” Thật xin lỗi,Thần Hằng, ta đã tới chậm!” Ninh Đan Hi tiện tay đóng cửa lại,xoay người đi về phía hắn,” Ngươi nhất định đã chờ rất lâu?”
” Không quan trọng,mặc kệ trễ thế nào ta vẫn đợi,bởi vì ta biết ngươi nhất định sẽ đến,” Thần Hằng dịu dàng nói,”Ngươi đến trễ như vậy, phải có chuyện làm trễ nãi?”
“Ừm!” Ninh Đan Hi từ trong lòng lấy ra một túi hương thủy lam sắc thủ công tinh tế,”Ngày hôm trước ta theo phụ thân đến miếu bái thần,thuận đường xin một bùa bình an cho ngươi,để cho ngươi mang theo bên mình,ta đặc biệc thêu bùa may mắn vào bên trong túi thơm,làm cả đêm không nghĩ mới hoàn thành,cho nên mới đến trễ.”
Thần Hằng nhận lấy túi hương trong tay hắn,biểu tình mang theo vui mừng xem kỹ sợi tơ kim ngân thêu thành một đôi uyên ương,” Hình trên túi hương là ngài thêu sao?”
Ninh Đan Hi rũ xuống lông mi dài nhỏ,trên gương mặt trắng nõn lưu lại bóng dáng ngại ngùng,” Ngươi nhất định cảm thấy nam nhi may hương túi rất kỳ quái phải không? Ta từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với may vá,mỗi lần nhìn thấy nha hoàn trong phủ làm chuyện này,ta cảm thấy rất hâm mộ,nhưng phụ thân quản giáo ta nghiêm khắc,ta sợ bị phụ thân quở trách,thủy chung không dám đi đến thỉnh giáo các nàng,có một năm đầu hạ có cô gia đến nhà làm khách,vừa vặn nhìn thấy biểu muội đang thêu một bức uyên ương xinh đẹp trên vải,ta thấy nàng thêu hết sức giỏi,thật sự nhịn không được muốn học,nên năn nỉ nàng dạy ta,vừa bắt đầu học luôn ghim vào tay,đồ án lộn xộn,nhưng ta không chịu bỏ rơi,ngày đêm không ngừng trốn trong phòng luyện tập,rốt cục hoàn thành dáng tú đồ,về sau hồi phủ,ta thêu riết nên nghiện,liền thường lợi dụng khoảng thời gian nhàn hạ để thêu,nhưng không bao lâu bị phụ thân ta phát hiện,ông ấy giận tím mặt,lớn tiếng trách cứ ta đường đường nam tử hán lại giống như cô nương tối ngày thêu thùa còn ra thể thống gì,chẳng những đánh ta một bạt tai thật mạnh,còn cấm ta thêu.”
” Ngươi cho tới bây giờ không nói qua với ta ta cũng không biết ngươi biết thêu.”
“Ta sợ ngươi sẽ giống phụ thân xem thường ta thích đồ nữ nhi,vẫn giấu diếm không nói,thẳng đến nửa năm trước ngươi và ta tâm ý tương thông,ta cảm thấy giữa chúng ta không nên có bí mật,cho nên muốn tự tay làm cái này cho ngươi,quyết định thừa nhận,bất quá ta đã rất nhiều năm không có thêu,có chút mới lạ,cắt chỉ và may phải nhiều như lần đầu.”
” Ta làm sao xem thường nha!” Thần Hằng yêu thích không nỡ buông tay vuốt ve đồ án trên túi hương,” Ta rất vui vì ngươi thêu cho ta túi hương này,thật đẹp.”
Ninh Đan Hi nghe vậy trên mặt lộ vẻ vui mừng,một trận ửng đỏ ửng nổi lên hai má,toàn thân tràn đầy cảm giác vui sướng,” Ngươi mỗi ngày đều phải đeo bên người,ngoại trừ tắm rửa ra không được bỏ khỏi người,coi như vật đính ước ta cho ngươi.”
“Ta sẽ bảo quản thật tốt,nhìn thấy nó tựa như nhìn thấy ngươi,ta làm sao có thể không quý trọng?” Thần Hằng cẩn thận đeo túi hương vào bên hông,”Nhìn tay ngươi nhiều vết kim châm,ngươi nhất định chịu không ít khổ.” Hắn cầm ngón tay đầy vết thương,thương tiếc không thôi.
“Vì ngươi,chút xíu ấy tính là gì?” Ninh Đan Hi ngẩng đầu lên,một đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng gương mặt tuấn tú của hắn,hàm chứa bao nhiêu nhu tình mật ý.
“Đan Hi…..” Thần Hằng cảm thấy giống như bị điện giật,cổ họng khô thốc,tim đập thật mạnh,một xúc động vui vẻ chảy qua toàn thân,hắn duỗi bàn tay to ra ôm hắn,cúi đầu hôn lên đôi môi khẽ nhếch,thỏa thích mút vị ngọt trong miệng hắn.
Ngọn lửa nóng bỏng như thiên quân vạn mã thổi quét mà đến,Ninh Đan Hi không tự chủ được mở miệng,đưa đầu lưỡi vào miệng hắn cùng nhau triền miên,kích tình mãnh liệt càng diễn càng hăng hái,như thiên lôi động phải hỏa không thể vãn hồi,Thần Hằng vừa hôn hắn,vừa kéo y phục hắn xuống,bắt đầu du tẩu qua lại trên người hắn,cảm xúc mịn màn bóng loáng làm người ta lưu luyến không muốn quay lại,rất khó tin đây là cơ thể nam nhân.
Ninh Đan Hi cả người rung động,khoái cảm cuồn cuộn không ngừng nảy lên,hắn ôm ấy Thần Hằng,giữa hai chân tràn đầy sức sống,ngẩng đầu vang theo tiếng trống chỉ huy.
” Mau ôm ta!” Trải qua nụ hôn dài không thở nổi,hai gò má Ninh Đan Hi đỏ bừng,trong mắt bồng bềnh sắc xuân,cơ hồ không thở nổi,khi hắn ngửa đầu nhìn sang ánh mắt nóng rực của Thần Hằng,nhu cầu vội vàng như sóng lớn đánh tới,khiến cho hắn kìm không được khát vọng muốn cùng người kia hợp một.” Ta muốn ngươi, ta muốn ngươi……”
Thần Hằng nhanh chóng ôm lấy hắn,đặt lên trên giường,” Ngài luôn làm ta khắc chế không được!” Hắn vặn bung hai chân hắn,tùy tay rút ra một lọ thuốc màu trắng,sau đó mở ra,trên tai dính chất lỏng trơn mượt,đâm vào nơi tư mật của hắn,trải qua kinh nghiệm nhiều lần mây mưa,hắn đã học được cách làm sao không tổn thương người yêu.
“A……” Ninh Đan Hi vặn vẹo vòng eo,trong môi bật ra tiếng thở gấp,ngón tay Thần Hằng dính đầy chất lỏng tiến vào trong cơ thể hắn,tỉ mỉ tiến vào thẳng đến nơi khô khốc trở thành trơn trượt ướt át.
” Thoải mái không?” Thần Hằng vừa để ý có làm đau hắn,vừa dùng ngón tay trơn ướt kéo ra đưa vào,đầu ngón tay động một chút,chính xác đâm vào nơi nhạy cảm của hắn.
” A a…….” Cảm giác thoải mái ùa ùa kéo đến,Ninh Đan Hi kịch liệt run rẩy,dưới thân lửa nóng tên dại chảy ra chất lỏng thẹn thùng,” Thật thoải mái….”
” Ta nhịn không được!” Thần Hằng gác hai chân hắn lên vai,lưng thẳng tiến về phía trước,đâm vào trong bí huyệt trơn trượt của hắn.
Thân thể trống rỗng lập tức bị lấp đầy,Ninh Đan Hi hai mắt sương mù,thở dốc từng trận,hắn thỏa mãn ôm chặt thân thể cường tráng của Thần Hằng,thiên địa đã không còn tồn tại,một khắc tất cả hòa vào nhau mất hồn quên mình.” Hôn ta, Thần Hằng, ta muốn ngươi hôn ta!”
Thần Hằng làm theo ý hắn hôn lên cánh môi non mềm,phần eo lại tấn công mãnh liệt,giống như muốn cả người hắn hòa vào trong cơ thể mình.
Ninh Đan Hi ôm chặt cô thể khỏe mạnh của hắn,con người hợp với hắn tiến vào,hận mỗi một chỗ trên người không bị hắn đoạt lấy.
Ngoài cửa sổ trăng sáng chiếu khoảng không,đom đóm bay lượn,chỉ thấy bên trong phòng,hai thân thể trần trụi giao triền cùng một chỗ,cổ quấn cổ,mái tóc hòa cùng nhau,mười ngón tay đan vào nhau,vu sơn mây mưa,loan phượng hòa minh, rất ân ái…….
Đang lúc hai người tận tình hoan ái, như si như túy,đột nhiên cánh cửa bị mạnh mẽ đá văng ra,phát ra một tiếng rầm,thoáng cái cắt đứt chuyện tốt của bọn họ.
” Các ngươi đang làm cái gì?” Một giọng nói như sấm gầm gừ vọt đến.
” Phụ Thân!”
” Lão gia!”
Hoảng sợ thấy Ninh lão gia nổi giận đùng đùng xuất hiện ở cửa,Ninh Đan Hi cùng Thần Hằng ngây người,không nhúc nhích,trong đầu trống rỗng, không biết làm sao.
” Cẩu nô tài này!” Ninh lão gia tức sùi bọt mép,giận sôi lên,bởi vì ra ngoài bôn ba cả ngày mà lây dính phong trần áo bào xanh theo gió tung bay,giống như cự thú phát cuồng,phía sau còn có tổng quản cùng gia đinh cầm đèn lồng đi theo,đương nhiên là từ bên ngoài về không bao lâu,ngay cả quần áo cũng không kịp đổi,đã trực tiếp xông đến,” Còn không mau xuống khỏi người thiếu gia!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT