Đi về đến phòng, phát hiện cửa phòng mình đang mở, lúc này Sean mới nhớ ra trước lúc đi hình như anh đã quên khóa cửa.

Vừa đẩy cửa vào, anh đã ngây dại.

"Ho.......... Hawkins, sao anh lại ở đây?"

Quan trọng nhất là, y đang nằm trên giường anh, trước mặt y là DVD anh vừa mới xem xong!

"Bây giờ là 5h30’ chiều." Ý tứ là phiên trực của y chấm dứt nên đã trở lại.

"Dù vậy anh cũng không thể tùy tiện đi vào phòng tôi a!"

"Cậu không khóa cửa." Hawkins cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển đến cái cảnh nữ diễn viên AV điên cuồng lắc lư vòng eo, "Cậu thích loại hình này?”

"Cái gì?" Sean đi tới, đoạt lấy điều khiển từ xa, tắt đi.

Phải biết rằng Hawkins nằm trên giường của Sean, xem phim AV là một hình ảnh vô cùng quỷ dị!

Mà giờ phút này Hawkins vẫn lạnh lùng trước sau như một, cổ y lộ ra khỏi quân phục, thon dài mà hữu lực, cằm y thanh tú tao nhã, liền ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng có vẻ thâm thúy mê người.

Điên rồi!

Sean ngồi ở bên giường ôm lấy đầu, "Anh có thể thôi xuất hiện trước mặt tôi hay không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì sự xuất hiện của anh đúng là tai nạn!"

"Sean?" Hawkins ngồi dậy, nhìn anh.

"Anh đem bộ não tôi khuấy thành một bát mì ống!"

"Cậu đối với tôi mà nói, cũng là một vụ tai nạn. Nếu không thể tránh né, không bằng đi đối mặt. Hay là cậu có thể đối mặt với một quả bom có thể khiến cậu nổ mất xác cũng không thể đối mặt được với tôi?"

Sean ôm đầu, cười khẩy, "Anh biết cái gì? Hôm nay tôi xem DVD, ... của tôi đứng lên, sau đó tôi tự khiến mình thích một phen, nhưng ở lúc cao trào nhất, tôi lại nhìn thấy mặt anh. Đây là mục đích của anh sao? Hay là thứ mà tôi cần phải đối mặt?"

"Ít nhất cậu đã thành thực nói cho tôi biết ở lúc cao trào cậu đã nghĩ đến tôi."

"Như vậy 41 ngày sau thì thế nào? Hawkins, tôi sẽ trở lại Mỹ, tôi sẽ có ba tháng đến nửa năm nghỉ ngơi, sau đó có lẽ tôi sẽ trở lại với lực lượng đặc chủng. Có lẽ chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Có lẽ anh sẽ tiếp tục đi tìm kiếm Montero James, mà tôi sẽ ngẫu nhiên nhớ tới anh... một lúc nào đó, sau đó quên anh. Có lẽ đến cuối cùng tôi sẽ phát hiện chuyện mà tôi đang buồn rầu lúc này thực buồn cười, bởi vì tất cả những chuyện này sẽ kết thúc sau khi tôi rời khỏi Baghdad." Sean vẫn ôm lấy đầu như cũ, "Đáng sợ nhất chính là mặc dù mọi chuyện đều đã kết thúc, nhưng khi tôi xem AV vẫn sẽ nhìn thấy khuôn mặt của anh, điều này tồi tệ biết bao nhiêu!"

Hawkins vươn tay đến, không ôm Sean mà chỉ đặt bàn tay lên lưng anh, "Những lúc xem AV, tôi luôn nghĩ đến cậu, vậy mà cậu lại luôn nghĩ đến đàn bà, cậu không thấy rằng người bất hạnh phải là tôi hay sao?"

"Nga, coi như là nể mặt Thượng Đế!" Sean nhìn về phía Hawkins, "Xin anh đừng mẹ nó nói cho tôi biết anh có bao nhiêu thiệt thòi!"

"Trên thực tế tôi quả thật đã phải nhịn...... rất lâu. Vì sao cậu không thử một lần? Có lẽ tôi sẽ khiến cậu thấy ‘thích’ hơn nhiều so với người đàn bà trong DVD kia."

Sean trực tiếp đánh ra một đấm, "Anh mẹ nó có ý tứ gì!"

Hawkins đón lấy nắm tay của Sean, nghiêng mặt cười, dường như bầu không khí cũng uyển chuyển hẳn lên theo độ cong của làn môi y, "Vậy tôi đổi cách nói khác, tôi so với người đàn bà kia sẽ khiến cậu càng cảm thấy ‘thích’." (Hai cách này có gì khác nhau hả anh =”= ?????) Ngón tay Hawkins vuốt ve mi tâm nhíu chặt của Sean, nhẹ nhàng vỗ về đùa nghịch.

"Hawkins, tôi đang mang bệnh. Trên người tôi đang có mụn mủ. Còn có, tôi sẽ không khờ đến mức nghĩ rằng anh sẽ hy sinh thân mình đóng vai một người đàn bà đến lấy lòng tôi."

"Nhưng ít nhất chúng ta có thể hôn môi, cậu không định thử một lần sao?"

Sean cười nhạo một tiếng, không muốn để ý tới y nữa.

"Cậu xem cái DVD kia, sau bao nhiêu lâu mới cứng?"

"Không biết.......... Đại khái hơn mười phút (Có cần thật thà đến thế không?TT^TT).......... Nhưng tôi tin rằng anh thì không cần xem lúc nào cũng có thể cứng lên!" Sean ôm lấy hai mắt, anh không rõ một kẻ luôn luôn ít lời như Hawkins vì sao nhắc tới phương diện kia ....... lại có thể nói trắng trợn ra như vậy?

"Vậy nếu tôi nói cùng tôi hôn môi cậu chỉ cần mất ba phút để nơi đó cứng lên thì sao?" Hawkins đưa tay vòng qua thắt lưng Sean, đặt lên khóa quần anh.

"Chỉ hôn môi?" Sean hất tay Hawkins ra, "Vậy tuyệt đối không thể nào!"

"Cậu dám đánh cược với tôi không?" Vẻ mặt Hawkins còn thực nghiêm túc.

"Tốt, nếu tôi không có phản ứng, liệu anh có thể đem cái ý tưởng điên rồ của anh đối với tôi ném ra khỏi đầu?" Sean nhìn về phía y.

Hawkins nhướng nhướng mi: "Cậu chắc chắn là cậu muốn tôi buông tha ý tưởng........ đối với cậu?"

"Ai biết được?" Sean đẩy Hawkins ra, đặt hẹn giờ cho di động, "Chẳng phải anh muốn thử sao?"

Hawkins đưa tay qua, Sean nghĩ y muốn níu lấy đầu anh, không ngờ y lại bịt kín hai mắt anh lại: "Nhắm mắt đi."

Sean nở nụ cười, nhắm hai mắt lại. Anh tin rằng cho dù như thế nào, không ai có thể bằng hôn môi khiến anh có phản ứng. (Có một tên cũng đã ngu ngốc đi đánh cược như anh, cuối cùng thì bị ăn đến xương không còn, tên của hắn là A Cận. *Một phút tưởng niệm dành cho các tiểu thụ*)

Môi của Hawkins khẽ chạm lên môi Sean, dừng lại.

"Anh đang lãng phí thời gian? Phải biết rằng ba phút .........."

Đầu lưỡi y tách đôi môi ấm áp mềm mại của Sean ra, luồn vào bên trong, Sean biết Hawkins hôn luôn điên cuồng không có tự kiềm chế, nhưng anh sẽ không để y dễ dàng công thành đoạt đất như vậy. Lưỡi Sean chặn đón lại, tốt xấu anh cũng từng có bạn gái, hôn môi cho dù không tính là cao thủ nhưng cũng không phải là mất mặt.

Bàn tay Hawkins nắm lấy vai Sean, ghì về phía mình.

Điều này làm cho Sean thầm buồn cười, anh cảm thấy người sẽ có phản ứng không phải anh mà là Hawkins.

Mà kỳ quái là, Hawkins thế nhưng cứ để mặc cho Sean khiêu gợi, ngón tay y luồn vào trong tóc Sean, ngay khi anh muốn rời khỏi, Hawkins lại mút mạnh lấy đầu lưỡi anh, một lần lại một lần lặp lại động tác ấy, rõ ràng mỗi lần đều không hề biến hóa, nhưng mỗi một lần mút vào đều cường hữu lực, tham lam mê luyến, giống như gợi lên một hồi gió lốc.

Sean bị y ôm lấy, ngả về phía sau.

Nhưng anh không cam lòng, khuỷu tay chống lên giường, không ngừng mà hôn trả lại, nhưng vẫn không làm thế nào đoạt lại được lãnh địa của chính mình.

Đầu lưỡi Hawkins bỗng bắt đầu liếm dọc theo hai bên lưỡi Sean đầu lưỡi đích cánh liếm thỉ đi lên, giống như đang mơn trớn qua từng sợi thần kinh, nhịp tim anh cũng bị lôi cuốn theo sự kích động của cảm giác, “trận chiến” lúc đầu bỗng nhiên trở nên “mờ ám” như một đoạn dạo đầu........

Sean chống đẩy Hawkins, anh muốn nói ba phút hẳn là đã hết, vì sao di động của anh không vang? Chẳng lẽ nó hết pin?

Cánh tay Hawkins thực hữu lực, y nắm cứng lấy hai cổ tay anh, ghì chặt lên trên gối, Sean cảm thấy cảm giác choáng váng của anh vẫn không thấm tháp vào đâu so với từng đợt sóng triều mãnh liệt đang cuộn dâng lên trong miệng.

Sean nâng một chân lên, ghì lại bên cạnh sườn Hawkins, sau đó mượn lực xoay người đè lên trên y, nhưng mặc dù anh nằm phía trên, bàn tay y vẫn chế trụ anh không chút nơi lỏng, Sean nâng nửa người trên lên, mà Hawkins lại không ngừng truy đuổi anh, giữa hai người vẫn không hề có một khe hở.

Sean vươn một bàn tay đi lấy di động, anh cần xác định xem chẳng lẽ ba phút thật sự còn chưa tới?

Anh có một loại dự cảm, rằng anh sắp phải thất thủ .

Ngay vào thời khắc đó, đầu lưỡi của Hawkins lui đi ra, liếm qua khóe môi Sean, không hề cuồng nhiệt bài sơn đảo hải như vừa rồi, nhưng xúc cảm của cái liếm như lông tơ ve vuốt ấy lại khiến Sean hít sâu một hơi.

"Ta cảm giác được , " Hawkins nằm trên gối đầu, mặt mày tràn đầy một loại tiếu ý mê người, "Ngươi nơi đó....... đứng lên."

Lúc này, di động của Sean bắt đầu ong ong vang lên, đã đến giờ .

"A.......... Damn it!" Sean muốn đứng lên, nhưng Hawkins không buông tay.

"Cậu khẳng định không cần tôi giúp cậu giải quyết?"

"Tôi khẳng định!" Hô hấp của Sean còn chưa bình phục lại, anh chưa từng nghĩ rằng hôn môi cũng cần hao phí nhiều dưỡng khí như vậy.

"Được rồi." Hawkins buông lỏng tay ra, Sean thuận lợi ngồi dậy.

Sean không có cách nào an ủi mình rằng đây là phản ứng bình thường. Không, theeo một góc độ nào đó mà nói, đây quả thật là phản ứng bình thường, nhưng nó lại do Hawkins mang đến.

"Anh là một người đàn ông, Hawkins, và lại là đồng đội của tôi." Sean kéo lấy gối đầu ôm vào trong lòng.

"Cho nên?"

"Cho nên.......... Cho nên tôi không biết.........."

"Nói thế nào thì cuộc cá cược này tôi cũng đã thắng, điều này cũng có nghĩa là sau này tôi có thể muốn làm gì cậu liền có thể làm thế ấy."

"Cái gì?" Sean cảm thấy tai mình có phải có vấn đề gì hay không.

"Tôi nói ‘muốn’." Hawkins nằm vẫn không nhúc nhích, giống như cái giường này là của y mà không phải là của Sean, "Mặt khác, Sean.......... Cậu không cần che khuất ........ chỗ đó, xem như chúng ta đang cùng nhau “chơi súng” là được."

Hawkins lôi cái gối đầu kia ra, đem Sean kéo đến, ôm vào trong lòng, "Hôn môi cũng tốt, “chơi súng” cũng tốt, thậm chí làm tình cũng tốt, có gì ghê gớm đâu? Sean.......... Cậu đang cố chấp điều gì?" Bàn tay Hawkins vòng qua thắt lưng anh, mở khóa quần, mò đi vào.

Sean túm lấy tay y, "Có lẽ là không có gì ghê gớm.......... Tôi cũng không biết là tôi đang quá để ý đến cái gì......"

Hawkins dùng một ngón tay duy nhất còn có thể di động để trêu chọc dục vọng của Sean, thanh âm nuốt nước miếng làm cho Hawkins dán sát đến sau gáy Sean, y hôn hôn lên mỗi phần da thịt anh, "Vậy đừng nghĩ đến nó nữa. Cho dù giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì, tôi vẫn sẽ là gã điên để lại sau lưng mình cho cậu. Ngày mai cậu còn một ngày nghỉ ngơi cuối cùng, đến nói chuyện với Tiến sĩ Grey một chút ."

Lúc này, đang ngồi nghe nhạc, Tiến sĩ Grey ngáp một cái, ngay vào khoảnh khắc đó, đĩa nhạc của ông ta kẹt cứng!

***

Tiểu tổ tháo dỡ bom luôn như người đi trên sợi dây thép, nói không chừng một ngày kia người đi ở phía trước anh hoặc phía sau anh đột nhiên rơi xuống dưới.

Hết thảy những chuyện này xảy ra ở ngày thứ 4 sau khi Sean trở về làm việc.

"Nơi này là tiểu đội F thuộc EOD." Hummer đi trong nội thành Baghdad, Rick mở bộ đàm trên xe.

"Tiểu đội F - EOD xin hãy đi đến Bắc khu, định vị 3, 3, 6. Phát hiện phản quân trong tòa nhà màu vàng, có khả năng rất lớn rằng bọn họ mang theo thuốc nổ, xin tiểu đội F đến trợ giúp."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play