Mặc dù bác sĩ đã biết trước người nằm trong địa cung Tần Thủy Hoàng không phải Tần Thủy Hoàng mà là Phù Tô, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng Phù Tô đã chết hơn hai nghìn năm trước lại không hề bị thối rữa, dường như vẫn khôi ngô tuấn tú như khi anh nhìn thấy trong lớp sương mù.
Bác sĩ đã hiểu tại sao gã chủ tiệm vẫn nuôi hy vọng có một ngày Phù Tô sẽ tỉnh dậy, Phù Tô thế này bất luận ai nhìn thấy cũng chỉ nghĩ rằng cậu ấy đang ngủ mà thôi.
Bác sĩ sững người một lúc, thấy gã chủ tiệm đứng bất động bên quan tài chăm chú nhìn Phù Tô, anh vội bước nhanh mấy bước, nhảy qua dòng sông thủy ngân đang chảy, đến trước bục phẳng. Ở khoảng cách gần anh càng nhìn càng cảm thấy kì lạ. Thân là bác sĩ, đương nhiên nhìn xác người đã quen, nhưng có người nào sau khi chết đi da không trắng bệch, không mất đi huyết sắc? Không ai như Phù Tô sắc mặt hồng hào, nếu không phải trước ngực cậu ấy đã không có nhịp tim đập phập phồng, bác sĩ thực sự cho rằng cậu ấy còn sống.
Trong lòng hồ nghi, bác sĩ đứng ở đầu kia của quan tài cúi đầu quan sát Phù Tô kỹ hơn, mới phát hiện ra quần áo mặc trên người cậu ấy có phần cổ quái, chất vải đen rất quen thuộc.
Nhìn lại bộ áo Xích Long trên người gã chủ tiệm phía đối diện, bác sĩ mới khẳng định cùng một loại chất liệu. Gã chủ tiệm cũng từng nói, loại áo ngọc sợi vàng đen ngọc đen này là thần vật thượng cổ để giữ xác không bị thối rữa. Nếu gã chủ tiệm muốn tiếp tục sống, buộc phải bỏ đi bộ áo Xích Long trên người gã, dùng bộ của Phù Tô thay thế.
Nếu như thế có thể biết kết cục, chính là Phù Tô sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
Hèn chi gã chủ tiệm cứ do dự không quyết.
Bác sĩ biết gã chủ tiệm có sự cố chấp khác thường với Phù Tô, thậm chí anh còn lo lắng mục đích ban đầu khi gã tới lăng Tần Thủy Hoàng chính là cùng ngủ giấc ngàn thu với Phù Tô, bây giờ xem ra anh lo lắng không thừa.
“Nếu anh không ra tay được thì để tôi”. Bác sĩ vừa nói vừa đưa tay về phía Phù Tô. Nhưng tay thò ra một nửa thì bị những ngón tay lạnh băng không có hơi ấm cầm chặt cổ tay anh như gông cùm. Bác sĩ rùng mình, anh tưởng Phù Tô biến thành zombie, giây sau nhìn kỹ lại mới thấy gã chủ tiệm đứng đối diện nhoài người nắm lấy cổ tay anh.
“Đợi thêm đã…”. Gã chủ tiệm nói khẽ.
Bác sĩ nhìn thấy rõ ràng con rồng đỏ thẫm trên người gã chủ tiệm đã bắt đầu di chuyển, thân rồng to lớn quấn lấy người gã chủ tiệm, giống như bị linh khí dày đặc nơi đây tưới nhuần khiến nó có cảm giác như hình khối, dường như có thể nuốt trọn gã chủ tiệm trong nháy mắt. Bác sĩ vội quá dùng sức rút tay khỏi gông cùm của gã chủ tiệm: “Còn đợi bao lâu nữa? Cậu ấy đã ngủ say hơn hai nghìn năm rồi, anh có chắc khóa Trường Mệnh giữ chặt được hồn phách của cậu ấy không? Không chừng chính là vì cơ thể cậu ấy bất diệt nên mới khiến hồn phách không tan”.
Gã chủ tiệm bị anh nói vậy liền quên mất phải dùng sức, bác sĩ nhân cơ hội giằng co thoát ra khiến tay anh chạm vào mặt Phù Tô.
Dường như có phép thuật nào đó đột nhiên bị mất hiệu lực, hai người mở to mắt nhìn cơ thể Phù Tô biến thành tro bụi trong khoảnh khắc, bộ đồ áo ngọc sợi vàng màu đen vốn mặc trên người Phù Tô nhẹ nhàng nằm dưới đáy quan tài.
Trong phút chốc gã chủ tiệm và bác sĩ đều mất đi khả năng ngôn ngữ, cứ thẫn thờ đứng đó, thậm chí bác sĩ còn giữ nguyên tư thế bàn tay vung ra ban nãy.
“Đây… tôi không cố ý…”. Một lúc sau bác sĩ đứng thẳng dậy, nhìn đi nhìn lại tay mình không dám tin. Đầu ngón tay anh rõ ràng cảm nhận được cảm giác của da người, tại sao ngay giây sau đó Phù Tô đã biến thành tro bụi?
Gã chủ tiệm thở dài: “Dù sao cũng hơn hai nghìn năm rồi, áo ngọc sợi vàng dù có thể giữ được cơ thể cậu ấy không thối rữa, khí thủy ngân cũng có thể giữ cho khuôn mặt cậu ấy không mục rữa, nhưng xét cho cùng cậu ấy vẫn đã chết…”.
Bác sĩ có thể nhận thấy tâm trạng của gã chủ tiệm hoàn toàn không ổn, nên không nói gì thêm. Anh thò tay lấy tấm áo ngọc sợi vàng màu đen trong quan tài ra, đi vòng sang phía bên kia, khẽ khoác tấm áo dài cổ trang này lên người gã chủ tiệm. “Mặc vào đi, cậu ấy cũng ở trong tấm áo này”.
Anh nói không sai, Phù Tô đã hóa thành tro bụi, một chút tro cốt cũng khẽ nằm lại trong quan tài, còn một số thứ khác tan vào trong chiếc áo ngọc sợi vàng đen này, sẽ không bao giờ tách rời nữa.
Gã chủ tiệm không thể không thừa nhận bác sĩ rất biết an ủi người khác. Gã cúi đầu mặc tấm áo dài vào người. Tấm áo ngọc sợi vàng đen này được làm theo kiểu trang phục đời Tần, tay áo rộng màu đen thu nhỏ, viền mây cuộn màu vàng thẫm. Áo đen xiêm hồng chỉ có người tôn quý nhất thời Tần mới được mặc bộ phục trang thờ cúng như vậy, viện Tế Tự thời Tần phải tốn mấy chục năm mới chế thành, quý giá gấp nghìn lần bộ đồ bình thường gã ăn trộm trong kho quý lúc ban đầu.
Bác sĩ có thể cảm nhận được tâm trạng cảm khái muôn vàn của gã chủ tiệm, nhưng anh cũng có thể nhìn thấy từ lúc gã chủ tiệm mặc chiếc trường bào cổ trang này lên người, sắc mặt gã đẹp lên rõ rệt. Anh biết gã chủ tiệm thực sự được cứu rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn, lại không kiềm chế được mà nói đùa: “Tóc anh giá như dài một chút thì mặc với bộ đồ này đẹp tuyệt vời”.
Thực ra ăn mặc như bây giờ đã đủ khiến bác sĩ kinh ngạc rồi, trong lòng anh khen ngợi hết lời. Ngẩn ngơ nhớ lại lúc trong lớp sương mù, gã chủ tiệm cũng mặc đồ cổ trang, hôm nay đứng trước mặt anh với bộ dạng như thế này không hề có điểm nào không hợp, dường như sinh ra để mặc bộ quần áo này vậy. Chỉ đáng tiếc bộ đồ này được đo ni đóng giày chuẩn bị cho Tần Thủy Hoàng, so với cơ thể cao lớn của Tần Thủy Hoàng, thân hình gã chủ tiệm nhỏ gầy hơn nhiều, chiếc áo ngọc sợi vàng đen này không vừa người.
Ánh mắt phức tạp của gã chủ tiệm nhìn quan tài, nói giọng đều đều: “Chúng ta đậy nắm quan tài vào thôi”.
Bác sĩ gật đầu, biết trước đây gã chủ tiệm không hề có ý định đậy nắp vì sợ Phù Tô tỉnh dậy sẽ không đủ sức đẩy nắp quan tài nặng nề này ra. Bây giờ thân xác Phù Tô đã hóa thành tro bụi, đương nhiên gã không còn ý định này nữa.
Hai người khó khăn nhấc nắp quan tài tinh xảo lên, từ từ đậy vào, vào lúc cuối khi đậy nắp quan tài, bác sĩ lấy hai vật trong túi ra trịnh trọng đặt vào trong đó.
Gã chủ tiệm nhìn thấy rõ, biết thức bác sĩ đặt vào là chiếc khóa Trường Mệnh vỡ thành hai mảnh. Gã không ngăn cản, đây coi như là lời cáo biệt của bác sĩ dành cho Phù Tô.
Họ không có bất cứ quan hệ gì, mặc dù bác sĩ là chuyển thế của Phù Tô nhưng họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhớ tới Phù Tô vừa hóa thành tro bụi, trong lòng gã chủ tiệm mặc dù còn lưu luyến nhưng cũng biết rằng, Phù Tô thực sự đã được giải thoát.
Nắp quan tài nặng trịch hợp thành một thể với quan tài, phát ra một tiếng kêu kìm nén.
Bác sĩ lau mồ hôi rịn ra trên trán như trút được gánh nặng, lúc ngẩng đầu lên khuôn mặt lại biến sắc, chỉ vai trái của gã chủ tiệm hoảng sợ không biết phải làm sao: “Chủ tiệm… áo của anh…”.
Gã chủ tiệm thuận theo ánh mắt của anh nhìn xuống, thấy trên vai trái mình bỗng nhiên xuất hiện một bộ móng vuốt đỏ thẫm sau đó như một thước phim điện ảnh quay chậm, thân rồng màu đỏ thẫm từ từ hiện ra, vảy rồng thậm chí còn phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Chết tiệt! Sao gã lại quên mất? Con rồng đỏ thẫm này nếu có thể di chuyển trên bộ đồ Trung Sơn cũ thì có nghĩa là nó cũng có thể di chuyển trên trường bào cổ trang có chất liệu tương tự.
Bác sĩ vội vàng lao tới giúp gã chủ tiệm cởi tấm áo Trung Sơn bên trong ra, nhưng sau khi họ cởi tấm áo trường bào ra thấy hai bộ đồ đã bị những sợi chỉ dày đặc quấn chặt lại nhau, hoàn toàn khít không thể tách ra được.
Gã chủ tiệm cười chua chát: “Là tôi thất sách, xem ra tôi không thể nào thoát khỏi con rồng đỏ này rồi”.
Bác sĩ thử dùng dao quân dụng Thụy Sĩ mang theo bên mình cắt những đường chỉ đó, nhưng giống như cắt vào dây thép, vào lúc anh dùng sức, anh nghe thấy bên tai vang lên tiếng gầm thét. Bác sĩ nghiến răng định tiếp tục cứa, gã chủ tiệm vội ngăn lại: “Không cần tốn sức đâu, dao bình thường không thể cắt được”.
Lúc này con rồng đỏ thẫm đã hoàn toàn hiện lên trên bề mặt trường bào, nhe nanh múa vuốt vươn thân, trừng trừng đôi mắt như chuông đồng ra uy với bác sĩ.
Bác sĩ đang định dùng cách khác thì đột nhiên cả địa cung tối om, mặt trời đang đốt cháy bỗng dưng tắt lịm, lửa trong màng lửa cũng hóa thành một vùng khói, chỉ còn lại ngọn nến nhân ngư trong tay bác sĩ vẫn đang lặng lẽ cháy.
“Không phải chứ? Không phải đã nói có thể cháy nghìn năm không tắt sao? Lẽ nào trong lăng Tần Thủy Hoàng cũng dùng đồ giả mạo kém chất lượng?”. Bác sĩ chê bai theo thói quen.
Chúc đứng ở nơi khác liền bay lại phía họ, khẽ hừ một tiếng: “Không phải đâu. Ban nãy tôi thấy có một người dùng một thanh đao chém một nhát vào lửa, tất cả ngọn lửa đều bị hút vào trong đao”. Giọng Chúc nhẹ nhàng bay như hình dáng cô ấy, nhưng lời nói ra lại như quả tạ giáng vào tim gã chủ tiệm và bác sĩ.
“Ý cô là… ở đây còn có người khác?”. Bác sĩ không dám tin đưa mắt nhìn bốn phía, khi thấy tối đen một màu. Lúc này dạ minh châu trên vòm trời địa cung sáng rực lên, sao trăng đầy trời, vô cùng quyến rũ, nhưng bác sĩ không có tâm trạng để thưởng thức.
“Trong địa cung đương nhiên không còn người sống, nhưng có người có thể theo chúng ta vào được đây”. Gã chủ tiệm nheo đôi mắt lại, nói giọng đều đều: “Quen thuộc với các cơ quan trong địa cung, cộng thêm cầm đao Minh Hồng có thể hút được lửa, ngoài Hồ Hợi ra không có ai khác”.
“Đao Minh Hồng?”. Dường như bác sĩ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh cách đây không xa nhưung anh không dám chắc.
“Tương truyền Hoàng Đế lúc luyện Hiên Viên kiếm, nguyên liệu còn thừa, do nhiệt độ trong lò chưa nguội nên cho nguyên liệu đúc dạng lỏng chảy xuống đáy lò, sau khi nguội lạnh có hình thanh đao. Không có gió vẫn tự kêu, tên là đao Minh Hồng, Hoàng đế cho rằng đao ý của thanh đao. Minh Hồng này quá mạnh, đủ để phản phệ lên người cầm đao. Lại sợ thanh đao này lưu lạc trong nhân gian có thể hủy Hiên Viên kiếm, không ngờ thanh đao trong tay lại hóa thành một con chim sơn ca màu đỏ chạy thoát thân”. Gã chủ tiệm vừa dứt lời một tiếng chim kêu lánh lót từ xa vọng lại gần, nhanh chóng áp sát bục phẳng họ đang đứng.
Bác sĩ tay cầm nến nhân ngư nhìn thấy rõ một con chim sơn ca to như con chim ưng đang bay tới, một bóng người nắm lấy móng vuốt của chim sơn ca, lúc hạ xuống cao đài con chim sơn ca liền biến thành một thanh đao cao ba thước, người đó tay cầm đao, bổ về phía bọn họ không chút nương tay.
Mặt đao phản xạ ánh sáng của nến nhân ngư, chiếu lên mặt đối phương, chiếu sáng khuôn mặt xanh xao đáng sợ. Khuôn mặt này bác sĩ thực sự đã nhìn thấy trong lớp sương mù chính là Tần Nhị Thế Hồ Hợi.
Dung mạo của hắn ta vẫn giống như hơn hai nghìn năm về trước, không hề thay đổi. Chỉ là mái tóc của hắn không hiểu sao biến thành màu trắng, màu tóc chỉ có những người ngoài sáu mươi mới có, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú của hắn lại có nét hòa hợp khó nói. Trong đôi mắt phượng hẹp dài là con ngươi màu đỏ nhạt, sắc mặt màu tro và đôi môi màu đỏ thẫm tới xám đều toát lên vẻ đẹp bất cần.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này bác sĩ đã hiểu nguyên nhân tại sao Hồ Hợi lại đi theo họ tới đây.
Chắc chắn vì bộ đồ trên người gã chủ tiệm!
Anh không biết Hồ Hợi không có áo ngọc sợi vàng đã trải qua hơn hai nghìn năm qua như thế nào, nhưng anh tuyệt đối không để cho Hồ Hởi đưuọc như ý muốn.
Bác sĩ thấy gã chủ tiệm vẫn đứng sững ra đó, vội một tay kéo gã chạy về phía sau.
Nhưng thế đao của đối phương nhanh hơn, trường bào của gã chủ tiệm chưa mặc xong, bị lôi kéo như vậy tấm áo rườm rà liền bay ra đúng lúc thanh đao Minh Hồng cắt ngang một cái.
“Xoẹt…”.
Đao Minh Hồng vốn không phải đồ phàm, một đao cắt tấm trường bào làm đôi.
Bác sĩ ôm gã chủ tiệm nhảy xuống bục phẳng, sắc mặt gã vô cùng khó coi dưới ánh sáng của nến nhân ngư. Bác sĩ vẫn đang suy nghĩ xem mình có nên xông lên liều mạng với Hồ Hợi không, gã chủ tiệm trầm giọng: “Chúng ta đi thôi”.
Bác sĩ và gã chủ tiệm vượt núi vượt đồi nhưng không thấy tiếng truy kích phía sau vọng lên. Lúc sắp tới cửa địa cung, bác sĩ tò mò quay đầu lại, thấy trong bóng tối Hồ Hợi đang đứng trên bục phẳng, lặng người nhìn cỗ quan tài trước mặt. Chú chim sơn ca màu đỏ biến lại nhỏ bằng lòng bàn tay, đứng trên vai hắn lấy mỏ chuốt lông của mình.
Hình như… sự việc không như anh tưởng tượng… lẽ nào Hồ Hợi vẫn không từ bỏ mong muốn được ngủ giấc ngàn thu ở đây?
Trong đầu bác sĩ đầy những câu hỏi, nhưng thực sự không thể quay lại hỏi cái tên sao chổi kia được. Lúc anh và gã chủ tiệm vượt qua mộ đạo dài đằng đẵng, quay lại mật đạo do đám thợ đào trộm kia, gã chủ tiệm suốt dọc đường im lặng lúc này chợt lên tiếng: “Cậu tự lên trên đi, quãng đường còn lại không còn cơ quan, cậu sẽ không gặp nguy hiểm đâu”.
Bác sĩ nghe xong vô cùng hoảng sợ, theo phản xạ túm lấy cổ tay áo gã chủ tiệm, nhưng tay áo rộng tuột khỏi ngón tay anh, con rồng đỏ thẫm xoẹt một cái hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Bác sĩ hối hận không kịp, anh nên sớm nhận ra gã chủ tiệm tuyệt đối không cho phép Hồ Hợi độc chiếm lăng mộ dưới đất này. Nhưng trên người Hồ Hợi có thanh đao Minh Hồng có thể biến thành chim sơn ca, gã chủ tiệm lại tay không, chẳng phải mặc người ta xâu xé sao?
Bác sĩ nghiến răng, nghe tiếng bước chân gã chủ tiệm càng lúc càng xa, biết nếu cứ để gã chủ tiệm đi xa hơn e rằng cả đời này họ sẽ không thể gặp lại nhau nữa.
Bác sĩ hít một hơi sâu, nghiến răng bước liều lên phía trước. Có cảm giác hụt hẫng khi đặt chân lên viên gạch xanh, chỉ nghe thấy tiếng cơ quan vang lên, bác sĩ vội lách người né mũi tên sắc nhọn bay từ trong vách tường bay ra. Thấy đầu mũi tên sắc nhọn cắm vào khe gạch, đuôi mũi tên vẫn còn lắc lư không ngừng, có thể thấy sức bắn rất mạnh, nếu mũi tên bắn vào người chắc chắn sẽ xuyên qua cơ thể anh.
“Cậu làm cái gì thế?”. Giọng nói pha lẫn tức giận của gã chủ tiệm vang lên trong bóng tối, bác sĩ biết gã đi rồi nhưng quay lại, trong lòng thấy vui mừng khôn xiết.
“Anh cứ đưa tôi ra ngoài đi”. Thấy gã chủ tiệm quay lại, bác sĩ vội túm chặt cổ tay gã, nói gì cũng không chịu bỏ ra.
Gã chủ tiệm nhìn vào mắt anh, chợt hiểu dụng ý của anh, ánh mắt phức tạp, trong lòng đủ thứ cảm xúc xen lẫn.
Bác sĩ liếm đôi môi khô đắng của mình, khó khăn khuyên bảo: “Mặc dù bộ đồ này bị hắn ta chém mất một nửa nhưng nửa trên vẫn còn, anh vẫn có thể tiếp tục sống. Quên quá khứ đi, đã hơn hai nghìn năm trôi qua rồi”.
Ánh mắt gã chủ tiệm có phần lẫn tránh, không trả lời câu hỏi của bác sĩ.
Gã thực sự có thể quên đi chuyện trước đây, sống lại một lần nữa sao?
Thực ra gã chỉ là một u hồn quanh quẩn trên thế gian này hơn hai nghìn năm, vốn chẳng có ai quan tâm tới sự sống chết của gã…
Ánh lửa của nến nhân ngư như phập phù nhảy nhót, ánh sáng vàng bao trọn hai người, Khói nến bao phủ. Chúc bay lên không trung, ơ màng nhìn cảnh này, ddường như trở về mấy trăm năm trước, khi cô ở bên cạnh tiểu hòa thượng.
Cuộc đời mỗi người, rốt cuộc dài bao lâu…
Đời người… chính là giữa ta và nàng…Gã chủ tiệm cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay nóng hổi của gã bác sĩ, hơi ấm ấy men theo cánh tay hướng lên trên. Lao vào tận trong tim gã.
Gã chủ tiệm mấp máy môi định nói gì đó, chợt thấy mặt đất rung chuyeển, hai người gần như đứng không vững phải dựa vào mộ đạo. Sau cơn chấn động qua đi, bác sĩ kinh hãi thốt lên: “Lẽ nào là động đất?”.
“E là Hồ Hợi đã khởi động cơ quan nào đó”. Sắc mặt gã nặng nề, sau đó gượng cười: “Như thế này chúng ta đều không ra ngoài được rồi”.
Bác sĩ nhìn theo hướng gã chủ tiệm nhìn, thấy mộ đạo họ đang đứng được xây rất kiên cố, chống đỡ được cơn chấn động vừa rồi, nhưng mật đạo đám thợ đào trộm kia không chống nổi, cát đá mềm rơi xuống, đã bịt kín mộ đạo.
“Cũng may ban nãy cậu lo lắng cho anh ta nên không đi ngay, nếu không đã bị vùi sống trong đó rồi”. Chúc bay trên không trung, giọng thản nhiên: “Phật nói, gieo nhân, gặt quả, mọi thứ đều do tâm xây dựng. Quả nhiên là vậy…”.
Bác sĩ thấy Chúc ở với tiểu hòa thượng quá lâu nên chốc chốc lại thổi ra kinh Phật, nhưng những gì cô nói đều là sự thật, nếu ban nãy vẫn đang bò trong mật đạo… bác sĩ nhìn mật đạo đã bị bịt kín, rùng mình, đầu tóc tê liệt.
“Chúng ta ra ngoài thế nào bây giờ?”. Bác sĩ nhìn gã chủ tiệm khẩn cầu.
Gã chủ tiệm cười chua chát đáp: “Xung quanh địa cung trong lăng Tần Thủy Hoàng đều đổ một tầng cát rất dày, cũng chính là biển cát trong truyền thuyết. Biển cát này chính là tuyến phòng ngự đầu tiên của địa cung Tần Thủy Hoàng, khiến dân trộm mộ không thể nào đi qua được để vào trong mộ thất. Mật đạo này do đám thợ dùng bí pháp xây dựng, nhưng cơn chấn động vừa nãy đã phá hủy tan tành trong chớp mắt, bị cát lấp kín rồi”.
Có nghĩa là, họ không thể ra ngoài được nữa?
Bác sĩ vẫn không có cảm giác chân thực khi bị nhốt thế này, bỗng nhiên ở phía sâu trong mộ đạo vang lên tiếng bước chân rầm rầm: “Lại cái gì nữa vậy?”.
“Có lẽ là tượng binh mã được khởi động”. Một nụ cười gượng gạo cũng không hề nổi trên khuôn mặt gã chủ tiệm: “Tượng binh mã ở hai bên mộ đạo lúc chúng ta đi qua thực ra đều là tượng đất sét được điều khiển bằng cơ quan, chỉ cần xác nhận có người xâm nhập chúng sẽ tự động vung gươm tấn công”.
Bác sĩ câm nín, hèn gì ban nãy anh nhìn thấy kiếm trên người tượng binh mã đều làt hật…
Tiếng bước chân đinh tai nhức óc ngày một áp sát lại gần, giống như thúc giục gọi hồn, lần đầu tiên bác sĩ nhìn thấy sự hoảng loạn và có lỗi trong mắt gã chủ tiệm, dù tâm trạng đang căng thẳng tới cực điểm nhưng anh lại bình tĩnh mỉm cười thoải mái: “Không cần cảm thấy có lỗi đâu, có lẽ số tôi định mệnh không được sống lâu, trên thế gian này có mấy người được chết oai phong lẫm liệt như tôi? Ê chủ tiệm, anh nói xem ngàn năm sau có người khai quật lăng Tần Thủy Hoàng phát hiện thấy hài cốt của tôi và anh, liệu có đoán ra thân phận của chúng ta không? À đúng rồi, tôi có nên đốt chứng minh thư trong ví mình đi không…”.
Gã chủ tiệm bó tay không nói được gì.
Bác sĩ lẩm bẩm kêu than không giống như người đang gặp nguy hiểm chút nào, nhưng khi tượng binh mã đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt họ, bác sĩ vẫn thót tim sợ hãi, kéo gã chủ tiệm lùi ra sau một bước.
Hai người đã lùi tới điểm cuối của mộ đạo, đá lấp kín mộ đạo đằng sau dày tới mức có thuốc nổ cũng không nổ tung được.
Bác sĩ không cảm thấy tuyệt vọng là bao, anh đứng chắn trước gã chủ tiệm, nhếch miệng cười: “Lần trước là anh chắn trước mặt tôi, lần này để tôi bảo vệ anh”.
Gã chủ tiệm biết bác sĩ đang nói tới chuyện ô Bạch Xà, nhưng đến bước này rồi ai đứng trước ai cũng chẳng có gì khác biệt, chỉ là chết sớm một giây hoặc chết muộn một giây thôi. Gã chủ tiệm biết bác sĩ cố tỏ vẻ đứng chắn trước mặt gã, nhìn đôi vai vẫn đang run run của anh gã bật cười, cảm thấy mình sống hơn hai nghìn năm qua cũng không lãng phí.
Chúc bay lượn trên không, mặt vô cảm. Đối với cô chẳng có ý nghĩa gì cả, ai chết ai sống thực sự vô nghĩa…
Bác sĩ và gã chủ tiệm không ai nói gì, tượng binh mã trước mặt đang từ từ áp sát, đúng lúc thấy mình sắp mất mạng tới nơi, hai người nhìn thấy trên vách tường bên phải của mộ đạo đột nhiên có một vòng sáng trắng hiện lên. Trong vòng sáng đó vang lên một tiếng chim lảnh lót.
“Đây không phải tiếng của Tam Thanh điểu sao? Trời ơi, không hổ danh là chim tôi nuôi, còn hót hay hơn cái con sơn ca gì đó”. Bác sĩ lắc lư cái đầu cảm thấy vui sướng, chậm chạp một bước mới phát hiện ra điều không ổn: “Ê? Ở đây sao có thể nghe được tiếng hót của Tam Thanh?”. Tam Thanh là Tam Thanh điểu trong “Sơn Hải Kinh” được phá giải phong ấn, bác sĩ vẫn nuôi trong Á Xá, tại sao ở đây có thể nghe thấy tiếng hót?
Bác sĩ nhìn vào điểm trắng trong vòng sáng, thấy ánh sáng tản ra bốn phía, giữa vòng sáng lại là cảnh tượng bên trong Á Xá, ngay cả hộp đồ ăn nhanh anh chưa kịp dọn trước lúc đi vẫn đặt trên bàn. Tam Thanh điểu bay đi bay lại trên nóc nhà Á Xá, không ngừng kêu hót. Bác sĩ biết chắc nó đang muốn nói gì đó, nhưng anh nghe không hiểu tiếng chim.
“Hai người mau qua đây đi, khả năng chia cắt không gian của Tiểu Bạch không kéo dài được lâu đâu”. Một con Husky dữ tợn thò đầu ra trên ghế nằm trong Á Xá, uể oải ngáp: “Tam Thanh ồn ào chết đi được nếu không bọn tôi không tới đây đâu”.
“Meo! Không được gọi tao là Tiểu Bạch”. Một con mèo trắng to bằng lòng bàn tay tức giận nhảy lên mặt quầy xù lông.
Bây giờ bác sĩ đã nghe hiểu, mặc kệ gã chủ tiệm đồng ý hay không, anh vội kéo gã lao qua vòng sáng. Lúc đặt chân xuống nền nhà trong Á Xá bác sĩ mới có cảm giác chân thực, đúng vào lúc vừa thở phào nhẹ nhõm một luồng gió lạnh phía sau ập tới, tiếp theo đó bị đẩy bởi một lực lớn.
Anh đầu óc quay cuồng ngồi xuống đất, suýt chút nữa ném văng ngọn nến nhân ngư ra đất. Bác sĩ vội đặt ngọn nến ngay ngắn lại, ngẩng đầu lên thấy cảnh tượng trong mộ đạo trên tường từ từ biến mất, nhưng đằng sau lưng gã chủ tiệm có một tượng binh mã tay cầm kiếm đồng xanh, lưỡi kiếm sắc nhọn bị gã chủ tiệm kẹp giữa ngón tay, xem ra tượng binh mã này cùng với họ xuyên không về Á Xá rồi.
“Xem ra phải dành riêng một căn phòng để đặt vị khách quý này rồi”. Gã chủ tiệm chau mày, ngón tay ấn vào chỗ nào đó trên ngực tượng binh mã, ngay lập tức khiến tượng binh mã khựng lại bất động, biến trở lại thành tượng đất nung thủ vệ.
“Ha ha, thực ra có thể để nó ở cửa, chống trộm…”. Bác sĩ thoát chết trong gang tấc, tâm trạng vui vẻ hơn, chỉ là không còn sức mà đứng lên nữa, cứ ngồi bò ra đất cười ha ha. Tam Thanh điểu đậu bên vai anh, thân thiết cọ vào má anh.
Phía bên kia Hoàn Cẩu và Cùng Kỳ đang đánh nhau chí chóe như ngày thường, đôi mày cau có của gã chủ tiệm từ từ giãn ra, khóe môi mím chặt thoải mái hé ra.
Cứ như thế này, thực ra cũng vui lắm…
6.
Sau đso đại sư mang nửa tấm áo ngọc sợi vàng màu đen cắt thành một chiếc áo sơ mi. Con rồng đỏ thẫm vẫn nằm trên chiếc áo sơ mi rất bắt mắt, chỉ là tốc độ di chuyển lần này của nó chậm hơn nhiều, dường như đã chìm vào giấc ngủ đông.
Tam Thanh điểu vẫn ăn no uống say được cung phụng trong Á Xá, Cùng Kỳ và Hoàn Cẩu về ở nhà Phương Thu như cũ. Dưới con mắt không rõ chuyện của Phương Thu, chúng không phải thần thú thượng cổ, mà chỉ là chú mèo trắng đáng yêu và chú chó Husky đẹp trai mà thôi.
Bác sĩ tới Tây An một chuyến nữa, mang tất cả máy móc ở khách sạn gửi về trả cho ông giám đốc. Trước sự truy hỏi của ông giám đốc đương nhiên anh không mở miệng kể hai người đã thực sự vào trong địa cung của Tần lăng. Vụ chấn động xảy ra ở vùng ngoại ô Tây An đêm đó cũng có nhiều lời ra tiếng vào trên mạng. Có người nói là động đất, nhưng rốt cuộc lại không có thông báo chính thức, còn có người nói dân trộm mộ đã khởi động cơ quan trong địa cung, nhưng không có chứng cứ xác thưc. Duy chỉ có ông giám đốc bảo tàng cảm thấy sự việc kỳ lạ, nhưng sau khi thấy bác sĩ và gã chủ tiệm bình an vô sự, ông đành gạt đi suy nghĩ này.
Bác sĩ không nói với gã chủ tiệm chuyện sau đó anh có trở lại mật đạo mà họ xuống địa cung hôm đó, nhưng không thấy dấu vết của người nào đó thoát ra.
Hồ Hợi thực sự bị nhốt trong địa cung sao? Bác sĩ nhớ tới con ngươi màu đỏ nhạt của hắn ta, cảm thấy không thể nào.
Nhưng chuyện anh có thể tham gia cũng chỉ đến đây thôi.
Sau kỳ nghỉ phép, anh vẫn trở lại bệnh viện chữa bệnh, cứu người làm việc như cũ.
Cuộc sống của anh vẫn tiếp tục, và Á Xá vẫn mở cửa.
Chỉ cần anh bước vào đó, sẽ luôn có một người, pha sẵn trà Long Tĩnh thượng hạng, đợi để nghe anh càm ràm than phiền, sau đó nở nụ cười bao dung giữa hương trà thơm bay xung quanh.
Bác sĩ thường nghĩ, có lẽ gã chủ tiệm cũng là một món đồ cổ trong Á Xá này.
Cổ vật trong Á Xá, mỗi một vật đều có câu chuyện của riêng mình, ghi chép từ rất nhiều năm, chẳng ai lắng nghe.
Bởi vì, chúng đều không biết nói…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT