Giữa đêm khuya, tiếng điện thoại phiền lòng vang lên, lông mày Trần Nam Tầm nhíu lại, xoay người tiếp tục ngủ. Một cánh tay mãnh khảnh đẩy đẩy anh, tiếng nói ngấy người ghé vào lỗ tai anh vang lên. "Điện thoại di động của anh kêu kìa."

Người phụ nữ lại liếc nhìn cái tên trên màn hình: "Là người tên là Kim ——"

Lời còn chưa dứt, điện thoại di động liền rơi vào trong tay Trần Nam Tầm, chống đỡ nửa thân trên lẳng lặng dựa trên đầu giường, khoảng khắc nhìn thấy hai chữ trên màn hình, khóe miệng nhếch lên, kết nối máy.

"Có chuyện gì sao?"

"Ảnh chụp kia là thế nào?"

Dư Kim Kim mang theo tiếng nói nghẹn ngào truyền vào trong tai Trần Nam Tầm giống như bàn tay cô gái giờ phút này đang ở cạnh anh chạy khắp người, ngứa ngáy làm anh rục rịch ngóc đầu dậy. "Nhiều năm như vậy cũng không chủ động gọi điện thoại cho anh, lần đầu tiên gọi tới lại hỏi một cái vấn đề không đầu không đuôi là sao."

Anh đẩy bàn tay cô gái trên người ra, tiếp tục hỏi: "Ảnh gì?"

Bên kia hung hăng gọi tên anh, Trần Nam Tầm cười rồi mới nói: "Ảnh chụp là thật, em thật sự một chút cũng không nhớ rõ?"

". . . . . ."

"Em thích cái tư thế kia, anh cũng thích, liền thuận tay chụp mấy tấm làm kỉ niệm, đêm ở Maldives em uống quá nhiều, không nhớ rõ cũng bình thường." Anh không chút để ý nói xong, cô gái nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, vẻ mặt không vui làm nũng. Trần Nam Tầm cũng không thèm để ý cô gái, kiên nhẫn chờ Dư Kim Kim nói chuyện. Cô gái thấy đường không thông liền đổi chiến thuật, lôi kéo chăn thân thể trợt xuống dưới.

Dư Kim Kim hồi lâu cũng không có lên tiếng, không hỏi không mắng, Trần Nam Tầm đẩy cô gái ra, cầm điếu thuốc đi tới cửa sổ đốt. "Cãi nhau với Tiết Thần?"

". . . . . ."

Trần Nam Tầm bỗng cười phá lên, vuốt vuốt cái bật lửa. "Mới vừa rồi là trêu em thôi, ảnh chụp là trước khi chúng ta chia tay đã chụp, ồ, người đàn ông kia không chịu được đùa giỡn, ngay cả bản thỏa thuận cũng do anh viết đùa. . . . . . Cậu ta cũng tin?"

Thay vì nói là Trần Nam Tầm bắt chước bút tích của Dư Kim Kim, không bằng nói là từ nhỏ Dư Kim Kim đã bắt chước bút tích của Trần Nam Tầm. Lúc còn rất nhỏ, cô rất đau đầu vì chuyện chữ viết xấu, bởi vì chữ viết quá viết ngoáy khó trách cuộc thi đều bị cho qua như bánh cuốn. Hết lần này tới lần khác, Trần Nam Tầm viết được một chữ đẹp, Dư Kim Kim muốn bắt chước bút ký của anh luyện chữ, lâu ngày luyện mãi thành thật giả khó phân biệt được, bởi vậy sau này rất nhiều lần Trần Nam Tầm đều bị ép làm bài tập hộ cô.

Dư Kim Kim xúc động có ý muốn đem Trần Nam Tầm bầm thây vạn đoạn, không nén được mà cắn mu bàn tay khóc, thanh âm nửa điểm không thể để cho anh nghe được. Trần Nam Tầm hiểu rõ cô như vậy, như thế nào lại không biết cô đang khóc, "Rất nghiêm trọng sao? Có muốn ngày mai anh gặp cậu ta giải thích một chút hay không?"

Dư Kim Kim “bụp” cúp điện thoại, Trần Nam Tầm nắm điện thoại di động khóe miệng càng cong hơn.

*****

Ngoài cửa sổ tiếng chim líu lo ríu rít, Dư Kim Kim nằm ở trên giường, tầm mắt thẳng tắp nhìn ngoài cửa sổ suốt một đêm, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi, ướt gối.

Đêm đó sau khi Tiết Thần đi không thấy trở lại, điện thoại vĩnh viễn là gọi không thông. Vài ngày sau, Dư Kim Kim tan việc trở lại, ngoài ý muốn nhìn thấy đôi giày da nam ở ngưỡng cửa, vội vàng chạy vào phòng. Tiết Thần đang thu dọn đồ đạc, trong lòng Dư Kim Kim chua xót, đè bàn tay của anh. "Điện thoại di động của anh hỏng sao? Em gửi tin nhắn thoại anh không nghe sao?"

Tiết Thần nhàn nhạt đáp lại, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Anh chỉ đưa vào chút trang phục cùng đồ dùng hàng ngày, lấy dao cạo râu trong phòng vệ sinh, Dư Kim Kim bướng bỉnh – hờn giận hỏi: "Bàn chải đánh răng cũng không mang đi luôn à?"

Nghe lời này, Tiết Thần xoay người trở về lấy bàn chải đánh răng ra, tròng mắt Dư Kim Kim đỏ hồng đứng ở một bên nhìn. Chờ anh kéo khóa nắp va li, Dư Kim Kim đã ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.

Tiết Thần nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh nhạt. Dư Kim Kim cắn răng, hung hăng lau nước mắt. "Vật gì đây? Không mang đi sao?"

"Không cần, những thứ này là đủ rồi."

"Anh muốn mang những thứ này đi?"

"Phải"

Dư Kim Kim không nhịn được đi qua ôm lấy hông của anh. "Em đây? Em đây này? Anh muốn đi em không ngăn được anh, đem em đi cùng được không?"

"Kim Kim." Tiết Thần kéo tay cô ra, "Tĩnh táo một chút."

"Tĩnh táo cái con quỷ! Anh cũng không muốn em, em còn tĩnh táo làm gì?" Dư Kim Kim khóc thành tiếng. "Muốn em giải thích thế nào thì anh mới tin? Anh nói cho em biết! Thà rằng mang theo một bàn chải đánh răng cũ cũng không muốn mang em theo! Lòng của anh thật tàn nhẫn!"

Tiết Thần mím môi, thờ ơ nhìn cô khóc, một lúc lâu mới mở miệng. "Trần Nam Tầm đi tìm anh."

Dư Kim Kim “bá” ngẩng đầu, "Anh ta tìm anh làm gì?"

"Không có gì, anh ta bảo anh đối với em tốt một chút." Tiết Thần giễu cợt, ánh mắt lạnh lẽo, so với thời tiết kia không biết lạnh hơn gấp bao nhiêu lần. "Bảo anh đối với người phụ nữ của anh ta tốt hơn một chút."

"Cái gì. . . . . ." Dư Kim Kim kinh ngạc, càng bất an hơn.

"Cũng không quan trọng rồi." Tiết Thần nghiêng đầu ngắm nhìn bốn phía, toàn bộ trong nhà ở trong mắt anh đều là châm chọc, lần nữa quay đầu lại nhìn cô thì vẻ mặt đã như người xa lạ. "Có một số việc bây giờ nhìn lại cũng là hiểu lầm, hoàn hảo, bây giờ còn không muộn."

Anh đem cái chìa khóa nhà tách khỏi chùm chìa khóa đặt vào trong tay cô, nước mắt của Dư Kim Kim không tiếng động xông ra. Cô nhìn anh không chớp mắt, Tiết Thần lau khóe mắt ướt át của cô. "Những thứ nước mắt này cũng miễn đi."

"Tiết Thần. . . . . . Em không nên. . . . . . Nói dối, nhưng mà em không có. . . . . ." Dư Kim Kim nói không thành câu, ánh sáng đáy mắt phá thành mảnh nhỏ.

"Có lẽ không nên ép buộc như vậy, em mới có thể biết rốt cuộc mình yêu người nào. Dù thế nào chúng ta cũng dễ chịu hơn, bảo trọng."

Tiết Thần cứ như vậy rời đi, mang theo cái va li rời đi, dưới ánh nhìn chăm chú của cô, dưới tiếng khóc của cô.

Dư Kim Kim nắm chặt cái chìa khóa chậm chạp ngồi trên ghế sofa, nắm lấy gấu Pooh hung hăng chôn mặt ở bên trong khóc rống lên, tiếng khóc này, Tiết Thần ở ngoài cửa cũng nghe thấy.

Thời điểm chờ thang máy, anh chợt nhớ đến ngày đầu dọn đến, cũng giống như ngày hôm nay, cảnh sắc đều tươi đẹp, khí trời tốt. Nhà của anh cách trung đoàn khá xa, Dư Kim Kim lấy lý do này đề nghị sống chung, cũng tươi cười có ý xấu trước mặt anh mà đỏ mặt, giống như nha đầu trước thời điểm mới yêu nhau.

Hôm nay, bất quá ước chừng khoảng hơn một năm rồi.

*****

Xe Trần Nam Thừa còn chưa ổn định, Trần Gia liền chỉ ra ngoài cửa xe gào to. "Dì nhỏ Kim Kim!"

Trần Nam Thừa theo hướng bé chỉ nhìn sang, Dư Kim Kim vô duyên vô cớ đứng ngoài cửa nhà Trần Nam Tầm, xem ra đã đợi một thời gian rồi.

Đợi xe ổn định lại, Trần Gia cũng mở cửa xe, vui mừng chạy đến trước mặt Dư Kim Kim, giống như mỗi lần vò rối tóc cô. "Dì nhỏ Kim Kim, dì tới tìm tiểu thúc hay là đến dự sinh nhật con?"

Dư Kim Kim vẫn còn duy trì tư thế ngồi ở chỗ đó, ánh mắt buông xuống, hoàn toàn coi Trần Gia như không khí. Trần Gia cũng ngồi chồm hổm xuống, tay nhỏ bé bưng mặt,ánh mắt rắc rắc. "Là tới tìm tiểu thúc sao?"

Trần Nam Thừa lúc này cũng đi tới, Trần Gia cũng quay đầu nhìn: "Dì nhỏ Kim Kim không để ý tới con."

Trần Nam Thừa còn chưa nói thì Dư Kim Kim đã ngẩng đầu lên, ánh mắt sưng đỏ. "Tiện nhân đâu?"

Trần Nam Thừa nhíu nhíu mày. "Người nào?"

"Em trai anh, Trần Nam Tầm." Dư Kim Kim Nhất cũng không chút khách khí, lại càng không quan tâm đến việc ở trước mặt trẻ nhỏ nói lời thô tục. Trần Gia cũng nhướng mày, bộ dáng quả thực giống như Trần Nam Thừa, đúc ra từ một khuôn.

"Biệt hiệu của Tiểu thúc rất nhiều nhé."

Bàn tay to của Trần Nam Thừa chế trụ trên đầu con trai, đem con gạt về phía sau, nhìn đồng hồ đeo tay một chút. "Hẳn là sắp về rồi, cậu ấy đi đón Anna cùng mấy người bạn, chúng tôi hẹn nhau tổ chức sinh nhật cho Gia Gia."

Chờ Trần Nam Tầm mang theo một đám bạn tốt và Dư Anna trở lại, lúc đi qua nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái. Bởi vì chuyện của Trần Nam Thừa và Cố Hoài Nam, Dư Kim Kim và Dư Anna gặp mặt cũng như người đi đường, Dư Anna cũng có tâm lấy lòng, cô ta căn bản không tính toán.

Trần Nam Tầm kiêu ngạo, nhưng ở đây ai cũng biết anh ta có quan hệ với Dư Kim Kim? Trác Vệ cười lắc đầu, Trần Nam Thừa hướng anh dùng ánh mắt ra hiệu Trần Nam Tầm mới ngậm lấy điếu thuốc đi ra ngoài, nhàn nhã như thường ngày, thật giống như không nhìn thấy cô tiều tụy.

"Đi vào, còn cần phải mời em à."

Dư Kim Kim đứng lên, vỗ vỗ bụi trên cái mông, biểu tình như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới. "Anh rất hận tôi sao?"

"Lời này nói như thế nào?"

Dư Kim Kim rút điếu thuốc trên khóe môi anh hít một hơi, "Tôi chia tay với Tiết Thần rồi, bước kế tiếp anh tính toán muốn làm sao?"

Trần Nam Tầm chống trên khung cửa, chỉ cười. Dư Kim Kim cắn điếu thuốc, phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt. "Anh không sợ sau này gặp báo ứng sao?"

"Tai họa sống ngàn năm." Anh khẽ cúi đầu nhích tới gần cô, "Anh đã làm nhiều chuyện như vậy gặp báo ứng không kém chuyện này, anh nói với cậu ta là em theo anh mấy ngày đó cũng chẳng qua là để tránh nhà tù tai ương cũng không phải là vì thăng chức tăng lương bị trọng dụng, mà tình cảm của chúng ta còn chưa dứt."

Anh cởi nút thắt trên áo sơ mi, kéo ra, nắm hoa tai quơ quơ trước mắt cô, đó chính là cái còi kim loại khi còn bé đoạt từ cô. "Còn nhớ rõ cái này sao, cái còi phía sau có khắc tên viết tắt của hai chúng ta, vậy thì em cầm đi khắc, nhưng anh vẫn giữ gìn tốt, anh nói với cậu ta đây là tín vật đính ước của hai chúng ta, cùng cái em đang mang theo là một đôi, cậu ta tin." Thâm tình dưới đáy mắt của Trần Nam Tầm tựa như giả tựa như thật, "Anh muốn một lần nữa có được em, mặc kệ dùng phương thức gì, cho dù không chiếm được thì cũng sẽ không để cho cậu ta chiếm được, anh nghĩ em hiểu rõ anh, không nghĩ tới em vẫn còn quá non, thật sự cho rằng anh bỏ lại công ty dẫn em đi ra ngoài chỉ vì chơi? Cái lồng này tự em chui vào."

Xe của Cố Hoài Nam còn chưa ổn định đã nhìn thấy Dư Kim Kim giơ tay hung hăng cho Trần Nam Tầm một cái tát, sau đó bị anh ta kiềm ở cổ tay. Ngay cả cửa xe Cố Hoài Nam cũng không kịp đóng đã giẫm giày cao gót xuống, xông lên đạp cho anh ta một cái, đem Dư Kim Kim che chở trong ngực.

"Trần Nam Tầm, anh là đồ cặn bã! Còn muốn hại tôi tới khi nào! Tôi muốn kiện anh cưỡng dâm!" Dư Kim Kim điên rồi, vùng vẫy khỏi Cố Hoài Nam, vọt về phía Trần Nam Tầm.

Đêm đó Cố Hoài Nam bị Diệp tích Thượng ném vào trong xe thì bị đụng vào cái trán, lần này lại bị đụng, nhưng mắt thấy Trần Nam Tầm giơ tay lên, lo lắng Dư Kim Kim chịu thiệt, chẳng quan tâm đến đau mà tiến lên kéo cô lại, hung tợn trừng Trần Nam Tầm.

"Trần Nam Tầm! Anh dám đánh cô ấy tôi liền băm anh!"

Trần Nam Tầm sờ sờ gương mặt hơi đau nhói, cười. "Anh làm sao sẽ không tiếc mà đánh cô ấy? Chỉ biết trên cô ấy thôi." Nhìn đôi mắt đỏ hồng của Dư Kim Kim, tà khí liếm liếm khóe miệng. "Em cũng không phải là lần đầu tiên say rượu mất lý trí, đừng nói từ ‘cưỡng gian’ khó nghe như vậy, Tiết Thần cũng chưa cảm thấy như vậy."

Cố Hoài Nam hít sâu một hơi, đôi mắt mở thật to, hồi lâu cương quyết không nói, lại vừa nhìn về phía tiếng người chạy tới - Trần Nam Thừa.

Trần Nam Thừa liếc nhìn Trần Nam Tầm, không nói một lời, giúp cậu ta đem Dư Kim Kim tâm tình kích động vào trong xe.

"Đưa chìa khóa cho anh, anh đưa các em trở về trước."

"Miễn, đàn ông họ Trần thứ cho chúng tôi thật sự tránh không kịp." Cố Hoài Nam oán hận, xoay người ngược trở lại. "Nam Tầm."

Trần Nam Tầm quay đầu lại, chạm mặt lại chịu một cái tát của Cố Hoài Nam. Thật ra thì anh có thể né tránh, nhưng liên tiếp tiếp nhận.

"Chờ đó cho tôi! Trần Nam Tầm, tôi bảo đảm anh sẽ gặp báo ứng." Cố Hoài Nam buông xuống câu nói độc ác, lái xe mang Dư Kim Kim rời đi.

Trước khi Diệp Tích Thượng tan sở gọi điện thoại cho cô, vốn định đón cô trở về đại viện, sau khi biết được chuyện này, biến sắc. "Em hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, anh đi tìm Tiết Thần."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play