Tòa nhà được cố ý xây dựng khá sặc sỡ với những bức tường màu đỏ chói mắt và hàng dây leo màu lục rậm rạp, xanh mướt. Từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy bên trong, nhưng người ngồi trong quán có thể dễ dàng nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Lẫm Lẫm xuống xe.
Sau đó vòng sang mở cửa cho ghế ngồi bên cạnh.
Hả? Vậy hóa ra không phải đến để bắt tôi sao?
Một chân bước ra, mang giày cao đến mức ấy, chỉ có thể là phụ nữ.
Tôi mở to mắt.
Nếu xuống xe là một mỹ nữ, tôi tất nhiên sẽ không kinh ngạc đến nhường này.
Vấn đề là, người phụ nữ vừa xuất hiện so với mẹ tôi còn già hơn. Không… Phải nói là tương đương với tuổi của mẹ của mẹ tôi ấy chứ.
Người ấy mặc váy dài màu hồng phấn, giày cao 4 tấc. Nếu tôi không trực tiếp nhìn thấy, còn có thể nghĩ rằng Lẫm Lẫm hẹn hò với tiểu thư xinh đẹp… đằng này…
Bọn họ đẩy cửa đi vào trong.
Tầm nhìn của tôi đến đấy cũng bị cắt đứt.
Trời ạ, sở thích của Lẫm Lẫm từ lúc nào đã trở nên đặc biệt thế này?
“Khi Khi… Khi Khi?” Một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, huơ qua huơ lại.
Tôi ngước lên, thấy học trưởng đang lo lắng nhìn tôi.
“Sao vậy? Sắc mặt của cậu không được tốt lắm.”
Gượng gạo nhếch khóe miệng, tôi nói: “Không có gì.” Làm sao có thể nói với học trưởng là con trai tôi đang hẹn hò với một người đáng tuổi bà ngoại của ba nó, còn đi một mình nữa chứ!
“Mấy năm nay cậu đã ở đâu? Tôi tìm mãi không thấy cậu?” Tôi hỏi. Thứ nhất là muốn quan tâm học trưởng, thứ hai là muốn nói lảng sang chuyện khác.
Học trưởng chậm rãi khuấy cà phê, mỉm cười nói: “Mấy năm nay bỏ đi lang thang…”
“Lang thang?!”
“Đúng vậy, không ai muốn chứa chấp tớ cả… Chỉ có thể lang thang khắp nơi thôi… Đến bây giờ mới có người đồng ý chấp nhận tớ. Không phải vừa ổn định chỗ ở xong, tớ đã lập tức đi tìm cậu sao?” Học trưởng chậm rãi nói, không hề toát ra chút buồn bã nào.
“Cái gì? Sao cậu không đến tìm tớ? Nhà của tớ chỉ có mỗi tớ và em trai của tớ thôi, đâu có đông người.” Chả trách sau khi tốt nghiệp xong chẳng còn ai biết được tin tức của học trưởng, thì ra…
“Phụt.” Học trưởng cười đến độ toàn bộ cà phê đều phun ra. Cậu ấy nhanh chóng lấy khăn lau nhẹ khóe miệng, giơ tay tỏ ý xin lỗi.
Cậu ấy nói: “Khi Khi, sao cậu lại đáng yêu như thế? Nhà tớ mặc dù không giàu có gì, nhưng cũng đủ sức nuôi tớ kia mà.”
A? Tôi hoàn toàn quên mất học trưởng chính là con trai của một gia tộc quyền quý bên Châu Âu. Vậy mà tôi còn muốn bảo người ta về nhà mình ở…
Tôi quay sang học trưởng xin lỗi vào câu, rồi cuồng quýt chạy ra ngoài.
…
Vừa chạy ra khỏi cửa đã đụng phải một người.
Tôi xoa xoa cái trán đau buốt của mình. Cái mùi quen thuộc này, không cần ngẩng lên cũng biết vừa đụng trúng ai rồi.
“Anh đang làm gì vậy?” Giỏi thật, còn dám mở miệng chất vấn tôi.
Tôi nhìn Lẫm Lẫm, ra vẻ vô tội nói: “Không làm gì cả!”
Lẫm Lẫm hừ một tiếng, trưng bày bộ mặt kiểu như có-quỷ-mới-tin-anh.
Tôi nhún nhún vai, không nói thêm lời nào. Con không tin ba thì ba cũng hết cách, bởi vì ba chính xác là đang nói dối mà. Không phải, ba không nói gì hết, con thích tin hay không thì tùy.
Một tiếng nói tao nhã đột nhiên vang lên từ phía sau: “Sao vậy, Khi Khi?”
Tôi quay đầu lại, cười yếu ớt. Trong lòng thầm than: Không xong rồi, học trưởng sao lại ra đây? Kiểu này không phải là trực tiếp tố cáo tôi trốn việc đi chơi sao?
Tôi vẫn lì lợm không chịu thua, đi đến bên cạnh học trưởng, giới thiệu: “Học trưởng, đây là em trai của tôi, Lâm Lẫm Lẫm.”
“Lẫm Lẫm, đây là học trưởng của ba, Quan Linh.”
“Chào anh!” Nét mặt của Lẫm Lẫm không giống như mọi khi, lạnh lùng đến đáng sợ.
“Chào cậu. Hóa ra cậu chính là em trai của Khi Khi, tôi cũng thường nghe cậu ấy nhắc đến cậu.” Thái độ của học trưởng vẫn là tuyệt nhất, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi.
“Vâng.” Lẫm Lẫm ậm ừ.
Bầu không khí có chút lạnh đi.
Mặt trời về chiều vẫn không ngừng rọi xuống, ấm áp rất thoải mái, chỉ có không gian ở nơi này là đặc biệt lạnh lẽo thôi…
Về chiều ư? A, đúng rồi!
Tôi cười vỗ vỗ đầu: “A, học trưởng, tôi và Lẫm Lẫm có hẹn dùng bữa với Lâm tiểu thư. Tôi suýt nữa quên mất. Lúc này đã đến giờ rồi. Cho nên…”
Nếu không kiếm chuyện để đi, ba kẻ cứ đứng như tượng trước quán người ta, có để ai buôn bán không đây?
Lẫm Lẫm không hiểu mô tê gì quay sang nhìn tôi. Muốn mở miệng nói gì đấy, nhưng rốt cục cũng đành im lặng.
“Được rồi, hôm nào rảnh rỗi sẽ gặp lại. Đều tại tớ cả, tớ không hỏi trước cậu có thời gian hay không, đã bảo cậu đến đây rồi. Lần sau rảnh thì cứ gọi cho tớ.” Học trưởng có vẻ áy náy. May mà học trưởng không nghi ngờ vì sao tôi vừa bước ra đã đụng ngay em trai mình, rồi lại đột nhiên mọc ra cuộc hẹn.
Tôi kéo Lẫm Lẫm: “Đi thôi, để Lâm tiểu thư chờ lâu không tốt đâu.”
Lẫm Lẫm cứ như vậy bị tôi kéo đi mất.
Tôi cũng không quên quay đầu lại, vẫy vẫy tay tạm biệt học trưởng.
…
Trên xe.
“Chúng ta hẹn với Lâm tiểu thư khi nào?” Lẫm Lẫm vừa lái xe vừa hỏi.
“Hắc hắc, Lâm tiểu thư chắc đang đói bụng lắm, đói bụng đến khó chịu luôn.” Tôi pha trò.
Lâm tiểu thư, chính là người phụ nữ có quyền lực thứ hai trong gia đình tôi. Hiện đang cư ngụ tại bể cá trong nhà. Thích nhúc nhích thì nhúc nhích, không thích nhúc nhích thì có khi nửa tháng cũng không thấy nó cử động một lần. Thậm chí nửa tháng không cho ăn, nó cũng không thấy đói…
Đoán đúng rồi a. Đó chính là “mẹ rùa” của nhà tôi. Bởi vì chưa sinh được đứa con nào, nên mới gọi là “Lâm tiểu thư”. Đến khi nào sinh con sẽ được sửa thành “bà Lâm” a~…
“May là tôi không vạch trần anh.” Lẫm Lẫm từ tốn nói, giọng điệu cứ như thể đang nói chuyện phiếm ấy.
Thở dài.
Ba vì nể tình da mặt con mỏng, không muốn nói ra thôi. Giờ con muốn ba nói, thì ba sẽ nói cho nghe!
Tôi trịnh trọng nói: “Chứ không phải vì sợ con mất mặt sao~~ Học trưởng lúc nãy đâu có thiếu tiền con. Con đừng lúc nào cũng trưng bày thái độ như thể người ta thiếu con mấy nghìn vạn… Không đúng, cứ coi như là người ta thật sự thiếu con mấy nghìn vạn đi, con cũng nên tỏ ra lịch sự một chút chứ! Nói tóm lại, cười một cái đâu chết ai.”
Hừ một tiếng, Lẫm Lẫm nói: “Sắc mặt của tôi không tốt? Nếu anh đã hẹn với một người, sau đó phát hiện kẻ ấy lại trốn đi vui vẻ với người khác. Sắc mặt của anh sẽ tốt được ư?”
Tôi dè dặt dò xét, thỏ thẻ hỏi: “Con đang nói ba hả?”
Lẫm Lẫm trợn mắt đến mức tưởng chừng không còn giọt máu nào mà nhìn tôi, đột ngột ngừng xe.
Này, không nên tùy tiện đỗ xe ở giữa đường chứ, dù rằng ở đây rất ít xe cộ.
Lẫm Lẫm xoay người, ngữ điệu không được thiện chí cho lắm: “Anh rốt cục có nhớ đã bảo cùng tôi hẹn gặp Từ tiểu thư hay không?”
“Tất nhiên ba nhớ. Nhưng không phải là buổi chiều ngày 16 sao?” Tôi nói theo bản năng.
Hả?
Khoan đã…
“Hôm nay là ngày mấy vậy?” Tôi hỏi.
Lẫm Lẫm không không thốt lên được lời nào.
Nhưng biểu cảm trên mặt lại nói cho tôi biết: Nó đang rất phẫn nộ, còn tôi là một thằng ngu.
“Hắc hắc…” Tôi cười gượng.
Tiêu.
Tôi đã nói, ngày hôm nay hình như quên mất cái gì đấy, hóa ra là việc này a…
“Vậy con có đi không?” Tôi không sợ chết hỏi tiếp.
Không đúng, lúc nãy tôi vừa thấy Lẫm Lẫm đang hẹn hò với một bà già kia mà?
Nhắc đến bà lão ấy, tôi nói: “Lẫm Lẫm à. Ba biết ba quên chuyện này là không phải. Nhưng con cũng không cần đi tìm một bà lão để phá hỏng cuộc hẹn của ba a~~~?”
Hả? Không đúng, nếu tôi nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận mình theo dõi bọn họ.
Lẫm Lẫm làm vẻ mặt kì lạ nhìn nhìn tôi: “Anh nghĩ bà lão ấy là ai?”
Vẻ mặt của Lẫm Lẫm rõ ràng đang khẳng định: Tôi còn ngu hơn cả thằng ngu. Cái này tôi hoàn toàn có thể nhìn ra được!
Đột nhiên một tia sáng lóe lên, tôi kêu to: “Không phải chứ? Bà ấy là “Từ tiểu thư” ư?”
“Không thì anh nghĩ là ai?” Lẫm Lẫm hỏi.
Tôi chìm đắm trong đả kích. Tài liệu không phải nói Từ tiểu thư là người cầm quyền tập đoàn Từ thị, bình thường không nhận lời phỏng vấn, nhưng nghe đồn là vẫn chưa lập gia đình. Tôi còn tưởng rằng là một tuyệt sắc giai nhân, hay chí ít, một khi đã kêu là “tiểu thư” thì vẫn còn ít tuổi a~!
Trong tài liệu còn nói, Từ tiểu thư rất thích bàn chuyện làm ăn với những “chàng đẹp trai”, nên mới hẹn chúng tôi ra đấy. Nếu như có thể hợp tác với tập đoàn Từ thị, đối với chúng tôi chỉ có lợi mà không hại. Tôi tất nhiên đồng ý rồi. Chỉ là uống một ly trà, có là gì ghê gớm đâu?
Tôi khẩn trương nhìn toàn bộ người Lẫm Lẫm: “Lẫm Lẫm, con không bị bà ta làm gì đấy chứ?”
Cái bà Từ tiểu thư ấy, không hiểu sao vẫn để người ta gọi là Từ tiểu thư nhỉ, nếu xưng là “bà ngoại Từ” thì may ra còn dễ nghe a~~
“Anh bây giờ mới hỏi, có phải là muộn quá rồi không?” Lẫm Lẫm hơi quay mặt đi, hình như có phần uất ức.
Không phải chứ?
Quá muộn?
Tôi lại nắm lấy người Lẫm Lẫm xem kĩ một lần nữa: “Không phải chứ? Bà ấy đã làm gì con? Ba sẽ giúp con báo thù!”
Lẫm Lẫm tức giận xung thiên, hung hăng gõ lên trán tôi một cái, quát: “Thật sự là bại dưới cái não heo của anh rồi!”
Tôi xoa xoa trán. Hôm nay cái trán của tôi đúng là chịu nhiều thiệt thòi mà.
Tuy nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là Lẫm Lẫm, con có bị gì không a~?
“Ba không trách con chửi ba ngu ngốc. Nhưng con hãy nói cho ba nghe một chút, con có bị người phụ nữ kia làm gì hay không?”
Lẫm Lẫm không thèm để ý đến tôi, lập tức khởi động xe.
“Vậy… nói cho ba biết, con bị thương ở chỗ nào?” Tôi nhã nhặn hơn một chút.
“Có nặng lắm không?” Tôi lại tiếp tục nhã nhặn hơn nữa.
“Hay là để ba tìm người…” Không nói lời nào ư, thực sự nghiêm trọng đến vậy sao?
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT