Tam
thất – tán ứ cầm máu, hoạt huyết ngừng đau… nhưng, trái tim anh cũng rất đau,
phải dùng cái gì để trị đây!
Khi Hà Tô Diệp nhận được
điện thoại của hội Hồng Thập Tự* đã rất muộn rồi.
(* Hồng thập tự: giống với hội chữ thập đỏ)
Anh gần đây nhận ra bản thân thường có một ít hành
động có liên quan đến dây dợ. Ví dụ như, lấy dây điện lại kéo đổ hộp đựng bút,
hoặc là sơ ý bị dây điện vướng vào chân mà hạ đo ván ra mặt bàn…, anh cẩn thận
nghiền ngẫm một chút là suy nghĩ thiếu sót, tư duy lôgic thật loạn đã dẫn tới
việc đối với nhân quả mọi thứ mà nghĩ cực kì yếu kém,chẳng lẽ là điềm báo cho
hoàn cảnh xấu sau này.
Đều là lỗi của cái offer kia, khiến cho anh tâm tình
không yên, hoang mang lo sợ.
Tiếp nhận cú điện thoại này chính là giúp cho tâm tư
hỗn loạn của anh tạm thời bình tĩnh trở lại. Hội Hồng Thập Tự của trường hằng
năm đều tổ chứ đội chữa bệnh từ thiện đến vùng núi, chỗ này là nơi hai năm
trước anh đã tới qua, rất quen thuộc.
Anh trốn trong cái thôn nhỏ ở vùng núi kia, nơi ấy
có ruộng bậc thang, lúa nước, nhà nhà nuôi gà chăm vịt, còn có những chú lợn cả
người đầy bùn đất, tất cả đều là những thứ anh chưa từng thấy trước đây.
Mỗi ngày đi lấy nước, nhóm lửa, sau đó khám bệnh, dạy học cho người dân trong
thôn, người ở đó phần lớn là nghèo đói, mua không được thuốc đắt tiền càng
không tới nổi bệnh viện, bác sĩ duy nhất trong thôn lại là một tên lang băm,
tiêm vắc xin phòng bệnh cũng không biết tiêu độc khử trùng.
Nơi ấy có không khí trong lành, tuy điều kiện vô
cùng cực khổ, nhưng anh thích nhìn thấy đám trẻ con vây quanh mình gọi “Anh !
Anh!”, hỏi những đề toán khó, còn có người trong thôn sẽ cám ơn anh bằng cách
đưa tới mẻ rau ngon mới hái,hay những người lớn tuổi sẽ mời anh uống mấy chén
rượu gạo lúc hoàng hôn.
Từng có ý niệm trong đầu, anh nghĩ, sẽ ở trong cái
thôn nhỏ bé trên núi này, nghỉ ngơi cả đời.
Lần đó, sau khi trở về anh bị người phụ trách cùng
các giáo sư mắng chết khiếp, đám bạn cùng phòng không nói hai lời liền mang anh
tới kí túc xá nữ cân đo sức khỏe, tính toán một chút gầy tận 10 cân. Trên mắt
cá chân của anh còn dán đầy urgo. Nền sơn thôn không chắc chắn, thường có đất
lở.
Sau này, việc ngập đầu dường như đã quên mất cái địa
phương ấy, có lẽ không hẳn bởi vì bận rộn, mà nguyên nhân chính là người kia
không còn quan trọng nữa, những đau khổ vốn có tùy ý trôi đi, hồi ức cũng biến
thành thứ không đáng để ý nữa rồi.
Không phải anh bạc tình, mà chính là vì cô ta không
đáng để anh coi thường bản thân. Trời còn cao, biển còn rộng.
Trong nồi điện hầm món canh gà, đã cho thêm hoàng kì
cùng, sơn dược.
(*bổ tì phế thận chính là bổ bổ tì âm, vị âm, phế
âm, thận âm).
Nghe nói, ngày hôn lễ phù dâu còn mệt hơn so với cô
dâu, chạy lên chạy xuống, cái gì cũng phải chú ý, bận tới mức cả cơm đều không
kịp ăn một miếng. Cho dù cô nhóc kia thề son sắt, cam đoan kinh nghiệm bản thân
phong phú, anh vẫn cảm thấy lo lắng.
Có lẽ ngoại trừ vì cô cùng Khâu Thiên mà chuẩn bị
thêm đồ ăn, anh còn phải dự phòng thêm mấy cái urgo linh tinh, theo lời Tô Sam
nói đôi giày cao gót trong số đồ của Thẩm Tích Phàm là loại giày buộc dây, đi
nhiều rất dễ khiến chân mệt mỏi rã rời.
Anh buồn rầu suy nghĩ, cái hôn lễ này thật sự là dày
vò con người ta, vẫn may không phải là bản thân kết hôn.
Đợi đã, kết hôn? Bản thân? Cùng ai?
Trong đầu một thân ảnh chợt vụt qua, anh hô hấp dồn
dập, vội vàng mở nắp nồi, không cận thận lại làm tay bị bỏng. Nhưng hương vị
canh gà thuần hương nồng đậm tỏa ra, khiến anh không khỏi nở nụ cười.
Anh đã có chút vội vã muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc lễ
phục của cô.
Khâu Thiên —- anh ở trong lòng gào thét :“Tớ hối hận
rồi, sớm biết ba cái nút thắt kia không nhường cho cậu,thì ít nhất còn có thể
thắng cậu hẳn ba nút nữa”.
———–
Ngày hôm sau, Hà Tô Diệp sáng sớm đã bị điện thoại
đánh thức, bên kia Khâu Thiên kêu lên: “Mau tới nhà Lý Giới nhìn xem, nó mặc
thành như vậy có thể lấy được em gái Tô sao?”
Lý Giới bất đắc dĩ hô: “Em phong lưu phóng khoáng
sánh với Phan An*, nhất chi lê hoa áp hải đường**, tại sao lại mặc bộ quần áo
này lại khó coi như vậy!”. Ngược lại, Khâu Thiên cười lạnh với Lý Giới , nói
không có chút hứng thú, tiếp tục độc địa: “ Nhóc xác định muốn mặc một “thân
mai rùa” như này đi lấy vợ? Hay muốn đội nón xanh trên đầu?”
( * 1 trong hai mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại của
Trung Quốc; ** nhất thụ lê hoa áp hải đường: một gốc
hoa lê nổi bật hơn hẳn rặng hải đường. Chỉ vẻ đẹp thanh khiết
cao nhã.)
Hà Tô Diệp nghe xong hoàn toàn không nói gì, lập tức
lái xe tới nhà Lý Giới. Quả nhiên, trừ bỏ chú rể nhếch nhác chẳng ra làm sao,
thì Khâu Thiên, tên này cũng biến mình thành cái cây ánh vàng lấp lánh, Hà Tô
Diệp thở dài: “Khâu Thiên, cậu rất giống con cá vàng!”
Cuối cùng, vẫn phải ở giữa một đống lễ phục chọn một
bộ quần áo đúng quy củ nhất, anh kì quái: “Các cậu trước đây chẳng lẽ không mặc
thử qua? Thế nào mà để cho hôm nay lộn xộn, bát nháo như vậy!”.
Khâu Thiên có phần bất đắc dĩ: “ Tớ dặn dò nó thế
rồi, vậy mà tên nhóc này không chịu hợp tác!”
Lý Giới càng bất đắc dĩ: “Mẹ em bỗng nhiên không
biết thế nào mà tha về rõ lắm quần áo, em cũng rất áp lực nha!”.
Thế rồi, cuối cùng, lúc ba người đi ra, nam nữ, lớn
bé, già trẻ nhà họ Lý nhìn tới ngây người, nhóm chị em họ dường như là ánh mắt
soi chằm chằm: “Trời ơi, ba người này có thể đi đóng phim thần tượng a!”.
Lúc này, trời trong xanh, ánh nắng ban mai nhu hòa,
trong không khí còn có hơi nước phảng phất cùng hương cỏ cây thơm ngát.
Đi ra đình viện bên ngoài phòng, Khâu Thiên liền
không hình tượng choàng tay lên người Hà Tô Diệp, ghé vào bên tai anh khúc
khích cười: “Tiêm Tiêm Giác, cậu đoán xem em gái Cháo nhìn thấy cậu có thể biến
thành ngây ngốc hay không?”
Tim anh mạnh mẽ nhảy lên vài cái, tay phản ứng lại
đem Khâu Thiên bám trên người hất ra: “Ít nói bừa đi, cứ làm cho tốt cái vai
phù rể của cậu, đừng có nhàn rỗi bới việc ra tán dóc.”
Đầu Khâu Thiên còn chưa rời bả vai anh: “Tiêm Tiêm
Giác, cậu vì sao còn chưa thổ lộ với cô ấy, thộ lộ đi! Nhanh lên!”
Hà Tô Diệp cười, có chút bất đắc dĩ: “Khâu Thiên,
trước đây trong nhà nuôi qua mấy con cá vàng, khi ấy tớ rất thích, đến lúc tớ
cho ăn, trước rắc xuống một chút, cá tranh giành một lát đã hết sạch, sau đó tớ
đổ cả gói ra, cuối cùng đám cá ấy ăn căng no bụng mà chết. Bây giờ, cũng là cái
tình huống như vậy, tớ không thể bất chấp cảm thụ của cô ấy, đem ý nghĩ của bản
thân áp đặt lên cô ấy, hơn nữa…” Giọng nói của anh trầm xuống: “Tình huống hiện
tại thật rắc rối, không phải thời điểm thích hợp. Cô ấy bây giờ còn có khúc
mắc, hơn nữa, tớ thật sự có lòng tham, muốn cô ấy toàn tâm toàn ý đối với mình,
mà không phải chỉ là một chút thiện cảm.”
Khâu Thiên thở dài: “Đến lúc nào ánh mắt của Phương
Khả Hâm mới không chú ý tới cậu đây, cô ấy hình như rất có địch ý với Thẩm Tích
Phàm?”.
Hà Tô Diệp cười cười: “Đó là chuyện của cậu, quản
tốt người mình, khóa chặt cửa nhà đi!”.
——-
Vừa lúc đến nhà Tô Sam, anh mới cảm thấy người nhìn
ngây ngốc không phải là Thẩm Tích Phàm mà là chính mình.
Chiếc váy lễ phục nhỏ màu hồng phấn, trang sức pha
lê một màu với giày cao gót, tóc hơi hơi xoăn lọn, chính là khuôn mặt trang
điểm nhẹ nhàng, đang cầm điểm tâm với kẹo, thấy bọn họ lập tức cười rộ lên: “
Cướp cô dâu đến rồi!”
Khâu Thiên thổi thanh khẩu tiếu*, cười xấu xa nói:
“Chúng tôi không cướp tân nương, mà là cướp phù dâu!”.
(* lên tiếng miệng cười)
Trên mặt anh thoáng qua một chút ửng đỏ, cô giống
như hoa đào tháng tư, chiếc cổ trắng nõn như đồ sứ, ẩn ý xinh đẹp biểu lộ ở ánh
mắt, đuôi mày, cô chính là ánh mặt trời tỏa sáng chói mắt.
Không có cách nào hình dung cảm thụ của bản thân,
chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, anh vội quay mặt qua chỗ khác, nhưng dư quang
vẫn không tự chủ được liếc tới cô.
Tô Sam trong phòng kêu lên: “Tích Phàm, em lo lắng,
sợ hãi quá, có thể không kết hôn nữa được hay không?”.
Khâu Thiên cười ha ha: “Đã muộn, đã muộn rồi, hôm
nay chính là dù có phải trói gô lại cũng phải mang em trở về.”
Lý Giới một bên bày ra bộ mặt đáng thương: “Chị
Thẩm, chị cho xin đi, em trên có cha già, dưới chưa con nhỏ, chỉ có một con chó
vàng nuôi đến già thôi. Em cưới nàng dâu này vẫn còn hy vọng bưng trà rót nước,
đấm lưng bóp chân, nấu cơm rửa bát cho cô ấy, hầu hạ cô ấy cả đời nha!”.
Thẩm Tích Phàm cười khanh khách: “Tô Sam, em muốn
bây giờ ký một bản giao ước sau hôn nhân hay không? Bọn chị đều làm nhân
chứng!”.
Cuối cùng, Tô Sam tự mình đi ra, đôi mắt hồng hồng,
nhào vào trong lòng Tô bố Tô mẹ khóc rống, Thẩm Tích Phàm líu lưỡi: “Vừa nãy
chọc kiểu gì cũng không khóc, bây giờ lại giống như cống thoát nước là thế
nào!”.
Lý Giới một bên không biết làm sao, nắm chặt một gói
khăn giấy, từng tờ từng tờ ân cần đưa tới.
Hà Tô Diệp nhận lấy chiếc túi đựng lễ phục trên tay
cô: “Tình cảm sâu đậm với cha mẹ là như vậy đấy, lúc chị họ tôi kết hôn cũng
khóc đến rung động tâm can, anh rể ở bên cạnh cảm thấy mình chính là tên ác bá
cưỡng bách dân nữ.”
Thẩm Tích Phàm cười cười: “Đoán chừng tôi nếu mà kết
hôn cũng sẽ khóc không dừng nổi, tôi luyến tiếc bố, mẹ!”
Khâu Thiên nghe thấy cũng bày ra dáng vẻ thực sự cảm
khái: “Tôi mà lấy vợ, bố mẹ còn vui mừng tới bật khóc cũng nên.”
Sau đó, là lúc chủ rể cõng cô dâu ra khỏi cửa, lên
xe, rồi về nhà chú rể. Cuối cùng, lại ra xe để chạy tới khách sạn.Đoàn xe đưa
dâu chiếm mất nửa cái đường chính của thành phố, hùng dũng chậm rãi, rất có
phong thái của vương tộc đón dâu thời cổ đại.
Sau khi xuống xe, Thẩm Tích Phàm cùng Khâu Thiên
cũng hết thời gian nhàn dỗi, nào là giúp đỡ đôi vợ chồng mới sửa lại trang phục
dung nhan, nào là nhận hồng bao, chia bánh kẹo, đợi cho đến lúc hôn lễ bắt đầu,
bọn họ đã cổ họng nóng rát khàn đặc, vẫn còn phải tùy người kính rượu, thay cho
cô dâu chú rể làm lá chắn.
Ầm ĩ đến hơn hai giờ chiều mới kết thúc,nhưng buổi
tối vẫn còn một trận nữa, hai người bọn họ đau khổ muốn khóc.
Khâu Thiên nghẹn ngào: “Canh vây cá này, tôi một
ngụm cũng chưa dính vào”.
Thẩm Tích Phàm đau khổ: “Tôi mơ ước cái miếng lợn
sữa nướng kia đã lâu, cuối cùng sau khi uống xong trở lại chỉ còn có da lợn
sữa”.
Khâu Thiên xụi lơ trên sô pha, ném ánh mắt trông
mong nhìn Hà Tô Diệp: “Tiêm Tiêm giác, biết sớm thế này tớ sẽ không cậy mạnh,
cho cậu làm phù rể, để tớ đi ăn uống thả cửa.”
Ngược lại, Thẩm Tích Phàm chỉ vào anh cười: “Hà Tô
Diệp, anh lớn lên xinh đẹp như vậy, ai dám mời làm phù rể đây, rất đả kích nhân
vật chính nha!”.
Anh đành phải hỏi: “Hai người không đói bụng sao?
Nhà tôi có đồ ăn!”
Kết quả, hai tên này vội để cho đôi vợ chồng tự mình
tiếp tục đãi khách, rời đến nhà Hà Tô Diệp.
————-
Đồ ăn chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng là có thể
ăn, Hà Thủ Tranh mang tới hai cái hộp cơm, tranh công như khoe: “Chú, chú để
cháu làm cơm hộp cho!.” .
Sau đó, nhóc nhìn Khâu Thiên: “Chú ơi, chú ăn ít
thôi, không được tranh của chị!”
Hà Thủ Tranh vui vẻ rót một cốc nước trái cây cho
anh, nghiêm trang: “Chú cháu nói qua, con trai phải uống ít cô ca thôi!”.
Thẩm Tích Phàm đang chôn mặt trong bát canh gà, ăn
tới gió cuốn mây bay, Hà Tô Diệp hỏi: “ Muốn ăn táo hay cam?”
Một miếng thịt trong miệng nhấm nuốt, cô nói không
nên lời, đành phải dựng thẳng tay lên, làm một cái thế tay, Hà Tô Diệp cười:
“Cam hả? Tôi vắt thành nước cho cô mang qua đấy nhé.”
Thẩm Tích Phàm vừa lòng gật gật cái đầu, Khâu Thiên
kinh ngạc: “Thế này mà xem cũng có thể hiểu? Tiêm Tiêm Giác, cậu nên đi làm tài
tử dạy thú đi!”
Hà Thủ Tranh nháy mắt mấy cái: “Không phải nói con
gái chính là hổ sao?—- ai ui! Chú à, đây là bố cháu nói thế!”
Buổi tối còn ầm ĩ lợi hại hơn, cũng càng lắm việc,
Thẩm Tích Phàm cảm thấy cái chân của mình đứng đến sắp gẫy rồi, còn đau khổ hơn
đánh vào tinh thần. Lúc xế chiều, nhìn lại bàn chân, đã có vài chỗ bị trầy da,
cô đổ chùm khí lạnh.
Đang lúc do dự không biết nên thay đôi giày cao gót
ra hay không, thì Hà Tô Diệp đẩy cửa bước vào, cầm trong tay một cái hộp nhỏ,
nhẹ nhàng thở dài: “Khâu Thiên nói, chân cô trầy da bảo tôi tới xem thế nào.”
Anh nửa quỳ xuống, cẩn thận đem đôi giầy của cô cởi
ra, động tác tự nhiên, tựa như xử lý cho một bệnh nhân bình thường. Thẩm Tích
Phàm cũng không cảm thấy được có cái không khí ám muội gì, to gan lớn mật, một
chút cũng không phát giác lời nói của mình hoàn toàn là cái kiểu làm nũng của
con gái, ta ôn hòa người chấp nhận, bàn chân như bạch ngọc đặt lên trên đầu gối
của Hà Tô Diệp, mấy chỗ da trầy nhìn thấy rõ ràng.
Anh đầu tiên dùng cồn thoáng lau qua một chút, sau
đó lấy ra một cái bình nhỏ, đổ lên một chút bột phấn màu nâu, Thẩm Tích Phàm tò
mò: “Đây là cái thứ gì?”
“ Là thứ do ông nội của tôi chế, Bột tam thất. Thuốc
Vân Nam bạch dược thành phần chủ yếu chính là tam thất.”
“Cái này… chuyên trị vết thương do dao, ngã, trầy
da, với ngoại thương?”
“Hóa ứ cầm máu, lưu thông máu giảm đau, không riêng
gì ngoại thương, nội thương cũng có thể dùng, cầm máu mà bất lưu ứ, hóa ứ mà
không ảnh hưởng vết thương chính, có thể chữa các bệnh động mạch vành, tim đau
thắt, hay di chứng xuất huyết não.”
“Thần kỳ như vậy sao! Cái tam thất kia nhiều nhiều
thì cho tôi một ít, sau này chỗ nào bị trầy bôi cái này vào không phải đã thành
vô sự rồi sao?”
Trên miệng vết thương rắc một chút bột tam thất,
cuối cùng dùng miếng urgo dán lên trên, anh kiểm tra lại một lần: “Không có
việc gì nữa rồi, hai ngày là lành, về sau ít đi loại giầy này, rất dễ dàng trầy
da….”
Từ “chân” còn chưa kịp nói ra, Phương Khả Hâm đã đẩy
cửa bước vào, nhìn bọn họ lập tức giật mình, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại,
Thẩm Tích Phàm kỳ quái: “Làm sao vậy, có việc gì à, Phương Khả Hâm ?”
Phương Khả Hâm cắn chặt môi, tay đang nắm vặn cửa mồ
hôi chảy trên trán, không hiểu được là tại trời nóng hay không cam lòng: “Nháo
động phòng, Khâu Thiên bảo hai người nhanh một chút.”
Hà Tô Diệp cũng không ngẩng đầu lên: “Ừ, anh biết
rồi, bọn anh lập tức ra ngay.”
Thẩm Tích Phàm ủ rũ: “Sớm biết lại phải đi thì chẳng
cởi giày ra làm gì, bây giờ đi vào càng khó khăn hơn.”
Phương Khả Hâm yên lặng đứng ở bên cạnh cửa một lúc,
cho tới khi Khâu Thiên gọi cô mới phục hồi lại tinh thần, vừa rồi hình ảnh kia
vẫn còn in trong đầu, giống một cái gai, cắm sâu trong não, nhổ ra cũng không
được.
‘Vì sao em yên lặng ở bên cạnh anh, chờ đợi một thời
gian dài như vậy, chờ quá khứ rồi quá khứ, chờ tương lai lại tương lai, vẫn
không chờ được khoảnh khắc anh quay đầu nhìn em.
Thật ra chỉ cần anh tốt với em, một chút thôi, vậy
là đủ rồi, có thể đủ để hết hy vọng.’
——————–
Làm loạn động phòng là một thú vui, người học y so
với tuổi bình thường khi kết hôn đã là trễ rồi, công việc ở bệnh viện cũng có
vẻ áp lực, cho nên mỗi lần có việc gì vui liền sẽ làm cho huyên náo đặc biệt
lợi hại.
Tân phòng đã bị mấy tên “bạn hữu” này bố trí trùng
trùng chướng ngại, một đường toàn táo, nào là táo đỏ, rồi anh đào, thế nào cũng
phải bắt cô dâu, chú rể một đường ăn hết mới có thể có ý nghĩa, Lý Giới cùng Tô
Sam uống vào không ít rượu, chịu đựng không nổi mấy tiếng ầm ĩ trêu cợt, khiến
cho cơ thể hoàn toàn kiệt sức.
Cuối cùng, Lý Giới rốt cục nổi bão, mày rậm một điều,
đem Tô Sam đẩy vào góc tường, cả người áp lên, quay đầu lại với đám người liên
can đang thổn thức, ồn ào, nói: “Người ta làm thật rồi thì mau đi đi.” Theo sau
đó là một cái hôn nồng nhiệt, làm cho mấy người tại hiện trường high đến cực
điểm.
Trốn ở góc phòng Khâu Thiên cảm khái: “Tôi già rồi,
chịu không nổi kích thích lửa nóng như vậy, tôi muốn về nhà ngủ, ngày mai còn
phải giải phẫu, chọc tức lão giáo sư tôi nhất định phải chết.”
Những người khác nghe được, đồng thời cùng đôi vợ
chồng trẻ cáo biệt, đầu cúi tay quyền cũng không nhẹ: “Lý Giới, làm được lắm!”
Thẩm Tích Phàm chuẩn bị đứng lên chào tạm biệt,
nhưng dưới chân đau nhức,liền muốn ỳ ra trên ghế sô pha làm hóa thạch cho xong.
Một bàn tay bỗng chìa ra: “Tôi đỡ cô về, có thể đi được không?”.
——–
Đêm đã rất khuya, bọn họ từ lúc trên xe taxi đi
xuống, đã thấy xung quanh khu nhà, ngoại trừ ánh sáng của phòng bảo vệ, thì chỉ
còn đèn đường mờ ảo.
Nhìn dáng vẻ khập khiễng của Thẩm Tích Phàm, anh
thật sự không đành lòng: “Thôi, để tôi cõng cô thì hơn, nhìn cô như vậy tiếp
tục đi, đến khi trời sáng cũng không đến được cửa nhà.”
Thẩm Tích Phàm không phục, vốn dĩ muốn hung hăng
trừng mắt với anh, kết quả mệt thấu xương hết hơi, đáng thương khổ sở nhìn Hà
Tô Diệp, anh thở dài: “Cô nhóc, đừng cậy mạnh, tôi cõng cô được rồi.”
——-
Hà Tô Diệp cõng Thẩm Tích Phàm . Trên người cô hương
rượu như có như không cùng với mùi thơm cơ thể con gái, từng chút từng luồng
tan nhập vào lưng anh, cảm giác nhiệt độ cơ thể giống như thiêu như đốt, bỗng
nhiên anh có một loại cảm xúc, muốn bắt lấy thật chặt, rồi ôm cô vào người mà
hỏi : “Em có thích anh một chút nào hay không?”.
Bỗng nhiên, cô mở miệng, lại tựa như chậu nước lạnh,
buốt thấu tận xương: “Hà Tô Diệp, tôi sắp đi du học rồi.”
Cái trán của anh bởi vì ban đêm nóng bức mà cảm giác
như bị bỏng, chỗ cổ họng nuốt nước bọt cũng cảm thấy một đợt bén nhọn đau buốt,
ngón tay tự dưng lạnh lẽo cứng ngắc: “Chúc mừng, cô định đi đến nước nào?”
Thẩm Tích Phàm không cảm thấy sự khác thường của
anh, ngữ khí cũng thoải mái như bình thường: “U.S.A
, Connell, Là thành viên trẻ nhất của hiệp hội Ivy*”.
(*Ivy League: chỉ một nhóm nhỏ các trường đại học tư
nhân ở Mỹ có danh tiếng đáng nể vì chất lượng giáo dục xuất sắc và thu hút
những sinh viên ưu tú nhất từ khắp nơi trên thế giới, có 8 trường nhé!^^).
Thì ra, chính mình đoán thật sự không sai, anh bỗng
nhiên nhận thấy có loại cảm giác bị bỏ rơi, nỗi lòng chua xót trào lên: “À,
chúc mừng, tôi gần đây cũng muốn ra ngoài một chút.”
“Đi đâu?”
“Trường tổ chức đội chữa bệnh tình nguyện, đi tới vùng
núi thăm khám từ thiện.”
“Thời gian bao lâu?”
“Không biết, dựa theo thường lệ trước đây đến lúc ấy
có thể lưu lại một nhóm nhỏ, phân người ở đó thêm một thời gian, khả năng tôi
sẽ bị chọn đi.”
“Vùng núi chẳng phải có cuộc sống rất vất vả sao,
vừa thiếu ăn lại thiếu mặc?”.
“Đồ ngốc, không phải cái loại như cô tưởng tượng
đâu, chỉ có điều khẳng định không thể so sánh được với thành phố.”
Thật ra, anh không hề trả lời ngay lập tức việc đáp
ứng tham gia cái tiểu đội chữa bệnh của trường tổ chức kia, càng chưa từng nghĩ
qua việc muốn ở lại một thời gian, câu trả lời của anh lúc ấy là suy nghĩ một
chút rồi sẽ đáp ứng lại sau, hiện tại anh cũng đã có quyết định rồi.
———-
Anh chỉ là có chút tùy hứng, có chút ích kỷ. Anh
buồn bực khi thấy cô tự tiện quyết định, nhưng mình lại không có quyền can
thiệp cô, chính là vì sao cô không thể nói sớm cho anh, để cho anh biết sớm hơn
những người khác một ít, để cho anh cảm thấy bản thân mình đối với cô mà nói,
có chút đặc thù tồn tại.
Anh ngẫm nghĩ một lát, nếu như không có mình, cô có
thể sẽ hoài niệm lại những tháng ngày có anh ở bên hay không.
Bỗng nhiên, di động của Thẩm Tích Phàm vang lên, cô
chậm chạp mở máy, âm thanh nói chuyện rất nhẹ, cũng thật cẩn thận.
Cô vỗ vỗ vào vai Hà Tô Diệp, ý bảo mình muốn xuống
dưới, sau đó đứng ở trên bồn hoa thở dài thật dài: “Ngày mai phải đi đối mặt
với cái người không mong muốn gặp nhất rồi, vận khí thật đen đủi.”
“Bạn trai cũ?” Anh nghiền ngẫm hỏi.
“Đoán chuẩn!” Thẩm Tích Phàm trên mặt một chút thần
sắc ủ rũ cũng không có, ngược lại còn có một phần giảo hoạt: “Thật ra, anh ta
không tìm tôi, tôi cũng không chủ động tìm tới anh ta; nếu đã vậy tôi liền dùng
cái cách mà năm đó anh ta đối với tôi vô thanh vô thức đem anh ta quăng đi, ha
ha, vô cùng hả giận! Nhưng…. như vậy có phải có chút tàn nhẫn hay không?”.
Hà Tô Diệp nhìn Thẩm Tích Phàm, cô cứ tự hỏi lại tự
nói không ngừng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cảm xúc rất tốt, một chút cũng
không bị cái cuộc gọi vừa nãy làm ảnh hưởng, hoàn toàn không giống với cô nhóc
mấy tháng trước đôi mắt hồng hồng, ủ rũ hỏi anh nên làm cái gì bây giờ.
Đây là điều vui mừng duy nhất trong lúc anh sa sút
tinh thần; cô đã bước qua quá khứ bước tới phía trước rồi, tuy rằng cô cũng
chuẩn bị rời anh mà đi.
Anh hỏi chính mình, có thể tha thứ bản tính trẻ con
tùy hứng của mình một chút hay không, anh thật sự muốn biết, ở trong lòng cô,
phần tình cảm dành cho anh có bao nhiêu phân lượng, về phần du học, hãy còn
nhiều thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT