Thân thể vừa trải qua kịch liệt vận động khó có thể chạy nhanh,càng chạy thể lực càng chống đỡ không nổi,sức khỏe cùng lòng đều mệt mỏi,y thở hổn hển ngã trên tảng đá ven đường.

Rất nhanh một đám cưỡi ngựa truy binh đuổi theo bao quanh người y,ngăn chặn tất cả đường đi của y,dẫn đầu là Long Khiếu Thiên lập tức nhảy xuống, vẻ mặt lửa giận sôi trào nhanh đến vấn tội,”Ngươi thật lớn gan dám chạy trốn! Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao? Còn không mau theo ta trở về!”

Ninh Đan Hi ngẩng đầu mắt sáng như đuốc” Ta sẽ không theo ngươi trở về!”

“Bằng một nam sủng nho nhỏ như ngươi mà dám phản kháng ta!”Long Khiếu Thiên hổn hển tới gần hắn,một cái tát vừa vung xuống,đánh cho mặt y nghiêng sang một bên.

“Ngươi cứ đánh chết ta,sau đó đem thi thể của ta về!”

Long Khiếu Thiên tức giận lại giơ tay lên nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thẳng thắng không chút sợ hãi của y đang chờ hắn đánh xuống,tay không biết tại sao cứng ngắc buông tha,”Ngươi muốn lấy cái chết uy hiếp ta cũng vô ích,ngươi dám trốn thì phải trả giá thật nhiều!”

Hắn siết chặt tay y dùng sức kéo giống khiêng túi khiêng hắn trên vai,đi đến trước ngựa thẩy y lên lưng ngựa,không để ý y giãy dụa phóng lên yên ngựa,lấy tay giữ chặt người y,cưỡi ngựa trở về vương phủ.

Ninh Đan Hi bị trói vứt xuống trên mặt đất hậu viện,Long Khiếu Thiên trên cao nhìn xuống nằm phía rước,mấy thị vệ cùng tùy tùng vẻ mặt mỗi người đều khẩn trương nín thở giống như đang đứng trong pháp trường.

” Tiện nhân to gan này không có sự chấp thuận của ta lại dám tự tiện chạy trốn,ta phải cho ngươi chịu chút trừng phạt,để ngươi lần sau còn dám tái phạm hay không!”Long Khiếu Thiên mặt xám ngắt,hung hăng mắng người quỳ gối trước mặt.

Ninh Đan Hi cúi đầu yên lặng chấp nhận quở trách,không muốn giải thích.

“Tổng quản,ông nói nam sủng bỏ trốn phải bị xử phạt thế nào?”

Đại tổng quản trong coi vương phủ đứng một bên,sợ hãi quyền uy của Vương gia nên nơm nớp lo sợ mở miệng bẩm báo:” Khởi bẩm Vương gia,phàm là thị thiếp hoặc nam sủng bỏ trốn đều bị một trăm đại bản để chấn hưng uy danhvương phủ,nhưng ta thấy vị công tử này dáng người yếu ớt,chỉ sợ không chịu được trừng phạt nặng như vậy.”

“Câm mồm,bất luận kẻ nào cũng không được xin tha thay hắn!” Điều này làm cho Long Khiếu Thiên đang nổi nóng càng giận giữ ngất trời,” Người đâu,đánh thật mạnh cho ta!”

“Tuân mệnh.” Hai gã người hầu chịu trách nhiệm xử phạt cầm lấy gậy gỗ, không lưu tình đánh mạnh lên người Ninh Đan Hi.

Mỗi một gậy đánh xuống đều tạo thành dấu vết đỏ tươi trên làn da y,Ninh Đan Hi cả người run rẩy đau đớn không chịu nổi,y cắn chặt răng không cho mình bật ta một câu đau đớn.

Mọi người vây xem đều không đành lòng,thật sợ ychịu không nổi,nhưng cũng không dám lên tiếng xin tha thay hắn,chỉ có thể âm thầm lo lắng cầu nguyện y chịu được.

“Để xem lần sau ngươi còn dám trốn nữa không! Chỉ cần ngươi giải thích đồng thời thề sau này không trốn nữa,ta sẽ tạm tha ngươi!”Chỉ mới đánh mười côn,Long Khiếu Thiên thấy dáng vẻ  đau đớn của y,chung quy không muốn tuyệt tình liền ra lệnh bọn họ dừng tay,cho y thêm một lần cơ hội.

“Tuyệt không… Chỉ cần ta… Còn  một hơi thở…. Ta nhất định sẽ trốn….”

” Ngươi quả thực không biết tốt xấu!” Giống như lửa cháy đổ thêm dầu Long Khiếu Thiên giận đến mặt đỏ tai hồng,nổi trận lôi đình,hắn tàn nhẫn ra lệnh:”Tiếp tục đánh cho ta,còn lại chín mươi côn một côn cũng không được đánh thiếu.”

Không cho mình cơ hội mềm lòng,hắn quay người lại không nhìn.

Hậu viện lớn như vậy chỉ nghe tiếng vang của gậy đánh vào người,sau lưng Ninh Đan Hi bị đánh cho mình đầy thương tích,máu tươi đầm đìa,áo ngoài màu trắng nhuộm đầy màu đỏ của máu làm người không dám nhìn.

Yết hầu giống như bị lửa đốt,Ninh Đan Hi hấp hối nằm úp sấp trên mặt đất,trong miệng và mũi đều ngửi được mùi tanh của máu,xương cốt toàn thân như muốn vỡ nát đau đến tận xương,y phun ra toàn máu tươi trước mắt một mảnh đỏ đậm.

“Bốp!” Một tiếng gậy gỗ lần nữa hạ xuống,Ninh Đan Hi thân thể run rẩy,trong miệng lại tràn ra một ngụm máu tươi,y nhìn dáng người lãnh khốc đứng ở phía trước đưa lưng về phía hắn,bỗng nhiên cảm thấy tất cả đều không sao,y giao ra tình yêu cho người đáng được nhận,sống hay chết đã  không còn ý nghĩa,máu tươi hòa nước mắt dọc theo hai má rơi xuống,chết không đủ để sợ,gậy gỗ vung lên y giống như thấy tử thần đang vẫy về phía mình,y nhắm mắt lại đem ý thức vùi sâu vào trong đêm tối.

” Vương gia,có nên bảo mọi người dừng tay? Công tử đã hôn mê,nếu đánh tiếp chỉ sợ xảy ra án mạng!” Đại tổng quản cũng nhìn không nổi nữa,thà rằng mạo hiểm bị chặt đầu cũng phải khuyên can,ông nhìn ra được Vương gia cực kỳ coi trọng vị mĩ thiếu niên nằm trên mặt đất,hiện tại chỉ nhất thời nóng giận mới mạnh tay chứ không muốn đánh chết y.

Long Khiếu Thiên nghe ông ta nói như vậy,chợt xoay người lại,quả nhiên nhìn thấy Ninh Đan Hi sớm hôn mê,trên người y máu thịt hỗn độn hơi thở mong manh, trong lòng bắt đầu hoang mang,” Dừng tay,không được đánh tiếp!” Hắn kêu to bảo bọn người hầu dừng tay,rồi giống như điên vọt tới,vừa đưa tay ôm lấy người hôn mê bất tỉnh chạy thẳng về phòng,vừa lớn tiếng rống:

” Gọi đại phu giỏi nhất kinh thành đến đây, mau một chút!”
Không đến một khắc,đại phu nổi tiếng nhất kinh thành đang ngủ lập tức bị người vương phủ nhanh đánh thức,ngay cả hài còn chưa kịp mặc vào đã bị đưa đến vương phủ chẩn đoán bệnh cho Ninh Đan Hi.

“Phải cứu sống hắn cho ta,bằng không lấy mạng của ông bồi!” Long Khiếu Thiên sắc mặt âm trầm,lớn tiếng uy hiếp đại phu.

” Ta đương nhiên sẽ hết sức cứu chữa!” Đại phu âm thầm lau mồ hôi lạnh,trong lòng run sợ lấy ra thuốc trong hòm thuốc,khám bệnh mệt mỏi cả ngày vừa nắm xuống muốn ngủ ngon một giấc,nào biết  nửa đêm lại bị người kéo đến đây.Khi nhìn thấy Vương gia bắt ông xem bệnh cho thiếu gia Ninh phủ lại càng kinh ngạc, hơn nữa Vương gia còn nói nếu không cứu hắn sống sẽ bắt ông đền mạng,ông chỉ là đại phu hành y tế thế chứ không phải thần tiên,tùy tiện giơ một ngón tay là có thể làm cho người ra vui vẻ.

Nhưng thấy khí thế đáng sợ của Vương gia,trước mắt chỉ có thể cố gắng.

“Tình trạng y thế nào?”Long Khiếu Thiên lo lắng không giẫm mạnh bước chân qua lại phía sau ông,trải qua một khoảng thời khá lâu,hắn rốt cục nhịn không được đi đến trước giường,lên tiếng hỏi tình trạng thân thể của Ninh Đan Hi.

Bác sĩ bị dọa tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài,ông đặt lại cổ tay Ninh Đan Hi vào bên trong chăn,dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán,” Vương gia,Ninh công tử thân thể bởi vì trải qua nhiều lần hoan ái mà suy nhược,với lại bị đánh mạnh như thế,cả người không có chỗ nào không bị thương đến nỗi lâm vào hôn mê,theo vết thương trước mắt tuy rằng có thể giữ tánh mạng,nhưng chỉ sợ phải dùng thời gian dài điều dưỡng mới khôi phục,điểm chết người chính là….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play