Đêm Trung thu ước hẹn, vầng trăng mờ mờ sáng. Không khí tối nay vô cùng mê hoặc lòng người, thế là sáu trong tám người của hai gia đình sống cạnh nhau chạy đi hết sạch, chỉ còn lại hai người. Ở nơi này, loại đoàn tụ sum vầy vào ban đêm, bị ở nhà cũng chỉ có hai loại người, một loại là lão nhân, một loại là tiểu nhân... Không, không phải là tiểu nhân, mà là người nhỏ tuổi, hay chính là trẻ con.

Nguyên Nghiêu và Ái Nhiên mười bốn tuổi vẫn bị coi là trẻ con, cho nên bị cha mẹ hai nhà và anh trai bỏ lại ở nhà.

Nhìn từng người đều có tư cách ước hẹn, người mười bốn tuổi thực sự có chút không phục, mua rượu, dưới ánh trăng đẹp, hai người ở ban công hai căn phòng cạnh nhau cùng uống. Mặc dù chỉ có một chai nhưng mặt hai người đã đỏ bừng, lời nói cũng phả ra hơi rượu nhàn nhạt. d.đ^l.q.đ

“Hiện tại giá của chai rượu hoa hồng đỏ này còn không bằng chai rượu táo Tây, ừ... Chúng ta thay đổi loại toán cộng khác được không?” Nguyên Nghiêu dựa trên cổ Ái Nhiên, thở ra hơi nóng. Loại gần gũi này dĩ nhiên không phải là hành động bình thường, nhưng Ái Nhiên không xê dịch ra cũng không nói gì, chỉ có tiếng tim đập ngày càng nhanh.

Đến cuối cùng là một màn này có bao nhiêu người ước mơ tha thiết, nhất là với ba bạn học nữ cùng lớp của Nguyên Nghiêu. “Tùy cậu cộng thế nào cũng được, không trúng độc là tốt rồi.” Cô cảm thấy giọng nói pha lẫn mùi rượu của cậu rất là say lòng người.

“Vậy... cộng thêm cậu vào có được hay không?” Này... cái người nam sinh mười bốn tuổi này nói chuyện “phong hoa tuyết nguyệt”(1) gì vậy! Trong nháy mắt, Ái Nhiên đã đỏ mặt, tim đập cuồng loạn. Giọng nói khêu gợi của cậu ở bên tai cô làm cô hoài nghi số tuổi của họ. Cậu biết không? Cậu có biết không? Nếu cậu phát hiện ra... “Ái Nhiên, tôi muốn hôn cậu...” Ái Nhiên nhìn đôi bàn tay từ từ đưa tới trước mặt mình, đôi bàn tay kia không giống như của một đứa trẻ mười bốn tuổi mà giống như đôi tay của một người đàn ông... “Cậu say rồi...” Cô ước gì giọng mình không run run như thế! Ngón tay cái của cậu sắp trượt trên gò má nóng bừng của cô. d.đ^l.q.đ

(1) Bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên, ngoài ra cụm từ này còn được dùng để chỉ tình yêu nam nữ.

“Tôi không say...” Để chứng minh, cậu nhanh chóng ôm lấy cô đi vào nhà, lặp lại lời vừa rồi bên tai cô một lần nữa, “Tôi không say.” “Cậu như vậy chính là say rồi.” Cô nói giọng rất nhỏ, bởi vì cô cũng say.

Thật ra thì bất kể có say hay không, cô cũng không phản kháng lại cậu được, không phải là không đủ năng lực, mà là... cô không cưỡng lại được mong chờ trong lòng đã lâu. Vào nhà, Nguyên Nghiêu đi thẳng về phòng mình, đặt Ái Nhiên nhẹ nhàng lên trên giường, “Cậu biết tôi muốn làm gì không?”

Cậu không có nhìn cô mà vùi đầu vào trước bộ ngực vừa trổ mã nhưng rất mềm mại kia của cô, lời thốt ra từ miệng không giống như câu hỏi, ngược lại giống như công bố hạng mục công việc. Cô biết. Bọn họ cực kỳ ăn ý với nhau, đây chính là điểm tốt của thanh mai trúc mã kiêm hàng xóm.

Việc đó xảy ra khi cả hai người đều có sự tò mò của thời kỳ trưởng thành. Nhưng từ đầu tới cuối cậu vẫn không hôn cô...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play