Chu Vận gọi cấp cứu rồi bảo nhân viên công ty Cát Lực chăm sóc cho Cao Kiến Hồng. Đến khi cô đi ra ngoài tìm Lý Tuân, đã không thấy bóng dáng anh đâu cả. Chu Vận đứng ở ngã tư đường, người đi lại xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt hoảng sợ. Một cậu bé lại gần hỏi han: "Cô không sao chứ, có cần giúp đỡ không?"

Chu Vận cúi đầu, lúc này mới nhận ra bàn tay và cả người mình đều là máu. Cô lắc đầu, nói nhẽ: "Không cần, cảm ơn."

Cô lái xe về nhà, thay bộ đồ khác, lúc trở lại công ty đã đến buổi trưa, mọi người đang chuẩn bị đi ăn cơm. Chu Vận nhìn lướt một vòng không thấy Lý Tuân đâu, hỏi thăm Hầu Ninh thì được cho hay anh vẫn chưa về.

"Nhóm trưởng đi ăn cơm cùng không?" Triệu Đằng đang gọi đồ ăn giao đến tận nơi, Chu Vận hiếm có khi mỏi mệt nói, "Mọi người ăn đi, tôi không đói." Cô đi đến xin phép Đổng Tư Dương, "Tôi hơi mệt, chiều nay không đến công ty."

Đổng Tư Dương ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da nhìn cô: "Chuyện hiếm đây, cô mà lại xin nghỉ phép à."

Chu Vận: "Một buổi chiều thôi."

Đổng Tư Dương: "Hai người đến Cát Lực rồi hả? Kết quả cuối cùng là gì? Sao sắc mặt khó coi vậy?"

Chu Vận lắc đầu: "Chưa có kết quả, đợi Lý Tuân nói với ông đi."

Chu Vận về đến nhà, nằm vật ra giường. Ánh mặt trời ban trưa soi vào cửa sổ, làm cô chói mắt. Rõ ràng đây là giường của mình nhưng Chu Vận lại thấy rất xa lạ, mãi sau cô mới nhận ra có lẽ do cô đang nằm trên giường vào khung thời gian làm việc quý báu thôi.

Cô nhắm mắt lại, muốn để mình tĩnh tâm lại. Ánh nắng quá ấm áp khiến Chu Vận dần dần ngủ thiếp, đến khi cô tỉnh dậy trời đã tối hẳn. Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời không hề có lấy một ngôi sao.

Thời khắc người ta vừa thức dậy cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bởi vì lúc này trong đầu không có muộn phiền suy nghĩ. Nhưng rồi tất cả mọi chuyện lại nhanh chóng phủ kín võ não, thân thể lại tiếp tục nặng trĩu.

Chu Vận ngáp một cái, tức thời nảy sinh ý nghĩ muốn đi xem phim để giải khuây. Cô tắm rửa sạch sẽ, lúc đang lau tóc thì cửa bị gõ vang.

Chu Vận sửng sốt, nhớ lại xem gần đây mình có đặt hàng gì trên mạng không.

"Ai thế?"

Ngoài cửa không ai đáp, Chu Vận nhìn qua mắt mèo, một bóng dáng màu đen đang đứng cúi đầu bên ngoài. Cô lập tức nhận ra là ai, liền mở cửa ra.

"Lý Tuân?"

Cửa vừa mở ra Chu Vận đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

"... Anh uống rượu à?"

Cô không nhìn rõ thần sắc Lý Tuân, nhưng nghiễm nhiên là anh đã say rồi.

"Tại sao cậu ta không hối hận?" Anh khẽ nói.

Chu Vận không nghe rõ: "Gì cơ?"

Lý Tuân ngước mắt nhìn cô: "Tôi hỏi em tại sao cậu ta không hối hận?"

Ánh mắt anh đã dọa cô, nó hằn đầy tia máu, tròng mắt đỏ ngầu.

Lý Tuân: "Cậu ta hận tôi đến mức có chết cũng muốn thắng tôi sao?"

Chu Vận không thốt nên lời. Lý Tuân nhìn Chu Vận trầm mặc, bỗng nhếch môi cười, ánh mắt như thế kết hợp với nụ cười quả thật trông rất điên cuồng.

"Cậu ta quá ngu ngốc, làm sao cậu ta có thể thắng tôi được. Bản thân cậu ta biết, cậu ta biết hết... Cậu ta biết rõ thực lực của tôi hơn em biết nhiều, tôi chỉ tùy tiện làm một thứ thôi cậu đã không chịu nổi rồi." Bởi vì say rượu, lời nói của Lý Tuân không mạch lạc cho lắm. Anh đang nói thì bỗng dừng lại nhìn Chu Vận, "Nếu tôi bức tử cậu ta em sẽ thấy tôi thế nào?"

Chu Vận: "Cao Kiến Hồng bị bệnh không phải lỗi của anh."

Lý Tuân: "Không phải sao?"

Chu Vận lại nghẹn lời. Không biết tại sao, cô cảm thấy mình rất hiểu Cao Kiến Hồng, có lẽ anh ta cũng như cô, cũng trải qua một quãng thời gian tuần hoàn chết. Ba người họ đều bị sự việc kia ép tới đường cùng. Lý Tuân bị một cánh song sắt ngăn cách với thế giới, hai người bên ngoài, một người lựa chọn trốn tránh, một người lựa chọn con đường đi đến xấu xa.

Lý Tuân: "Em muốn nói gì?"

Chu Vận lắc đầu, không ngờ hành động này lại khiến Lý Tuân nổi giận. Anh quát to: "Nói ra lời em muốn nói cho tôi! Đừng có như trước đây cái gì cũng bắt tôi đoán, bây giờ tôi không muốn đoán gì hết. Có phải em cũng đứng về phía cậu ta, cho rằng tôi làm sai không?"

Chu Vận không ngờ anh lại đột ngột kích động. Nhà kế bên mở cửa ra, láng giềng của Chu Vận là nghiên cứu sinh của trường cũ, khá quen thuộc với cô. Anh ta vừa cảnh giác nhìn Lý Tuân vừa hỏi Chu Vận: "Sao thế?"

Chu Vận xua tay, kéo Lý Tuân vào nhà, nói với anh bạn nghiên cứu sinh: "Không sao, là người quen."

Chu Vận đóng cửa, quay đầu lại đi đến tủ lạnh lấy lọ thuốc giải rượu, đổ ra hai viên rồi cầm cốc nước đi đến.

"Uống cái này trước đi. Sao anh lại uống nhiều như vậy?"

Lý Tuân nhìn đăm đăm vào hai viên thuốc, lại rơi vào suy tư. Chu Vận như điều khiển người máy thả hai viên thuốc vào tay anh, rồi nâng cánh tay anh lên cho thuốc vào miệng, sau đó đưa cốc nước đến bên miệng anh.

"Uống đi."

Lý Tuân thoáng tỉnh lại, lạnh lùng nhìn Chu Vận rồi uống một hơi cạn sạch.

Chu Vận nhận lấy chiếc cốc anh đã uống cạn, Lý Tuân đặt mông ngồi trên giường, cúi đầu châm thuốc. Cảnh đêm đậm đặc ngoài cửa sổ, Chu Vận đứng bên giường nhìn anh.

"Trước kia mỗi khi tôi làm xong một chuyện, bất kể thành công hay thất bại đều sẽ rất hưng phấn, khích lệ bản thân tích cực đi làm việc tiếp theo." Lý Tuân hút được nửa điếu thuốc, giọng nói khẽ khàng, "Nhưng lần này tôi không cảm thấy gì cả, em nói cho tôi biết có phải tôi đang lãng phí thời gian không?"

Chu Vận: "Em không biết."

Lý Tuân: "Em thấy nên tiếp tục không?"

Chu Vận: "Chuyện này tự anh quyết định, người bên cạnh không có quyền lên tiếng."

Lý Tuân nhìn cô: "Bây giờ tôi đang hỏi ý kiến em."

Chu Vận im lặng chốc lát mới nói: "Chuyện nhỏ em có thể quyết định giúp anh, nhưng đây không phải chuyện nhỏ. Trong việc phán đoán hướng đi anh giỏi hơn em nhiều, em không muốn anh phiền hơn. Đề nghị duy nhất của em là hi vọng anh tỉnh táo rồi hãy đưa ra quyết định."

Lý Tuân lặng thinh nhìn cô, hồi lâu sau mới hỏi: "Nếu tha cho bọn họ một lần, thì Phương Chí Tịnh tính sao?"

Cán cân của anh đã bị nghiêng.

Chu Vận: "Chuyện nào ra chuyện đấy, trước kia anh dẫn dắt bọn em làm việc đều nhìn vào con đường rộng nhất, chuẩn nhất, sao giờ chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Chí Tịnh thôi thế. Hắn hoàn toàn không đáng để anh làm vậy, cho nên anh mới thấy mình lãng phí thời gian."

Lý Tuân lại châm thuốc, khàn giọng hỏi: "Em không muốn lật đổ hắn à?"

Chu Vận khoanh tay: "Trước khi anh ra tù, em cảm thấy lật đổ hắn là mục tiêu quan trọng nhất. Nhưng sau khi anh ra tù em lại cảm thấy tương lai và sự phát triển của anh quan trọng hơn."

Cô từng thấy Lý Tuân đọc báo cáo công nghệ thực tế ảo Oculus Rift khi tan việc và cũng từng thấy anh đang nghiên cứu tìm tòi thuật toán mới, nhưng chỉ qua loa thôi bởi vì anh không có nhiều thời gian đến vậy.

Chu Vận ghét Phương Chí Tịnh cùng cực, nhưng cô còn sợ Lý Tuân sẽ vùi mình vào vũng bùn hơn. Nếu bây giờ họ không dừng tay, mà Cao Kiến Hồng thật sự bất hạnh qua đời vào thời điểm này, vậy thì e rằng tương lai Lý Tuân sẽ cố chấp trong chuyện tình cảm hơn nữa. Huống chi với trình độ của anh mà chỉ làm về mảng game thì quá uổng phí tài năng.

Chu vận nói: "Giang hồ không lớn, trái đất rất nhỏ, sớm muộn gì chúng ta cũng có lúc chạm trán lần nữa."

Lý Tuân suy nghĩ rất lâu, anh ngồi suốt hai mươi phút, cuối cùng mày cau chặt, nhỏ giọng hỏi: "Em cho tôi uống cái gì thế?"

Chu Vận hỏi: "Hả?"

Mày Lý Tuân càng nhíu chặt hơn, tay ấn lên vùng dạ dày. Chu Vận kinh ngạc nói: "Anh sao vậy? Em chỉ cho anh uống tinh chất cây kế sữa thôi mà, chuyên giải rượu mát gan, còn là loại nhập khẩu nữa."

Lý Tuân chạy vào phòng vệ sinh ói như điên. Chu Vận lấy lọ thuốc ra kiểm tra lại, không hề có vấn đề gì cả. Cô đi đến cửa phòng vệ sinh, nói với người đang ôm lấy bồn nôn thốc nôn tháo: "Anh uống nhiều quá rồi."

Lý Tuân nôn xong rửa mặt súc miệng ở bồn rửa tay, kéo áo sơ mi của mình lên lau mặt, rồi quay người lại đi ra ngoài. Anh cắm đầu ngã xuống giường, vùi mặt vào chăn êm, sức cùng lực kiệt.

Yên lặng thật lâu, rốt cuộc giọng nói khàn khàn của anh vang lên từ trong chăn: "Hòa giải với bọn họ đi."

Chu Vận nhìn thân thể to lớn đang nằm trên giường, Lý Tuân mệt mỏi nói: "Em đi nói chuyện với bọn họ, tôi không đi."

Chu Vận: "Được."

Lý Tuân: "Đợt tới chúng ta sẽ mở rộng quy mô công ty, em moi chúng một khoản thật dày cho tôi."

Chu Vận: "Không thành vấn đề."

Anh vẫn khó chịu, có vẻ không cam lòng với quyết định này. Chu Vận dọn dẹp lại phòng vệ sinh, lúc đi ra Lý Tuân vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, nhưng nhịp thở đã chậm đi rõ rệt. Cô đi đến xem kỹ, phát hiện anh đã ngủ rồi. Đầu giường Chu Vận có một chiếc đèn bàn nhỏ, cô chỉnh đèn tối xuống, ngồi bên cạnh đọc sách. Một lúc sau Lý Tuân đã ngủ thật say, cô mới thử tắt đèn đi mà anh vẫn không hề tỉnh lại.

Ý định đi xem phim hoàn toàn thất bại, Chu Vận chầm chậm nằm xuống giường, cảm khái may mà giường khá rộng. Lý Tuân nằm giang tay giang chân đã chiếm hết ba phần tư, chỉ chừa cho cô một khoảng bé tẹo.

Cô không kéo rèm cửa sổ, bầu trời không sao nhưng trăng lại rất sáng. Lý Tuân đã đưa ra quyết định khiến mọi người đều nhẹ nhõm. 

Chu Vận nghĩ tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi. Đáng tiếc không như mong muốn, cô lại mơ một giấc mộng, trong mơ cô như bị núi Thái Sơn đè nặng, mưa gió kéo đến khiến người ta không sao thở nổi. Cô cố gắng chạy trốn, không ngừng thở hổn hển nhưng càng thở dốc càng nặng nề, cuối cùng cô mở mắt ra...

Một bóng đen đang áp lên người cô, che đi tất cả ánh trăng, hơi thở dồn dập mang theo mùi rượu nồng nặc.

Cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu trắng, bàn tay Lý Tuân luồn vào vạt váy, men theo chân cô lần lên trên. Hành động của anh vô cùng trôi chảy, hoàn toàn nhờ vào thân thể mềm mại, trơn láng vừa tắm không lâu của cô phối hợp.

Lý Tuân rất nặng, màn đêm đã khuếch đại sức mạnh của đàn ông gần như vô hạn. Trong lúc Chu Vận suy nghĩ, thân thể đã nóng lên trước, tay anh như có ma lực, lướt đến đâu là làn da chỗ đó liền thít chặt.

"... Anh tỉnh rượu rồi à?" Giọng Chu Vận run run, anh giữ chặt cổ tay cô, cọ mặt vào cổ cô, tóc sượt qua mặt cô, chất tóc anh cứng hơn tóc cô rất nhiều.

Anh hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác đê mê, vội vàng chạm vào từng tấc thân thể của cô. Cô rụt người lại theo bản năng, nhưng đầu gối anh đã chặn giữa hai chân khiến cô không tài nào khép chân lại được. Cô cảm nhận được thân thể mình biến hóa, cũng có thể cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể anh.

Anh đã uống rất nhiều, lại còn chưa tắm, mùi cơ thể rất nồng. Chu Vận không dám hít thở mạnh, không dám để mùi của anh chiếm lấy cõi lòng cô. Cô cố dốc chút sức còn sót lại vịn vai anh, hỏi: "Anh tỉnh rượu chưa?"

Anh ngược ánh trăng, giọng khàn khàn: "Bây giờ mới hỏi thì đã muộn rồi..."

Tay anh nâng cằm cô ngửa lên, bởi vì men say nên sức tay hơi mạnh, đôi môi mơn trớn cổ cô: "Tôi đã nói nếu tôi uống rượu thì em sẽ không đi được mà." Anh không nghe được lời Chu Vận nói, chỉ tiếp tục thì thầm, "Đâu phải ngày đầu tiên em biết tôi, tôi không phải dạng chính nhân quân tử gì, trước khi em cho tôi vào nhà đã nghĩ kỹ chưa."

Vào nhà là để bàn công việc, sao bây giờ lại thành chuyện nhục dục?

Đã quá lâu Lý Tuân chưa được sờ vào làn da mềm mại thế này, anh giống như một gã say thâm trầm cười lạnh.

Ân oán chấm dứt, nợ nần tính xong. Công ty đã cho, người cũng đã tha, giày vò hơn một năm, dường như anh chẳng có được gì cả. 

Đến cùng anh xem là thua hay là thắng đây.

Lý Tuân không nghĩ ra đáp án, ra sức hít hà hõm cổ Chu Vận. Mùi hương kia thơm đến mức máu toàn thân anh như dồn hết xuống dưới. Thế là anh cũng không tính toán nợ nần nữa, vừa mút cổ cô vừa lẩm bẩm: "Thôi, lấy lại được em, coi như tôi cũng không lỗ..."

Hơi thở mang theo mùi rượu phả lên mặt Chu Vận, lưng cô nóng rần, giống như cũng say theo. Men say phóng đại cảm giác, cơ bắp rắn chắc và đàn hồi của anh dưới lòng bàn tay cô như đã cuốn đi tất cả suy tư. Trải qua mấy năm đen tối tĩnh lặng, thân thể anh mang theo một vẻ gợi cảm cấm dục, khiến người ta bất giác vứt bỏ hết tất cả băn khoăn.

Mặc kệ lý trí, bất chấp đường lui, chỉ vì một khắc xuân tình.

Cô nhớ ban đầu anh đã nói, có mấy lời không thể nói và có vài việc không thể làm khi say, nhưng đến phiên anh lại không có tác dụng gì. Người khác không thể giở trò khi say nhưng anh thì được.

Chu Vận giơ tay lên đánh thật mạnh lên lưng anh, hành động của cô khiến Lý Tuân thoáng dừng lại. Trong bóng tối chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

Không biết qua bao lâu, anh bỗng hỏi: "Em muốn anh không?"

Hỏi xong không đợi Chu Vận trả lời anh đã lập tức nói: "Thôi, không quan trọng."

Tay anh lần xuống dưới, tách chân Chu Vận ra, cả người đè lên thân thể cô. Miệng anh kề sát mặt cô, bởi vì cảm xúc mãnh liệt nên hô hấp của anh trở nên dồn dập. Từ lồng ngực đến bụng đều đè ép không gian của Chu Vận, khiến cô càng lúc càng khó thở.

"Ra giường đã ướt thế này chứng tỏ em cũng không ghét tôi."

Câu suy luận cuối cùng của anh khiến thân thể Chu Vận như bị thiêu đốt trong bóng tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play