Tình
yêu phải chăng cũng ngọt ngào như chè đậu đỏ?!
Khu nhà ở của cô không lớn, nhưng
dọn dẹp cực kì ngăn nắp.
Thẩm Tích Phàm bỏ túi sách ra, giải thích: “ Bạn
cùng phòng đi đến host family ăn cơm rồi, trong nồi hầm có canh gà, bên trong
tủ lạnh có lẽ còn đồ ăn, thật sự thì không bằng chúng ta tới nhà ăn sinh viên
đi, nhưng không biết có đang mở không.”
Hà Tô Diệp chỉ cười nhưng không nói, khiến trong
lòng cô càng thêm rụt rè, vừa định hỏi thêm, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị giữ lại
nhẹ nhàng, anh trêu chọc: “Thật sự mập lên nha, cô nhóc!”
Quay mặt đi hướng khác thở gấp, lại bị ngã vào một
lồng ngực ấm áp, cô nghĩ muốn kháng cự thoát ra, bên tai lại là tiếng nói nam
tính trầm thấp: “Ngoan, đừng cử động, cho anh ôm một lát, anh mệt muốn chết
rồi.”
Trên người anh có hương chanh thoang thoảng, lại
phát ra dáng vẻ mệt mỏi không nói thành lời, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn kỹ
khuôn mặt anh, so với nửa năm trước càng gầy hơn, chung quanh mắt còn có quầng
thâm mờ mờ.
Nhẹ nhàng thở dài, cánh tay không khỏi vòng qua ôm
chặt thắt lưng anh, nghi vấn rốt cục hỏi ra miệng: “Anh làm thế nào mà ở đây?”
Hà Tô Diệp mỉm cười: “Đến gặp em! Anh hiện tại ở sở
nghiên cứu CVI của đại học Pennsylvania.”
“Khi nào anh qua đây vậy, trước đây vì sao không nói
cho em?”
“Tháng tám anh sang Mỹ, khi ấy đã nghĩ tới nơi sẽ
lập tức đi gặp em, nhưng kết quả phải nhận một cái đề tài, mệt chết đi sống lại
một thời gian, cho nên phải kéo dài tới tận bây giờ.”
Cô nói thầm: “Thế này có tính là thê xướng phu tùy*
không?”.
Nhẹ tay vén mái tóc dài bên tai cô, Hà Tô Diệp cúi
đầu cười: “Ừ nhỉ, coi là như là thế đi”
————
Bọn họ cùng nhau làm cơm tối, cùng nhau xắn tay chảo
với dầu, Thẩm Tích Phàm liền bắt đầu buồn rầu: “Trời ơi! Em quên mất cho người
bạn ký túc xá bên cạnh mượn tạp dề rồi, thôi bỏ đi, để em xào rau là được!”
Hà Tô Diệp ngăn lại tay cô: “Không có gì, anh qua
bên này, cũng đã lâu không vào bếp, không biết tay nghề đã xuống cấp rồi hay
chưa.” Vừa nói chuyện, liền đem trứng gà đập vào trong cái chảo, lập tức khói
dầu nổi lên bốn phía, giọt dầu nhỏ bắn lên, dính trên áo sơ mi trắng của anh.
Thẩm Tích Phàm đổ ra một trùm khí lạnh: “Dầu! dầu
kìa! sơ mi của anh không cần nữa à!”
“ Nhóc con! em thế nào mà thích ngạc nhiên như vậy.”
Bưng lên đám cà chua đã thái xong, anh cười: “Không phải vài giọt dầu ăn thôi
sao, xào rau nấu cơm ai mà chẳng dính một tí, nhanh đi xem canh trong nồi hầm
đã được chưa?”
Thẩm Tích Phàm nghe theo lời anh đi múc nửa bát canh
gà, thêm một chút muối, bưng ra: “Anh trước tiên nếm thử đi xem đã đủ đậm
chưa!”
Hà Tô Diệp tay trái cầm cán chảo, tay phải còn đang
cho thêm nước tương, cô liền nhón mũi chân, thật cẩn thận đưa tới cạnh miệng
anh, anh thuận thế liền nhấp một ngụm: “Ừ, cũng không khác mấy, có thể múc ra
đi.”
Cô bỗng nhiên cười rộ lên, vội vàng nhấp miệng, quay
mặt đi, Hà Tô Diệp còn chưa nhận ra, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”—–hôn gián tiếp chứ còn gì nữa^^
Cô lắc đầu không trả lời, chỉ là trong lòng thật ấm
áp, hốc mắt cũng có chút cay cay, cô cẩn thận nếm một ngụm canh gà, độ đậm vừa
đủ, vị tương ở đầu lưỡi lan tỏa, khiến cho người ta ý chưa tận, vị còn đọng lại
rất lâu. Người con trai trước mắt này, thật sự rất yêu, nguyện ý vì cô xuống
bếp, thậm chí một chút việc nặng cũng không cho cô chạm vào.
Vừa nãy trong đầu Thẩm Tích Phàm bỗng nhiên
thoáng hiện ra bốn chữ “Đôi vợ chồng già”, lại không khỏi mỉm cười hạnh phúc.
Cảm giác chân thực như vậy. Ngày trước khi ở bên
Nghiêm Hằng, giống như hai đứa trẻ ngây thơ, lúc nào cũng nghĩ muốn trải qua
mỗi ngày đầy lãng mạn, đầy kích thích, nhưng kiểu tình yêu như vậy chính là
giống như pháo hoa nơi chân trời, tựa như làn mưa bụi bay bay, vẽ ra cái quỹ
đạo đẹp mắt, nhưng dù có đẹp đẽ cũng chỉ trong nháy mắt…. gió thổi qua, liền
biến mất.
Mà cuộc sống chính là cuộc sống, lãng mạn cùng tình
cảm mãnh liệt vĩnh viễn không thể chống đỡ cho tình yêu cả một đời.
Vẫn là yêu nhau trong lúc bình bình thản thản càng
thêm thích hợp với bản thân cô, chẳng hạn như người con trai dịu dàng này, có
lẽ anh chính là chiếc cốc* kia của mình.
(*Chiếc cốc đồng âm với từ cả một đời)
—————
Làm ba món ăn, trứng xào cà chua, xà lách trộn, ớt
xanh thịt bò.
Thẩm Tích Phàm vừa gắp rau vừa cảm khái: “Sợ rằng
đây là bữa cơm Trung quốc chính cống đầu tiên em đến Mỹ cũng nên, người lười
giống em không thích bản thân nổi lửa, lần nào cũng đến nhà ăn của trường, bất
tri bất giác béo lên lúc nào không hay.”
Hà Tô Diệp gắp một miếng thịt bò xào cho cô: “Ăn
nhiều một chút, nhìn em căn bản vẫn chẳng có gì khác cả, béo ở đâu? Sắc mặt
không tốt, nhợt nhạt, hàng ngày đều thức đêm!”
“Anh vừa nãy còn nói em béo!” Cô tức giận phản bác,
xoay người múc cho anh một bát canh gà: “Hà Tô Diệp, em thấy có sắc mặt anh mới
không tốt, mắt thì gấu trúc. Bác sĩ, anh làm thế nào trở thành người gương mẫu
được đây!”
Anh húp một ngụm canh gà, lập tức mỉm cười: “Anh
thấy hương vị tại sao lại quen thuộc như vậy, thì ra là bỏ thêm đảng sâm.”
Thẩm Tích Phàm mở miệng: “Đảng sâm là từ bên nhà gửi
qua, mẹ nói ‘ ích khí sinh tân dưỡng huyết’, sau khi kết thúc mỗi một môn học,
em đều phải nấu một nồi canh gà to thăm hỏi bản thân.”
“Ở đây có vất vả không?”
“Đương nhiên là vất vả rồi, thầy giáo tuy rằng là
người tốt, nhưng mà nghiêm khắc lắm, đã vậy còn có Career Track, may mà kinh
nghiệm làm việc hoàn hảo, nhưng lý thuyết của em lại luôn kém hơn các bạn học
từ chính quy. Còn anh?”
“Anh vẫn tốt, không vất vả, đề tài tiến hành cũng
rất thuận lợi.”
“Em không tin đâu, học y ở Mỹ rất vất vả, nhìn xem
anh gầy như thế này.” Thẩm Tích Phàm chỉ cảm thấy đau xót trong lòng, căn bản
không còn dũng khí nhìn khuôn mặt của anh, lại múc thêm một bát canh gà nữa, cố
gắng nở nụ cười trêu chọc: “Uống nhiều thêm chút chữa, qua cái thôn này là
không còn cửa hàng nữa đâu!”
Nhiệt độ ở miệng bát còn lưu lại trên đầu ngón tay,
Thẩm Tích Phàm đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, trong lòng chỉ có một ý
niệm, chờ đợi một năm dài này kết thúc, sau đó dù có thế nào, cũng sẽ không rời
xa anh nữa.
———-
Sau khi ăn xong, Thẩm Tích Phàm tham lam lại nổi
lên, cười hì hì: “Vẫn là ở nhà anh ăn cơm ngon hơn, sau khi ăn xong còn có món
điểm tâm ngọt, thật là quá tuyệt vời!”
Hà Tô Diệp nhìn kỹ tủ bát một chút, cười nói: “Không
phải còn có chút đậu đỏ sao, để anh làm chè đậu đỏ nhé!”
Cô vui mừng nhảy dựng lên: “Em đến giúp anh, đường ở
trong cái hộp nhỏ để trong góc, em tìm cho.”
Đun chè đậu đỏ, rửa sạch sẽ bát đũa xong, Thẩm Tích
Phàm gọi điện thoại về cho gia đình, Hà Tô Diệp thì lên mạng nói chuyện phiếm
cùng Khâu Thiên, chỉ có điều tốc độ gõ chữ của Khâu Thiên bỗng nhiên trở nên vô
cùng chậm, miên ra nửa ngày mới hiện lên một câu, mà một câu này cũng chỉ có ít
ỏi 10 chữ.
Hà Tô Diệp bị tính tình của Khâu Thiên làm cho mất
kiên nhẫn, liền tiện tay kích mở ra một trang web được lưu trữ trong mục đánh
dấu trang yêu thích của cô, ai ngờ mở ra là một cái blog, nhìn kỹ lại, A… đây
không phải là blog của Thẩm Tích Phàm sao.
Anh trầm lặng nhìn địa chỉ trang web, lập tức liền
nhớ kĩ, lại nhìn vào dòng thời gian một chút, đã viết từ cách đây rất lâu, tùy
tay kích vào một tiêu đề có ngày gần đây nhất.
“Từ nay về sau tôi dần dần học được bao dung cùng
thông cảm, chờ đợi cùng thỏa hiệp.
Trên thế giới chỉ có hai loại tình cảm được coi là
lãng mạn: “Một loại là đồng cam cộng khổ, loại khác là đồng quy vu tận; Việc
chúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu nhất….. đồng cam cộng khổ,
rồi cùng người mình yêu tiếp theo… đồng quy vu tận.
Mà đồng cam cộng khổ, là từ ngữ đẹp biết bao. Bao
dung cùng nhẫn nại vô tận, quan tâm cùng che chở vô hạn, còn có năm tháng dài
lâu giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể viết được từ ngữ chân chân chính chính……….
đồng cam cộng khổ.”
Đồng cam cộng khổ…. thật sự là dòng chữ thật hạnh
phúc, cũng thật tuyệt vời, Hà Tô Diệp trong lòng trậm mặc, nhìn màn hình chằm
chằm bắt đầu có chút ngây ngốc, mãi khi phía sau có tiếng động mới vội vàng tắt
đi cái trang web, phát hiện thấy Thẩm Tích Phàm đứng bên cửa sổ cười tủm tỉm
với anh.
Chợt có một loại vui sướng, có loại xúc động muốn
cho tất cả người trên thế giới biết, anh đang có cô, anh hiện tại thật hạnh
phúc.
Hà Tô Diệp đứng lên đi đến cạnh cô, còn nghiêm túc
hỏi: “Có đồng ý đi gặp bạn anh không, anh muốn đưa em tới giới thiệu cho bọn họ
biết.”
Thẩm Tích Phàm mỉm cười: “Như thế nào mà trường này
anh cũng có bạn học, Hà Tô Diệp anh thật sự là bốn bể có tri kỷ nha!”
(* nguyên văn là 海内存知己,天涯若比邻: bốn bể có tri kỷ, chân trời như hàng xóm).
“Có một người bạn thân cấp ba đang ở Viện nông
nghiệp, thường gọi là học viện bò sữa, có hai người bạn đại học đang ở đại học
y Weill Cornell, đều là người rất lợi hại.”
Trịnh trọng gật gật đầu,cô nghịch ngợm trả lời:
“Thịt bò trong nhà ăn của trường đều từ học viện bò sữa, em phải đi cúng bái
thật tốt vài vị cường giả* này một chút mới được!”
(*cường giả: chắc là người lợi hại)^^
———-
Ithaca ban đêm dàng thêm yên tĩnh, bên trong vườn
trường to như vậy cũng không có vài người, học viện đều là người cô lập,
chỉ có đèn đường tăng thêm một chút sức sống. Thẩm Tích Phàm đi ở phía trước
anh, một đường ngân nga.
Hà Tô Diệp ngắm trong mắt, ngọt trong tim. Mái tóc
dài của cô bay lên trong gió, tỏa ra hương thơm thoang thoảng xung quanh, có
một vẻ đẹp tựa hư vô. Mỹ lệ như vậy, đáng để anh cất dấu.
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, Thẩm Tích Phàm quay đầu
lại bước chân cũng chậm dần, chỉ thấy Hà Tô Diệp trong bóng của ngọn đèn, dáng
người cao lớn mạnh mẽ còn có khuôn mặt vẫn bày ra nụ cười tao nhã, nhưng lại
khiến cho cô cảm thấy như không thật, dường như đang nằm mơ, trước mắt đều là
ánh sáng lấp lánh bay lượn.
Lần gặp nhau này quả thực như là một giấc mộng, hoàn
mỹ làm cho cô rơi lệ.
Cô nở một nụ cười tỏa nắng như ngọc, ánh hào quang
bắn thẳng vào trong tim anh, ánh mắt hai người đều nhìn thấy có một mình đối
phương, không khí đã ẩn ẩn không còn như trước.
Đột nhiên trước mắt cô lướt xuống một thứ trong
suốt, thì ra là chiếc khăn lụa. Thẩm Tích Phàm xoay người lại kiểm tra, ai ngờ
một trận gió lớn thổi tới, khăn lụa theo cần cổ bay lên, vừa định với tay bắt
lại, khăn lụa đã nhanh chóng “đáp” xuống mặt Hà Tô Diệp, cô liền cười ha hả.
Chạy tới trước mặt anh muốn lấy nó lại, nhưng anh
lại cứ khư khư nắm chặt không buông ra, cô bông nhiên cảm thấy trên trán mình
vương vấn hơi thở thanh nhã quen thuộc của Hà Tô Diệp, một cái hôn nhẹ nhàng
tựa lông vũ ở mi mắt.
Tiếp theo ngón tay ấm áp lướt qua làm môi, trong ánh
mắt lóe lên tình ý, nụ hôn bất ngờ xảy ra giống như bão táp làm cho người ta
trở tay không kịp, hương vị của nhau thấm đẫm trượt bên trong miệng, trong đầu
cô trống rỗng, chỉ biết thuận theo mà nhắm mắt lại, giống như tất cả là điều
đương nhiên.
Cô đã quên suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, chỉ
là theo bản năng ôm lấy anh, chặt một chút, lại một chút.
Nhưng trong đầu có cái ý niệm, khiến cho cô không
khỏi để tâm—— Hà Tô Diệp, anh thật sự là một người con trai nhàm chán. ^^
Có điều, ai bảo cô thích anh đến vậy.
Thẩm Tích Phàm trước đây từng đọc qua một cái topic
nói rằng nếu người con trai đưa bạn gái của mình đi ra ngoài gặp những người
xung quanh của anh ta, như vậy chính là đã công khai thừa nhận quan hệ lúc đó
của bọn hai người, đương nhiên nó cũng là khẳng định lớn nhất đối với bản thân
họ.
Lúc cô chân chính trông thấy đám bạn kia của anh lại
hoảng sợ, một đám 4 người đánh bài, một bàn mạt trượt đang đấu nhau khí thế
ngút trời, càng kỳ quái là còn có cả người Mỹ ở đây, thỉnh thoảng lại truyền
đến một câu: “ Liên trang! Thanh nhất sắc! Ù!”
Một người đàn ông đang đánh bài, dáng vẻ cực kì
giống trong tiểu thuyết của Lỗ Tấn miêu tả: “Soạn ra 4 văn tiền lớn”, người đó
nhìn thấy Hà Tô Diệp đặc biệt hưng phấn: “Tiểu Hà, mau tới, mau tới, tớ hôm nay
vận may đặc biệt kém, mau đến giúp tớ hòa ván đi!”
Những người khác cười vang: “Đừng hòng! Bài
của cậu thì tự mình chơi, không cầu cứu chi viện!”
Hà Tô Diệp lặng lẽ cùng cô nói: “Đây là bạn cùng
phòng của anh, một người rất tốt.”
Vậy mà có người mắt sắc, lập tức liền thấy Thẩm Tích
Phàm, vội vàng than một tiếng, cười một tiếng: “Mỹ nữ kìa! Tiểu Hà, là vợ cậu?”
Cô bỗng dưng nở nụ cười, cảm thấy ở nơi đất khách có
thể nhìn thấy nhiều người Trung Quốc như vậy thật là gần gũi, mà những người
này đa phần cũng đều không câu nệ tiểu tiết lễ nhân, cùng Lí Giới, Khâu Thiên
là một nhóm người cùng phong cách, vội vã tiếp lời: “Không phải, chúng tôi vẫn
còn chưa chính thức đâu!”.
Hà Tô Diệp yêu chiều nhìn cô: “Luôn cảm thấy em
không giống người học quản lý khách sạn, mà là người học giao tiếp ăn nói mới
đúng nhỉ!”
Thẩm Tích Phàm giảo hoạt cười: “Anh cũng thật hài
hước, có lúc!”
Lập tức liền có người vội kêu, mà cũng không chỉ một
người: “Tiểu Hà, quá là không ý tứ rồi, nếu mình mà có cô bạn gái như này thì
đã sớm lấy về nhà giấu đi, cậu còn dám mang cô ấy bỏ ở đây, bản thân thì lại
chạy tới Đại học Pennsylvania, thế là không chân thành đâu!”.
Hà Tô Diệp bị ném cho một câu nói không nên lời: “Tớ
cũng muốn bày tỏ ấy chứ, chỉ sợ là cô ấy không đáp ứng thôi!”
Một đám người ồn ào: “Mỹ nữ, Tiểu Hà thế này xem như
biến thành cầu hôn luôn rồi đi, em muốn suy nghĩ một chút hay không!”.
Thẩm Tích Phàm xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác, vội vã
có người tiếp lời: “Trầm mặc chính là tỏ vẻ cam chịu, chúng ta nhiều người làm
nhân chứng như vậy, đến lúc ấy bọn anh còn muốn làm một chầu rượu mừng nha!”
Cô quay đầu hướng ánh mắt xin giúp đỡ tới Hà Tô
Diệp, ai mà biết anh cũng không biện giải, chỉ nắm lấy tay cô mỉm cười, anh
giới thiệu từng người bạn của mình: “Đây là hai tên đang học tại học viện y
Weill, là bạn đại học của anh, Ben cùng Chris”. Một vòng giới thiệu xong nghĩ
nghĩ lại một lát lại anh lại quay sang mọi người bổ sung một câu: “Quên mất
không kể, bạn gái của tớ, Thẩm Tích Phàm, hiện tại học MMH, hy vọng mọi người
quan tâm nhiều hơn!”
Cười vang, có người lập tức “đóng gói phiếu”: “Mọi
người đều là đồng hương, có việc gì cứ nói thẳng, bình thường mua cái này cái
nọ, hay khiêng tủ lạnh hay sô pha, tuyệt đối là nhất hô bá ứng, trăm ngàn lần
em đừng ngại nha!”
Lại còn có tiếng cười lớn hơn: “Lão Tống, cậu lần
trước một cốc nước trái cây còn lười mang lên tầng, thế nào mà lần này cần cù
lao động như vậy!”
Người kia vội vàng trả lời: “Người ta là vợ của Tiểu
Hà, có thể không ân cần một chút sao, mình còn trông cậy vào cậu ta đánh bài
giúp mình “thay đổi càn khôn”đấy!”
————–
Đánh bài đánh tới tận khuya bọn họ mới chuẩn bị ra
về, một đám người chậm rãi tiễn biệt nhau trên đường, khi còn có hai người sóng
vai đi cuối cùng, Thẩm Tích Phàm tò mò: “Hà Tô Diệp, em phát hiện anh hình như
cái gì cũng đều biết, đánh bài cũng lợi hại như vậy.”
Anh cười cười: “Dân cờ bạc giỏi nhất đều là nhà toán
học, toán của anh cũng không tệ lắm, cho nên theo chân bọn họ đánh vẫn còn
thoải mái, nhưng nếu cùng nhân sĩ chuyên nghiệp chơi thì chắc anh không có cửa
đâu.”
Thẩm Tích Phàm bĩu môi: “Em thì còn lâu, mà cũng
chẳng thích học, ham muốn của em chính là “Ngủ, ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, kiếm
tiền đếm tới chuột rút tay”, ngày trước còn học qua mỹ thuật tạo hình, thư
pháp, bây giờ cũng đã quên gần hết rồi.”
“Ông nội anh cũng cực kì thích thư pháp, bản thân
thường xuyên ở nhà vũ văn lộng mặc, khi nào anh mang em đi gặp một chút được
không?”
“Anh cũng đừng làm cho em đi dọa người, chữ em xấu
lắm!”
“Thật ra…anh là nói cái ý nghĩa kia….”Hà Tô Diệp do
dự một chút: “Đêm nay chuyện mà bọn họ nói…..”
Thẩm Tích Phàm sửng sốt một chút, lập tức phản ứng
trở lại, vẫn làm bộ dáng như mờ mịt, khúc khích cười: “Chuyện gì cơ, nói rõ
ràng một chút, anh không nói em làm sao mà biết được?”
Anh vừa bị hỏi đột ngột, nhất thời không biết làm
thế nào để biểu đạt ra, người luôn luôn bình tĩnh vậy mà lại có chút luống
cuống, quyết định nói ra chuyện khó khăn nhất: “Anh muốn nói chuyện kết hôn, em
đã suy nghĩ tới chưa.”
Không nghĩ tới Hà Tô Diệp lại trả lời trực tiếp như
vậy, Thẩm Tích Phàm mặt liền đỏ, đành phải cúi đầu thấp xuống, nói cái gì cũng
không nên lời, anh cầm tay cô trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn mỉm cười:
“Anh biết hơi đường đột, nhưng bản thân anh nghĩ rất nhiều lần rồi, nên hôm nay
có cơ hội liền muốn hỏi em.”
Thẩm Tích Phàm tim đập lợi hại, nói quanh co một lúc:
“Chuyện đấy…. em suy nghĩ một chút được không?”
Lời còn chưa dứt, người bạn cùng phòng đang đi phía
trước gọi anh: “Tiểu Hà, phải đi thôi, nói ngắn gọn vào, không thì trở về lại
điện thoại “tán” tiếp!”
Mọi người cười vang lên, đều khuyến khích anh: “Có
rảnh rỗi cứ tới đây chơi, nhớ vợ thì nói, muốn hôn thì xin miễn cho, làm ơn
đừng xem nhẹ sự tồn tại của bọn này nha!” một đám người ngoài miệng thì nói như
vậy, nhưng vẫn thức thời tản ra.
Thẩm Tích Phàm ngượng ngùng, mặt đỏ hết cả, Hà Tô
Diệp nhẹ nhàng đem tóc mái của cô ngạt sang, nhỏ giọng dặn dò: “Anh phải đi,
chuyện kia em cứ suy nghĩ đi, nhưng chậm nhất là ba tháng sau phải cho anh câu
trả lời thuyết phục, còn có, phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá mệt mỏi.”
Cô gật gật đầu, trịnh trọng trả lời: “Em biết rồi”
Sau đó bỏ thêm một câu: “Lúc về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em, bây giờ
không cần trốn trốn tránh tránh nha!”
Hà Tô Diệp cười rộ lên, chân mày giãn ra, ánh lên
nét thông minh: “Anh không phải cố ý, được rồi, anh phải đi đây!”
Buông bàn tay đang nắm chặt, Thẩm Tích Phàm mỉm cười
nhìn anh lên xe, sau đó xe lăn bánh ra khu vườn trường, chỉ chớp mắt đã không
thấy tăm hơi, cô vẫn đứng tại chỗ, khẽ cười. Cô nghĩ, thời điểm bản thân cùng
anh chia tay tươi cười nhất định thật tiêu sái, thật hạnh phúc.
Nói không nên lời câu “Tạm biệt”, nếu đã vậy cũng
đừng nói ra đi.
Cô lại thuận tiện đi lên thư viện tra cứu một ít tài
liệu, đợi cho đến khi hoàn hồn thì đã qua vài tiếng, nhớ tới lời hẹn điện thoại
với anh, liền vội vã trở về nhà.
Thời điểm cô men theo con đường nhỏ trở lại, trong
lòng tràn đầy tư vị ngọt ngào, dưới bước chân cũng cảm thấy lâng lâng.
Bỗng nhiên, phía sau có một âm thanh thanh thúy vang
lên, trong vườn trường yên tĩnh càng cảm thấy thật dọa người, cô nhanh chóng
quay đầu lại, thấy cách đó không xa một đôi nam nữ, nam bụm mặt đờ đẫn đứng
chôn chân tại chỗ, nữ xoay người bỏ chạy.
Cô vốn muốn cười, ai ngờ lúc đến gần nhìn thấy khuôn
mặt người con trai cũng mỉm cười không nổi, dấu ấn năm ngón tay hồng hồng bắt
mắt làm cho người ta kinh tâm, vội vàng hỏi: “Lâm Ức Thâm, sao lại thế này!”
Lâm Ức Thâm cười khổ: “Dáng vẻ của anh như thế này
thật dọa người, lại còn bị em thấy nữa, thôi bỏ đi, cô có viên đá nào có thể
đắp mặt hay không, bằng không anh ngày mai không có biện pháp ra ngoài gặp
người.”
Thẩm Tích Phàm thở dài: “Có thì có, nhưng tôi cũng
không thể vô duyên vô cớ “thu nạp” anh, dù sao cũng phải nói cho tôi một chút
là có chuyện gì đấy!”
Trở lại ký túc xá, Thẩm Tích Phàm vừa tìm viên đá
vừa hỏi: “Có việc gì vậy?”
Lâm Ức Thâm xua xua tay: “ tai nạn nhỏ, tai nạn nhỏ
thôi, thật ra rất đơn giản, người nhà của anh tự tiện tìm cho tôi một cuộc hôn
nhân….” Thuận tay nhận lấy cái khăn mặt lạnh từ Thẩm Tích Phàm, phủ lên mặt có
cảm giác khí lạnh tê tê: “…Sau đó anh không đồng ý thì đã trúng phải cái tát của
cô tiểu thư nào đó, nói là muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, thôi quên đi, nếu thật sự
chặt đứt được thì một cái tát này coi như là tiền vốn công sức cho người ta.”
Thẩm Tích Phàm cười rộ lên: “Ai mà biết là do người
nhà anh làm ra hay là bản thân anh tự đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lời nói của đàn
ông cũng không phải lúc nào cũng đáng tin!”
Lâm Ức Thâm trừng cô: “Anh nói chuyện từng câu từng
chữ đều là sự thật, nếu như có nửa lời nói dối trời tru đất diệt.”
Thẩm Tích Phàm lắc đầu, vẻ mặt nghi ngờ: “Trên thế
giới còn có nửa lời nói dối đấy, rõ ràng là lời nói gạt người!”
Đột nhiên điện thoại kêu vang, cô lập tức bật dậy,
hét lên: “Tôi nghe, là điện thoại của tôi”
Lâm Ức Thâm trêu chọc: “Chậm chậm chút đi, điện
thoại cũng không chạy mất, không phải là bạn trai gọi tới đấy chứ,sao mà tích
cực như vậy!”
Thẩm Tích Phàm nghe thấy thế cười cười, nhấc ống
nghe lên, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Anh vừa về tới ký túc xá,
không đánh thức em?”
“Không, em cũng vừa về ký túc!” Cô vừa nói ra miệng
liền cảm thấy không khí có chút không đúng, vội vàng giải thích: “Gặp một đàn
anh trước đây trong trường, tán gẫu nhiều hơn một hai câu rồi mới tạm biệt, cho
nên em vừa mới về.”
Bên kia chỉ có tiếng cười: “Đừng sốt sắng như vậy,
anh cũng chưa nói em cái gì mà, chỉ là lo lắng an toàn của em thôi, nghỉ sớm
đi, cô nhóc, ngủ ngon nhé!”
Cô hàm hồ một tiếng “Ngủ ngon”, liền dập điện thoại,
bỗng nhiên có chút ảo não—thở dài một hơi, thầm nghĩ, con gái lúc yêu rồi quả
nhiên chỉ số thông minh thật sự sẽ hao hụt.
Phía sau truyền tới thanh âm trầm thấp của Lâm Ức
Thâm: “Em gái à, chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu,
em có bạn trai liền đá luôn đàn anh đây ra sau đầu, rất không có nghĩa khí.”
Thẩm Tích Phàm nhíu mày: “Anh làm sao mà biết được,
không phải lúc trước khi em cự tuyệt anh, chưa nói trực tiếp như vậy sao.”
“Ở siêu thị nhìn thấy hai người tay trong tay tình
nồng ý mật như vậy.” Lâm Ức Thâm chìa môi, biểu tình cũng thoải mái: “Khi ấy đã
biết, hôm nay cũng thấy được. Người địa cầu đều biết nói, chỉ có ngươi không
biết là chúng ta đã rõ tất cả.”
Cô yên lặng không nói ra tiếng, nhận lấy cái khăn
mặt: “Muốn đổi lại cho anh một cái khác không?”
Lâm Ức Thâm đứng lên, vươn tay yêu thương xoa xoa
đầu cô: “Em gái à, phải nắm cho chắc, em cũng không còn nhỏ, nếu không lo lắng
việc chung thân đại sự sẽ phải bước vào hàng ngũ phụ nữ lớn tuổi nha.”
Thẩm Tích Phàm quay mặt qua chỗ khác: “Toàn nói lời
không đứng đắn!”
Anh cười rộ lên: “Anh không hay nói đùa, đúng rồi,
trong phòng bếp nhà em nấu cái gì mà thơm như vậy?”
Cô lập tức phản úng lại: “À, là chè đậu đỏ, anh muốn
nếm một bát hay không?”
Canh đậu đỏ thơm ngào ngạt được múc ra, Lâm Ức
Thâm hít một hơi thật sâu, tán thưởng nói: “Tha hương đất khách có thể ăn một
bát chè chính tông như này, coi như là một loại phúc khí.”
Thẩm Tích Phàm nhẹ nhàng thở dài, tự nhiên nói cho
anh: “Có đôi khi cảm thất tất cả đều quá mức tốt đẹp, không đúng thật, nhưng mà
bản thân lại liều mạng muốn nắm chặt, trong lòng lại bảo cho chính mình cứ
thuận theo tự nhiên. Có được là phúc, không được là mệnh. Có lẽ hình như rất
nhiều người nói: “Tình yêu giống như những hạt cát, càng nắm chặt tay thì những
hạt cát ấy trôi xuống càng nhiều.”
“Nói bừa!” Lâm Ức Thâm vỗ vỗ đầu cô: “Là đậu đỏ mới
đúng, nắm càng chặt, tuyệt đối không trôi được, mặc dù có vài hạt thôi, cũng
khiến em lúc nào cũng ghi tạc trong lòng, chờ đến khi nổi lửa, nước đun sôi,
thả chúng vào liền làm được nồi chè đậu đỏ, tương tư nấu thành chè, sau đó tình
yêu của hai người coi như đã tu thành chính quả.”
Thẩm Tích Phàm khẽ cười, cô bỗng nhiên cảm thấy rất
nhiều chuyện đề là thuận theo tự nhiên, tình yêu cũng được, hôn nhân cũng được,
đã đến lúc rồi, thì cái gì nên đến thì đến, tất cả những điều này chung quy hẳn
là do duyên phận.
Cho dù cô ở phút cuối của thời thanh xuân gặp được
anh, cô cũng không cảm thấy chậm trễ, bởi vì khi thời cơ tới, tất cả đều sẽ tu
thành chính quả.
Về câu trả lời thuyết phục kia, trong lòng cô âm
thầm đã có ý định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT