Tới lúc tan tầm, đèn trong phòng Tả Thụy Nham vẫn còn sáng. Trì Vị Phong cũng không muốn rời đi. Chỉ cách nhau một lớp tường mỏng nhưng cả hai người cứ như vậy dây dưa không dứt.
Trì Vị Phong gục đầu trên bàn nhìn ngọn đèn trước mặt, sau đó nhắm lại hai mắt.
Cậu không có ngủ, cho nên phía sau truyền đến tiếng cửa mở nhẹ nhàng cùng tiếng bước chân bình ổn cậu đều nghe thấy.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng kia tiếp cận cậu, một chút trùng hợp làm tim Trì Vị Phong đập mạnh dữ dội, mỗi một nhịp giống như đang đi trong lòng cậu.
Từng bước lại từng bước, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh.
Tất cả người trong công ty đều đã về, trừ bọn họ ra trong văn phòng không còn ai, máy điều hòa cũng đã tắt, cho nên chỉ vần vểnh tai lên là có thể nghe được hơi thở còn nhẹ hơn lông vũ.
Có cái gì đó ngừng một chút trên đầu Trì Vị Phong, cậu không mở mắt, chính là cảm giác rõ ràng đó khiến cho cậu nhịn không được muốn ngẩng đầu. Thế nhưng chỉ vài giây đồng hồ sau, cảm giác đó liền rời đi.
Trên người Trì Vị Phong bị bao trùm thêm một sức nặng, mang theo độ ấm cùng hơi thở quen thuộc của Tả Thụy Nham.
Sau đó tiếng bước chân kia liền rời đi, biến mất trong hành lang vắng bằng đá cảm thạch.
Tiếng bước chân của Tả Thụy Nham vĩnh viễn bình ổn trật tự, không chút loạn nhịp, ngay cả do dự dừng lại cũng không có.
Trì Vị Phong mở mắt ra, hung hăng ném áo khoác kia xuống mặt đất, dùng sức giẫm lên nó
Tả tam tiểu thư đã sớm bước đến gần, nàng đứng nấp ngay cửa nhìn đầu tới cuối, đợi cho Tả Thụy Nham đi rồi nàng mới bày tư thế xinh đẹp bước lên, kết quả lại không được để ý tới khiến cho Tả tam tiểu thư thực mất hứng.
Đôi giày cao gót của nàng như sắp giẫm nát sàn nhà, đến gần Trì Vị Phong
“Hai người các người gần đây xảy ra chuyện gì?”
“Ách?” Trì Vị Phong ngốc lăng mở to mắt, bị Tả Tam tiểu thư hung hăng đánh một cái lên đầu.
“Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã biết quan hệ của hai người có điểm là lạ, quả nhiên đã đoán đúng. Hai ngày này Tiểu Thụy đơ đến mức bó tay, nó vốn đã đủ đơ rồi, em không cần hại nó thêm đâu. Nói mau, có phải em đã làm chuyện có lỗi với Tiểu Thụy hay không?!”
Tả tam tiểu thư thực hiểu biết em trai của mình, nó đương nhiên không có khả năng làm cái gì thương tổn tới “vợ” của nó, nếu xảy ra vấn đề chắc chắn là từ Trì Vị Phong mà ra. Gần đây lúc ở nhà, Tả Thụy Nham luôn ngớ người ra, tuy nói thoạt nhìn cũng không có gì khác so với bình thường, nhưng người trong nhà đương nhiên nhìn ra được.
Tả gia ba mẹ ông nội bà nội đều không hỏi ra nguyên do, đành phải thỉnh Tả tam tiểu thư ra trận.
Tả tam tiểu thư dùng thập đại khổ hình thời Mãn Thanh, bức cung hơn nửa ngày, Tả Thụy Nham chỉ nói một câu, “Chỉ là hiểu lầm, cậu ấy không yêu em.”
Hiểu lầm kiểu gì có thể nghiêm trọng như vậy? Tả tam tiểu thư đương nhiên không biết từ lúc mới bắt đầu đã là hiểu lầm, nếu Tả Thụy Nham không nói, nàng sẽ tự tìm Trì Vị Phong.
“Đừng em em gì hết, Tiểu Trì, chị hỏi em một câu.” Nàng dừng một chút, chờ Trì Vị Phong bình tĩnh lại rồi hỏi, “Em có yêu Tiểu Thụy không?”
“Em… Tả tiên sinh là nam a…”
“Ta quản ngươi là nam hay nữ, là cha hay mẹ, là đực hay cái hay sao a?! Tiểu Thụy quản sao?! Em chỉ cần nói rõ ràng cho chị biết, em có thích Tiểu Thụy hay không?” Tả tam tiểu thư cúi sát người đè ép Trì Vị Phong.