Anh khép mắt lại, miệng nhóp nhép, cứ như vậy liền ngủ.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh cảm giác có người ngồi bên người anh, nắm lấy tay anh, mười ngón giao triền. Họ hôn môi, cuồng nhiệt say đắm, tựa như cuồn cuộn khói súng quấn riết lấy nhau trong ngày tận thế, không sao phân tách ra được nữa.
Sean mở choàng mắt, vén chăn nhìn xuống, "Oh, shit!"
Đây không phải là lần đầu tiên anh mơ đến Hawkins .
Lần trước đó anh chỉ cảm thấy sợ hãi, mà lúc này tim lại đập không thôi.
Thật giống như rất nhiều năm về trước, khi anh còn là Vincent, lần đầu tiên hồi hộp đi vào phòng Emily cùng cô hôn môi.
"I’m dead .........." Sean nâng cánh tay che khuất mặt mình. (Sure, you are dead, dear, ka ka ka... ^0^)
Lúc này là 11h30’ tối, nhưng Sean thấy mình không sao ngủ tiếp được nữa. (Trái tim rối loạn, thần kinh rối loạn, thân thể rối loạn, thảm! Ka ka ka... ^0^)
"Mình ghét đồ ngọt! Đặc biệt là chocolate!"
Ngủ không được, Sean liền mở TV, thức cả đêm xem phim tình cảm lãng mạn.
Cho đến khi chân trời bắt đầu sáng trắng, Sean mới ngủ quên.
May mắn là, thẳng đến buổi chiều ngày hôm ấy, tiểu đội của Sean mới có nhiệm vụ.
Nhưng mới hơn 10h sáng, Sean đã bị Sniper đánh thức .
"Hey! Sean! Tôi biết các cậu rảnh rỗi cả buổi sáng! Đứng lên đi boy! Cùng chơi bóng!"
"Tôi muốn ngủ." Sean trở mình, không thèm để ý tới Sniper ở ngoài cửa sổ gầm rú.
"Đừng đùa, Sean! Hay tối qua cậu “chơi súng” chơi phát hỏa rồi?" Dường như Sniper không đánh thức Sean sẽ không từ bỏ ý định.
"Stop! Stop! Tôi dậy! Tôi dậy là được chứ gì?" Sean nhận mệnh trở dậy, lúc này mới phát hiện TV vẫn chưa tắt.
Cửa vừa mở anh đã bị Sniper khẩn cấp kéo ra, "Hôm nay ngay cả kỹ thuật binh của tổ tôi cũng rảnh, có thể làm quân dự bị, chúng ta có thể yên tâm mà chơi!"
Sean bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, "Khoan đã, tôi đi gọi thêm người."
"Tốt, nếu có thể làm thành năm người một đội đánh càng khoái!"
Nhưng Sniper sẽ không thể nào tưởng được Sean muốn đi tìm ai.
Gõ vang lớp thủy tinh trên cửa sổ, người kia còn đang ngủ. Không mấy ai dám đến quấy rầy giấc ngủ của y, nhưng Sean là ngoại lệ. Thấy người kia không có phản ứng, Sean đến trước cửa, dùng sức đập ầm ĩ: "Tỉnh chưa! Hawkins! Tôi là Sean!"
Quả nhiên Hawkins rời giường, mở cửa ra, tóc còn có chút lộn xộn, bộ dáng buồn ngủ khiến cho khuôn mặt tuấn tú luôn lạnh lùng trở nên có vẻ đáng yêu.
"Tình huống khẩn cấp?"
"Đúng, tình huống khẩn cấp, tiểu tổ chúng ta cùng tổ của Sẹo đại chiến!" Sean lôi Hawkins đi ra, trước khi đi còn không quên lấy chìa khóa cửa.
"Cái gì?" Hawkins tùy ý Sean lôi kéo y đi về phía trước.
"Đấu bóng rổ. Hawkins, đừng nói với tôi là anh không biết chơi bóng rổ?" Sean quay đầu nhìn y.
"Tôi biết."
"Tốt, đúng lúc chứng minh cho chúng tôi xem."
Khi Sean lôi kéo Hawkins đến trước mặt Sẹo, tất cả mọi người ngây dại.
"Hawkins ngoại trừ gỡ bom và ngủ.......... Còn có thể làm thứ gì đó khác sao?" Sniper dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Sean.
"Này, chúng ta đến một trận đấu giữa hai tổ đi, tôi đã gọi kỹ thuật binh Jill của tổ chúng tôi đến." Sean quay đầu lại, chỉ thấy Jill nhăn nhó đi tới, "Sean, cậu tốt nhất hãy cho tôi một cái lý do chính đáng!"
"Rèn luyện thân thể có tính không?" Sean nở nụ cười, ánh mắt mị thành một vòng trăng non, môi cũng kéo thành một đường cong thực rộng mở.
Jill bất đắc dĩ cười, nhún vai: "Tôi thì sao cũng được."
Nhưng thật ra Sẹo lại tiếp tục nghi ngờ: "Cậu bé này này có chơi được không, cũng đừng ngay cả bóng đều không sờ tới được."
Sean vui vẻ: "Đừng xem thường Jill, anh ta ném quả ba điểm cực chuẩn!"
Jill ngẩn người, nhìn Sean, vốn định hỏi gì, nhưng sau cùng lại dùng một nụ cười nhẹ thay thế .
"Được rồi, " Sẹo nhìn về phía kỹ thuật binh của tổ mình, "Cậu cũng đừng để tôi mất mặt, ném mấy quả cho bọn họ nhìn xem!"
Vì thế một hồi “quyết chiến” liền bắt đầu.
Sẹo cùng Sniper phối hợp tốt vô cùng, hai người thoạt nhìn thô tráng nhưng động tác lại vô cùng tinh tế có kỹ thuật.
Sean bị bọn họ vượt qua, nhưng Hawkins lại lưu loát cắt bóng, sức bật mười phần thực hiện một cú Slamdunk khiến Sẹo cùng Sniper trợn mắt há hốc miệng.
Sean xoay người nhìn về phía Hawkins, cơ thể y trong nháy mắt thực hiện cú ném căng ra tạo thành một đường nét tràn ngập lực lượng.
Jill vỗ tay: "Quá tuyệt vời! Có điều Hawkins, cái rổ của quân doanh cũng không mấy rắn chắc!" (Người ta phải thể hiện trước mặt vợ mừ! ^^)
Sau đó, trận đấu tiếp tục.
Cái tin Hawkins chơi bóng rổ truyền đi, không ít người liền chạy đến vây xem ngoài sân bóng, ngay cả lính của liên đội khác cũng chạy đến xem! (*Cười té ghế*)
Sean cướp được bóng từ kỹ thuật binh của đội Sẹo, chuẩn bị ném lại bị Sẹo cùng Sniper vây chặn, anh tuồn bóng qua khe hở cho Hawkins.
"Hey, Sean, ngẫu nhiên cũng chuyền bóng cho tôi chứ, nếu không thì tôi chỉ có thể ở biên mà đứng!" Jill vừa nói vừa thật sự lùi lại biên.
Sean bật cười, cầu đến tay liền chuyền cho Jill. Mà Jill cũng không phụ sự cực lực đề cử của Sean, thật sự thực hiện một cú ném 3 điểm hoàn mỹ khiến cho mọi người vây xem huýt sáo vang trời! (Tranh nhau ‘lấy điểm’ với mỹ nhân na! ^^)
Jill nhìn về phía Sean nhướng mi, Sean làm một động tác thể hiện sự khinh bỉ. Ngay sau đó Jill chạy tới, vỗ vỗ vai Sean, "Hey, Vincent, lát nữa vẫn phải chuyền bóng cho tôi nhé!"
"Không thành vấn đề!" Sean đáp, rồi lập tức sửng sốt, sau đó vội vã đá Jill một cú, "Anh gọi ai đâu!"
Trận đấu kết thúc với kết quả đội của Hawkins thắng áp đảo. (Anh hùng tranh mỹ nhân tâm, động lực vô hạn!)
Hôm đó, ngay cả khi đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, Sean vẫn cười không khép miệng lại được.
Jill ngồi xuống bên anh, "Thắng đội của Sẹo khiến cậu vui vẻ như vậy?"
"Không phải, anh không thấy ngoại trừ cùng nhau tháo bom ra, cả tổ chúng ta cùng nhau làm những chuyện khác nữa, kỳ thật rất thú vị hay sao? Anh nghĩ xe, chờ chúng ta rời khỏi Baghdad rồi, cơ hội gặp lại nhau có được bao nhiêu? Chúng ta còn có thể cùng nhau uống bia không? Hoặc là cùng chơi một trận bóng rổ?"
Jill thùy hạ mi mắt, "Hoặc là, tham gia lễ tang của đối phương.........."
Sean cũng im lặng lại.
"Đừng lo lắng, Sean. Rời khỏi Baghdad, tôi vẫn sẽ tìm được cậu." Sự trầm lặng ấy được tên vốn ít khi mở miệng nhất - Hawkins - phá vỡ.
Sean ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới Hawkins sẽ nói như vậy với mình.
Buổi chiều hôm ấy nhàn nhã ngoài ý muốn, chỉ có duy nhất một lần bọn họ được yêu cầu thì khi đến nơi bom đã phát nổ.
Tối hôm đó, Sean đến gặp Tiến sĩ Grey.
Đối phương mở cửa, dùng một ngữ điệu thực uể oải nói: "Sean, hiện tại không phải thời gian làm việc của tôi."
Sean cười cười: "Thực xin lỗi, Tiến sĩ. Ông nghỉ ngơi đi."
Grey sửng sốt, không nghĩ tới Sean lại đi dễ dàng như vậy, "Tôi tưởng cậu có chuyện quan trọng muốn hỏi tôi?"
"Trên thực tế, vấn đề này quả thực rất quan trọng, nhưng cho dù tôi có được câu trả lời có lẽ cũng chẳng để làm gì."
Grey ngoắc tay: "Vào đi."
Sean ngồi trước mặt Grey, "Hawkins sẽ bị thuyên chuyển khỏi EOD, tôi vốn phải cảm thấy được giải thoát."
"Tôi hiểu, sẽ có một tổ trưởng an phận được điều đến, hơn nữa nếu không có gì ngoài ý muốn, tân tổ trưởng hẳn sẽ không có ảo tưởng gì đó không thực tế với cậu, như vậy cậu sẽ càng thoải mái."
"Đúng vậy. Nhưng tôi lại cảm thấy mình không hề cảm thấy dễ chịu một chút nào, tôi phát hiện kỳ thật tôi có thể dễ dàng tha thứ hết thảy, ví dụ như sự lạnh lùng không biết giao tiếp của hắn, ví dụ như không mặc trang phục phòng hộ liền đi tháo dỡ bom, ví dụ như hắn vô phương hướng đâm đầu đuổi theo bóng dáng của Montero James."
"Sean, nói cho tôi biết, Hawkins có từng khiến cậu động tâm hay không, cho dù chỉ một thoáng?" Tiến sĩ Grey nhìn về phía Sean, "Cẩn thận ngẫm lại, Sean."
"Hắn nói, nếu có một ngày chúng tôi đều rời khỏi Baghdad, hắn sẽ tìm được tôi." Sean nghiêng mặt đi, "Tôi nghĩ.......... Tôi nghĩ .........."
"Cậu cho là mối quan hệ của hai người chỉ giới hạn tại Baghdad, đúng không?" Tiến sĩ Grey khẽ mím môi.
"Chẳng lẽ không đúng?" Sean nhún vai.
"Cậu có biết nguyên nhân khiến cậu không ngừng cự tuyệt ý tưởng của Hawkins đối với cậu là gì không?"
"Là gì?"
"Bởi vì cậu sợ hãi thứ ý tưởng Hawkins có với cậu chỉ là vì hắn thân ở một nơi không có phụ nữ, ở trong một không gian bị hạn chế hắn không có đối tượng khác để lựa chọn, mà loại ảo tưởng này sẽ theo chân hắn rời đi mà thay đổi, hắn sẽ đem những đối tượng khác nữa thả vào trong cái ảo tưởng đó. Cho dù hiện tại hắn đối tốt với cậu hơn bất cứ ai khác, đó cũng chỉ vì nơi đây là Baghdad."
"Tiến sĩ.......... Ông đang nói cái gì?" Sean cảm thấy mình nghe hiểu, lại tựa hồ chẳng hiểu gì cả.
Grey khom người sang phía Sean, nhìn thẳng vào mắt anh, "Sean, cậu đang sợ rằng hắn ta vốn không hề yêu cậu."
"Tiến sĩ Grey .........." Sean mở miệng, tựa hồ có thứ gì đó đã sinh động hiện hình, bức tường thành anh đã dày công kiến tạo bỗng nhiên không chịu nổi một đợt công kích.
"Vì sao cậu lại quan tâm đến việc hắn ta yêu hay không yêu cậu, Sean, tôi nghĩ cậu còn biết rõ hơn tôi."
"Nhưng.......... Hắn phải đi .........."
" Chuyện hắn phải đi cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là sau khi hắn đi rồi cậu có gì tiếc nuối hay không?" Tiến sĩ Grey đứng dậy, "Hiện tại tôi cảm thấy tôi đã có thể nghỉ ngơi một chút, Sean."
Rời khỏi phòng của Grey, Sean yên lặng đi trên đường trở về, đi ngang qua phòng Hawkins, tựa như có một lực lượng thần bí dẫn dắt bước chân anh đi đến trước khung cửa sổ sáng đèn kia.
Hawkins ngồi tựa ở trên giường, trong tay là một bản vẽ, tựa hồ đang vẽ thứ gì đó.
Y là kẻ điên, có lẽ là điên ở chỗ y thực chấp nhất và nghiêm túc.
Sean còn chưa xoay người, giọng nói của Hawkins đã vang lên: "Vì sao không vào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT