Lãnh Tĩnh Hàn rũ mắt khẽ nhìn vật trong tay, sau đó nhìn về phía Mộ Thiên Thanh đã trở nên rất kích động, tùy ý đem đồ vật bỏ vào trong túi, lạnh nhạt nói: "Phải thì sao? Không phải. . . . . . Thì sao?"
Câu trả lời nước đôi khiến cho thân thể Mộ Thiên Thanh càng thêm run rẩy, cô mím chặt môi, hốc mắt dần dần đỏ thắm, cô cắn răng thật chặt, nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, trong con ngươi chứa đựng tức giận và cảm xúc phức tạp, một lúc lâu, cô run rẩy nói: "Tại sao? Tại sao anh trở lại không tìm em? Tại sao anh tìm được em mà không nói với em? Còn muốn trêu chọc em hết lần này đến lần khác. . . . . ."
Lãnh Tĩnh Hàn cau mày nhìn Mộ Thiên Thanh có chút sụp đổ, dường như nhiều lần đối mặt, cho dù bị trúng thuốc, cô cũng giống như con mèo hoang nhỏ, lúc này cô. . . . . . làm cho anh có chút không thích nghi.
Mộ Thiên Thanh khẽ quay mặt đi, trong lúc quay mặt, nước mắt trong hốc mắt tràn ra, theo gương mặt chảy xuống đến môi, dường như đau đớn khổ sở chất đầy lòng của cô.
Mười mấy năm rồi, thì ra. . . . . . Chỉ có một mình cô còn ngây ngốc xem trò đùa khi còn bé là thật, cho dù đã trải qua rất lâu, cô vẫn chờ mặt trời nhỏ của cô.
Lòng ngón tay có chút thô của Lãnh Tĩnh Hàn đặt lên mặt của Mộ Thiên Thanh, âm thầm nghĩ ngợi có nên nói cho cô biết hay không, Ưng đã ra đi rồi, cũng không về được nữa. . . . . .
"Chát" một tiếng, Mộ Thiên Thanh hung hăng đánh tay Lãnh Tĩnh Hàn, con ngươi rưng rưng tức giận nhìn anh, hét lớn: "Nếu như không muốn tìm em, cũng đừng tới trêu chọc em, em cũng không phải là Mặt trời của anh, anh cũng không phải là mặt trời nhỏ của em. . . . . ."
Gào xong, Mộ Thiên Thanh cắn chặt môi, sau đó cứng ngắc xoay người, sải bước đi vào bên trong chung cư.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn bóng lưng bi thương của cô, trong lòng hơi hỗn loạn, anh âm thầm cau mày, cũng không có để ý quá nhiều.
"Tôi vốn cũng không phải là mặt trời nhỏ của cô, cô cũng không phải là Mặt trời của tôi. . . . . ." Lời lẩm bẩm tràn ra môi mỏng Lãnh Tĩnh Hàn, lộ ra một chút mất mát ngay cả chính anh cũng không biết, anh nhìn bóng dáng dần dần biến mất trong bóng tối, khe khẽ thở dài, sau đó xoay người đi khỏi.
Ngồi trên xe, trên khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra vẻ vô cùng suy nghĩ, con ngươi sắc bén nhìn cánh cửa ra vào chung cư, ánh mắt dần dần híp lại.
Có phải. . . . . . anh quan tâm cô quá mức hay không?
Ý nghĩ như vậy khiến cho Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, huyệt thái dương khẽ động, một hơi thở lạnh lẽo tràn ngập bên trong xe.
"Tinh" một tiếng, điện thoại trên xe vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn tiện tay nhấn nút trả lời. . . . . .
"Lão đại, Long Cửu và lão quỷ đánh nhau!" Trong điện thoại, truyền đến giọng nói hơi lười biếng của Hình Thiên, nghe được ra, anh ta cảm giác có chút hả hê, "Tôi nghĩ. . . . . . chẳng mấy chốc Lão quỷ sẽ liên lạc chúng ta !"
Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nói: "Tăng giá tiền lên ba lần!"
"À?" Nhất thời Hình Thiên chưa kịp phản ứng.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nhìn cửa ra vào chung cư yên tĩnh tối đen không có một bóng người, lạnh lùng nói: "Tôi không thích người có lòng tham quá lớn!"
Một câu nói, Hình Thiên hiểu được, nở nụ cười hắc hắc, sau đó hơi cười nhạo hỏi: "Lão đại, anh. . . . . . Ở đâu?"
Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Bảo bọn Tiểu Ngũ trông nom người phía dưới chặt một chút, tạm thời tôi không muốn đối đầu với Thượng Quan Mộc."
Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn liền cúp điện thoại, đúng lúc này, điện thoại di động lại reo, anh nhìn số điện thoại gọi tới khẽ cau mày, nhận điện thoại, nhưng bên trong một lúc lâu không có người nói chuyện, anh cũng không nói gì lạnh lùng cúp điện thoại.
Điện thoại mới vừa cắt đứt lại vang lên, anh cũng không nhìn bắt máy. . . . . .
"Hàn. . . . . ." Trong điện thoại truyền đến giọng nói quyến rũ mang theo hờn dỗi, lộ ra một chút thương cảm.
"Hàn. . . . . ." Một tiếng gọi khẽ mềm mại, lần này lộ ra một chút nghẹn ngào.
Con ngươi sắc bén của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng híp lại, bắn ra hai vệt sáng loáng, giọng nói cũng hơi rét lạnh, "Ở đâu?"
"Em ở tại NUNCOUNT. . . . . ."
Lãnh Tĩnh Hàn cúp điện thoại, khởi động xe, buông lỏng thắng xe, "Chi" bánh xe ma sát mặt đất, âm thanh ở trong đêm tối yên tĩnh cực kỳ chói tai, xe nhanh chóng xoay tròn, "Vèo" một tiếng, đã sắp biến mất ở cuối ngã tư đường.
NUNCOUNT là nơi được khen là Thiên đường cực lạc, ở nơi này mọi người luôn có thể tìm được buông thả.
Lúc Lãnh Tĩnh Hàn chạy tới nơi đã hơn hai giờ đêm nhưng nơi này vẫn đầy tiếng người huyên náo, so với đêm tối yên tĩnh bên ngoài tạo thành vô cùng đối lập.
"Trai đẹp, có muốn mời người ta uống một chén hay không?" Giọng nói làm nũng vang lên bên tai Lãnh Tĩnh Hàn, thuận thế, tay mềm yếu không xương nhẹ nhàng hoạt động ở trên ngực của anh.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn không lộ ra bất kì vẻ gì, ánh mắt của anh nhẹ rơi vào trên người cô gái đầy son phấn, chỉ một cái liếc mắt, cô gái chợt cảm thấy không khí quanh mình giống như trở nên mỏng manh.
Cô gái có chút không thú vị thu tay lại, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm xoay người đi khỏi.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn giống như Liệp Ưng lạnh lùng quét qua toàn trường, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở một góc nhỏ tại quầy bar, anh nhìn Đường Lam mặc váy chiffon cúp ngực màu đỏ, mái tóc xoăn xinh đẹp tùy ý xõa ra như rong biển, nhấc chân đi về phía trước. . . . . .
Hiện tại Đường Lam đã say bảy tám phần, cô nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đứng ở trước mặt mình, con ngươi mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó cười quyến rũ một tiếng, "Anh. . . . . . Tới rồi. . . . . ."
Lãnh Tĩnh Hàn từ trong ngực lấy ra ví tiền, sau khi đặt mấy tờ giấy lớn, đỡ Đường Lam đi ra ngoài, anh không dịu dàng nhét cô vào trong xe, lạnh lùng lái xe đi khỏi. . . . . .
Từ đầu tới cuối, anh cũng không nói một câu nào, Đường Lam cũng trở lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày, mặc cho Lãnh Tĩnh Hàn quyết định.
Xe nhanh chóng xuyên qua đường phố yên tĩnh chạy về hướng nhà của Đường Lam, Đường Lam khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hạnh say đắm mang theo tình yêu nồng đậm nhìn Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh lùng lái xe.
Người đàn ông này, cô yêu đã mười năm, từ lần đầu tiên gặp được anh, cô đã yêu anh không có thuốc nào cứu được, nhưng anh khinh thường liếc nhìn cô một cái, cô thề, cô nhất định phải đứng ở bên cạnh anh, cô không ngừng cố gắng sóng vai với anh, nhưng tại sao anh vẫn rất xa xôi mà không thể gần?
Hốc mắt Đường Lam hơi đỏ nhuận, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nhàn nhạt ưu thương, lúc ánh đèn đường ở bên ngoài xẹt qua kính xe, để lại một vết thương không cách nào bôi xóa.
Lãnh Tĩnh Hàn trực tiếp đưa Đường Lam về nhà, vẫn không có một câu dư thừa, định xoay người đi khỏi, nhưng đang lúc xoay người, cánh tay bị kéo. . . . . .
"Đừng đi!" Lời cầu xin tràn ra đôi môi khêu gợi của Đường Lam, âm thanh như vậy, không có một người đàn ông nào có thể đi từ chối.
Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi xoay người, nhìn dáng vẻ Đường Lam làm nũng mang theo quyến rũ, trên gương mặt góc cạnh không có bất kỳ vẻ gì, "Sau đó thì sao?"
Đường Lam giật mình, có chút không rõ ý tứ của anh.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn càng lạnh lẽo nghiêng người tới trước, Đường Lam cảm giác buồng tim của mình theo thân thể anh chậm rãi tới gần cũng muốn ngưng đập.
Đang lúc anh sắp đến gần mặt của cô thì đột nhiên môi mỏng Lãnh Tĩnh Hàn gần như lướt mặt của Đường Lam đến bên tai của cô, âm thanh trầm thấp ở bên tai của cô chậm rãi vang lên, "Sau đó. . . . . . Lên giường sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT