Ngồi giữa tiếng saxophone phiêu đãng du dương trong nhà hàng xoay trên đỉnh cao ốc. Nghiêm Hạo Thần nhìn cảnh đêm lộng lẫy biến đổi dưới chân, từng hớp từng hớp ăn súp ngô.
Người đàn ông cao lớn đối diện tao nhã mà thuần thục mà dùng dao nĩa, ánh mắt chăm chú mà nhìn đồ ăn trước mặt. Nghiêm Hạo Thần “phụt” cười ra tiếng.
“Hoắc đại tổng tài lại không ăn cơm chiều?”
Hoắc Kiếm chẳng hiểu ra sao mà ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó tiếp tục chuyên tâm với đồ ăn.
“Tôi không phải đang ăn cơm chiều với em sao?”
Ánh mắt Nghiêm Hạo Thần thoáng nhìn lên đồng hồ của Hoắc Kiếm.
“Giờ này, hẳn nên gọi là ăn khuya?”
“Em muốn ăn khuya, chờ một chút chúng ta đi nhà hàng khác. Điểm tâm khuya ở đó ngon hơn.”
Nghiêm Hạo Thần đau đầu mà đỡ trán.
“Tôi vô cùng đồng cảm với nhân viên của anh.” Có vẻ như khả năng thấu hiểu ngôn ngữ của Hoắc Kiếm mãi mãi không giống bất kì ai. “Tôi là nói, lần sau anh giải quyết xong bữa tối hãy đến xem tôi diễn, sẽ không bỏ sót cái gì đâu.”
Từ lần cậu ngủ trong văn phòng Hoắc Kiếm tới nay, khoảng cách hai người đã có biến hoá nho nhỏ. Trừ tiếp tục cổ vũ mỗi màn biểu diễn cùng hỏi thăm vấn đề tài chính ra, Hoắc Kiếm bắt đầu thường xuyên mời cậu đi ra ngoài dùng cơm. Hơn nữa cũng đến phòng nhạc nghe những buổi diễn “độc nhất vô nhị” của Nghiêm Hạo Thần. Mặc dù như thế, quan hệ của hai người trong lúc đó vẫn là mặt trong như đã mặt ngoài còn e. Nghe nói báo vua Châu Mỹ luôn tận hưởng quá trình săn mồi, nhưng cũng không vội ăn? Có đôi khi chống lại ánh mắt lợi hại sắc nhọn như liệp báo săn mồi của đối phương, Nghiêm Hạo Thần quyết định từ bỏ việc suy đoán người đàn ông có lối suy nghĩ khác hẳn người thường này.
Mới chỉ tiếp xúc một đoạn thời gian, nhưng cũng phát hiện một mặt không muốn ai biết của Hoắc Kiếm. Tỷ như người ngay cả nút trên cùng của áo sơmi cũng rập khuôn mà cài vào rập, lại chưa từng ăn cơm đúng giờ. Nghiêm Hạo Thần đôi khi nhận được điện thoại của anh lúc hai giờ trưa: “Em có rảnh không, tôi còn chưa ăn cơm trưa.” Có đôi khi anh ngồi lì trong quán bar ngầm cả một đêm, đợi cho biểu diễn xong mới nói: “Có phiền cùng ăn cơm chiều với tôi không.”
Nếu anh giống như chiến sĩ thi đua vì doanh nghiệp trên mấy kênh phim tám giờ, sự nghiệp bận rộn đến mức ba bữa không để ý cũng có thể tạm hiểu. Nhưng anh mười một giờ tan ca, hai giờ mới thấy đói bụng, bảy giờ rời công ty, buổi tối mười một giờ mới nhớ tới phải ăn cơm. Hơn nữa mỗi lần Nghiêm Hạo Thần hỏi, lý do anh đưa ra đều khiến người ta dở khóc dở cười.
“Tôi tới quán bar rồi mới nhớ tới là chưa ăn cơm.”
“Trong quán bar cũng có thể kêu đồ ăn mà.”
Người kia đúng lý hợp tình mà:
“Những thứ trong quán bar không thể ăn.”
Cảnh đêm đang không ngừng lui về phía sau, ánh mắt rực sáng của người đàn ông thẳng tắp nhìn qua:
“Em đang lo lắng cho tôi?”
Nghiêm Hạo Thần nhướng mắt phượng. Vô nghĩa! Nếu anh bởi vì dạ dày xuất huyết mà chết, cậu phải tìm ai trả phí dụng? Hơn nữa làm một một tình nhân xứng đáng với chức vụ của mình, dù cho cậu giả bộ cũng phải giả bộ như vô cùng để ý.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười xinh đẹp quá mức, hai chữ “Đúng vậy!” sắp phun ra khỏi hai phiến môi mỏng, lại bị người ta giành trước:
“Yên tâm. Dạ dày của tôi khoẻ hơn ví tiền của tôi nhiều lắm.”
Thân mình chuẩn bị nghiêng tới của Nghiêm Hạo Thần ngừng tại chỗ. Sh!t, người đàn ông này! Ánh mắt mị hoặc mang theo một chút câu dẫn đầy sắc bén, khiêu khích thoáng nhướng.
“Nhưng nó có lẽ còn kém thần kinh của tôi.”
“Có ý gì?”
Nghiêm Hạo Thần miễn cưỡng mà bĩu môi.
“Không có ý gì.” Cậu đẩy đẩy sợi tóc màu ngân lam rũ xuống trên trán “Sáng mai theo tôi đi một chỗ.”
“Chỗ nào?”
Nghiêm Hạo Thần hất cằm. Cười đến quỷ dị.
“Đi thì biết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT