Nắng sớm rọi vào mi mắt… Tia sáng ấm áp khiến tôi không khỏi tỉnh giấc, ý thức nhất thời vẫn còn mơ hồ.
Nhìn tấm chăn mỏng trên người, trí nhớ mới từ từ trở lại.
À… Tôi lấy tay che mắt, ngày hôm qua chắc chắn là đã khóc đến ngủ quên trên ghế sofa… Thật là mất mặt!
Lại nhìn tấm chăn trên người… Hôm qua tôi đâu có lấy chăn… Vậy đó là… Lẫm Lẫm về đắp cho tôi.
Chờ đã… Lẫm Lẫm ư?
Tôi cuống cuồng xỏ dép, vội vàng chạy đến phòng ngủ dành riêng cho khách…
Tôi thô bạo đẩy cửa phòng, trong lòng thầm cầu nguyện… Đừng… Đừng mà…
Cả gian phòng đều ngăn nắp trống trải, không một bóng người.
Tôi vô lực khụy xuống nền đất. Đi rồi ư?
Không… Lẫm Lẫm nhất định chỉ rời nhà đi làm thôi! Nhất định là vậy!
Dù rất muốn tự lừa dối chính mình, nhưng đôi chân vẫn vô thức đi đến nhà kho.
Cánh cửa nhà kho được mở ra, lúc mở cửa cũng không nhiều bụi lắm. Lòng tôi chợt chùng xuống, nhìn về phía chiếc vali du lịch bảy màu được đặt ngay ngắn ở góc phòng… Đó là thứ mẹ tôi gửi về qua đường bưu điện… Có người nói đấy là cái vali du lịch hạnh phúc do một cô nàng Gypsy bán lại. Bảy màu tượng trưng cho cầu vồng, nhưng bên trong rõ ràng thiếu đi màu đỏ rực rỡ, chỉ còn lại một vết tích mờ nhạt.
Giống như lòng người, nếu thiếu đi một góc, sẽ vĩnh viễn không bù đắp lại được.
Tôi khép mắt, muốn nén dòng lệ đang chực trào ra, nhưng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được, lặng lẽ lăn trên gò má. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ ảo…
Đau. Tim đau quá. Đau đến mức không sao thở được.
Tôi ngồi trên sàn nhà. Trời vừa vào thu, nền gạch đã lạnh đi rất nhiều, nhưng vẫn ấm áp hơn hơi thở của tôi.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Chỉ biết…
Nó đi rồi…
Nó không còn quan tâm đến tôi nữa rồi…
Nó đi cùng cô gái tóc vàng kia.
Nhưng…
Nó vẫn chưa nói với tôi hai tiếng, “tạm biệt”.
Nhưng…
Tôi vẫn ngu ngốc cho rằng, không nhanh như vậy.
Nhưng…
Tôi lấy tư cách gì để nói “nhưng”…
Chạm vào khóe mắt, vẫn ướt, tôi còn tưởng bản thân không thể khóc thêm được nữa.
Sát vách lại vang lên thứ âm nhạc cổ quái. Lần này là nhạc đưa ma, đúng là hợp với dáng vẻ thê thảm của tôi bây giờ.
Tôi cười. Chỉ vỏn vẹn hai ngày mà tôi đã khóc nhiều hơn cả hai mươi năm cộng lại. Nếu ba mẹ trông thấy cảnh này, nhất định sẽ bị dọa chết khiếp mất. Ha ha…
Cười một lúc, rồi đột nhiên lại muốn khóc.
“Anh làm gì ở đây?” Một giọng nói không sao ngờ đến bất chợt vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên. Nước mắt khiến tầm nhìn nhòe nhoẹt.
“Con… con… không… đi?” Tôi yếu ớt hỏi, sợ người kia chỉ là ảo giác của bản thân.
Lẫm Lẫm cau mày, đứng trước mặt tôi, hạ giọng: “Sao lại khóc lóc thảm thương thế này?”
Tôi lao đến, ôm ghì lấy nó. Bao nhiêu nước mắt nước mũi đều trây cả vào lòng Lẫm Lẫm. Tôi cố không nấc lên, thầm nhủ: “Không đi là tốt rồi… Không đi là tốt rồi…”
Phía sau có bàn tay nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy tôi. Tôi có thể nghe được tiếng thở dài dịu dàng của nó.
Tôi đẩy nhẹ nó ra, hít một hơi thật sâu, nói: “Lẫm Lẫm, anh yêu em!”
Có thể thấy vẻ mặt của Lẫm Lẫm đã trở nên cực kì khủng hoảng, hai mắt mở to, không chút nhúc nhích đứng lặng nhìn tôi.
Tôi cúi gằm, lòng thắt lại đau buốt… Quả nhiên, Lẫm Lẫm bây giờ không còn thích tôi nữa rồi. Cũng đúng, tôi dựa vào cái gì mà nói yêu là yêu, nói không yêu là thôi chứ?
“Anh vừa nói gì?” Giọng nói ấy một lần nữa vang lên, hình như tôi nghe được sự vui mừng ẩn chứa trong đấy.
“Anh yêu em.” Tôi ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhắc lại thêm một lần. Nếu như lúc đầu là lỗi của tôi, thì bây giờ tôi phải tự mình chuộc tội, bù đắp cho Lẫm Lẫm.
Lẫm Lẫm đưa tay giữ lấy mặt tôi, hướng về phía nó, nói thật nhẹ nhàng: “Khi Khi, tôi không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng, tôi không cần thương hại.”
Tôi ra sức lắc đầu, ôm ghì lấy nó. “Không phải, không phải là thương hại. Tuy là đã trễ, nhưng anh vẫn muốn nói, không phải là thương hại. Anh biết, anh yêu em, đấy không phải là tình cảm cha con, cũng không phải là tình anh em, mà là… yêu…”
Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị đôi môi của Lẫm Lẫm đè nghiến lấy, hôn đến nỗi tôi trở tay không kịp.
Mãi tới lúc dừng lại, tôi mới nghe Lẫm Lẫm nói: “Tôi biết rồi, tôi đã hiểu hết rồi. Tôi cũng yêu anh, rất yêu anh, có trời mới biết tôi yêu anh nhiều đến nhường nào… Bất kể anh có ngộ nhận hay không, tôi nhất định không bao giờ buông tay ra.”
Tôi dụi đầu vào trong lòng Lẫm Lẫm, tôi biết Lẫm Lẫm đang vô cùng bất an.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, tôi ngẩng đầu hỏi: “Nhưng không phải em cùng đi với cô gái tóc vàng kia sao?”
Lẫm Lẫm ra vẻ khó hiểu nhìn tôi: “Không có.”
“Nhưng anh nghe thấy rõ ràng em sẽ cùng cô ta đến sân bay gì đó mà?”