Phủ Lại bộ thượng thư.

“Thiếu gia, người đã trở về!” vừa mới trở về đã nghe thấy Tiểu Thạch Đầu bắt đầu phát huy bản năng gây huyên náo của hắn, bất quá Quân Du Trần đã nghe vài chục năm cũng sớm quen rồi, nếu như ngày nào đó không nghe được thanh âm này mới đúng là không quen.

“Ân!” Quân Du Trần hờ hững trả lời.

“Thiếu gia, hôm nay trong phủ có khách tới, sao người không sớm báo cho Tiểu Thạch Đầu một tiếng! Làm hại Tiểu Thạch Đầu không chuẩn bị một chút gì!” Tiểu Thạch Đầu không hài lòng nói.

“Khách nhân? Khách nhân nào? Ta không biết a! Là vị đại nhân nào a!” Quân Du Trần hỏi liên tiếp mấy câu.

“Người không biết sao? Vị đại nhân nhìn đó qua nhìn qua thật là tuổi trẻ anh tuấn a! Nga, được rồi, đi cùng với hắn còn có một người lớn tuổi!” Tiểu Thạch Đầu nói.

“Người lớn tuổi? Không bình thường a! Chẳng lẽ là… Tiểu Thạch Đầu nam tử kia nhìn qua có phải hơn hai mươi tuổi, cao hơn ta khoảng nửa cái đầu!” Quân Du Trần dường như nhớ tới điều gì đó liền vội vàng hỏi.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Thiếu gia, sao người biết?” Tiểu Thạch Đầu cảm thấy khó hiểu.

“Nguy rồi! Thực sự là hắn! Tiểu Thạch Đầu, nói cho vị đại nhân đó ta không ở đây! Hôm nay ta không về phủ!” Từ lúc Tiểu Thạch Đầu nói người nọ có bao nhiêu anh tuấn hắn sớm nên nghĩ tới là người kia, thân nương a! Hắn cũng không muốn gặp vị “nhân huynh” kia a. (Mỗ Mộng: Chắc hẳn không cần nói mọi người cũng đoán được, không sai, chính là Trầm Diệc Hiên!) Quân Du Trần vội vội vàng vàng xoay người định rời đi, bên tai tức khắc truyền tới một giọng nói lạnh lùng, “Quân đại nhân hình như không nhớ tới bạn cũ a! Bỉ nhân* ở chỗ này khổ đợi một canh giờ, nhưng mà Quân đại nhân lại chỉ dùng một câu “không ở” đã muốn đuổi bỉ nhân, Quân đại nhân làm quan là như thế sao, đây là đạo đãi khách của ngài sao?” Trầm Diệc Hiên trong giọng nói thể hiện rõ sự tức giận.

“Vi thần không biết thánh thượng giá lâm, không tiếp đón từ xa mong thánh thượng thứ tội!” Quân Du Trần biết lúc này mình coi như là không hay ho rồi.

“Hoàng… Hoàng thượng!” Tiểu Thạch Đầu nhất thời hoảng sợ liền quỳ xuống, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

“Đứng lên! Đứng lên! Mấy người các ngươi mấy người trước tiên ở bên ngoài chờ trẫm có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Quân “ái” khanh ” Trầm Diệc Hiên nhấn mạnh từ “ái”.

“Vâng!” Vương thái giám, nga! Không, phải nói là Quân Tử Quan, vội vã lôi kéo Tiểu Thạch Đầu bên cạnh lui ra, nên biết rằng hắn đi theo vị hoàng đế bệ hạ này cũng đã nhiều ngày rồi, hoàng đế vui buồn tức giận có khi hắn còn hiểu rõ hơn bản thân hắn a.

“Thương cảm cho cháu trai ta, đừng trách Nhị thúc không trượng nghĩa, đây là chính ngươi chọc giận hoàng thượng!” Quân Tử Quan âm thầm chia buồn cho Quân Du Trần. Mà một bên là Tiểu Thạch Đầu vẫn mang vẻ mặt không hiểu gì cả. ( Mỗ Mộng: ai! Hài tử đơn thuần!)

“Trần nhi, qua đây!” Trong giọng nói Trầm Diệc Hiên không nghe ra sự tức giận.

“Vâng!” Quân Du Trần chậm rãi đi tới trước mặt Trầm Diệc Hiên, hắn phi thường rõ ràng mình xong rồi!

“Ai! Rốt cuộc ngươi muốn trẫm phải làm thế nào với ngươi a!” Trầm Diệc Hiên nhẹ nhàng héo một cái, Quân Du Trần liền “phiêu” tới trong lòng Trầm Diệc Hiên.

“Thánh thượng!” Quân Du Trần lúc này cũng không giãy dụa, chỉ yên lặng tựa trong lòng Trầm Diệc Hiên, cố gắng ngửi mùi hương Long Tiên Hương chỉ thuộc về riêng hắn.

“…” Trầm Diệc Hiên đột nhiên ôm Quân Du Trần đứng dậy, hướng về phía phòng ngủ.

“Ai!” Một tiếng ai thán khẽ tới mức không thể nghe thấy phát ra từ cổ họng Quân Du Trần. Hắn cũng phi thường đích rõ ràng mình đã triệt để rơi vào tay giặc, đồng thời không cách nào tự kềm chế, mà thôi mà thôi, để hắn phóng túng một lần đi!

“Trời ạ! Trần nhi, ngươi thật đẹp!” Trầm Diệc Hiên nhẹ nhàng đặt Quân Du Trần trên giường, vội vàng cởi bỏ những thứ rườm rà trên người Quân Du Trần ra, một cơ thể sáng như ngọc, trắng noãn không tì vết lập tức hiện ra trước mắt Trầm Diệc Hiên, hắn không nhịn được vuốt ve thân thể đã làm hắn mê muội nhiều ngày này, mê muội tới mức ngay cả đang ngủ cũng mơ tới vô số lần.

“Ân…” Không biết vì sao Quân Du Trần nghĩ hắn lúc này tựa như đang ở trong hỏa lò, khẩn thiết muồn tìm được một người cứu giúp hắn. Hắn bứt rứt đưa tay ra tự nhéo cơ thể mình, phía trong đùi đột nhiên chạm tới một vật vừa cứng lại nóng như bàn ủi liền thấy xấu hổ, hai má đỏ bừng, điều đó lại làm Trầm Diệc Hiên nhìn mà ngây người.

“Ta không chịu nổi nữa!” Trầm Diệc Hiên giơ hai chân Quân Du Trần lên, nắm chặt vòng eo tiến thẳng vào.”Ai!” Trầm Diệc Hiên thoải mái kêu lên.

“A! Đau quá! Lui ra, lui ra a! Ngô…” Quân Du Trần tuy rằng nhiều lần làm chuyện phòng the với Trầm Diệc Hiên nhưng nhưng vẫn không thể thừa nhân được hắn đột nhiên tiến vào như thế, không khỏi đau nhức kêu lên. Trầm Diệc Hiên vội vàng che miệng hắn lại.

“Trần nhi ngoan, lập tức sẽ không đau nữa!” Trầm Diệc Hiên bắt đầu di chuyển theo quy luật trong cơ thể Quân Du Trần, cũng không quên đùa nghịch nơi nào đó trên người Quân Du Trần, Quân Du Trần dưới tình huống vừa đau đớn vừa vui sướng đó dần tiến đến đỉnh điểm, nhưng ngay sau khi phát tiết do thể lực không chống đỡ nổi liền hôn mê bất tỉnh, quên mất trên người còn có một “tên tham lam” vẫn chưa thoả mãn.

“Nhanh như vậy! Ta còn chưa tới a!” Trầm Diệc Hiên oán giận nói, lập tức nhanh luật động trong cơ thể Quân Du Trần cuối cũng cũng phóng ra.

“Trần nhi, ta yêu ngươi!” Trầm Diệc Hiên hôn lên môi Quân Du Trần, kiên định nói. Lập tức lấy ra một ngọc bội trong suốt vô giá từ trong áo, tự tay đeo lên cổ Quân Du Trần, sau đó ôm Quân Du Trần chìm vào giấc ngủ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bỉ nhân: kẻ hèn này, dùng tự xưng mình với ý khiêm tốn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play