“Nhị hoàng huynh.”
Một thanh âm trong trẻo vui vẻ từ xa xa vang lại, cùng với tiếng bước chân chạy vội đến, là một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xinh xắn mỹ lệ hiện ra.
“Nhị hoàng huynh.” Đức Hinh giang rộng đôi vòng tay lao tới, đột ngột nhào vào ***g ngực Già La Viêm Dạ.
“Đức Hinh.” Già La Viêm Dạ luôn luôn mặt lạnh lùng trên mặt rốt cục cũng hiện lên bộ dáng tươi cười đầy tình cảm.
Hắn làm sao lại quên được, hắn còn có một muội muội tri kỷ thân thiết. Tuy rằng không phải cùng mẫu phụ, nhưng chẳng biết tại sao, Thiên chi kiêu nữ này đáng yêu nhất Đại Tề quốc, từ nhỏ cùng hắn cảm tình cực tốt, thậm chí so với ca ca ruột Già La Chân Minh còn gần gũi sâu đậm hơn.
“Nhị hoàng huynh, ngươi về lâu như vậy thế nào vẫn chưa đến thăm ta.” Công chúa Đức Hinh dẩu môi oán giận.
“Ta không phải là đã đến rồi sao.” Già La Viêm Dạ mỉm cười nói.
“Ta biết, ngươi bị phụ hoàng phạt cấm túc.”
Già La Viêm Dạ dừng một chút: “Đúng vậy nha, cho nên Đức Hinh chớ có trách ta.”
“Ta không trách ngươi, đều do tên Tam công tử Lâu Tướng kia!”
Già La Viêm Dạ ngạc nhiên nói: “Thử nói xem sao?”
Đức Hinh bĩu môi: “Ai kêu hắn dốt nát như vậy, rốt cuộc lại bị tiễn của Nhị hoàng huynh bắn trúng, làm hại hoàng huynh bị phạt.
“Ha ha ha…” Già La Viêm Dạ cười ha ha: “Ngươi nha đầu kia.”
Chỉ vì bị con bé nhắc tới như thế, ngược lại lại nhớ tới Lâu Thanh Vũ kia. Nghe nói hắn mấy ngày nay với Thái Tử đều trốn tránh mà không gặp, chắc là ngày ấy nhìn thấy động thái của mình mà đoán ra được vài phần. Người có đầu óc trong sáng lại thông minh nhạy cảm như vậy thật hiếm thấy, bề ngoài còn trẻ lại thanh tú như vậy, không biết cất giấu bao nhiêu tâm tư.
Già La Viêm Dạ ý niệm trong đầu vừa chuyển, chợt sinh ra ý muốn thăm hắn. Ở trong cung bồi Đức Hinh một hồi, xuất cung, nhưng không hồi phủ, mà cưỡi ngựa thong thả đi, hướng Lâu Tướng Phủ mà đi. Gần đến cổng Tướng phủ, liền gặp ba người rẽ ở góc đường, vừa nói vừa cười đi tới.
Chạng vạng trời chiều như được gột rửa, chậm rãi mờ dần, đá lát trên đường một tầng sắc vàng tinh tế. Người dẫn đầu trong số họ mặc áo lam như bầu trời, mây trắng xanh biếc, nụ cười trên khuôn mặt ôn nhu lộ ra sự nuông chiều, trong veo nồng hậu, hàm chứa một thứ tình cảm ấm áp nói không nên lời.
Già La Viêm Dạ bỗng ngây người. Chỉ phát giác ra dáng cười của người nọ, dường như giống như báu vật bản thân cầu mà không được, đánh thẳng vào ***g ngực.
“Thu nhi, ngươi còn ăn thêm nữa, bụng sẽ no đến vỡ ra đó.” Lâu Thanh Vũ nhịn không được lại nhắc nhở hắn.
Thu nhi đánh cái ợ phát: “Thiếu gia, Tụ Phúc Lâu này điểm tâm quả nhiên danh bất hư truyền, Thu nhi chính là bụng no muốn chết vẫn muốn ăn thêm nữa.”
Lâu Thanh Vũ nuông chiều cười cười với hắn, lắc đầu nói: “Sớm biết thế thì đã không cho ngươi đóng gói đem về. Ngươi nếu thích, lần tới ta lại đưa ngươi đi ăn, ăn uống quá độ như thế, đối với thân thể không tốt. Hơn nữa, chỉ sợ rất nhanh sau liền sinh chán ngán.”
“Sẽ không thế.” Thu nhi với hắn làm mặt quỷ, với Trầm Tú Thanh nói: “Trầm công tử, ngươi cũng không biết nói thiếu gia nhà ta thì thôi, đến kinh hơn ba tháng, số lần xuất môn ít ỏi còn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu Thu nhi chờ thiếu gia lần sau lại đưa ta xuất môn, cũng không biết là năm nào tháng nào.”
“Ha ha, ngươi thật đúng là cái tiểu thư khuê các mà.” Trầm Tú Thanh cười tà liếc nhìn Lâu Thanh Vũ.
Lâu Thanh Vũ cười không đáp. Hắn cũng không thể nói là đối với cổ đại có cảm giác chán nản một phần là vì đối với cuộc sống có cái giải trí tiêu khiển thời này thật hết sức thất vọng. Ban ngày tìm lạc thú cùng lắm là đi quán trà uống vài chén trà nghe một chút sách, nếu không thì đi dạo phố mua một vài thi họa văn chương chẳng hạn, hắn cũng không thấy hứng thú lắm. Buổi tối tìm chỗ vui chơi nhiều nhất cũng chỉ có pháo hoa là làm vui lòng được, Lâu phủ gia giáo nghiêm cẩn, cũng sẽ không cho hắn đi.
“Uy, lần tới ta mang ngươi đi chỗ này được lắm.” Trầm Tú Thanh mập mờ chọc chọc cánh tay hắn.
Cái loại vẻ mặt này Lâu Thanh Vũ đã thấy nhiều ở đồng nghiệp đời trước, từ chối khéo: “Đa tạ , ta hiện tại là sĩ tử nên vẫn cần nghiên cứu thêm, mọi sự chờ đến sang năm khi ta thi xong rồi hẵng nói sau. Chưa công danh sự nghiệp, Thanh Vũ cũng không dám làm xằng bậy không theo gia giáo gia phụ.”
“Ta quên mất, ngươi chính là nhi tử Lâu Tướng.”Trầm Tú Thanh lúc này mới chợt nhớ đến thân phận của hắn, có chút thương tiếc mà nói:
“Hắc, ý ngươi là gì… A? Nhị điện hạ?”
Ba người dừng bước lại, thân ảnh trầm tĩnh trên lưng ngựa kia không phải là Nhị hoàng tử tôn quý Già La Viêm Dạ Đại Tề quốc thì còn là ai?
Trầm Tú Thanh cùng Lâu Thanh Vũ đi tới hành lễ. Già La Viêm Dạ nhìn Lâu Thanh Vũ nói: “Thương thế sao rồi?”
Lâu Thanh Vũ rất không thích cái loại tư thái cao cao tại thượng này của hắn. Sư Tử Thông nguyên bản đó là ngựa chỉ dành cho vua chúa, đứng giữa phố khiến ngăn trở phân nửa con đường. Hắn còn không lập tức xuống ngựa, thần thái thong dong bình thản còn luôn mang theo sự cao quý ngạo mạn.
“Đa tạ Nhị điện hạ quan tâm, đã tốt hơn rất nhiều rồi .”
Lâu Thanh Vũ nghĩ thầm, rằng ngươi một khi đã không lễ phép như vậy, ta cũng không tất thái khách khí, chỉ thản nhiên đáp.
Già La Viêm Dạ ở trên lưng ngựa nhìn hắn thật lâu, không nói gì, ánh mắt luôn luôn sắc bén lãnh đạm tựa hồ trở nên càng thâm trầm.
Loại ánh mắt nhìn chăm chú này kỳ dị cùng trầm mặc kéo dài quá lâu làm cho Lâu Thanh Vũ bắt đầu cảm giác hơi hơi quái dị, không khỏi ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, lại thấy hắn đã chuyển tầm mắt, nhìn phía sau mình.
Thu nhi co rúm lại một chút, ôm chặt trong ***g ngực cái gì đó, có chút luống cuống.
Hắn vốn là từ nhỏ bị bán vào Lâu Gia làm nô tài, năm sáu tuổi thì đã bị sai đến nông thôn ở Giang Nam hầu hạ Tam công tử, chưa trải qua nhiều việc đời, lúc này nghe thấy có Nhị hoàng tử rất lợi hại ở ngay trước mặt, ngay đến cả lễ nghi cũng không hiểu nhiều, chính là cẩn thận theo sát phía sau thiếu gia. Nhãn thần Nhị hoàng tử nhìn làm cho hắn sợ hãi trong lòng, không tự chủ được co rút về phía sau thiếu gia, sợ hãi cúi đầu.
Trầm Tú Thanh đánh vỡ sự trầm lặng nói: “Nhị điện hạ, ngài tại sao lại tới đây?”
“Ừm, đến thăm Lâu Tam công tử, nghe nói hơn nửa tháng nay đóng cửa từ chối tiếp khách chuyên tâm dưỡng thương, không nghĩ tới tốt lên nhanh như vậy.” Già La Viêm Dạ trả lời Trầm Tú Thanh, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lâu Thanh Vũ.
Lâu Thanh Vũ nghĩ không biết trả lời ra sao, nói: “Nhị điện hạ nếu đã đến đây, có muốn vào nhà ngồi một chút?”
Già La Viêm Dạ gật đầu: “Được.”
Lâu Thanh Vũ sửng sốt, cười gượng nói: “Kia, xin mời.”
Già La Viêm Dạ thong dong xuống ngựa, theo bọn hắn đi vào cửa chính Lâu Phủ, tôi tớ từ bên trong cánh cửa vội vàng ra đón, phía xa xa đã thấy rẽ góc là một chiếc xe song mã, không nhanh không chậm đi tới gần rồi dừng lại, một bàn tay trắng nõn thon dài vén rèm cửa lên, năm ngón tay mượt mà lóng lánh, non nớt thon dài tựa như búp hành .
Thái tử nhô đầu ra, con mắt trong veo lang lảnh, đối với Lâu Thanh Vũ mỉm cười.
“Thanh Vũ, thật nhanh nhẹn. Đang muốn thăm ngươi, ngươi đã ra đây.”
Lâu Thanh Vũ khóe miệng nhếch lên, cũng không cao hứng được.
Hôm nay đại hung, không nên xuất môn.
Hai tôn đại pháo lại đánh đến, dấu hiệu lại một lần nữa làm cho hắn làm vật hi sinh! ! !