Khi Nghiêm Hạo Thần mở mắt chỉ mới sáu giờ mười lăm. Ngày mùa hè mặt trời lên sớm, xuyên qua khe hở cửa sổ đã có thể thấy những tia sáng nhạt màu trắng. Buổi sáng có lịch, có điều thời gian còn sớm, cậu giãy dụa một chút giữa ngủ bù cùng rời giường, cuối cùng vẫn ngồi dậy.

Bên cạnh trống không, chỉ để lại một chút hơi ấm. Hoắc Kiếm bình thường sáu giờ rời giường, chạy bộ quanh đường núi nửa giờ, mới trở về tắm rửa dùng bữa sáng. Cũng khó trách da thịt lúa mạch trên người anh cứng cáp cân xứng như vậy, thể lực tốt thì sức chịu đựng cũng tốt, đêm hôm qua có thể hành hạ cậu đến thương tích đầy mình.

Bên tai truyền đến từng tiếng ve kêu, cho dù trong phòng mở điều hòa, vẫn tự dưng làm cho người ta cảm thấy nóng kinh người. Cũng phải, bây giờ đã là giữa mùa hè. Nghiêm Hạo Thần nhắm mắt quen cửa quen nẻo mà mò vào phòng tắm, từ đầu hạ đến giữa hạ nóng bức, mình đã dọn tới nơi này hơn hai tháng.

Gần hai tháng không dài, lại đủ để Nghiêm Hạo Thần biết rõ rất nhiều thói quen nhỏ của anh —— thật ra thì lấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi chính xác như đồng hồ quả lắc của thầy Hoắc, cho cậu ba ngày là quá đủ. Hoắc Kiếm bình thường ngồi trong phòng sách đến mười giờ rưỡi —— nếu không nghe Nghiêm Hạo Thần hát cùng làm tình sẽ tăng ca, đúng mười một giờ ngù, buổi sáng sáu giờ thức dậy rèn luyện nửa tiếng, đúng bảy giờ xuống lầu ăn bữa sáng dì Ngô làm, sáng bảy giờ rưỡi đi làm, bảy giờ tối tan việc—— nếu không đi đón Nghiêm Hạo Thần sẽ tăng ca, thời gian ăn cơm tối vĩnh viễn không cố định.

Anh không kén ăn, nhưng khó chiều, nếu thức ăn không hợp khẩu vị tình nguyện không ăn. Sau khi ăn xong ngoài tin tức tài chính và kinh tế tin ra, lại thích dùng nửa tiếng xem những phim bộ cẩu huyết không có dinh dưỡng, tin tức giải trí thì chỉ khi Nghiêm Hạo Thần ở đó mới không đổi đài. Khi thức đêm thích uống trà Long Tĩnh, mà không phải cà phê. Báo chi xem xong nhất định phải lập tức cất kỹ, tạp chí phải phân loại theo ngày tháng, bình thường chia làm hai loại là liên quan đến Nghiêm Hạo Thần và không liên quan đến Nghiêm Hạo Thần. Khi tâm tình không tốt thích đi ngắm biển, khi tâm tình tốt thích đi tản bộ, dù tâm tình có tốt hay không đều thích lái xe nhanh. Vận động thích nhất ngoài chạy bộ, chính là cái loại vẫn động trên giường kia… —— từ khi bước vào mùa hè nóng bức tới nay anh quả thực giống như tiến vào thời kì phát tình, khi không một cái mỉm cười của Nghiêm Hạo Thần cũng có thể gây ra nụ hôn nồng nàn triền miên, chỉ cần xác nhận không ảnh hưởng đến công việc ngày mai của Nghiêm Hạo Thần, sự tình luôn có thể thăng cấp từ hình ảnh trong sáng lên thành cảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, sau đó thầy Hoắc còn muốn nghiêm trang thuyết giáo “phóng túng không tốt”. Sh!t, cũng không biết người trên giường hóa thân thành dã thú yêu cầu vô độ kia rốt cuộc là ai. Dĩ nhiên, mình từ khi bước vào mùa hè nóng bức tới nay chỉ thích mặc một cái quần cụt đi lại xung quanh cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

Hậu quả trực tiếp của việc tần số làm tình tăng lên là số lần Hoắc Kiếm qua đêm trong phòng Nghiêm Hạo Thẳng cũng tăng lên. Hoắc đại tổng tài của tập đoàn Hằng Viễn thống trị một phương hiển nhiên am hiểu kĩ xảo nồi nước nấu ếch, từ sau khi Nghiêm Hạo Thần giữ anh qua đêm trong phòng thì tư thế ngủ của anh cũng không còn đàng hoàng nữa, đầu tiên là để tay lên eo cậu, đợi một thời gian ngắn thấy Nghiêm Hạo Thần cũng không ghét liền sửa thành ôm, mấy ngày gần đây lại càng nghiêm trọng hơn, Nghiêm Hạo Thần gần như là bị ôm vào trong ngực. Nghiêm Hạo Thần thật ra thì cũng không quen tứ chi tiếp xúc thân mật như vậy, chẳng qua là bị anh hành hạ quá tàn nhẫn, khi được ôm lên giường đã thần chí mơ hồ, căn bản làm không ra những thứ như chống cự, cũng may cái ôm của anh rất cẩn thận cũng rất mềm nhẹ, thật ra cũng không tính là khó chịu, cứ để kệ anh vậy.

Bởi vì số lần ngủ trong phòng Nghiêm Hạo Thần rất nhiều, để thuận tiện, sau khi Hoắc Kiếm hỏi ý Nghiêm Hạo Thần xong đã từ từ mang từng thứ vào, trong từ quần áo có thêm áo choàng tắm, đồ ngủ, đồ thể thao, tây trang của anh, trong phòng tắm còn để ly nước súc miếng cùng dao cạo râu anh thường dùng, trong phòng cũng càng ngày càng có bộ dáng hai người cùng ở. Lời hứa “không khác gì ở một mình” của Hoắc Kiếm lúc trước gần như tự sụp đổ, Nghiêm Hạo Thần đôi thi nhìn cặp gối đôi trên giường cũng không khỏi ảo não: mình rốt cuộc là thất thủ ở chỗ nào, cư nhiên bị anh công thành chiếm đất tới nỗi này? Hoắc đại tổng tài hết lần này tới lần khác lại lại ra vẻ hết lòng tuân thủ lễ nghi quân tử, ngoại trừ làm tình, vẫn là không được Nghiêm Hạo Thần cho phép không bước vào cửa phòng một bước, khi Nghiêm Hạo Thần tự giam mình trong nhà sáng tác lại càng thức thời mà không quấy rầy, khiến cậu tìm không ra nửa phần làm tới.

Con ếch dù có ngu ngốc thế nào đi nữa, đến khi nước nóng phía dưới bắt đầu tổn thương da thịt cũng có thể nhận ra không ổn. Từ giao dịch tiền bạc *** thuần túy rõ ràng lúc ban đầu, đến bây giờ, giới hạn giữa hai người đã ái muội hơn nhiều. Những gì Hoắc Kiếm làm cho cậu đã vượt xa phạm vi của “người tài trợ”, nhưng cậu cùng anh ngắm biển hóng gió, ở cùng anh ăn cùng anh, cùng đùa cùng giỡn cũng đã vượt xa thân mật của bạn giường. Câu nói chưa xong của Hoắc Kiếm khi rơi vào sóng gió thân thế “Em trước giờ đều không phải bạn giường của anh, em là…”, nửa câu sau đã rõ rành rành.

Mối quan hệ này từ khi vừa mới bắt đầu Nghiêm Hạo Thần luôn cực kỳ thận trọng, không tin thật lòng, cũng không giao ra thật lòng, nhưng cuối cùng vẫn đi vào tình cảnh nguy hiểm. Bất an như vậy nhưng cậu cũng chỉ có thể tự an ủi: dù sao chẳng qua là ở tạm, sau khi rời khỏi đây hết thảy tự nhiên sẽ trở lại như ban đầu, không có gì phải lo lắng, giống như con ếch trong nồi da đã bất đầu biến sắc mà vẫn không hề hay biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play