Long Khiếu Thiên vừa vuốt ve ngọc hành trước người y vừa cẩn thận quan sát phản ứng của y,nhưng Ninh Đan Hi đã đem tâm buộc chặt trên cao thân thể cũng chịu theo ảnh hưởng,vô luận Long Khiếu Thiên khiêu khích nơi mẫn cảm của hắn thế nào,vô luận hắn dịu dàng luật động vòng eo,Ninh Đan Hi đều giống như đóa hoa héo tàn cảm giác hưng phấn nữa người dưới cũng giảm bớt,phái nam ban đầu cương cứng cũng mềm nhũn ra.

” Tại sao lại như vậy? Không phải vừa rồi rất có cảm giác sao?”Long Khiếu Thiên phát hiện bộ dáng y uể oải không phấn chấn,nóng nảy đứng lên,dùng tất cả vốn luyến muốn kích tình  y,vừa dùng tay vuốt ve da thịt bóng loáng của y,một mặt không ngừng đâm sâu vào điểm mẫn cảm.

Ninh Đan Hi đưa mắt nhìn vào khoảng không như đem chính mình phong tỏa ở thế giới khác không cho hắn tới gần,cho dù hai người giao hoan hợp làm một cũng vô pháp ngăn lại khoảng cách càng ngày càng xa xôi.

“Đan Hi!Ngươi xem đi!Ta đang  tiến vào ngươi!”Long Khiếu Thiên liều mình đung đưa vai hắn,ý đồ gọi linh hồn y quay trở về,đột phá tâm phòng đem tim y trở lại trong ngươi,nhưng mặc cho hắn la mỏi miệng,tay xoa nắn đến mệt mỏi,giữa hai chân Ninh Đan Hi vẫn như trước không hề phản ứng.

” Đừng ngay cả thân thể cũng cự tuyệt ta……”Long Khiếu Thiên một biện pháp cũng không có,y dùng thân thể cùng lòng cự tuyệt hắn,so với giết hắn càng khó chịu hơn,có phải bọn họ rốt cuộc không thể quay về như trước kia, tìm không được khoảng thời gian ân ái cùng thiếu niên nhiệt tình trước kia? Hắn tuy rằng có được thân thể y,lại vĩnh viễn mất đi y ……

Trong nháy mắt lại qua hơn mười ngày,Ninh Đan Hi một mình dựa tại mép giường nhìn ngoài cửa sổ trầm tu,qua ngày ấy Long Khiếu Thiên không đến tìm y thị tẩm cũng không xuất hiện trước mặt y,có lẽ do y mấy ngày liền dùng thái độ lạnh lùng tra tấn hắn,cũng có lẽ làm giữa chừng không có phản ứng làm hắn phiền chán, mặc kệ hắn có đến hay không đến cũng không sao,y bị thương quá sâu đã không còn luyến tiếc việc gì.

“Công tử,hôm nay khí trời bên ngoài rất tốt,chúng ta ra ngoài chút nha!”Như Hương đi đến đẩy chiếc xe lăn bằng gỗ,đó là Long Khiếu Thiên đặc biệt ra lệnh thợ mộc tốt nhất trong thành làm ra cho y,y có thể dùng cái này thay chân.” Ta đưa ngài ra ngoài phơi nắng hít thở không khí trong lành được không?”

Ninh Đan Hi gật đầu để cho Như Hương cùng một vị thị nữ khác nâng hai bên trái phải giúp hắn ngồi vào xe,sau Như Hương đẩy xe lăn ra khỏi gian phòng.

Vừa đi vào sân mùi thơm của hoa lập tức bay đến đến,Ninh Đan Hi trợn to mắt nhìn chăm chú vào trong vườn hoa anh đào nở rộ,hàng nghìn cánh hoa màu phấn hồng tung bay trong bầu trời xanh,tiếp theo cánh hoa anh đào lại giống như mưa rơi xuống.

Ninh Đan Hi si mê sa vào cảnh đẹp dưới tàng cây,giật mình nhớ lại nhiều năm trước trong hậu viện Ninh phủ cũng có trồng một cây anh đào nở rộ,y  gạt cha thêu túi thơm,từng mũi kim mang theo yêu thương may vào,còn có Thần Hằng chặt cũi dưới ánh mặt trời,y liền núp vào cây cổ thụ bên cạnh lén nhìn tư thế oai hùng lau mồ hôi của hắn,trong lòng lại như nai con đi loạn……

“Công tử,ngài xem hoa anh đào ở đây thật đẹp!” Như Hương đứng phía sau y,mở miệng tán thưởng.

” Đáng tiếc rất nhanh sẽ héo tàn đợi đến sang năm xuân tới tuy có thể nở rộ nhưng đã không còn là hoa anh đào ngày xưa.” Ninh Đan Hi giọng nói có chút xúc động.

Vẻ mặt Như Hương không hiểu chút nào,hoa nở hoa tàn không phải cùng một cây sao? Tại sao lại không giống? Nàng âm thầm suy nghĩ chắc là công tử bị tổn thương quá nhiều đến nỗi hồ ngôn loạn ngữ.

” Hơ,ta còn đang suy nghĩ là người nào đang ở đây! Thì ra là nam sủng Vương gia mới nhận!”

Chợt nghe một giọng nói chua ngoa truyền đến,Ninh Đan Hi ngước mắt nhìn lên liền nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp vênh váo đang đi đến,thì ra là người hắn thấy lúc đến bái phỏng,vị thị thiếp người trần truồng nằm trong ngực Long Khiếu Thiên.

“Thải Tú phu nhân,người tại sao lại đến đây?” Như Hương giật mình nói thành tiếng.

” Làm sao,ta không thể tới đây sao?” Thải Tú phủ một thân váy hoa xinh đẹp,di động thân thể mảnh mai kiêu ngạo đi đến đứng trước mặt Ninh Đan Hi,một đôi mị nhãn tràn ngập hận ý nhìn xuống hắn.”Hừ! Tuy rằng chúng ta đều là thiếp thất phụng dưỡng Vương gia nhưng luận thân phận bối cảnh ta tiến vào vương phủ sớm hơn ngươi,tốt xấu gì cũng gọi ta một tiếng tỷ tỷ mới đúng,nhìn thấy ta còn không đứng lên hành lễ đúng là không coi ai ra gì!”

“Người hiểu lầm rồi,công tử không phải không chịu hành lễ,hai chân ngài ấy đang bị thương nên không thể đứng lên,xin đừng trách tội ngài ấy.” Như Hương ra mặt giải thích để tránh nàng làm khó Ninh Đan Hi.

“Là bị Vương gia đánh gảy chân sao?” Thải Tú khinh miệt che miệng nở nụ cười,” Hạ nhân bên kia truyền tin ta cũng nghe nói, nào là nam sủng mới vào có ý chạy trốn chọc giận Vương gia nên bị đánh trọng thương,nhưng ta không nghĩ tới sẽ biến thành tàn phế,thực không hiểu ngươi có điểm nào đáng được Vương gia lưu luyến? Từ ngày ngươi đến vương phủ bái phỏng, bắt đầu từ khi đó Vương gia cũng vắng vẻ ta,ngay cả đụng cũng không đụng ta,chứ đừng nói các thị thiếp khác,ngươi rốt cuộc đã dùng yêu pháp gì?”

Ninh Đan Hi để mặt nàng nói,không cải cọ cũng không giải thích,trên mặt y lộ ra vẻ mỏi mệt,từ trước đến nay chỉ cầu cuộc sống bình thường,bị bắt làm nam sủng thật không phải y mong muốn,cho tới bây giờ y cũng không muốn tranh giành tình cảm với bất kỳ ai,nàng ta tìm lầm người rồi.

Thấy hắn cúi đầu không nói,Thải Tú nhận định hắn cố ý không để ý mình,rõ ràng không đem nàng để vào mắt,” Hừ,ngươi không cần đắc ý, Vương gia chỉ nhất thời ham mê đồ mới,rất nhanh sẽ ghét ngươi,ngươi có biết mấy ngày nay Vương gia đến phòng ta ngủ không,nhất định là Vương gia ghét bỏ chân tàn của ngươi,ta xem qua một khoảng thời gian nữa ngươi sẽ bị quên lãng,chờ ta có con của Vương gia,ngồi lên vị trí Vương phi,ta xem ngươi còn có thể kêu ngạo không?”

Ninh Đan Hi im lặng không lên tiếng nhìn hoa rơi trên mặt đất,không hề xúc động.

” Ê! Ta đang nói với ngươi! Ngươi có nghe thấy không?”

” Thải Tú phu nhân,công tử từ khi bị thương ngài ấy rất ít mở miệng nói chuyện…..” Như Hương đang muốn nói chuyện thay hắn.

“Câm miệng! Ta đang nói với y! Khi nào thì đến phiên tên nô tỳ như ngươi chen miệng vào!Muốn bị phạt phải không?” Thải Tú giận giữ mắng mỏ,nàng vung tay lên muốn đánh Như Hương,Ninh Đan Hi thấy thế dùng hết lực đẩy ra Thải Tú,bảo vệ Như Hương khỏi bị nổi khổ da thịt.

“Ngươi dám đẩy ta!”Thải Tú bị đẩy ngã trên mặt đất,tên tiện nam tàn phế này dám đẩy nàng! Nàng tức giận đến toàn thân run rẩy,thuận tay cầm lấy nhánh cây rơi bên cạnh làm vũ khí,thế như chẻ tre đứng lên nổi giận đùng đùng  chuẩn bị đánh lên người y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play