Thủ đô trung ương của Đại Tề quốc, quả là phi thường, may là Lâu Thanh Vũ đã ‘quen mặt’ con người ở thế giới này, dù vậy vẫn nhịn không được mà tán thưởng sức tưởng tượng của nhân loại vô cùng siêu cường, sức sáng tạo vô vàn phong phú. Trí tuệ, vô luận ở đâu trong không gian và thời gian nào, đều giống nhau đều là nhân loại siêu việt, khác biệt với động vật, làm cho tất cả sinh linh kính phục cùng phục tùng loài người.

Lâu Thanh Vũ tò mò, ngồi ở trên lưng ngựa hết nhìn đông lại nhìn tây, trên khuân mặt thanh tú rốt cục cũng toát ra một chút dáng dấp của thiếu niên mười bảy tuổi. Khi trước hắn ngồi trên cưỡi ngựa con ngựa quèn giờ đã đổi thành một con tuấn mã trưởng thành, là do hắn khi đi ngang qua một khu bán ngựa đã bằng lòng còn đích thân chọn con ngựa cho bản thân, vô luận hình thể cùng tốc độ đều có thể nói là tốt. Diêu tiến sinh thay hắn trả bạc, còn từng hoài nghi hỏi quá Thu nhi vì sao tam thiếu gia đối ngựa lại tinh thông như thế, Thu nhi kiêu ngạo mà gật đầu, văng ra một câu: “Công tử của chúng ta cái gì chẳng biết!” Cái này chính là sùng bái mù quáng, làm cho Lâu Thanh Vũ ở một bên phá lên cười ha ha.

Phủ đệ của Lâu Tướng gia ở vào phía nam là nơi phồn hoa bậc nhất được xây dựng trên mặt đường cái Chu Tước, trung tâm thần kinh của cả quốc gia, có thể nói không người không biết, không người không hiểu.

Lâu Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn sang, Hoàng Thượng đã khâm ban cho ba chữ “Lâu tướng phủ”, hơi hơi hí mắt. Hoàng! ! Đích thực ngự bài ban, rất rõ ràng rằng thân phận cùng địa vị của Lâu Tướng ở Đại Tề dưới một người mà trên vạn người.

“Tam đệ đã trở về.”

Theo thanh âm trầm thấp vang lên, hắn nghiêng người thấy một người thanh niên khí chất trầm ổn chậm rãi mà thong thả bước tới, đứng ở trên bậc thang cao nhất nhìn hắn.

Lâu Thanh Vũ lập tức nhân ra thân phận người này, liền hành lễ, kêu: “Đại ca.”

“Người trong nhà, không cần đa lễ.”

Lâu Thanh Dương năm nay hai mươi tư, ra làm quan đã nhiều năm, chưa thành thân, hiện giờ là chưởng quản của Hàn Lâm Viện, cũng chính là đương kim văn nhân đứng đầu toàn quốc.

Lâu Thanh Vũ thấy hắn quả nhiên thuần dòng khí chất nhã nhặn, cử chỉ trang trọng, trầm ổn có độ, rất có tác phong của một người con cả ở Lâu Gia. Bất quá Lâu Thanh Vũ khi rời khỏi thế giới kia khi đã 27 tuổi, đời người xảy ra nhiều bấp bênh, từng trải qua nhiều lần sóng to gió lớn, kỳ tâm trí lão luyện, giải quyết mọi việc không bao giờ sợ hãi, lại đã từng giấu tài hơn ba năm, khí độ tâm tình cư nhiên không ai có thể so sánh, Lâu Thanh Dương ở trong lòng hắn cùng lắm vẫn chỉ là một hậu bối vãn sinh, cho nên hắn vẫn chưa cảm thấy được có cái gì là áp lực hay nặng nề. Hắn vung tay lên quá đầu vẫy, đối Lâu Thanh Dương nhoẻn miệng cười.

Đồng thời, Lâu Thanh Dương cũng tinh tế đánh giá, con người này là đệ đệ hắn vậy mà đã hơn mười năm không gặp. Năm đó tống hắn ly khai khỏi lâu phủ khi chỉ có ba tuổi, thời gian dài trôi qua tưởng chỉ trong cái nháy mắt, giờ đã thành một vị thiếu niên sáng sủa, trong ánh mắt lóe lên bao cơ trí cùng đạm nhạt quang mang, đôi môi hình thoi hơi hơi vểnh lên, vung tay ôn hòa lau lau, rồi thản nhiên mà mỉm cười.

Nụ cười mỉm này vượt qua cả sức tưởng tượng của Lâu Thanh Dương. Hắn thật không ngờ đây chính là một thiếu niên mười bảy, dáng tươi cười đó có vẻ siêu thoát, sáng rực, làm cho hắn lần đầu tiên ở ngoài triều đình mà không đoán biết được, cảm nhận cả được cái ấm áp của nhất mạt thân tình cùng sự tĩnh mịch.

Huynh đệ hai người lẳng lặng đối diện một lát, Lâu Thanh Dương thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: “Cha đang ở thư phòng tiếp đãi khách quý, ngươi vừa mới trở về, trên người cũng mệt mỏi, ta gọi hạ nhân đưa ngươi tới khứ nhĩ viện lạc nghỉ ngơi, buổi tối tái kiến phụ thân đại nhân sau.”

“Được.”

Lâu Thanh Vũ hướng huynh trưởng hành lễ, rồi theo hạ nhân tới viện lạc đã chuẩn bị sẵn cho bản thân. Thu nhi nhìn cửa viện, cố hết sức mà niệm: “Ỷ… Lan cư.”

Lâu Thanh Vũ dừng một chút. Tô Lan Nhược, là tên mẹ đẻ của hắn, hình như là kêu tên này.

“Nơi này nguyên là viện lạc của Nhị phu nhân, tam thiếu gia, ngài chính là được sinh ra ở trong này.” Lão bộc dẫn đường hình như đã ở lâu phủ nhiều năm, đột ngột ngây người ra, thản nhiên nói.

“Nga.”

Lâu Thanh Vũ lên tiếng, không biết nên nói cái gì. Đối với thân thể mẹ đẻ của hắn, hắn thực không có ấn tượng, cũng không có cảm tình, may mắn duy nhất: nàng là một nữ nhân. Bởi vì Lâu Thanh Vũ thật sự không thể tưởng tượng bản thân từ trong thân thể một người song tính sinh ra.

Tô lan đã là Lâu Tướng Nhị phu nhân, bất quá lại nghe nói cũng không được sủng ái, Lâu Tướng lấy nàng dường như là đám hỏi chính trị, không có gì tình cảm, bất quá phụ thân của nàng khi đó còn là quan lớn nhất phẩm triều đình, nên đối với nàng trọng đãi càng tăng thêm, cũng có thể nói cung kính ‘ băng’. Sau năm thứ ba nàng sinh Lâu Thanh Vũ thì mất, khi đó toàn bộ thế lực của nàng cha cũng bị Lâu Tướng thâu tóm, sau đó Lâu Thanh Vũ vốn nhờ thân thể gầy yếu, kinh đô lại là nơi oi bức khó chịu lại ồn ào náo nhiệt, nguyên do là hắn cần an tâm tĩnh dưỡng, nên đưa đi cách biệt với kinh thành.

Ỷ Lan cư vẫn như xưa, bày biện thanh lịch, đẹp một vẻ đẹp mộc mạc, không có giống bình thường của các nhà thế gia vọng tộc mà mỹ lệ trang nhã cùng phú quý. Trong viện, Tô Lan Nhược năm đó đã tự tay trồng quân tử lan (một loại hoa lan), nhiều năm qua lão bộc vâng mệnh dốc lòng chiếu cố, vẫn đang tỏa ra hương thơm cao quý và thánh khiết.

Lâu Thanh Vũ đi lòng vòng mấy mấy lần quanh sân, bỗng nhiên cảm thấy đau thương nhạt mờ.

Cái nhà này, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra sự cô đơn của chủ nhân nó, và cũng là chính nó cô đơn, đúng là ‘ hắn’ rất mẫu thân.

Lâu Thanh Vũ thấy nơi này thật hiếm có, cảm giác như có chút áp lực, loại áp lực này đến từ cái huyết thống đầy quyền lực, một loại làm cho hắn có cảm giác thật xa lạ.

Thu nhi hưng phấn mà líu ríu, chỉ huy hạ nhân đem đồ vật này mang vào vật nọ mang ra, chính bản thân cũng chạy tới chạy lui bận rộn chết đi được.

Lâu Thanh Vũ nhìn thân ảnh hắn khoái hoạt chuyển động, không tự chủ được bản thân cũng khoái hoạt cười cười. Sau khi cười xong, nhìn quanh bốn phía, không muốn làm cho người chú ý nên lùi dần ra sân.

Hô ──

Lâu phủ, chính là ‘nhà’ mới của hắn, xem ra phải muốn nhanh chóng thích ứng.

Lâu Thanh Vũ còn đang không biết làm gì thì có người đến truyền lệnh, truyền đạt dù chậm chạp nhưng hắn cũng biết được là lâu tướng phủ muốn gặp mặt. Hắn không hay biết hành vi của bản thân có cái gì là xúc phạm không, dù sao hắn ở nhà này cũng là Tam công tử, dù thế nào thì cũng là một chủ tử, ở chính ‘nhà’ của mình mà có lý nào lại thúc ép hắn đi như thế. Đương nhiên, có lẽ điều này cũng có công lao thuộc về Lâu Thanh Vũ, bản thân hắn đã không thể xóa nhòa rằng hắn luôn luôn khao khát sự tự do thoải mái khoáng đạt cả cuộc đời

.

Sau giờ ngọ, ở tướng phủ thực quá mức tĩnh mịch, thế cho nên Lâu Thanh Vũ trên đường đi không một chút chở ngại.

Hoa sen trong ao lá sen liên tục nở rộ, cảnh đẹp ý vui. Cảnh sắc mỹ lệ làm cho Lâu Thanh Vũ tâm tình tốt đẹp, tùy ý mà đứng cạnh ao, ngồi xuống đất, lẳng lặng mà thưởng thức.

Không biết đã qua bao lâu, phía sau chợt truyền đến tiếng bước chân, dường như đang hướng về phía trước mà chạy, được một lát, dừng lại, trở về vài bước, đứng tại chỗ do dự, sau đó hướng hắn đi tới.

“Vị tiểu ca này, chắc biết cửa chính tướng phủ ở phương hướng nào?”

Lâu Thanh Vũ quay đầu, chính lúc đó đã trông thấy một đôi mắt ôn nhu trong suốt.

Nhiều năm sau, mỗi khi hắn nhớ tới ánh mắt kia, Lâu Thanh Vũ vẫn cảm thấy đau triệt tâm phế.

Khóe miệng Lâu Thanh Vũ nhếch lên: “Ngươi hỏi sai người rồi, ta không biết đường đi.”



Người nọ thoáng sững sờ, nhìn thoáng qua, thấy người kia quần áo không giống hạ nhân, vả lại ở trong phủ cũng chưa từng thấy qua, chần chờ hỏi: “Ngươi là…”

Lâu Thanh Vũ đứng dậy, nhiệt tình nói: ” Xin chào, ta tên là Lâu Thanh Vũ.”

Đưa tay về phía trước, được nửa quãng thì dừng lại, hắn hơi bị mất tự nhiên nhưng vẫn cố gắng bày ra tư thế chào hỏi thông thường.

Người nọ thấy Thanh Vũ chào hỏi với kiểu cách của dân địa phương nào đó, hành lễ có phần quái dị, cũng không để bụng, cười cười nói: “Hóa ra ngươi chính là Tam công tử của Lâu gia.”

“Ngươi là… ?”

Lâu Thanh Vũ thấy hắn thanh cao nho nhã, khí độ bất phàm, một thân quý khí, không khỏi tâm sinh hảo cảm, đoán hắn có thể chính là vị kia khách quý Lâu Tướng vừa rồi ở trong thư phòng tiếp đãi. Nếu như vậy, thân phận của người này đại khái không tiện lộ ra.

Người nọ quả nhiên không nói thêm bất kì điều gì.

Lâu Thanh Vũ tiêu sái cười: “Nếu thấy bất tiện thì cũng không miễn cưỡng phải trả lời.”



Người nọ sửng sốt, bỗng nhiên ha ha cười, nói: “Ta gọi là Già La Chân Minh.” (-.-)

“Già La…” Lâu Thanh Vũ sửng sốt, Già La là quốc họ ở Đại Tề quốc, nếu vậy chân tướng thực sự của tên này …

“Ngươi là thái tử! ?”Lâu Thanh Vũ khẽ kêu.

Người nọ mỉm cười, đứng ở



dưới tàng lá cây mãn chi, cành lá dài theo gió phất động, bóng dáng vỗ về, nhàn nhạt chiếu lên thân người.

Lâu Thanh Vũ cùng vị thái tử kia rảo bước tiến đến đại đường, chợt nghe được bên trong Lâu Thanh Dương đang cùng một người nào đó nói chuyện.

“Ngươi sao to gan vậy? Dám đánh trọng thương nhi tử của Nghiêm Thượng Thư? Nghiêm Thượng Thư luôn luôn không hòa hợp với phụ thân chúng ta, nếu giờ mượn lúc này mà làm cái cớ, ngươi xem phụ thân trách phạt ngươi như thế nào?”

“Phạt thì phạt! Ai kêu tên đầu heo kia không có mắt, dám đùa giỡn ta trên đường! Song nhi thì đã làm sao? Hắn có ta cũng có! Hắn không có ta cũng có! Không duyên không cớ mà đến trêu chọc ta, là chính hắn đòi đánh! Khinh thường song nhi, hừ, mẫu phụ của hắn cũng không phải song nhi sao.”

“Ngươi! Ai! Lúc trước thật không nên cho ngươi đi học võ, hảo hảo song nhi…”

“Song nhi thì đã làm sao! Ta chỉ không lấy, không gả, giống nhau đều vào triều đình.”

“Ngươi còn dám tranh luận!”

Hai người đang còn tranh chấp, Già La Chân Minh cùng Lâu Thanh Vũ đã đi vào, hai người thấy bọn họ liền ngừng lại.

“Tham kiến thái tử điện hạ. Thanh vũ!?” Lâu Thanh Dương hướng thái tử cung kính hành lễ, ngẩng đầu nhìn Lâu Thanh Vũ, hơi hơi nhíu mi.

Người còn lại chợt nói: “Điện hạ, ngươi đã nghe thấy tất cả?”

Già La Chân Minh gật gật đầu, đối với hắn nói: “Thanh Tường, ngươi thật sự càng ngày càng lớn mật.”

“Ngươi nghĩ ta làm?”Lâu Thanh Tường trợn trừng mắt nhìn hắn.

Già La Chân Minh ánh mắt nhíu lại, nói: “Toan tính của ngươi thực lợi hại, bất chấp hậu quả ra sao, Nghiêm Thượng Thư tất sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngày mai vào triều có lẽ phải mượn cớ ghé thăm Lâu Tướng một chuyến.”

Lâu Thanh Tường lông mày vắt ngang không nói gì, bỗng nhiên khóe mắt liếc qua, thấy Lâu Thanh Vũ.



Lâu Thanh Vũ tiến lên hành lễ, gọi một tiếng: “Nhị ca.”

Người này chắc chắn là song nhi Nhị ca Lâu Thanh Tường của hắn. Lâu Thanh Vũ thấy hắn đối với thái tử rõ ràng không có thái độ cung kính giống của Lâu Thanh Dương, nghe nói hai anh hắn đều từng là thư đồng của thái tử, hai năm trước lại có lời đồn đại Lâu Thanh Tường sắp trở thành thái tử phi, bất quá sau lại không biết như thế nào việc này bị xóa bỏ, nữ nhi Nghiêm Thượng Thư lại được làm chủ đông cung.

Lúc đó lại nghe nói là bởi vì Lâu Tướng đã cầm giữ triều chính nhiều năm, thái tử với việc này kỳ thật tâm mang đề phòng, vì muốn cân bằng các thế lực triều đình mới tuyển nữ nhi của Nghiêm Thượng Thư mà bỏ qua Lâu Thanh Tường, bất quá giờ này Lâu Thanh Vũ mới thật sự xem ra đúng là thế. Thứ nhất là thái tử ra vào Tướng Phủ thật sự tùy ý như chuyện thường tình, bên người ngay cả tôi tớ cũng không mang theo, hiển nhiên cực kỳ tin tưởng đối với Lâu Tướng. Thứ hai lâu Thanh Tường cùng thái tử rõ ràng quan hệ không phải là ít, không giống chuyện không được cưới nên mang mối hận. Theo những gì hắn vừa nghe được thì đã chứng thực cho tất cả, hơn nữa Lâu Thanh Tường chí hướng nam nhi, thực khinh thường nữ.

“Ngươi là tiểu đệ?” Lâu Thanh Tường kinh ngạc hỏi, sự chú ý đã dời khỏi chuyện vừa rồi, chỉ trong chốc lát đã đi đến bên Lâu Thanh Vũ ung dung tự tại, nói: “Ta nghĩ ngươi là nam hài.”

Lâu Thanh Vũ buồn bực: “Ta là…”

Lâu Thanh Tường “A ” một tiếng, đưa tay kéo cổ tay hắn. Lâu Thanh Vũ giật mình, tay rốt cục buông xuống không động đậy nữa, đã bị hắn giữ chặt.

Lâu Thanh Tường nắm trên xương cổ tay hắn mà bấm bấm, nói thầm: “Thật đúng là không phải song nhi.”



Lâu Thanh Vũ lần thứ hai cảm thấy buồn bực, lườm hắn một cái: “Đương nhiên!” Bị táo bón hả?

Lâu Thanh Tường cười hắc hắc, buông hắn ra: “Không có gì, không có gì, Nhị ca của ngươi hay nói đùa.”



Cũng mạc cốt rồi còn nói đùa sao?

Bởi vì bộ dạng khi lớn lên phảng phất một chút chất nam nhi nên bị hiểu nhầm là song nhi, ngược lại cũng vậy, nếu gần giống nam nhân cũng có thể như Lâu Thanh Vũ dễ bị người khác hiểu lầm là song nhi giả. Để nhận ra rõ ràng, nếu có chút thời gian mà không có đầy đủ dụng cụ thì có thể cởi áo ra để sờ xương cốt, đây là một phương pháp có tên: mạc cốt. Loại phương pháp này Lâu Thanh Vũ cũng không hiểu lắm, hơn nữa cũng chẳng có gì là hứng thú để tìm hiểu rõ ràng, chỉ biết đại khái là nơi nào đó trên cổ tay có một chỗ mà cốt cách song nhi không giống nam nhân, vừa sờ cũng biết, cũng sẽ không làm trái lễ tiết.

Lâu Thanh Vũ trước kia ở tiểu trấn, bởi vì từ nhỏ đã sống tại nơi đó, dân cư lại ít, dân chúng chất phác, tương trợ lẫn nhau trong lúc khó khăn nên thập phần hiểu biết về nhau, cũng biết giới tính hắn là gì, từ đó đến nay hắn chưa bao giờ gặp phải loại sự tình này.



Nhưng từ khi rời tiểu trấn, trên đường tới kinh thành không ngừng có người nhầm hắn là song nhi, làm cho hắn sản sinh mệt mỏi hơn nữa cũng cực kì buồn bực với thân thể này.

Lâu Thanh Tường so với song nhi bình thường thì lại cao gầy hơn rất nhiều, đại khái cao khoảng một thước bảy tư (1 thước (市尺, chi) = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm), so với Lâu Thanh Vũ cao hơn hai tấc (1 tấc = 3,33cm)

(Lâu Thanh Vũ từ lâu đã nghĩ bản thân rất cao, hiện giờ chỉ cao một thước bảy hai. Người xưa thân thể vốn không cao, song nhi bình thường cùng nữ nhi giống nhau, bởi vậy Lâu Thanh tính toán tỉ mỉ xác thực là bản thân cao gầy hơn người cổ đại).

Hơn nữa mặt mày đang lúc anh khí bừng bừng, thần thái phấn khởi, tuy rằng dung mạo xinh đẹp hơn so với song nhi bình thường nhưng lại thiếu nhiều nữ tính trong đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play