Sau khi cùng sếp ăn xong bữa sáng, Trì Vị Phong không hiểu sao cảm thấy tâm tình thực sảng khoái.

Đây là việc hết sức tế nhị, cậu vốn muốn bỏ ngoài tai tất cả lời trêu chọc từ mọi người chung quanh đi.

Nhưng mà sau khi cẩn thận phân tích lại phân tích, Trì Vị Phong cảm giác mình làm như vậy là rất đúng.

Lấy lòng Tả Thụy Nham, anh ta sẽ không tìm đến mình nữa, sau đó tiếp tục nước giếng không phạm nước sông, tin nhắn kia coi như bỏ đi. Vì sao Tả Thụy Nham không đuổi theo thang máy, vì sao Tả Thụy Nham mời cậu đi ăn cơm, coi như cũng có suy nghĩ qua một chút, nhưng cậu hoàn toàn không có đủ tinh thần đi nghiên cứu sâu vào a.

A, mình thật là một người khoan dung độ lượng nha. Trì Vị Phong đối với chính mình lộ ra nụ cười hài lòng lại hiền lành.

Đương nhiên, đây đều là kịch bản được chỉnh sửa và cắt bỏ do Trì Vị Phong tự biên, mặc khác vị đương sự kia từ đầu tới cuối đều chưa có biểu đạt cho qua gì cả.

Vì thế quên lãng đi ác mộng kia, Trì Vị Phong ngày nào cứ theo lẽ thường ngủ thẳng đến khi mặt trời chiếu tới mông, tinh thần đầy sảng khoái đi làm.

Tả Thụy Nham so với cậu tới trễ một chút, bước qua chỗ ngồi của cậu đi vào văn phòng mình, cũng có liếc nhìn Trì Vị Phong một cái, Trì Vị Phong lập tức lộ ra vẻ tươi cười như chó săn.

“Tả tiên sinh, chào buổi sáng a.”

Tả tiên sinh nghiêm trang gật gật đầu, “Chào buổi sáng.”

Xem đi xem đi, một chút sự tình cũng không có.

Trì Vị Phong cảm thấy được tất cả mọi người đều hiểu lầm Tả Thụy Nham, kỳ thật ở chung với anh ta cũng khá tốt. Tuy rằng thần kinh có chút bất thường, trên cơ bản mà nói, chỉ là một người trầm mặc ít nói mà thôi. Nếu mình đối với anh ta bình thường là được rồi.

Một ngày vô sự, quả nhiên đã khôi phục lại hoàn toàn cuộc sống thường ngày.

Trên đường về nhà, Trì Vị Phong có ghé quán mua một con vịt quay, tính toán khi trở về sẽ cùng cha mẹ uống chút rượu.

Con trai của hai người đã hoàn toàn vượt qua nguy hiểm chết người rồi, về sau lại tiếp tục thuận buồm xuôi gió nga~

Trì phụ thân nốc vào miệng rượu nếp ở nhà tự ủ,

“Con trai, con cao hứng như thế có phải hay không đã thành?”

“Cái gì thành?”

“Bạn gái a.” Trì mẫu thân tiếp lời.

“Phốc! !”

Trì Vị Phong một ngụm rượu vừa uống liền phun ngược lên con vịt quay, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh phù thủy áo đen kia

“Ba! Không cần hại con liên tưởng đến những chuyện đáng sợ như vậy!”

********

Buổi sáng hôm sau lộ trình vẫn theo tự nhiên như cũ, Trì Vị Phong vẫn đi làm bình thường. chuyện phiếu điểm danh đã có người lo giúp rồi.

Nhưng kỳ lạ rằng Tả Thụy Nham so với hôm qua tới trễ hơn một chút. Qua giờ làm việc mà vẫn chưa thấy bóng người xuất hiện.

Thực sự ngạc nhiên, anh ta luôn luôn đúng giờ. Nhưng tất cả mọi người đều vui mừng thoải mái, thừa dịp sếp còn chưa tới thì hãy nhàn nhã hưởng thụ đi. Bình thường bị bá khí của ma vương Tả Thụy Nham áp chết có sống dễ chịu được đâu.

Trì Vị Phong nghiêng đầu nhìn nhìn cánh cửa phòng của sếp đóng chặt, đứng dậy đi pha cho mình một tách café.

Cậu ngâm nga đồng dao, toàn tâm toàn ý dùng thìa khuấy khuấy nên không phát hiện ra động tĩnh bên ngoài đột nhiên trầm xuống.

Mặc dù là cafe hòa tan nhưng hương vị cũng không đến nỗi tệ, người bình thường thì không nên mơ tưởng a.

Trì Vị Phong đem tách cafe đưa lên miệng, vừa nhấp từng ngụm nhỏ vừa đi ra ngoài.

Ai ngờ khi quay người lại, cậu thiếu chút nữa đem cả cái tách nuốt mất.

Tả Thụy Nham lặng yên, không một tiếng động đứng ở phía sau cậu.

Mẹ a, hoàn hảo là người mua cho con một cái tách khá lớn, nếu không cứ run tay như vậy thì con sẽ thành con heo bị luộc rụng lông bằng nước café này a.

“Tả tiên sinh, chào buổi sáng, ha, ha ha…” Trì Vị Phong chỉ nghĩ ra được câu chào này.

Tả Thụy Nham lại đang đứng chặn ngay trước cửa phòng pha trà, căn phòng này vốn dĩ cũng không rộng rãi gì, khiến cho Trì Vị Phong chẳng còn đường nào mà trốn.

Anh nhìn nhìn tách café trong tay Trì Vị Phong

“Cafe.”

“Đúng vậy a, là cà phê a, ha ha, café đóng gói cũng không đến nỗi tệ lắm.”

Đây chính là mẩu chuyện phiếm mà các nữ đồng nghiệp hay tám ở phòng trà mà, sếp đại nhân anh cũng có hứng thú sao.

“………”

Tả Thụy Nham không nói gì, biểu cảm chẳng chút biến hóa, chỉ là nhìn chằm chằm quan sát ly cafe. Nhưng mà dây thần kinh nhạy cảm trong đầu Trì Vị Phong bắt đầu nhận thấy nhiệt độ phòng đang có chiều hướng giảm xuống.

Café ơi café, bộ ngươi đã làm gì có lỗi với người này sao a? !

Rút lại lời khen ban nãy, Tả tiên sinh, anh một chút cũng không tốt để ở chung, căn bản không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì a, đụng đến mông lão hổ lúc nào cũng không biết.

Tả Thụy Nham giống như đang suy nghĩ, thế nhưng cũng không kéo dài quá lâu, anh nhìn về phía Trì Vị Phong nói,

“Uống cà phê không tốt.”

Sau đó đưa tới một túi đồ.

Xem bên ngoài túi nhựa có thể xác định là sản phẩm của cửa hàng gà rán Kentucky. Nhưng cái này để làm chi vậy?

Trì Vị Phong rụt rè tiếp nhận, bên trong là một hộp bánh trứng đậu đỏ nóng hổi.

“Đây là gì?”

“Bánh trứng.”

Tôi đương nhiên biết đây là bánh trứng, chính là sáng sớm cho tôi một hộp bánh trứng để làm gì a? Trì Vị Phong si ngốc trừng mắt nhìn cái hộp trong tay.

Tả Thụy Nham đưa tay mò mò trong cái bịch lấy ra một gói bột trà sữa.

“Còn tặng kèm trà sữa.”

“Đúng nha… Không sai a…”

Cái não nhỏ của Trì Vị Phong đã bắt đầu muốn đông lại, cậu ngây ngốc gật gật đầu, nhìn sếp mình hành động bất minh.

Tả Thụy Nham đem trà sữa quơ quơ trước mặt Trì Vị Phong rồi bỏ lại vào trong túi, sau đó anh lại dừng một chút rồi nói tiếp,

“Cậu không ăn điểm tâm, không nên uống cà phê.” Nói xong, liền nện bước ổn định tiêu sái rời khỏi.

Anh quay lại đây a, quay lại đây giải thích sự tình này rõ ràng cho tôi a!! Trì Vị Phong như trước chỉ dám gào thét trong lòng mà không thốt ra ngoài, cậu duy trì tư thế cứng ngắc, chừng ba mươi giây sau lớp băng bao bọc người mới từ từ tan đi.

Ngoan ngoãn đổ tách café thay vào bằng trà sữa, cậu mang theo hộp bánh trứng phiêu đãng quay về chỗ ngồi.

Không được, cần bình tĩnh suy xét nha.

Trì Vị Phong quan sát hơi nước bốc lên từ tách trà sửa trước mắt, bắt chước bộ dáng trầm tư của thám tử Sherlock Holmes sờ sờ cầm.

Bữa sáng… Tả tiên sinh làm sao biết mình không ăn điểm tâm, thật là! Nhớ tới bữa điểm tâm cùng nhau ăn lần trước, Trì Vị Phong cảm giác mình lại bắt đầu có liên tưởng cực đoan không tốt.

Chẳng lẽ là là chạy đi mua bánh trứng? Không thể nào! Nhưng cũng nghĩ không ra lý do khác để giải thích.

Vẻ mặt Tả Thụy Nham nghiêm túc như vậy chạy đi mua bánh trứng, nhân viên cửa hàng gà rán Kentucky không biết đã bị dọa tới mức nào. Ngẫm lại còn thấy rất buồn cười a.

Trong não Trì Vị Phong bắt đầu vẽ ra diễn cảnh Tả Thụy Nham mua bánh trứng, ngay lập tức lại lắc đầu phủ nhận.

Nhưng tình hình thực tế lại chính xác là như vậy đó —.—

“Tiên… tiên sinh… mời gọi món.”

Nữ nhân viên cửa hàng cười đến thập phần miễn cưỡng. Mỹ nam làm cho người ta động lòng, nhưng anh lại phát ra khí lạnh như nito lỏng, nháy mắt đem cả tâm hồn đang nở hoa kia đông lạnh thành núi băng ngàn năm.

“Một hộp bánh trứng.” Tả Thụy Nham đem tiền đặt ở trên bàn.

“Tiên sinh… Đây là bánh trứng nhân đậu đỏ mới của tiệm, vợ và con của ngài nhất định thích.” Tuy rằng da da tỏa, nữ nhân viên cửa hàng vẫn cố gắng hoàn thành trách nhiệm quảng bá cho sản phẩm mới.

“Tốt.” Tả Thụy Nham gật gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu, “Không có con.”

“Ha, ha ha, là vậy sao…” Nữ nhân viên cửa hàng không dám nói nhiều nữa, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị

Hôm nay hiệu suất làm việc của cửa hàng Kentucky rất cao, không bao lâu Tả Thụy Nham đã mang hộp bánh trứng rời đi.

………….

Trì Vị Phong lấy ra một cái bánh trứng đưa lên miệng, bên trong có nhân đậu đỏ tròn thật dai, cậu rất thích. Cậu nhìn nhìn cái bánh trứng đã cắn một nửa trong tay, lại ngẩng đầu liếc một cái nhìn Tả Thụy Nham  đang thảo luận công việc cách đó không xa.

Chẵng lẻ anh ta muốn cải thiện mối quan hệ với nhân viên, nên mới lấy mình làm người để thử nghiệm chế độ xã hội chủ nghĩa sao?

Trì Vị Phong một chút cũng không biết mình đang hướng vào cách lý giải sai lầm một đi không trở lại này.

Mặc dù đại não đang có nguyên dấu chấm hỏi to đùng, Trì Vị Phong vẫn không quên từng phút gặm gặm cái bánh trứng. Đối diện bàn cậu chính là một đồng nghiệp thật thà đang chăm chỉ làm việc, chứng kiến Trì Vị Phong thảnh thơi ngồi ăn bánh trứng, nhịn không được ngẩng đầu hỏi:

“Tiểu Trì, cậu còn ăn được sao?”

“Cậu ăn không?” Trì Vị Phong đem hộp bánh trứng giơ lên.

Không ăn, nhất định không nên ăn a, lo lắng nhiều như vậy nhưng móng vuốt vẫn giương tới. Nhưng mà tay vừa mới đi được nửa quãng đường, lại đột nhiên run lên, cứng đờ bất động, nửa giay sau người kia hỏa tốc quay mặt về phía máy tính nghiêm túc làm việc.

Trì Vị Phong không hiểu ra sao cả, chớp chớp mắt, đem nửa cái bánh trứng còn lại trong tay nhét vào miệng, mở MSN (chat nội bộ) lên.

“Cậu làm sao vậy?”

“Tôi vừa rồi cảm thấy được ..Giống như bị Đại Ma Vương chiếu thẳng.”

“Không phải đâu , cậu bị gì vậy?”

“Thật không thấy có gì sao a?”

“Đó là do thần kinh cậu quá nhạy cảm rồi.”

Trì Vị Phong quay đầu nhìn nhìn Tả Thụy Nham, không phải đang đứng bên kia chuyên tâm thảo luận sao?

“Cậu còn dám ăn, thế nào cũng bị trừng cho xem.” Đồng nghiệp xem như hảo tâm nhắc nhở.

“…”

Cũng không thể nói cho ngươi này biết bánh trứng này thật ra là do Đại Ma Vương đưa tặng đi.

Trì Vị Phong trở về chỗ ngồi, miệng vẫn còn lưu giữ vị ngọt, cảm nhận chủ nghĩa xã hội buông lỏng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play