Ăn uống no đủ, hắc báo lăn một vòng ngay tại chỗ, sau đó lộ ra đầu lưỡi to lớn màu hồng bắt đầu liếm láp thân mình, dọn dẹp vệ sinh cá nhân.
Lỗ Đạt Mã thì nóng lòng mài ra một thanh cốt đao.
Một là, ở cái thế giới này cuộc sống cần phải có công cụ; hai là, có cốt đao trong tay, ít nhiều gì trong lòng nàng có chút cảm giác an toàn không phải sao.
Lỗ Đạt Mã vừa mài cốt đao, vừa suy nghĩ, vì có thể sinh tồn được ở cái thế giới này, nàng cần cái gì.
Mấy ngày trước không phải Lỗ Đạt Mã không nghĩ, mà là dưới tình huống cũng không có sự bảo đảm về an toàn và thức ăn, nàng thật không có tâm tình cũng càng không có cơ hội mà nghĩ, mỗi ngày chỉ suy nghĩ đi nơi nào tìm cái gì no bụng cùng với làm sao có thể không bị dã thú ăn no bụng.
Hôm nay có hắc báo ở bên người, đừng nhìn nó cũng là một dã thú, nhưng mà quả thật trong lòng Lỗ Đạt Mã cũng không giải thích được lại có nhiều hơn một phần cảm giác an toàn.
Chỉ là, trong lòng Lỗ Đạt Mã cũng rõ ràng, con báo cũng không phải là kiểu động vật quần cư, lại càng không bàn về hắc báo, nó giống như là cô độc hành hiệp một mình trong bóng đêm. Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắc báo sẽ rời nàng mà đi, chẳng qua nó vốn là một người, ách...... không, một con báo, có cuộc sống tự do. Cho nên, nàng nhất định phải thừa dịp thời điểm hắc báo còn ở bên cạnh thì phải nghĩ hết đủ mọi cách để cho mình mạnh mẽ lên. Cho dù có một ngày không có hắc báo, nàng cũng có thể một mình sinh tồn được.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã tính toán cho cuộc sống ngày hắc báo rời đi.
Vết thương trên người hắc báo thật nặng, mà lực khôi phục lại mạnh đến nỗi kinh người, mới qua có năm ba ngày thì vết thương trên người nó có thể khỏi hẳn, đến lúc đó cũng chính là ngày nó rời khỏi chứ? Nói cách khác, mình còn nhiều nhất cũng có thời gian năm ngày.
Nàng nhất định phải hoạch định thật tốt, lợi dụng triệt để có “Hộ vệ” trong mấy ngày nay.
Đầu tiên, nàng phải có vũ khí vừa tay, tỷ như cốt đao nàng đang mài.
Tiếp theo, nàng phải có một cái nơi ở ẩn thân tốt hơn, trên thảo nguyên rộng lớn, có lẽ là không có sơn động các loại rồi. Phiến rừng cây nho dại lần trước gặp phải ngựa sừng trâu cũng không tệ lắm, có thể ẩn thân được, lại có thức ăn, có lẽ còn có thể lợi dụng bụi cây thấp dựng một “Phòng ốc” che gió che mưa. Lỗ Đạt Mã quyết định, chờ hắc báo đi, nàng liền dời đến nơi nào đây. Ừ, nàng còn có thể đào hai cái bẫy rập, hai cái lồng để bắt dã thú ăn cỏ gì đó, thịt cũng có, không tệ, không tệ.
Lỗ Đạt Mã đắm chìm trong sự tưởng tượng đẹp đẽ nàng có nhà ở, có thịt ăn.
Lúc này hắc báo làm xong “vệ sinh cá nhân”, thong thả nhàn nhã bước tới trước người Lỗ Đạt Mã. Ngồi xổm xuống, nửa hí con mắt mèo màu tím sẫm, rất tò mò nhìn Lỗ Đạt Mã cầm khúc xương to không ngừng mài lại mài.
Vào lúc này là thời gian giữa trưa trên thảo nguyên, ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu thẳng tắp xuống. Tuy nói có đống cỏ chống đỡ, lại vẫn như cũ không che chắn được hết phần nóng ran kia.
Trên cái trán, thái dương, chóp mũi của Lỗ Đạt Mã đều có mồ hôi hột rịn ra, mồ hôi theo cổ chậm rãi mà chảy xuống, trượt vào ngực, thấm vào trong khăn tắm Lỗ Đạt Mã làm y phục mặc.
Nâng cánh tay lau một cái chỗ mồ hôi hột chảy xuống mí mắt, Lỗ Đạt Mã hướng về phía hắc báo đang đứng ở trước mặt mím môi cười “Hắc hắc” một tiếng. Không phải nàng muốn làm thục nữ, mà là động vật họ mèo chỉ có thời điểm ra vẻ địch ý mới sẽ lộ hàm răng ra ngoài, cho nên, Lỗ Đạt mã rất là “nhập gia tùy tục” cười không lộ răng rồi.
Lúc này hắc báo làm ra một cái hành động làm Lỗ Đạt Mã không thể chống đỡ được.
Nó đưa cái đầu lên trước thăm dò một chút, đưa ra đầu lưỡi dày rộng mà mà mọc đầy xương gai thô ráp nhẹ nhàng liếm cái trán Lỗ Đạt Mã, sau đó là gò má, theo cổ lại dời đi hướng xuống 34 C đang quấn khăn tắm...... (34C: kích thước của ngực phụ nữ, ý cũng nói là ngực.)
Lỗ Đạt Mã trợn tròn cặp mắt, nó...... nó lại đưa ra móng trước mà đi gạt bỏ khăn tắm của nàng, có ý đồ kéo “cái khố” của nàng xuống.
Lỗ Đạt Mã không bình tĩnh rồi, đậu đen rau giá, lại bị một con hắc báo giống đực “Vô lễ” rồi. Ngươi hỏi tại sao nàng biết đây là con báo đực mà không phải là giống cái? Ách...... Mới vừa rồi thời điểm hắc báo dọn dẹp vệ sinh cá nhân, Lỗ Đạt Mã không cẩn thận liếc tới nơi nào đó có hai “kích thước khả quan” tròn tròn.
Nàng một tay níu lấy khăn tắm trên ngực đã bị nông rộng, một tay đẩy đầu hắc báo ra.
“Dạ, lưu manh!” Lỗ Đạt Mã mặt đen lại vội vàng ngăn cản, giọng điệu khó tránh khỏi mang theo nôn nóng.
Không thể không nói, hắc báo là một gia hỏa cực kỳ có linh tính thông minh, cảm thấy Lỗ Đạt Mã không vui vẻ thì sững sờ ngừng lại, một cái móng vuốt còn duy trì tư thế đặt tại ngực trái của Lỗ Đạt Mã.
Con ngươi màu tím sẫm chớp chớp nhìn Lỗ Đạt Mã, sau đó liền trợn tròn. Nó nghiêng đầu một chút, từ trong con ngươi lộ ra vẻ vô tội, có vẻ như khó hiểu, nó tốt bụng dọn dẹp vệ sinh, liếm mồ hôi giúp Lỗ Đạt Mã, tại sao nàng lại không vui.
Lỗ Đạt Mã quyết định không nhìn đôi mắt nhỏ bị thương làm nũng của nó, giơ tay lên đẩy móng vuốt lớn của nó ra.
“Lấy móng vuốt ra, không cho để đây, lưu manh, biết không?”
Lỗ Đạt Mã cảm thấy nó đang di chuyển móng vuốt dày rộng to lớn, cái “móng heo” kia hình như lại dùng lực đè lên bộ ngực của mình.
Đậu đen rau giá, thật sự là đang “Giở trò lưu manh“. Lỗ Đạt Mã có thể xác định, hắc báo là cố ý, bởi vì ở trong con ngươi trợn tròn đó nàng thấy được ánh mắt hiếu kỳ mờ ảo, cùng với từ trong cổ họng hắc báo phát ra một tiếng “Ô?”, âm điệu nâng cao, nàng không có nghe lầm.
Hắc báo lại nhấn hai cái ở trước ngực Lỗ Đạt Mã, sau đó tự giác lấy cái “móng heo” của nó ra, cũng giương mắt nhìn nàng, phát ra hai tiếng “Oa oa ô?” Làm như đang nói “Thật mềm?”
Lỗ Đạt Mã đầu đầy hắc tuyến, nê mã (chửi tục), nàng đây là bị vô lễ sao? Bị một con hắc báo vô lễ sao?
Hết chương 14.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT