Phòng nhạc sáng sủa sạch sẽ diện tích không lớn, đầy đủ mọi thứ từ dàn trống đến ghi-ta điện. Thảm nhung thật dày cùng kiếng cách âm ngăn cách thanh âm bên ngoài, đóng cửa lại sẽ thành một thế giới riêng.

Nghiêm Hạo Thần cúi đầu điều chỉnh đàn ghi-ta, trong không gian yên tĩnh tiếng đàn vang lên đặc biệt chấn động lòng người. Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, trên người người kia là bộ tây trang tinh tế ngồi ở nơi này so với quán rượu càng không hợp, cộng thêm tư thế ngồi đoan chính của người kia, có chút buồn cười.

Nghiêm Hạo Thần nhếch miệng. Tuổi còn trẻ, lại cả ngày mặc tây trang như ông già, là vì hợp với thân phận “Tổng giám đốc”, hay là người này căn bản không có thường thức ăn mặc? Đáp lại ánh mắt chăm chú trước sau như một của Hoắc Kiếm, cậu khẩy khẩy lọn tóc móc trên trán, tay đặt trên đàn ghi-ta.

Tiếng hát trong vắt cùng tiếng đàn ghi-ta cất lên trong căn phòng, người đàn ông cao lớn nhìn cậu không rời, con ngươi toả ra tia sáng tực rỡ, ngón tay gõ vào sôpha từng nhịp từng nhịp theo tiết tấu bài hát. Có một dòng ấm áp thoải mái lan ra toàn thân, như là uống xong một ly rượu trái cây, ấm áp đến nỗi khiến mỗi tế bào đều giãn ra, mắt phượng thoải mái mà nheo lại, ngón tay thon dài của Nghiêm Hạo Thần đẩy một cái, chỉnh gam âm đến quãng tám, nhìn ánh mắt của người kia theo tiếng hát cao vút mà loé ra ánh sáng hưng phấn cùng trầm mê.

Cậu vốn nghĩ rằng lần biểu diễn cá nhân này cho dù không phải đàn gảy tai trâu, cũng sẽ không phải là kinh nghiệm vui vẻ gì. Lại không nghĩ rằng, được một ánh mắt nhìn chăm chú như vậy cũng là một loại cảm giác vui vẻ.

Nghiêm Hạo Thần cho tới bây giờ đều rất hưởng thụ cảm giác đứng trên sân khấu, cũng quen được những ánh mắt mê cuồng vây quanh, cho dù đối với những fan không phải đến vì âm nhạc của cậu nhiều ít cũng có chút khinh thường, nhưng không thể phủ nhận cảm giác đứng trên cao nhận sự ngưỡng mộ cùng sùng bái thật sự tốt lắm. Cậu không phủ nhận công danh lợi lộc của bản thân, cậu chơi âm nhạc là vì để trở nên nổi bật. Kỳ thật nhiều người trong giới nhạc ngầm nói với mọi người mình theo đuổi âm nhạc vì đam mê, nhưng nếu không phải vì danh vì vọng thì sao phải đỏ mắt muốn chen chân vào giới âm nhạc chính quy? Cậu mười lăm tuổi đã không tiếc trở mặt với mẹ mà bước vào giới âm nhạc ngầm, là vì sẽ có một ngày kia bước trên sân khấu lớn nhất, dựa vào âm nhạc trở thành vua của thế giới này.

Mỗi lần biểu diễn, đối với vô số ánh mắt nóng bỏng, đều có một loại cảm xúc mạnh mẽ sôi sục chảy xuôi trong mạch máu, khiến cậu cảm thấy mục tiêu của mình ngày càng gần. Ánh mắt của Hoắc Kiếm cũng mang đến một loại cảm giác kì lạ, đắm chìm trong ánh mắt chăm chú này, cậu không nhớ được cái gì nữa, thậm chí quên bản thân biểu diễn vì cái gì, chỉ một lòng một dạ để giai điệu chảy ra khỏi đầu ngón tay, thanh âm tràn ra từ nơi sâu nhất trong yết hầu.

Khi ra khỏi phòng nhạc đã sắp mười hai giờ, đã quen với ánh sáng lờ mờ của phòng ngạc đột nhiên lại phải bước ra ánh nắng chói mắt giữa trưa. Hai người yên lặng mà đứng ở góc đường, ánh mắt hai người đều lộ ra trầm mê chưa tiêu hết.

Người phá vỡ im lặng trước chính là Hoắc Kiếm.

“Nếu Nghiêm tiên sinh rảnh, cùng đi ăn một bữa cơm được không?”

Nghiêm Hạo Thần nhướng mày.

“Được. Có điều không thể gọi tên tôi sao?”

Thật lâu trước đây đã muốn nói, anh hở một tí là Nghiêm tiên sinh thật sự khó nghe lắm. Người kia ngẩn người, sau đó nở nụ cười.

“Không thành vấn đề. Bất quá cũng xin cậu sau này gọi tôi Hoắc Kiếm là được rồi.”

Nghiêm Hạo Thần rất ít thấy nụ cười của người kìa, đa phần, vẻ mặt của anh luôn chân thành, chăm chú mang theo chút nghiêm túc, cậu nhìn lông mày giãn ra cùng khoé miệng cong lên của người kia, bỗng nhiên cảm thấy ánh nắng trên đường thật sự không tính là chói mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play