Editor: ChieuNinh

Về đến trong nhà, Lỗ Đạt Mã chiên xào hầm luộc chưng, làm một trận toàn bộ là tiệc cá.

Bản thân nàng lượng cơm ăn có hạn, mà tuổi của Tuyết cũng còn nhỏ, vung mạnh quai hàm mãnh liệt ăn, cũng chỉ ăn được ba con thì vỗ cái bụng nhỏ từ bỏ. Còn dư lại đều bị Dạ lấp hết vào bụng. Ăn xong rồi, hắn còn chưa đã thèm liếm liếm môi mỏng.

Nhìn tướng ăn của Dạ, Lỗ Đạt Mã có một loại cảm giác bị tính kế.

Sao nàng lại quên Dạ hết sức thích ăn cá, hôm nay dù nàng không đồng ý "điều ước nhục nước mất chủ quyền", chắc hẳn Dạ cũng sẽ đi xuống nước bắt cá.

"Đạt Mã, ngày mai ta bắt cá."

Hồi lâu chưa ăn được cá, một chút này sao có thể đỡ thèm?

Dạ nói một câu, khẳng định ý tưởng Lỗ Đạt Mã, nàng thật sự bị gài bẫy. Cái tên Dạ này tại sao có thể như vậy chứ, hắn học xấu, phúc hắc rồi......

Tối nay đây là lần thứ mấy rồi hả?

Lỗ Đạt Mã gần như là nằm thẳng ở trên giường, ngón chân co quắp, đôi tay dùng sức nắm thảm da thú dưới người, thừa nhận công kích mãnh liệt của Dạ.

Từng trận nói không ra lời là chua xót hay là đau, nhưng cảm giác lại làm người ta muốn ngừng mà không được, khiến Lỗ Đạt Mã phập phồng theo động tác nguyên thủy nhất của Dạ, trầm luân......

"A...... Ừ......"

Theo độ tiến công mãnh liệt của Dạ, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, có vô số pháo hoa nở rộ ở trước mắt của nàng, rực rỡ đi qua chuyển thành hắc ám......

Cuối cùng thể lực Lỗ Đạt Mã không đông đủ, trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Buổi sáng, Lỗ Đạt Mã chưa thức dậy, một nửa là tức Dạ phúc hắc tính kế. Một nửa là thật sự không bò dậy nổi, cái tư vị quá độ đó rất không dễ chịu.

Ngược lại Dạ thần thái sáng láng, nướng thịt làm điểm tâm, để hắn và tiểu báo nhân ăn no bụng. Vừa ra đến trước cửa, đặt điểm tâm đã chuẩn bị cho Lỗ Đạt Mã vào trên cái bàn gỗ đầu giường, đây là tủ đầu giường Lỗ Đạt Mã nói.

Thấy Lỗ Đạt Mã còn đang ngủ, cúi đầu xuống, hôn một cái lên cái trán của nàng, xoay người đi ra cửa.

Thật ra thì Lỗ Đạt Mã dậy từ sớm, nằm ở trên giường giả bộ ngủ. Đợi Dạ ra cửa, nàng liền mở mắt, nhìn địa phương bóng dáng hắn biến mất mà nghiến răng.

Trải qua một mùa hè bồi dưỡng, hình như thói quen mỗi ngày của Dạ là sau khi ăn điểm tâm xong mới đi ra ngoài săn bắt.

Mà vào ban ngày săn bắt đối với hắn giống như cũng không có ảnh hưởng gì, về mặt thời gian thường thường dùng ngắn hơn một chút so với vào buổi tối, mà thu hoạch săn được cũng còn tốt hơn một ít vào buổi tối mờ.

Nhưng, đây là vì sao? Lỗ Đạt Mã có chút nghĩ không thông, trong bóng tối không phải Dạ dễ dàng ẩn náu mình hơn sao? Săn bắt không phải tiện lợi hơn sao?

Sự thật thật là như thế, nhưng mà, nàng cũng bỏ quên một điểm.

Báo nhân đều có thói quen hoạt động và đi săn ban đêm, loại thời điểm này, Dạ sẽ phải chú ý đến rất nhiều phương diện. Diendanlequydon~ChieuNinh Liền lấy chuyện đi dạo siêu thị làm ví dụ đi, thời điểm một đống người mênh mông chọn lựa đồ thì dễ hơn, hay là chỉ có ít vài ba người thì dễ dàng hơn?

Rất dễ nhận thấy, là cái sau.

Đây chính là sự khác nhau của Dạ khi đi săn ở ban ngày và buổi tối.

Ban ngày sẽ có rất ít báo nhân đi ra ngoài săn bắt, bọn họ thích nấp dưới bóng cây ấm áp nghỉ ngơi dưỡng sức hơn.

Từ lúc tiến vào mùa thu, Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu tính toán cho mùa đông. Nàng bắt đầu thu thập khoai tây.

Trên lãnh địa của Dạ cũng có không ít. Lỗ Đạt Mã không cần năn nỉ Dạ mang nàng theo đi ra ngoài rất xa tìm khoai tây.

Mỗi ngày, sau khi Dạ đi ra ngoài săn bắt, nàng liền mang theo Tuyết, cầm cốt đao, vác lấy túi nhỏ, đào đào ở chung quanh một cái, là có thể thu hoạch không ít.

Hơn nữa, nàng phát hiện, địa phương có khoai tây, thường xuyên sẽ có thỏ mập bự tới thăm.

Đã từng rơi vào trong hang thỏ bị nó đuổi theo cắn qua, trong lòng Lỗ Đạt Mã vẫn là có chút phát cáu, những tên này vóc dáng cũng thực không nhỏ, còn muốn lớn hơn chó trượt tuyết Alaska một chút.

Mà sợ thì sợ, nhưng nắm chắc tinh thần nhổ lông chim nhạn đang bay qua, Lỗ Đạt Mã không muốn làm cho mình rơi vào địa bàn thỏ, hơn nữa bay vào trong mâm nhà người ta.

Nàng dùng dây leo thêm sợi dây da thú làm mấy cạm bẫy bắt thỏ, thả vào bên cạnh cây khoai tây, dùng đất và lá cây phủ lên mặt che giấu tốt dấu vết. Chờ thỏ đến tự chui đầu vô lưới.

Hiệu quả không tốt lắm.

Hơn mười ngày rồi, nàng mới bắt qua hai con thỏ.

Hết cách rồi, nàng đánh giá sai giá trị võ lực và lực phá hoại của con thỏ trong thế giới này.

Những cạm bẫy này thỏ bình thường giẫm vào sẽ bị bao lấy, không phải dùng mấy sức liền tránh thoát, còn nó thì cắn đứt dây thừng chạy mất.

Hai con bất hạnh không may bị bắt được vẫn là bởi vì quan hệ với Tuyết.

Hiện tại dáng vóc tiểu tử biến thành báo tuyết đã lớn lại còn mạnh mẽ hơn một con thỏ mập chút ít, không giống ban đầu lúc Lỗ Đạt Mã ôm nó về nhà, giống như tiểu hồ ly dinh dưỡng không đầy đủ. Hiện tại nó cả người da lông bóng loáng, mặc dù còn không có rút đi lông tơ Tiểu Báo, thân thể vẫn có chút bé mập, nhưng bước đầu cũng có vẻ cường tráng một Tiểu Báo.

Thời điểm con thỏ bị sập bẫy muốn chạy trốn, vừa đúng lúc Lỗ Đạt Mã mang theo Tuyết đi tới ngó nhìn cạm bẫy, bị Tuyết bổ nhào lên ngay chóc.

Bắt được thỏ rồi, bộ dạng Tuyết rõ ràng trở nên thần khí. Thay đổi vẻ đưa đám trước đây không lâu con chim mập trốn đi từ trong tay nó.

Lỗ Đạt Mã vẫn giống như dĩ vãng, khoai tây tìm được cắt miếng hong khô, bắt đầu xuyên chuỗi treo trong động, chuẩn bị sẵn qua mùa đông dùng. Còn có nấm và nấm mèo lúc chuyển muối mang về, Lỗ Đạt Mã cũng hong khô tích trữ.

Tiến vào mùa thu, thời tiết bắt đầu khô nóng, không cần dùng lò sưởi trong động, Lỗ Đạt Mã và Dạ lại bắt đầu nấu cơm ăn ở bên ngoài.

Mà thịt mùi thơm lại dẫn hàng xóm của bọn họ tới đây.

Mỗi lần hắn vẫn ở đứng ở khoảng cách an toàn cách bọn họ chừng mười thước xa thì buông xuống con mồi hắn bắt về, chờ Dạ dùng mỹ vị tới trao đổi với hắn.

Có lúc, hắn tới mà Dạ không có ở đây, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ cầm thức ăn ngon đi đưa cho hắn.

Thường xuyên qua lại liền quen thuộc.

Mặc dù còn có thể giữ vững khoảng cách nhất định, nhưng cũng không có cảnh giác và phòng bị như thế.

Hôm nay, Lỗ Đạt Mã mang theo Tuyết mang thêm nước cho trâu. Không biết từ nơi nào Tuyết lấy ra một chuỗi gì đó màu xanh lá cây, sau đó liền không ngừng nhảy mũi. Diendanlequydon~ChieuNinh

Lỗ Đạt Mã nhận lấy ngửi một cái, là tư vị hồ tiêu. Nàng lập tức hưng phấn, ở đâu vậy? Đây là gia vị nàng tìm kiếm đã lâu!

Sau đó, Lỗ Đạt Mã liền phát hiện bên trên cây khô ở bên cạnh hàng rào trâu nhà nàng có một loại thực vật màu xanh lá cây như cây tử đằng, có chút giống như thân dây leo, nhưng lại không hoàn toàn giống. Thân lá hơi dài một chút, đã kết trái, một chuỗi một chuỗi nhìn qua giống như tiểu đậu đậu (hạt đậu). Bọn chúng quấn vòng quanh cây khô leo lên phía trên.

Tìm được xuất xứ, Lỗ Đạt Mã vui vẻ hái được rất nhiều, cầm lại trong động hong khô.

Vật này có thể trừ khí lạnh, mùa đông lúc nấu canh để vào bên trong một chút thì không còn gì tốt hơn. Đặc biệt là thời điểm làm cá để một chút, trừ đi mùi tanh, mùi vị thịt cá thì càng ngon hơn.

Nghĩ đến cá, Lỗ Đạt Mã thừa dịp Dạ đi săn chưa có trở lại, mang theo Tuyết đi bên dòng suối nhỏ. Tìm được chỗ vắng vẻ không người nào, nước vừa nông, kêu Tuyết thay đổi thành Tiểu Báo đi xuống bắt cá.

Tuyết vẫn là tâm tính tiểu hài tử, đối với da lông ướt hay không ướt không có gì ghét hay chán ghét, mà ngược lại cảm thấy chơi thật vui.

Đi săn đối với Tiểu Báo mà nói chính là một loại thiên phú, Tuyết nhỏ như vậy, cũng đã có vẻ bộ dạng thợ săn giỏi. Đạp nước trong nước một lát, liền ngậm một con cá lớn bò lên bờ.

Lấy được khích lệ của Lỗ Đạt Mã, dùng cái đầu lông xù ướt nước cọ xát chân của nàng, liền lại nhảy xuống trong nước.

Bắt cá cũng là một công việc thuần thục, cá bắt được nhiều hơn, thì phải tìm kỷ xảo. Không bao lâu sau, trong tay Lỗ Đạt Mã đã có năm sáu con cá lớn dài hai thước.

Cảm thấy cá không sai biệt lắm đã đủ rồi, Lỗ Đạt Mã tính kêu Tuyết lên về nhà. Ai ngờ tên tiểu tử này ở trong nước chơi chưa đủ nghiện, cũng không chịu đi lên. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Cho đến khi Dạ ngửi mùi đi tìm, mới xách tiểu tử kia ra khỏi nước đi về nhà.

Dĩ nhiên, dọc theo đường đi, Dạ đều là sậm mặt lại.

Từ tìm được hai người bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ nói hai chữ: "Không ngoan!"

Lỗ Đạt Mã biết, hai chữ này là đưa cho chính mình.

Dạ trách nàng không nghe lời rời khỏi nhà của bọn họ, chạy đến trên lãnh địa công cộng.

Lỗ Đạt Mã "hắc hắc" ngượng ngùng cười với hắn.

Tăng thêm hồ tiêu thịt cá quả thật mỹ vị, khiến mặt Dạ từ trời đầy mây chuyển thành quang đãng.

Mỗi ngày Dạ đều sẽ mang theo con vật hình thể nhỏ còn sống trở lại, khiến Tuyết luyện tập săn đuổi. Chỉ là, trong các động vật này cũng không có xuất hiện chim mập nữa. Đây đương nhiên là sợ nó lại bay đi từ trong tay của tiểu báo nhân, từ đó đả kích tính tích cực của nó.

Lỗ Đạt Mã luôn cho rằng, Dạ rất săn sóc, cũng rất tỉ mỉ, chỉ là không biết biểu đạt ra.

Theo thời gian trôi qua, thời tiết dần dần chuyển lạnh. Như vậy là có ý nghĩa mùa đông đang từng bước từng đến gần tới bọn họ.

Tiểu báo nhân Tuyết, bắt đầu học nói chuyện, dĩ nhiên, là học tiếng mẹ đẻ của Lỗ Đạt Mã  —— Hán ngữ.

Chữ đầu tiên nó mở miệng nói là "Ma"!

Đây là nó đang gọi Lỗ Đạt Mã.

Lỗ Đạt Mã rất vui mừng, tiểu tử không giống như Dạ đơn thuần gọi mình "bác gái".

Dường như ở phương diện ngôn ngữ Tuyết có thiên phú hơn Dạ nhiều, cũng có lẽ là có liên quan với số tuổi, Tuyết còn nhỏ, chính là thời điểm bắt chước, năng lực học tập tất nhiên sẽ mạnh hơn Dạ rất nhiều.

Đệm lót bên cái nệm trong giường lớn nhà Lỗ Đạt Mã cần phải đổi, phần lớn lá cây đã bị ép thành mảnh vỡ.

Thừa dịp trước khi lá cây tùng hương chưa rụng hết, Lỗ Đạt Mã bắt đầu góp nhặt hong khô.

Có lẽ là hàng xóm nhà bọn họ thấy qua Lỗ Đạt Mã thu thập loại lá cây này, mấy ngày qua thời điểm đổi thức ăn, đều sẽ cho nàng rất nhiều lá cây tùng hương.

Áo da qua mùa đông, lương khô chuẩn bị không sai biệt lắm, thời tiết cũng biến thành rét lạnh. Hiện tại các loại thịt dự trữ cũng không cần lo lắng biến chất.

Lỗ Đạt Mã dùng dây leo và da thú sợi dây đan thành lưới cá lớn. Nàng nghĩ thừa dịp thời điểm nước trong suối chưa đóng băng bắt chút cá trở lại ướp muối.

Hiện tại Dạ cũng hiểu chỗ tốt trữ vật qua mùa đông, mỗi ngày số lượng hắn săn về rõ ràng cũng gia tăng. Phần lớn ăn không hết, Lỗ Đạt Mã ướp muối hết.

Lỗ Đạt Mã không biết mùa đông trong núi rừng sẽ có dáng vẻ gì, có thể tàn khốc hơn thời điểm bọn họ ở trong thung lũng hay không, cho nên, thức ăn chuẩn bị còn nhiều hơn gấp đôi so với một mùa đông.

Trong đó, cũng đã cân nhắc đến tồn tại của Tuyết. Tiểu tử càng ngày càng lớn, nhìn qua như đứa bé sáu bảy tuổi. Hơn nữa lượng từ ngữ nó nắm giữ càng ngày càng phong phú, đã có thể đối thoại lưu loát với Lỗ Đạt Mã.

Cái này làm Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ, cuối cùng nàng có một người bạn nói chuyện trời chuyện đất rồi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Cái hũ nút Dạ đó, lời nói rất ít, nửa ngày chỉ nhảy ra mấy chữ. Mà Tuyết giống như một tiểu nhân nhi nói nhảm, từ khi mở miệng nói chuyện được, miệng nhỏ cả ngày lẫn đêm "lốp bốp" mà nói không ngừng.

Hôm nay lúc Dạ đi săn trở lại, mang vật còn sống về lại là một con chim mập.

Hiện tại Tuyết dưỡng thành thói quen, xem chừng thời gian Dạ đi săn, sau đó đợi ở ngoài động. Sẽ chờ Dạ mang về vật còn sống cho nó chơi đùa.

Dạ thấy nó canh giữ ở cửa động, cũng không nói lời nào, liền trực tiếp ném chim mập cầm trong tay về phía nó.

Trong nháy mắt Tuyết liền hóa thành báo tuyết, nhào đi lên.

Động tác rõ ràng quả quyết bén nhọn hơn thời điểm lần đầu tiên nó đấu với chim mập.

Lỗ Đạt Mã nhìn Tuyết động tác thuần thục thì yên lòng. Biết con chim mập là vô luận như thế nào cũng sẽ không thể chạy trốn từ trong tay Tuyết nữa rồi.

Hiện tại tâm tính Lỗ Đạt Mã đối xử với Tuyết, giống như một mẫu thân đối đãi với con của mình, trái với đau đớn trên da thịt, càng để ý hơn chính là trong lòng đứa bé.

Ngoại thương là té ngã rèn luyện, mà tâm linh bị thương nếu như xử lý không tốt, đối với đứa bé sau này lớn lên sẽ là tổn thương cứng rắn trí mạng.

Mới đầu thấy Dạ mang chim mập về, Lỗ Đạt Mã lo lắng, nếu như tiểu tử ngã nhào hai lần ở trên cùng một chuyện, cũng không biết có tạo thành ám ảnh đối với phương diện săn bắt hay không.

Hôm nay xem ra, hiển nhiên là nàng quá lo lắng.

Trước mắt Tuyết thành thạo đối phó con chim mập này. Không giống săn bắt, càng giống như đang đùa giỡn.

Nhìn nó trái bổ nhào bên phải nhảy, dẫn dắt chim mập chỉ có thể chạy trốn theo phương hướng nó mong muốn.

Mỗi khi chim mập muốn bay lên, nó chỉ nhào tới một cái, ấn xuống dưới vuốt.

Đáng giận nhất là, mỗi khi chim mập bay một lần, bị nó nhào tới, rồi cũng sẽ nhổ mấy sợi lông vũ trên cánh người ta.

Lỗ Đạt Mã cảm khái, còn nhỏ tuổi đã có tiềm chất phúc hắc, thật xấu!

Nghĩ đến phúc hắc, Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dạ một cái, đi nấu nước nấu cơm. Trong lòng không ngừng oán thầm: cái tên Dạ này bình thường nhìn là một miệng hồ lô khó chịu, trong bụng toàn là chứa mực nước. Nói giả heo ăn lão hổ chính là nói hắn như vậy.

Dạ nhìn Lỗ Đạt Mã phải làm cơm, liền đi dọn dẹp thu thập con mồi hôm nay mang về. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Tuyết trêu chọc chim mập chạy trốn vui sướng, nhất thời quên mất phương hướng càng chạy càng xa.

Bởi vì trong mảnh rừng núi này là báo nhân ở nhiều hơn, coi như là quần lạc ở, lãnh địa cá nhân cũng không lớn, phần nhiều là lãnh địa công cộng.

Tuyết đuổi theo chim mập một đường liền chạy ra khỏi địa bàn nhà mình......

"Ô...... Oa oa ô......"

Đây là lãnh địa báo nhân bị xâm phạm, đang gào thét xua đuổi kẻ địch.

Trong nháy mắt Dạ liền nhạy cảm. Âm thanh này ngay tại bên cạnh địa bàn nhà bọn họ.

Dạ vác Lỗ Đạt Mã vào trong động, dặn dò một câu "Phải ngoan!"

Liền hóa thân hắc báo vọt ra ngoài thật nhanh.

Nếu Lỗ Đạt Mã là bé ngoan nghe lời là tốt rồi. Dạ chân trước bước đi, nàng liền lấy dầu và cây đuốc cũng đi theo ra ngoài.

Dĩ nhiên, nàng ra ngoài không phải là vì thêm phiền cho Dạ.

Không biết Tuyết chạy đi nơi nào, nàng muốn đi tìm.

Lúc này trong miệng Tuyết ngậm con chim mập thoi thóp một hơi, đang giằng co với một con báo đốm. Toàn bộ lông trên lưng dựng lên, khiến thân thể vốn là thịt múp míp càng lộ vẻ tròn xoe. Cái đuôi đập xuống đất từng phát từng phát, trong miệng phát ra tiếng "Ô ô". Mặc dù khẩn trương, nhưng vẫn chưa có ý e ngại.

Ngay tại thời điểm Dạ phi thân chạy tới, nhìn thấy chính là một màn như vậy.

Khi báo đốm nhìn thấy Dạ rồi, đôi mắt màu vàng óng lóe lên một cái. Nhưng vẫn chưa tháo xuống hơi thở áp bức trên người tản ra nhàn nhạt.

Dạ giấu Tuyết ở phía sau, thay thế nó giằng co cùng với báo đốm.

Tại thời điểm hai bên không ai nhường ai, Lỗ Đạt Mã cũng đi theo tìm tới.

Khi báo đốm nhìn thấy Lỗ Đạt Mã, lệ khí trên người rõ ràng có thu lại, hắn phát ra loại âm thanh "khúc khích" như cưa gỗ, để cho bọn họ nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của hắn một chút.

Ăn cơm xong, ngồi ở trong động, Lỗ Đạt Mã kỳ quái, cái địa phương kia trước đó là lãnh địa công cộng kia mà, lúc nào thì hàng xóm mới dọn tới, bọn họ cũng không biết. Chỉ là, xem ra người hàng xóm mới này không quá hữu nghị, về sau ra cửa phải cẩn thận.

Nhưng mà, sao nàng lại cảm giác người hàng xóm mới này xem ra có chút quen thuộc.

Hết chương 89.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play