“Vì cái gì?” Lâu Thanh Vũ nỗ lực áp chế khẩu khí mình. Từ khi sống lại vẫn cho rằng bản thân đã không còn tính khí cáu kỉnh mà là ôn hòa, hiện tại mới phát hiện tính khí vẫn còn đó, chỉ là không ai kích thích nó mà thôi. = =||||
Già La Viêm Dạ nhìn hắn. Ống tay áo phập phồng, quần áo hỗn độn, khuôn mặt ửng hồng kích động, một đôi mắt trong veo phát sáng cũng có thể chói lọi cùng thái dương tranh nhau tỏa sáng, bên trong hừng hực lửa giận thiêu đốt.
“Không vì cái gì cả. Ta muốn!”
Già La Viêm Dạ hồi đáp không một chút nhiệt nóng mà giống như một chậu nước lạnh, nhưng lại không dập tắt được sự phẫn nộ của Lâu Thanh Vũ.
“Ngươi muốn!?” Lâu Thanh Vũ đề cao thanh âm: “Ta là nam nhân! Không phải song nhi ngươi có biết hay không!”
“Ngươi là song nhi.”
“Ta không phải!”
“Ngươi đúng.”
“Ta không phải!”
“Ngươi đúng.”
“Ta không phải! ! !”
…
Già La Viêm Dạ không thèm nói lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, nét mặt đó khiến Lâu Thanh Vũ thấy được cuộc đối thoại vừa ấu trĩ vừa thiếu muối càng thêm tức giận. Tiếp đó Già La Viêm Dạ lại một câu không nhanh không chậm, thiếu chút nữa khiến Lâu Thanh Vũ bùng nổ.
“Ta nói ngươi là, ngươi chính nhất định là vậy.”
Thở sâu. Lại hít khẩu khí.
Lâu Thanh Vũ thở ra điều tiết tâm tình cho đúng, không ngừng trong lòng nói: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! ! !
A a a ──
Cường quyền còn vô nhân đạo hơn a!
Lâu Thanh Vũ rốt cục phát hiện có chút thương tâm mình bị ép buộc “Biến tính ” rồi.
“Vì sao là ta?”
“Ta đã trả lời rồi.”
“Đấy không phải là lý do!” Lâu Thanh Vũ trợn mắt nhìn kỹ hắn: “Là bởi vì ta là nhi tử Lâu Tướng? Hay là ta đã đắc tội ngươi ở chỗ nào?”
Già La Viêm Dạ nhíu mày: “Ta nói, chỉ là ta muốn mà thôi.”
“Chúng ta chỉ gặp mặt quá hai lần thôi? Ngươi bắn ta một mũi tên, ta ở đại trướng của ngươi ngủ lại một đêm, còn lần trước tình cờ gặp mặt. Ta không cho là hai lần gặp đó có thể khiến ngươi với ta cảm thấy hứng thú.”
“Ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi sắp trở thành Vương phi của ta.”
Lâu Thanh Vũ mắt mê man: “Ta sẽ không. Hoàng Thượng còn chưa có hạ chỉ.”
“Hắn sẽ hạ chỉ thôi.” Thần sắc Già La Viêm Dạ rất bình thản, giống như điều đang nói là chuyện tình cảm bình thường nhất trên đời.
Trái tim Lâu Thanh Vũ chợt lạnh, mơ hồ cảm giác được sức nặng những lời này. Chuyện này ngay cả Lâu Cạnh Thiên cũng không thể trên triều phản bác, chỉ sợ rất có khả năng thành sự thật.
Thế nhưng… Hắn là một nam nhân! Một nam nhân làm sao có thể gả cho một nam nhân khác?
Tuy rằng hắn ở Đại Tề đã sinh sống hơn ba năm, trên biểu hiện giống như cũng đã chấp nhận phong tục chế độ nơi này rồi, nhưng trong xương tủy, hắn vẫn cứ là nam nhân thế kỷ hai mươi mốt độc lập tự chủ ── Tiếu Duệ! Đối với chuyện ‘Xuất giá’ này, từ trong đáy lòng hắn cảm thấy ngỡ ngàng cùng phản kháng.
“Mặc kệ ra sao, ta sẽ không ‘gả’ cho ngươi.” Lâu Thanh Vũ nhấn mạnh thêm chữ ‘gả’ kia, “Ta nhất định sẽ làm cho ngươi xóa bỏ ý niệm này trong đầu.”
Già La Viêm Dạ khe khẽ cười: “Thanh Vũ, ngươi đã quên? Chúng ta đã từng có ‘tiếp xúc da thịt’, vì danh tiết của ngươi, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”
“Chúng ta không có tiếp xúc da thịt! Ta cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm!” Lâu Thanh Vũ rống giận.
Già La Viêm Dạ nói sang chuyện khác: “Buổi tối ngày mai trong cung chiêu đãi sứ thần tân quốc, ngươi cũng tham dự.”
“Ngươi kêu ta đi ta phải đi? ! Ta vì cái gì phải tham dự?”
“Bởi vì Thánh Thượng sẽ hạ chỉ cho ngươi đi.”
Lâu Thanh Vũ rốt cục nhịn không được, xông lên đi tóm chặt vạt áo hắn, đem hắn gắt gao áp ở dưới tàng cây hoa đào.
“Già La Viêm Dạ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? !”
“Muốn làm cái gì?” Già La Viêm Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ý tứ không rõ ràng: “Có lẽ muốn làm cái này đi…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã dễ dàng chế trụ đầu Lâu Thanh Vũ, mạnh mẽ hướng môi hắn áp tới.
Đây là lần thứ hai!
Lâu Thanh Vũ không phản kháng, chỉ một mực phẫn nộ trừng mắt hắn, mãi cho đến khi môi hắn tách khỏi bản thân.
“Ai. Thanh Vũ, lần trước ta đã từng nói với ngươi, hôn môi là phải nhắm mắt lại.”
“Nhị điện hạ, ta cũng đã nói với ngươi, hôn môi là phải xem đối tượng.” Lâu Thanh Vũ đã chịu đựng phẫn nộ tới cực điểm, ngược lại lãnh tĩnh xuống. Bỏ tay hắn ra, động tác chà sát tao nhã miệng của mình, sau đó khinh miêu đạm tả nói: “Đừng nói cho ta ngươi là thích ta mới làm như vậy, ta sẽ nôn.”
Ánh mắt Già La Viêm Dạ chợt lóe sáng, trong nháy mắt tựa hồ có tình cảm gì đó chợt lóe qua, nhưng tốc độ nhanh khiến người ta không kịp nắm bắt. Hắn đứng thẳng người, diện vô biểu tình lạnh nhạt nói: “Đêm mai, vãn yến (tiệc tối). Còn nữa, với tư cách một song nhi, sau này xuất môn đừng quên mang một tiểu tư song nhi.”
“Ta không chịu ngươi uy hiếp.” Lâu Thanh Vũ cũng lạnh nhạt nói: “Già La Viêm Dạ, mặc kệ ngươi là xuất phát từ mục đích gì, ta sẽ không gả cho ngươi đâu!”
Già La Viêm Dạ nhếch hé khóe miệng.
Lâu Thanh Vũ bước đi không quay đầu lại .
Ly khai phủ đệ Nhị hoàng tử, Lâu Thanh Vũ có chút ngỡ ngàng. Hắn cũng biết chính câu nói vừa rồi nói ra là có bao nhiêu lo lắng trong đó. Hắn cho tới bây giờ nắm rõ hết thảy thói quen bản thân, trừ bỏ Đồng, không người nào có thể khiến hắn cảm thấy không chắc chắn. Thế nhưng đến xã hội phong kiến mà tất cả đều là vương quyền trên hết, Lâu Thanh Vũ lần đầu tiên vì tình cảnh bản thân cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng là vô luận như thế nào, hắn là sẽ không dễ dàng dễ dàng khuất phục.
Xuất giá? Nực cười! Nếu mà kêu hắn lấy vợ, hắn ngược lại không ngại a.