Trong mông lung cảm giác có cái gì đó mềm mại lành lạnh trên môi mình đang bắt đầu lần mò tìm kiếm. Lâu Thanh mơ mơ màng màng chuyển mình, nhưng lại đụng phải chỗ bị thương, nhất thời thốn đau tỉnh lại.

Mở mắt ra thấy người trước mắt, Lâu Thanh Vũ trong chốc lát trở nên hồ đồ, gọi một tiếng: “Đồng?”

Chẳng lẽ hắn đang mơ chuyện lại lúc bé khi Đồng bướng bỉnh leo lên trên cây liền bị té xuống, hắn ở dưới định nhào tới đỡ, nhưng lại bị đè lên gãy một cánh tay. Đồng lúc ấy ở giường của hắn khốc ào ào như thác đổ, thề sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa, kết quả cánh tay của hắn vừa mới khỏi không quá hai ngày, Đồng liền đem lời nói quên không còn một mảnh, trước chơi như thế nào sau lại vẫn chơi như thế ấy. Ai…

“Đồng? Lâu công tử nhận sai người rồi.”

Tiếng nói thâm trầm đem Lâu Thanh Vũ từ trong ảo tưởng kéo ra, đột nhiên cả kinh, mới ý thức tới chính mình đang ở chỗ nào.

“Nhị điện hạ?”

“Bị thương nặng như vậy, ngươi nên cố gắng ngủ nhiều một chút.”

“Bị thương như vậy đáng gì, trước kia…” Lâu Thanh Vũ bỗng nhiên dừng lại, giác ngộ đến sinh mệnh trước kia bị thương vì súng đã là chuyện trước kia rồi.

“Trước kia cái gì?”

“Trước kia Thanh Vũ thể chất yếu nhiều bệnh, thời gian quanh quẩn giữa sống và chết so với bây giờ còn kịch liệt hơn.”Lâu Thanh Vũ bình tĩnh đổi giọng.

Già La Viêm Dạ lưng hướng về phía ánh sáng, thấy không rõ biểu tình, thế nhưng ánh mắt kia, không có lúc nào không làm cho người khác phải cảnh giới.

Lâu Thanh Vũ ngồi dậy, phát hiện trong đại trướng đã đốt đuốt, mờ mịt hỏi: “Hiện tại là giờ nào rồi?”

“Đã gần đến nửa đêm.”

“Cái gì?” Vậy là bản thân đã ngủ lâu như vậy?

Một thứ giống như hưởng ứng lời của hắn, thanh âm ùng ục ùng ục từ bụng Lâu Thanh Vũ phát ra.

Hai người lặng im phút chốc, Già La Viêm Dạ bất động thanh sắc nói: “Ta kêu bọn họ đưa bữa tối đến.”

Lâu Thanh Vũ xấu hổ: “Đa tạ Nhị điện hạ.”

Bữa tối nóng hổi đưa lên bàn, Lâu Thanh Vũ ngồi xuống dùng tay trái cầm đũa, ăn hai cái mới nhớ tới: “Điện hạ chưa dùng qua bữa tối chưa?”

“Đã dùng qua.”Già La Viêm Dạ ngồi ở một bên. Hiện tại đã giờ nào, hắn còn có thể chưa ăn cơm sao.

“Tay trái của ngươi thực linh hoạt.” Hắn nhàn nhạt nói.

“Vâng, bởi vì ta thuận tay trái.” Lâu Thanh Vũ cảm thấy được hắn ngồi ở đối diện nhìn thật sự khó chịu, ăn cơm cũng khó có thể nuốt xuống, nhưng bản thân đang ở tại đại trướng người ta thì có biện pháp khác nào. Nói đến cũng khéo, hắn đời trước cùng đời này thế nào lại đều là thuận tay trái, làm cho hắn rất có cảm giác thân thiết, vận dụng tự nhiên.

Lâu Thanh Vũ cơm nước xong, Già La Viêm Dạ lại truyền Trầm Tú Thanh đến đổi dược cho hắn, họ Trầm kia còn ngao một chén dược cho hắn uống, hình như là phòng ngừa nhiễm trùng.

Lâu Thanh Vũ là người quen uống thuốc tây, sau khi tới nơi này chán ghét nhất chính là thuốc Đông y vừa đắng vừa khó uống, từ hai năm trở lại đây đã uống không ít, đầu lưỡi toàn vị đắng đến không còn vị giác, thật vất vả để thoát khỏi thể chất gầy yếu, lúc này lại bị Nhị hoàng tử này làm hại phải bưng lên chén thuốc. Nghĩ đến đây, nhịn không được ở trong lòng oán thầm Già La Viêm Dạ vài câu.

Uống xong dược, Trầm quân y mở miệng ngáp cái lui ra, Lâu Thanh Vũ đang cân nhắc làm thế nào mở miệng hỏi Già La Viêm buổi tối sẽ ngủ ở đâu. Hắn phát hiện trong đại trướng này chỉ có một cái giường, vừa rồi hắn cưu chiếm thước sào (cưu: tu hú; loài tu hú thường đẻ trứng vào tổ các loài chim khác hòng nuôi hộ con nó) đã chiếm giường ngủ nửa ngày, từ nửa đêm đến sáng th



ì không biết nên làm thế nào cho phải, cũng không thấy có người tiến vào khiêng thêm giường chẳng hạn.

Trong lòng hắn nghĩ vậy, liền như vậy hỏi.

Già La Viêm Dạ cười: “Đương nhiên là cùng ta ngủ.”

Lâu Thanh Vũ sửng sốt, buột miệng nói ra: “Điều này không tốt.”

“Có cái gì không tốt. Hay là…” Già La Viêm Dạ nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nói: “Hay là ngươi có cái gì không tiện?”

Lâu Thanh Vũ nhìn ánh mắt của hắn, tâm tư xoay một vòng, mơ hồ hiểu rõ ý tứ của hắn.

Thì ra là thế. Khó trách thái độ của hắn luôn có chút kỳ quái.

Lâu Thanh Vũ mỉm cười, nói: “Thanh Vũ không có gì bất tiện, chính là cùng Nhị điện hạ cùng ngủ một giường, dường như có chút thất lễ.”

“Không có gì phải ngại. Trong quân đội, không có nhiều lễ nghi.”

“Như vậy, Thanh Vũ liền không khách khí .” Lâu Thanh Vũ ngáp một cái, đi đến bên giường ngồi xuống, cởi giày, cùng hắn ngã xuống giường.

Già La Viêm Dạ thấy hắn thản nhiên như thế, trong lòng toát ra một tia nghi hoặc, đi đến bên giường từ trên cao nhìn xuống hắn, hỏi: “Ngươi không cởi áo ra sao?”

Lâu Thanh Vũ chậm rãi nghiêng đầu: “Nhị điện hạ xem ta như vậy, làm thế nào có thể cởi áo ra. Ở đây vừa rồi không có tiểu tư hầu hạ Thanh Vũ, chẳng lẽ phải làm phiền Nhị điện hạ tự mình động thủ sao?”

Già La Viêm Dạ dừng một chút, gật đầu nói: “Được, ta giúp ngươi.”

Lâu Thanh Vũ hơi hé mắt ra, chậm quá nói: “Vậy phiền điện hạ rồi.” Nói xong ngồi dậy, duỗi mở cánh tay trái.

Già La Viêm Dạ thấy thế có chút chần chờ. Nếu Lâu Thanh Vũ thật là một song nhi, trước tiên với gia giáo của Lâu Tướng Phủ tuyệt đối không sẽ không đồng ý ở cùng trướng với hắn, lại càng không được đồng ý cùng hắn đồng sàng, đến lúc này, càng không để cho hắn giúp đỡ cởi áo ra.

Chính là Lâu Thanh Vũ bộ dạng rất giống song nhi, Già La Chân Minh lại tựa hồ đối với hắn rất có hảo cảm…

Già La Viêm Dạ vẫn là quyết định giúp hắn cởi áo ra. Chính là hắn từ nhỏ để cho người khác hầu hạ, lúc nào lại làm cái chuyện hầu hạ của hạ nhân, tự nhiên làm có chút tay chân vụng về, vài lần chạm vào miệng vết thương khiến Lâu Thanh Vũ đau đớn.

Mẹ nó! Thật sự là xui xẻo!

Lâu Thanh Vũ trong lòng thầm mắng. Bị tên Nhị Hoàng Tử kiêu ngạo này bắn một mũi tên không nói, còn bị hắn nghi này nghi kia, còn muốn hắn phải chịu cái kiểu thoát y vụng về này, thật sự là đau đến chết! Sớm biết thế không bằng kêu hộ vệ tiến vào giúp hắn đi.

Già La Viêm Dạ tự nhiên nhìn thấu Lâu Thanh Vũ không kiên nhẫn, chính là hắn cũng không chịu đựng được nữa. Vừa rồi thời điểm cởi áo ra đã nhân cơ hội kiểm tra một cái, phát hiện Lâu Thanh Vũ này giống như một nam nhân, xương tay cùng xương thắt lưng không giống song nhi, không khỏi có chút thất vọng.

Đem nhất kiện ngoại sam cuối cùng ném sang một bên, Già La Viêm Dạ có chút buồn bực nói: “Xong rồi.”

Lâu Thanh Vũ cắn răng nói: “Đa tạ điện hạ.”

“Ngươi giống có chút mất hứng?”Già La Viêm Dạ kỳ lạ mà nhìn hắn.

Ta đây cái hoàng tử tự mình giúp ngươi cởi áo ra, lại có thể bày ra cho ta loại sắc mặt này?

Lâu Thanh Vũ giật nhẹ khóe miệng: “Điện hạ hiểu lầm, Thanh Vũ luôn luôn có bộ dáng này.”

Cái này thân thể vốn sẽ không chịu được đau, do đau đến độ mồ hôi lạnh, còn muốn ta cao hứng như thế nào?

Già La Viêm Dạ nhìn kỹ hắn, nói: “Ngươi không sợ ta?”

Lâu Thanh Vũ ngây ngẩn: “Sợ? Vì sao sợ ngươi?”

Già La Viêm Dạ ngược lại sửng sốt, ngây người một lát mới nói: “Ta là Nhị hoàng tử Đại Tề quốc, trong tay ba mươi vạn binh quyền Thiên vũ Đại tướng quân.”

“À.”

Lâu Thanh Vũ hậu tri hậu giác mới phản ứng, hắn không phải đang ở tại Anh Quốc có thói quen coi trọng dân chủ tự, cũng không là một tiểu quốc châu u có một đống quý tộc trang trí ở ngoài cửa, mà là một xã hội phong kiến hàng thật giá thật, mà thật sự là một hoàng thân quốc thích nắm giữ quyền sinh sát.

Già La Viêm Dạ thấy phản ứng của hắn, đột nhiên trong lòng vừa động, có cái gì nói không rõ theo đáy lòng chợt lóe lên. Hắn nhẹ nhàng cười, miệng hắn cong lên: “Lâu Thanh Vũ, ngươi thật có ý tứ.”

Lâu Thanh Vũ thấy hắn chậm rãi tới gần, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên kinh ngạc trợn to mắt, trơ mắt nhìn môi của mình bị hắn lắp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play