Nghiêm Thần dừng chân trước cánh cửa khép kín ở tầng năm. Những gian hàng ở tầng bốn cô đã
tham quan hết rồi, thứ quý hiếm thì rất nhiều nhưng mua về Nghiêm Thần
cũng chẳng biết dùng vào dịp gì nên thôi. Cầm lấy một tấm thẻ màu đen
đưa cho người hộ vệ đứng trước cửa, Nghiêm Thần chờ đợi việc kiểm tra
thân phận. Tầng năm của tụ bảo trai là tầng hạn chế khách vào, không
phải phân biệt đối xử gì chỉ là nơi đây bày bán những thứ chỉ có trên
trời, bình thường khó có người mua nổi. Nếu không hạn chế khách vào chỉ
khiến tầng năm thêm hỗn loạn mất trật tự thôi.
Thẻ khách quý ở Tụ bảo trai chia từ cao đến thấp là: đen, đỏ, xanh, trắng. Việc phân chia
này chủ yếu xác định ở hai mặt là thế lực và thực lực. Thẻ của cô là dựa trên Thất Sát điện mà tạo thành. Lúc đi ra ngoài phụ thân đã quăng nó
cho cô, còn bản thân thì bỏ chạy đến phân đàn Thất Sát ở Trung An quốc
mà chơi với bằng hữu của mình rồi. Nguyên văn của phụ thân là: Giao dịch hội ta đến không biết bao nhiêu lần nên chán rồi. Đi tìm bảo bối còn
không bằng vào tầng ngầm của Thất Sát mà tìm.
Theo cô biết, thời
đại mà mẫu thân và các vị phụ thân của cô tạo ra các truyền kì còn được
nhắc mãi đến bây giờ rất là hỗn loạn. Triều đình tranh đấu, giang hồ dậy sóng, cả Thương Khung lâm vào phân tranh. Cũng chính thời gian đó, bảo
vật hiện thế khắp nơi và phụ thân cô đã gom góp 'không ít' thứ tốt ở
khắp Thương Khung trong quá trình hành tẩu giang hồ của mình. Nói tầng
ngầm của Thất Sát điện mà một bảo tàng vĩ đại cũng không phải nói quá.
Trả lại thẻ khách quý cho Nghiêm Thần, hộ vệ hai bên cửa tránh ra để nhường lối cho cô và Liễu Doanh Doanh.
”Mời hai vị.”
Cầm tấm thẻ cất vào người, Nghiêm Thần cùng Liễu Doanh Doanh đi vào trong.
Tầng năm này thật sự là rất... trống trải. Đưa mắt một vòng chỉ đếm được có mười quầy hàng ở đây.
Bước đến quầy hàng đầu tiên, Nghiêm
Thần tò mò quan sát. Bên trên bày duy nhất hai loại thảo dược. Một loại
màu xanh, thân mảnh, lá đơn xẻ chân vịt rất sâu, có tua cuốn ở nách lá
treo biển tên là 'giảo cổ lam'. Loại còn lại thân có bấc, to hơn một
chút, lá mềm thon dài mọc đối xứng, có hoa màu trắng tím nhạt được ghi
là 'tu lình'. Nghiêm Thần nhìn mãi cũng chẳng nhớ ra công dụng của hai
thứ này, chỉ biết chúng đều là thảo dược quý hiếm. Nói thật cô là một
người mù dược liệu. Lại nhìn yêu cầu trao đổi là răng của linh thú sên
biển, Nghiêm Thần ngây người rồi rời đi. Sên biển không quá nguy hiểm
nhưng chúng lại sống ở tận đáy vực sâu của Hải Vực, xuống tới đó lấy
răng của nó cũng là một vấn đề nan giải.
Quầy hàng tiếp theo bày
một lò luyện được. Nhìn tổng quát cái lò Nghiêm Thần có thể biết chắc là bảo vật, đáng tiếc cô lại không dùng được. Tiếp tục đi tham quan hết
mấy quầy hàng còn lại, Nghiêm Thần chỉ còn biết trông đợi vào quầy hàng
linh thú cuối cùng.
”Tham kiếm Diệu vương.”
Nghiêm Thần xoay đầu, người đến là Sở Lan Tâm. Hai năm không gặp, cô gái này đã thành thục hơn rất nhiều.
”Cũng không phải ở Đông Ly, ngươi đừng câu nệ như vậy.”
”Tạ Diệu vương.” Sở Lan Tâm hành lễ rồi đứng thẳng người. Thời gian qua, cô đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, cũng biết năm đó bản thân mượn Diệu vương để trừng trị Sở Gia Hân là hành vi nguy hiểm ra sao. May là Diệu vương
không thèm tính toán với cô. Nữ tử cao quý được cả Đông Ly mến mộ này
thật sự là một người rất vĩ đại, cô đã không dám xem thường chỉ vì nàng
ta mới mười hai tuổi. Thương Khung này không còn là Trái Đất mà cô quen
thuộc, cô cần phải thay đổi suy nghĩ của mình để hòa nhập nơi đây. Chỉ
là lâu lâu khi thấy mấy biểu cảm e thẹn của đám nam nhân cũng làm Sở Lan Tâm ác hàn một hồi. Quan niệm giới tính là thứ duy nhất mà cô còn chưa
hoàn toàn thích ứng được.
”Ngươi đến đây một mình sao? Nếu vậy
thì đi chung đi.” Nghiêm Thần mở lời. Thật ra cô không ghét Sở Lan Tâm,
chỉ là sợ dính phải phiền toán thôi. Đọc bản thảo của Như Sương, cô biết nàng ta là một người rất tốt, mặc dù sau này có chút tự cao nhưng vẫn
có thể lý giải được. Ít nhất Sở Lan Tâm không có mở miệng ngậm miệng mà
nói 'ta đây xuyên không ta giỏi nhất' hay 'bọn người cổ đại ngu xuẩn này làm sao sánh được trí tuệ của mấy ngàn năm sau'.
”Vậy ta xin làm phiền ngài.” Sở Lan Tâm gật đầu đáp ứng.
”Đi thôi.”
Liễu Doanh Doanh đứng bên cạnh không lên tiếng. Nữ tử này so với lần gặp ở
rừng Giáp Tam càng khiến người ta kinh ngạc về sự thay đổi của bản thân. Nói thật nếu không phải gặp tiểu Nghiêm nhi trước thì có lẽ chính bản
thân sẽ bị nữ tử này thu hút.
”Doanh Doanh, đây là con gì?”
Nghe Nghiêm Thần hỏi, Liễu Doanh Doanh mới ngẩn đầu lên. Hiện tại ba người
họ đang đứng trước quầy hàng cuối cùng. Một chiếc lồng làm bằng tinh
thiết đang hiện diện trước mắt họ, bên trong nhốt một linh thú nhỏ. Thật ra nói 'nhỏ' vẫn còn khiêm tốn, chính xác phải là 'vô cùng nhỏ' kìa.
”Tại vì nó nhỏ tới nỗi có thể nằm gọn trong một xu bạc nên có tên như vậy.” Liễu Doanh Doanh giải thích.
Nghiêm Thần càng thêm tò mò quan sát con rắn nằm trong lồng. Nó nhỏ chỉ bằng
sợi mì, dài đại khái khoảng mười centimet, lớp vảy óng ánh màu đồng bao
trùm toàn bộ cơ thể miễn cưỡng lắm chắc mới quấn đủ quanh cổ tay của cô. Thú vị thật!
”Chủ quầy, làm sao ngươi bắt được nó thế?” Một số người đang vậy quanh cái lồng giống Nghiêm Thần đặt câu hỏi.
Chủ quầy làm vẻ mặt bất đắc dĩ phải lên tiếng: “Thật ra là nó tự chui vào lồng.”
”Không phải đâu, còn có con linh thú ngu như vậy?”
”Cẩn thận!!!”
Rầm!
Người nữ nhân nói câu chê bai lúc nãy chỉ trong chớp mắt đã bị đánh văng ra
xa. Mọi người sửng sốt vội nhìn con rắn đang lười biếng nằm trong lồng.
Cái đầu nhỏ xíu của nó hiện giờ đang giơ lên làm mọi người có cảm giác
con linh thú này đang khinh bỉ nữ nhân lúc nãy.
”Chết tiệt!” Nữ
nhân kia được hộ vệ đỡ dậy, nét mặt âm trầm nhìn con rắn kia. “Chủ quầy, lấy gì làm trao đổi với con súc sinh đó.”
Nghe lời này, những
người xung quanh nhíu mày lại. Là bản thân nàng ta nói lời xúc phạm
trước, giờ lại còn mắng linh thú là súc sinh. Phải biết dã thú khi bước
vào hàng ngũ linh thú thì mọi người đã xếp nó ngang hàng với mình rồi.
Nàng ta cho mình tài giỏi lắm chắc.
Nghiêm Thần đứng một bên cũng cau mày lại. Loại người tử sĩ diện thế này thật là ở đâu cũng có. Liếc
nhìn Sở Lan Tâm đang đứng bên cạnh mình, Nghiêm Thần không dấu vết mà
thở dài. Cô biết thế nào đi chung với nữ chủ cũng gặp náo nhiệt mà. Theo nguyên tác giờ này nàng ta hẳn đang đi dạo với Ngọc Nhật Bách, nhưng
Ngọc gia mấy năm qua bị cô cắt đứt từng xúc tua nên Ngọc thiếu chủ của
bọn họ cũng chẳng có dư bao nhiêu thời gian để bồi dưỡng tình cảm với Sở Lan Tâm. Cái này... sao giống như cô đang cắt đứt nhân duyên của người
ta thế này? Sở Lan Tâm a, dù sao mấy nam chủ đến cuối cùng cũng chưa
hoàn toàn yêu cô nên thôi cô chịu khó đợi nam phụ vậy, mấy người si tình đó thích hợp với cô hơn nhiều, còn không thì vẫn còn vài nam chủ khá
tốt cho cô chọn. Ừ, cứ như vậy đi, ta đây sẽ giúp đỡ cô hết mình để bù
lại việc đã cắt đứt nhân duyên của cô. Nghiêm Thần tự nhủ trong lòng.
Sở Lan Tâm đứng một bên xem náo nhiệt bỗng nhiên lạnh run một cái. Quái lạ, thời tiết hiện tại rất ấm mà?
”Không trao đổi? Ngươi nói dễ nghe nhỉ. Vậy ngươi đến giao dịch hội này làm
gì, giúp nó tìm chủ nhân sao?” Nữ nhân kia cố nén giận mà lên tiếng.
”Đúng vậy.” Chủ quầy thành thực gật đầu. “Lúc xu xà tự chui vào lồng, ta đã trao đổi với nó rồi.”
”Tốt, tốt lắm. Để ta xem hôm nay ai sẽ là chủ nhân của nó.”
Nữ nhân này triệt để đắc tội với những người có mặt ở đây. Cũng không biết nữ nhân này lợi hại tới đâu mà quên mất có thể hiện diện ở tầng năm này đều không phải là người bình thường. Nhìn cách ăn mặc cả nàng ta, cùng
lắm chỉ là người của giới thượng lưu Trung An quốc thôi, thực lực xác
định ở luyện hồn mà còn dám mạnh miệng.
Bỏ nữ nhân kia qua một
bên, mọi người lại hướng mắt nhìn về xu xà. Linh thú tự đi tìm chủ nhân, chuyện này cũng thật hiếm gặp, càng hiếm hơn khi linh thú đó là xu xà
hiếm của hiếm trong giới linh thú.
”Nghe nói tốc độ của xu xà rất nhanh, khả năng chiến đấu đứng ở bảng đầu giới linh thú.” Sở Lan Tâm
ngắm nhìn xu xà mà lên tiếng. Cô vốn thích tìm hiểu giới động vật ở
Thương Khung nên có biết một ít thông tin về xu xà.
”Hơn nữa, nọc của xu xà không độc lại có thể làm thuốc dẫn của hầu hết mọi phối
phương, cũng có thể lấy nọc trực tiếp làm thuốc gây mê. Nói chung xu xà
là loài mà rất nhiều người muốn có, dù sao cả đời người cũng rất khó gặp được xu xà một lần.” Liễu Doanh Doanh tiếp lời. Xu xà có thể nói gần
như sắp tuyệt chủng rồi, không ngờ hôm nay lại gặp một con tự dâng mình
đến trước miệng con người. Thật không biết nó nghĩ cái gì nữa.
”Nhưng con xu xà này rất kiêu ngạo a. Nói nó muốn đi nhận chủ còn không bằng
nói nó muốn đi xem náo nhiệt ở giới loài người.” Nghiêm Thần bình luận.
Nhìn thần thái của con xu xà lúc nãy cũng biết nó kiêu ngạo đến mức nào
rồi. Hơn nữa nó nhỏ xíu thế này thì nuôi kiểu gì cho lớn lên đây?
Xung quanh, mọi người cũng bàn tán xôn xao. Nhiều người thử tiến đến câu
thông với xu xà nhưng đáp lại vẫn là thái độ biếng nhác đến tột cùng.
Không ít người đã chán nản bỏ đi, dù sao việc nhận chủ không thể cưỡng
ép được. Càng huống chi muốn dùng vũ lực ép buộc cũng chưa chắc đánh lại xu xà. Chẳng ai dám xem thường bộ dạng bé tí đó của nó đâu.
Mãi một lúc lâu sau, Sở Lan Tâm đột ngột lên tiếng: “Diệu vương, không thì ngài... thử xem.”
”Ta?” Nghiêm Thần nheo mắt hỏi lại với vẻ mặt không tin tưởng.
”Đúng đó tiểu Nghiêm nhi, muội thử đi.” Liễu Doanh Doanh ở bên cạnh cũng lên
tiếng cổ động, cái đầu gật gù nói với Nghiêm Thần. “Ta nhớ là xu xà rất
thích những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh. Ở đây chỉ có muội là đáp ứng được
điều kiện này. Thử đi không biết chừng sẽ được nó nhận chủ đấy.”
Mặt của Nghiêm Thần đã đen như chưa từng đen hơn.
Nhỏ nhỏ xinh xinh?
Hận!
Một mét bảy mươi lăm ở kiếp trước của cô mau trở về đi!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT