sư ngài nếu quả có hứng thú thì để tối nay giúp ngài kiếm một cô !"
Một tràng cười nổ ra.
Lão đầu tử áp chế hết đợt nộ khí này thì đợt khác lại dâng lên, nộ khí trùng trùng, chỉ về Lâm Nhị chửi mắng :"Rắm thối a! Ức,Thiên nột! Ngươi cái tên hỗn đản này, dám đem lão nhân gia ra mà đùa cợt, ngươi….. ngươi lăn ra đây cho ta!"
Lâm Nhị cười hi hi tiến tới gần, lão đầu tử đưa tay lên, lại không thể đánh xuống, cay đắng nhìn tên cẩu huyết lâm đầu Lâm Nhị, cục tức bị đè nén vẫn không thể xả đi được.
Sau vở kịch hài đó, Pháp Lạp Đế đại sư mặt đỏ phừng phừng ngồi trên ghế, nửa tiếng cũng không thèm nói, hiển nhiên là bị tên Lâm Nhị làm tức đến không nói được.
Tạp Lạp Kì đảo đôi mắt cá chết nói:"Tốt thôi, tốt thôi, cả lũ đều đã sống hơn một vạn năm giờ còn gây gổ với lũ trẻ này làm gì, ta đang nghĩ ngươi nếu không chết vì già thì trước sau gì cũng bị tên Lâm Nhị tiểu tử này chọc cho tức chết!"
Pháp Lạm Đế lập tức nhảy đổng lên chửi :"Ngươi nói toàn rắm thối, tên tiểu tử này….. hừ hừ!" Ngồi xuống mà mặt đầy phẫn uất.
Lâm Phong cười một trận, rồi hướng về Lâm Nhị trừng mắt một cái, xong rồi nói :"Một lớn một nhỏ , sau này ăn nói phải cẩn thận hơn!"
Lâm Nhị lập tức rụt cổ lại, thuần phục ngay lập tức.
Lâm Phong cuối cùng hướng về mọi người nói:"Ma Đạo Quân Đoàn tổ chức thế nào rồi, Hải Cống Đại Hội chúng ta không có quyền được mất thể diện !"
Tạp Lạp Kì nói:"Ma Đạo Quân Đoàn vốn đã tương đối, bất quá Hải Cống Đại Hội cố nhiên là quan trọng, cũng không đáng để chúng ta biểu lộ toàn bộ thực lực, chỉ biểu lộ một chút, chấn nhiếp cái lũ tiểu nhân giàu có tham lam tài phú của Khắc Khố Sâm Đạt là cũng được rồi!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lâm Phong cười dài nói:"Tuy là nói vậy, bất quá ta cũng không thích vụng trộm, chúng ta kiến tạo Ma Đạo Quân Đoàn cũng không phải là bí mật, những kẻ tiềm phục tại Khắc Khố Sâm Đạt cũng đã truyền ra tin tức rồi, trên thế giới này có bức tường nào cản được gió, miễn là sức mạnh chúng ta có ở đây, việc gì phải sợ người khác nói này nói kia chứ?"
Lão đầu tử xoay cặp mắt cá chết, rồi nói:"Tài bất ngoại lộ cái đạo lí này hình như ngươi không hiểu!"
Lâm Phong cười cười nói:"Ta hiểu, ta đương nhiên hiểu, nhưng có vài vấn đề ông không hiểu, tại sao hiện tại Ma Pháp Sư của nhân loại tối cao cảnh giới chỉ là Thánh Cấp ? Đó là bởi vì quan niệm đối nhân xử thế của thế tục ảnh hưởng, thời gian kéo dài, vô hình trung đã hình thành một khuôn phép, vì thế tài năng không thể tiến lên, tài năng cũng không ra ngoài được ý thức nhân loại đã nuôi dưỡng hàng nghìn năm, lão đầu tử nếu không nhìn qua được điểm này, thì cả đời cũng không thể đột phá Thánh Cấp!"
Tạp Lạp Kì cúi đầu trầm tư cả nửa ngày, thở dài nói:"Ngươi nói thế chứ, đây có thể nói là nguyên nhân Ma Pháp Sư của nhân loại vô pháp đột phá thánh cấp cảnh giới, chỉ là những sinh vật có trí tuệ tồn tại ở không gian này đã biết được điều đó, không ai có thể thoát khỏi, không ai có khả năng có thực lực cường hãn như ngươi, không bị thế tục quan niệm ảnh hưởng hành vi !"
Các lão gia hỏa lập tức hãm nhập vào trạng thái trầm tư, họ có thể nói nhân loại khả dĩ là sự tồn tại đỉnh cao, đến ngày nay trong sự truy cầu lực lượng này, câu hỏi này không biết đã có bao nhiêu người nghĩ tới, chỉ là mãi không có kết quả, điều Lâm Phong vừa nói không nghi ngờ gì đã truyền cho họ một cảm hứng lớn lao.
Chỉ là……quan niệm đã hình thành rồi, muốn thoát ra khỏi pháp tắc (phép tắc) A Lạp Bối Lạp thì quả là nói dễ hơn làm.
Khi màn đêm buông xuống, lúc Lâm Phong đi đến biệt viện mà Thiên Hương công chúa tạm cư, Thiên Hương công chúa đang ngồi ngây ngốc ở trong phòng, khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt lệ trong veo, thấy Lâm Phong đẩy cửa tiến vào, nguyên bổn là một cô gái vui vẻ vô ưu, thiếu nữ gia phá nhân vong này quật cường quay đầu lại, không chịu đưa mắt nhìn Lâm Phong.