Cố Hoài Nam muốn xoay người lên trên lầu tránh đi một chút, nhưng Diệp Tích Thượng đã phát hiện ra cô. Cô đứng bậc thang cuối cùng, run rẩy liếc mắt nhìn thẳng vào mắt anh, mấp máy môi, đi tới phòng ăn.
"Chào cha buổi sáng, thật xin lỗi vì con đã đậy trễ."
Diệp Cẩm Niên cười dịu dàng: "Có phải rất khuya mới ngủ hay không? Cái giường đó là của Tiểu Thượng khi còn bé, hôm khác sẽ đổi cho các con cái giường lớn hơn để khi hai đứa trở về sẽ không chen chúc nữa, hôm qua đã khiến con tủi thân."
Sắc mặt Cố Hoài Nam hơi biến, nghĩ đến những chuyện tối hôm qua, không trách được Diệp Tích Thượng chợt từ chính nhân quân tử trong nháy mắt biến thành "Đại Lưu Manh" còn kêu cô nhỏ giọng một chút, cùng anh ồn ào vài câu chắc tám chin phần đã bị Diệp Cẩm Niên nghe thấy, cũng không biết ông hiểu như thế nào.
"Không có không có, con cũng không kén chọn giường, gặp chỗ nào ngủ chỗ đó, ngay cả có một tật xấu từ nhỏ là thích ngủ nướng, ngủ nướng, khiến cha chê cười, chỉ có điều cha đừng lo lắng, sớm muộn gì bảo đảm đoàn trưởng Diệp sẽ giúp con mất đi tật xấu lười biếng này."
Diệp Cẩm Niên cười to, lắc đầu: "Những cô bé không kén giường vô cùng hiếm thấy, con gái của ta cũng thường xuyên ngày đêm điên đảo, tới buổi trưa mới rời giường, nó và con giống nhau nên cũng không cần phải thận trọng như vậy."
Cố Hoài Nam lập tức nảy sinh thiện cảm và thấu hiểu đối với Diệp Tiểu An vô cùng lớn: "Cô ấy Tiểu Diệp Tử sao? Con còn chưa gặp cô ấy, cô ấy không thường trở về sao?"
"Trước tiên uống cái này đã." Diệp Tích Thượng nói xen vào, đem chén sữa tươi nhiệt độ vừa phải còn chưa động tới cho cô , đứng dậy vào bếp làm điểm tâm cho cô. Cố Hoài Nam uống ừng ực ừng ực hơn phân nửa ly, mắt liếc trộm Diệp Cẩm Niên đang quay đầu nhìn bóng lưng người đà ông kia trong phòng bếp.
"Cha!" Cô siết chặt cái ly, chần chừ mở miệng: "Chuyện kia. . . . . . Nếu ngài đã biết, con cũng không dám lừa gạt ngài, chỉ hi vọng ngài đừng nóng giận."
Diệp Cẩm Niên ra hiệu ý bảo cô nói tiếp.
"Chuyện của con và Trần Nam Thừa cũng không phải là bí mật gì, thế nhưng đã qua rồi." Cố Hoài Nam cắn cắn môi, hít sâu một hơi: "Diệp Tích Thượng đã từng cứu mạng con."
"Thì ra là còn có một chuyện xưa là anh hùng cứu mỹ nhân." Diệp Cẩm Niên nhíu mày, rất hứng thú.
"Nhưng chuyện này không phải là lý do mà con cầu hôn anh ấy."
Diệp Cẩm Niên khẽ kinh ngạc: "Con cầu hôn nó trước?"
Cố Hoài Nam gật đầu, "Mặc dù quyết định của con rất vội vàng, nhưng con cũng không hối hận qua." Cô nhìn ly sữa tươi tinh khiết, lúc này trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng: "Bởi vì khi đó con tin tưởng nếu anh ấy có thể cứu được mạng sống của con, thì cũng có thể giải cứu được tình yêu của con, những lời này con chưa từng nói qua với ngài, thật xin lỗi ."
Diệp Tích Thượng có một loại năng lực, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể khiến cho người ta tin tưởng.
Giọng nói của Cố Hoài Nam thay đổi, cười rất nghịch ngợm: "Nếu ngài không giận con, con sẽ cố gắng học làm một con dâu hiền, chăm sóc con trai của ngài ổn thỏa, thời gian con thật sự chung sống với anh ấy cũng không lâu, nhưng mà lần này quay về con cũng không có ý định lại bỏ đi."
Diệp Cẩm Niên nhăn mặt, nhưng không có nửa điểm không vui: "Vậy con trai của ta phải nhờ vào con rồi."
Cố Hoài Nam lập tức đứng dậy, dáng vẻ cung kính chào theo kiểu nhà binh, "Bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, xin thủ trưởng yên tâm!"
Đúng lúc này Diệp Tích Thượng bưng bữa ăn sáng của cô ra ngoài, đối với hành động của cô làm như không thấy: "Mau ăn cơm."
Diệp Cẩm Niên dùng bữa xong, thay đổi quân trang vừa cài nút vừa xuống lầu, nhận chiếc nón quan đội do con trai đưa: "Gần đây trong đoàn rất bận sao?"
"Cũng hơi bận."
Cố Hoài Nam đang cầm nửa cái bánh bao trên tay, chạy chậm tới: "Cha, ngài đi làm sao?"
"Ừ." Diệp Cẩm Niên nhìn cô một cái, rồi lại quay mặt nhìn Diệp Tích Thượng: "Không bận thì quay về nhà ở đi, không thể ném một mình Nam Nam lạnh nhạt trong nhà, bất lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm."
Hai má của Cố Hoài Nam phình ra giống con chuột đồng nhỏ, trong miệng đang còn nhai, nghe thấy câu nói này dừng động tác lại khoảng một giây, sau đó bỗng dưng dùng sức vỗ ngực mình, vẻ mặt khổ sở nhảy bật lên. Diệp Tích Thượng cau mày, dùng sức vỗ mạnh hai cái trên lưng cô mới đem miếng bánh bao đang nghẹn trong cổ họng cô nhổ ra.
Diệp Cẩm Niên buồn cười, đội nón lên, ra lệnh cho Diệp Tích Thượng: "Lập tức quay về nhà ở, ta thấy về phương diện nào đấy Nam Nam còn tốt hơn so với em gái của con, nếu xảy ra chuyện không may ta sẽ hỏi tội con."
Chờ ông đi ra cửa, Cố Hoài Nam không hiểu gì quay mặt qua: "Ý cha là sao? Là không hài lòng tôi ở chỗ nào sao?"
"Không có, ông ấy vô cùng hài lòng với em." Diệp Tích Thượng thở phào nhẹ nhõm: "Cố Hoài Nam, kỹ thuật diễn xuất không tệ."
"Anh cũng vậy, tôi còn cho rằng một người luôn thành thật như anh mà khi nói dối cũng rất tài, bây giờ mới biết trong tâm tư anh lại có tố chất tốt như vậy, nói dối mà không ngượng miệng, mặt không đỏ tim không đập." Cố Hoài Nam nhướng mày cười một tiếng: "Hôm qua trước khi gặp cha anh ôm tôi một lúc, nhưng thật ra là muốn tôi diễn nhanh lên một chút chứ gì?"
Bên môi cô dính một ít sữa tươi, nhìn dí dỏm tựa như cô mèo hoa nhỏ. Diệp Tích Thượng giơ tay lên lau: "Tôi lớn như vậy đã từng nói dối nhưng cũng còn chưa nói nhiều bằng em."
Động tác của anh làm quá mức tự nhiên, Cố Hoài Nam không có nửa điểm mất tự nhiên, hả hê hếch cằm: "Anh thật làm cho tôi có cảm giác thành tựu."
*******************
Đoạn đường mà Cố Hoài Nam và Diệp Tích Thượng đi từ nhà họ Diệp đến bãi đậu xe, không thể tránh khỏi gặp ít người quen của anh, cũng không ngoại lệ đem lực chú ý lực tập trung vào người cô .
Chờ đến khi qua cổng, Cố Hoài Nam mới thả lỏng tâm trạng, huýt sáo: "Người quen của anh ánh mắt nhìn tôi như nhìn con gì a, ngay cả binh lính đứng nghiêm cũng nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh? Trước kia anh mang bạn gái về bọn họ cũng nhìn như vậy sao?"
Diệp Tích Thượng lái xe, nói nhẹ nhàng: "Lần đầu tiên tôi mang phụ nữ về đây."
Cố Hoài Nam gật đầu: "Có thể hiểu."
Hiển nhiên Cố Hoài Nam hiểu theo ý khác, Diệp Tích Thượng cũng không muốn giải thích: "Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi."
"Anh không phải đi làm?"
"Nghỉ ngơi."
"Bình thường lúc nghỉ ngơi anh làm những gì? Có yêu thích gì không?"
Diệp Tích Thượng suy nghĩ, lắc đầu. Cố Hoài Nam chậc chậc hai tiếng: "Cuộc sống của anh thật buồn tẻ, đúng hạn thức dậy đúng hạn ăn cơm đúng hạn đi ngủ, đoán chừng anh cũng chưa từng vào những nơi như quán bar hoặc quán ăn đêm, đúng không?"
Anh nhìn cô một cái: "Tôi không cảm thấy có gì buồn, cuộc sống nên như vậy, có kế hoạch, có mục đích, có hành động, có nhiệt tình."
"Nhiệt tình?" Cố Hoài Nam cười: "Tha thứ cho tôi nói thẳng, quen biết anh cũng đã lâu, nhưng chỉ thấy anh “nhiệt tình” có một lần."
Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới chuyện tối hôm qua, lại không hẹn mà cùng im lặng, không khí trong nháy mắt trở nên khác thường. Cố Hoài Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi cố nén cười. Lần “nhiệt tình” duy nhất này vẫn là chỉ có cô "Tự thể nghiệm" qua, mặc dù lúc ấy cô có vẻ mất lý trí, nhưng bây giờ nhớ lại, “Nhiệt tình" của anh hình như thật sự không"Nhỏ".
Diệp Tích Thượng đưa cô về nhà, nhìn xung quanh nhà mình, bên trong đồ đạc sắp xếp chỉnh tề sạch sẽ sáng sủa, cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới thực sự có người phụ nữ trong nhà lại có thể duy trì sự sạch sẽ trong thời gian dài: "Em còn có thể làm việc nhà?"
Cố Hoài Nam nhẹ xùy một tiếng: "Quét dọn nhà cửa, người ngu ngốc cũng làm được, tôi cũng không phải là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước, chuyện này thì có khó khăn gì?"
"Thật sự nên để cho em xem phòng của Tiểu Diệp Tử một chút."
Diệp Tích Thượng mở tủ lạnh, trừ mấy quả trứng gà bên trong và một ít rau cải, dưa chuột héo khô thì không còn gì cả, mà trong tủ bếp cũng chỉ còn mì ăn liền.
Cố Hoài Nam chạy vào phòng làm việc bới trong đống tạp nhạp trên bàn lấy ra lọ thuốc nhỏ mắt nhỏ vào hai mắt, rồi chậm rãi nhắm hai mắt đang khô khốc rất khó chịu. Thật ra thì cô bị cận thị nặng, một ngày một đêm không có kính sát tròng khó chịu muốn chết.
Giọng nói của Diệp Tích Thượng vang lên ở cửa ra vào: "Nơi này ngược lại có khoảng trời riêng."
Cố Hoài Nam nhún vai: "Không ngại tôi đem thư phòng của anh đổi thành phòng làm việc chứ? Tuy nhiên đồ đạc của anh tôi vẫn để nguyên."
Diệp Tích Thượng đi tới trước một ma nơ canh, ngón tay nắn vuốt bộ váy cưới đã hoàn thành một nửa, lại nhìn mấy bức vẽ lớn nhỏ khác nhau trên bàn: "Em thiết kế?"
Cô từ chối cho ý kiến: "Đã nói với anh rồi nha, anh không chịu tin, đáng tiếc những giải thưởng giành được để chứng minh không biết ném chỗ nào rồi, còn hình thì ở trong điện thoại, nhưng mà bây giờ cũng chìm ở đáy sông rồi, đều tại anh."
"Không phải mua cho em điện thoại di động mới rồi sao?" Diệp Tích Thượng lúc này thật sự đã tin, không ngờ người phụ nữ tùy tùy tiện tiện này lại có bàn tay tinh xảo như vậy.
Cố Hoài Nam cong môi, thuận tay cầm cây bút máy ngoạch trên bản vẽ vài nét, nho nhỏ nói thầm: "Không phải cái gì cũng có thể sử dụng tiền để mua về."
Chiếc điện thoại di động kia của cô đã dùng rất nhiều năm, là quà sinh nhật của Trần Nam Thừa, bên trong còn có rất nhiều kỷ niệm của hai người. Sau khi chia tay anh, Cố Hoài Nam gần như đem tất cả những gì có liên quan tới anh ném hết rồi, chỉ còn lại nó. Kỷ vật duy nhất chưa nỡ vứt bỏ, hiện tại cuối cùng cũng không còn, bởi vì Diệp Tích Thượng.
Cố Hoài Nam nghiêng đầu đưa mắt nhìn gương mặt bên phải của người đàn ông đứng trước mặt mình, đường cong góc cạnh của sườn mặt dưới ánh mặt trời làm nổi bật vẻ thuần túy, ấm áp. Diệp Tích Thượng dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, nên quay đầu nhìn cô.
Cố Hoài Nam không trốn không tránh nhìn thẳng vào tới đáy mắt anh, càng nhìn càng cảm giác mình rơi vào một đầm lầy sâu thẳm: "Em có thuốc lá không?" Nói xong lại tự nhiên lắc đầu: "Thôi, em không hút thuốc lá, hỏi cũng vô ích."
Diệp Tích Thượng lấy trong ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc một hộp thuốc lá và hộp quẹt đưa cho cô. Cố Hoài Nam kinh ngạc, lại nghe anh nói: "Tiết Thần bỏ quên."
Cố Hoài Nam đi tới cửa sổ, đẩy rộng cửa sổ ra, làn gió mát dịu dàng thổi vào, vuốt ve khuôn mặt của cô. Bàn tay che bật lửa đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, làn khói trên môi lập tức bị thổi tan loãng trong không khí.
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Tích Thượng nhìn thấy cô hút thuốc lá, chỉ có điều khi đó bọn họ chưa phải là vợ chồng, cô chỉ là một cô gái đi lang thang như một con chó bị lạc không biết đi về đâu được anh cứu vớt, ngay cả ánh mắt cũng không khác gì con chó đi lạc: ảm đạm, tĩnh mịch, gặp sao yên vậy.
“Hình như tôi cũng chưa hỏi anh, tại sao ban đầu lại đồng ý lấy tôi? Cảm thấy tôi đáng thương?" Cố Hoài Nam chồm người về trước, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, bàn tay chống lên cằm nghiêng đầu nhìn anh .
Lưng Diệp Tích Thượng dựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực: "Không ngoại trừ nguyên nhân này."
"Vậy còn những nguyên nhân khác?" Dựa vào lương tâm nói, với điều kiện của anh thì tìm một người phụ nữ là việc quá dễ dàng, Cố Hoài Nam cảm giác anh nên cưới một cô gái có tình cảm minh bạch kết hôn sinh con, chứ không phải là cô .
Anh không trả lời, Cố Hoài Nam cũng không quan tâm: "Ngộ nhỡ về sau anh lại cứu con gái nhà ai đó, rồi người ta muốn chết muốn sống đòi kết hôn với anh thì làm thế nào? Lấy làm vợ nhỏ?"
"Sẽ không, tôi đã có em."
Cô vốn là nói một câu tùy ý với vẻ nhạo báng, Diệp Tích Thượng lại trả lời rất mạnh mẽ, nghiêm túc như tuyên thệ. Cố Hoài Nam rũ mắt chậm rãi phun ra một làn khói trắng, lại một cơn gió ập vào mặt, thổi vào áo cưới và giấy vẽ vang lên sột soạt, đồng thời cũng làm thổi bùng lên lớp tro tàn đã lắng đọng thật sâu trong đáy lòng cô.
"Diệp Suất, tôi muốn có tình yêu." Một lần nữa cô nhướng mắt, bộ dáng cười tủm tỉm: "Anh theo đuổi tôi đi."
Diệp Tích Thượng cau mày: "Chúng ta đã là vợ chồng."
"Nhưng chúng ta một câu nói yêu nhau cũng chưa có." Cố Hoài Nam trừng anh , người đàn ông này cũng quá không lãng mạn rồi: "Kết hôn và yêu là hai việc khác nhau, huống chi hôn nhân của chúng ta căn bản là hữu danh vô thực a."
Anh vừa động đôi môi, lập tức bị Cố Hoài Nam cắt ngang: "Đừng hiểu lầm, ý tôi là chỉ hữu danh vô thực về mặt tình cảm, không phải là chuyện kia. Bây giờ tôi muốn nói yêu thương, muốn người ta thương, muốn người ta cưng chiều, muốn người ta nâng niu trong lòng bàn tay, anh không muốn thỏa mãn tôi, nhưng lại không để tôi đi tìm người khác, muốn bức chết tôi à?"
Cố Hoài Nam nhất định không biết thời điểm mình đùa giỡn đặc biệt đáng yêu, đặc biệt có sức sống.
Khóe miệng Diệp Tích Thượng hơi nhếch lên, nhưng cô không nhìn thấy, tiếp tục nói như sung liên thanh quở trách anh: "Không phải anh đã từng nói là sẽ không để tôi uất ức sao? Không phải tôi muốn làm gì cũng đồng ý sao? Đường đường là một Thượng tá mà nói chuyện lại không giữ lời gì hết vậy có xứng với những ngôi sao trên vai kia không?"
Diệp Tích Thượng nhíu nhẹ mi tâm, gật đầu một cái, chỉ sợ nếu chưa kịp đồng ý với cô, không biết sẽ bị cô oán giận thành cái dạng gì: "Được."
"Được cái gì?"
"Tôi theo đuổi em."
Cố Hoài Nam cong môi, đi tới trước mặt anh, dùng ngón tay xỉa xỉa vào cơ ngực cứng rắn của anh: "Thật ra thì cha nói không sai, anh chính là vừa thấy tôi đã yêu, thành thật mà nói, lúc tôi cầu hôn anh trong lòng anh sướng chết ấy chứ? Trở thành anh hùng còn vớ bở được một mỹ nhân phong tình vạn chủng, nhỉ?"
"Không phải."
Hàng mi của cô khẽ nhướng lên, Diệp Tích Thượng nói tiếp: "Lúc đó em không như vậy. . . . . ." Anh tạm ngừng, thay đổi cách nói: "Lúc đó em rất giống một trẻ vị thành niên."
Khi đó Cố Hoài Nam quả thật không bằng bây giờ: "Có nguyên liệu”, xanh xanh chat chat như một quả ô mai nhỏ, thật sự so với "Mỹ nữ phong tình vạn chủng" còn chênh lệch khá xa.
Cố Hoài Nam sao lại không hiểu ý tứ của anh, vẻ mặt khinh bỉ hí hí mắt: "Rốt cuộc lại để tôi thấy bộ dạng chân thật không giống đàn ông của anh rồi, chuyện này lại nhớ rất rõ ràng."
Diệp Tích Thượng cũng nheo mắt lại:"Đến tột cùng tôi có chỗ nào không giống đàn ông?"
Nghe vậy, Cố Hoài Nam cười cười, cợt nhả đá lông nheo với anh: "Thấy anh không ngại học hỏi thái độ của kẻ dưới coi trọng tôi thì tôi sẽ nói."
Hai cánh tay của cô khoác lên cổ anh, gương mặt sát lại gần anh, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi liếm nhẹ trên môi mình, tư thái trêu đùa rất quyến rũ, đầu ngón tay vạch vòng tròn sau cổ anh như có như không.
Tròng mắt Diệp Tích Thượng nhàn nhạt liếc nhìn cánh môi mềm mại của cô không chút cử động, Cố Hoài Nam không thể làm gì bèn than thở, lắc đầu: "Tôi quyến rũ anh mà anh không thấy sao? Người đàn ông bình thường khác lúc này sớm như sói như hổ nhào lên, không có phản ứng hoặc là không thích phụ nữ hoặc là không phải đàn ông, tự anh nói xem anh là loại nào?"
Diệp Tích Thượng vẫn duy trì tư thế kia nhìn cô chằm chằm trong chốc lát: "Đây là kinh nghiệm của em?"
Cố Hoài Nam cố ý không thừa nhận, cũng không phủ nhận, lại còn cắn vào cằm anh một cái, chính là muốn xem phản ứng của anh.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Tích Thượng bỗng chốc trở nên lạnh, đôi tay đột ngột giữ bên hông cô, dùng sức nhấc lên đồng thời xoay người, ôm Cố Hoài Nam đặt ngồi trên bàn làm việc. Hai tay anh chống hai bên cơ thể cô, khẽ cúi người nghiêng về phía cô, đôi môi nhếch lên cứng ngắc.
Cố Hoài Nam cảm thấy căng thẳng, cánh tay vẫn còn vòng qua cổ anh, cả người giống như đã bị anh ôm vào trong ngực. Theo bản năng cô muốn tránh, nhưng lại cảm thấy nếu né tránh thì thật sự quá mất mặt, dứt khoát kiên trì ngẩng cao đầu, người đàn ông này. . . . . . Chẳng lẽ anh muốn hôn cô sao?
Tuy nhiên Diệp Tích Thượng cũng không tiến tới gần, nửa đường ngừng lại, giọng điệu ung dung mở miệng: "Tôi dám khẳng định em chưa từng thấy loại đàn ông khác."
Cố Hoài Nam mờ mịt: "Loại nào?"
Diệp Tích Thượng không trả lời, chỉ vô cùng chậm rãi nâng khóe miệng: "Đừng nóng vội, tôi có thể từng điểm từng điểm nói cho em biết." Dứt lời buông cô ra đứng thẳng dậy ra khỏi thư phòng.
Cố Hoài Nam cả buổi mới thở ra một hơi, ôm ngực trái đang nhảy bùm bùm, cắn cắn môi. Người đàn ông vừa rồi thật sự là Diệp Tích Thượng sao? Nếu không phải nhịp tim của cô đang còn đập cuồng loạn không ngừng, thì cô thật sự nghĩ rằng đó là ảo giác.
Biểu cảm mới xuất hiện trên mặt anh vừa rồi, đủ để xem là thuố độc, thật là, rõ là. . . . . . Mê chết người!
Diệp Tích Thượng đóng kỹ cửa phòng vệ sinh mở vòi nước, dội liên tiếp trên mặt, chống tay vào lavabo nhìn mình trong kính, đột nhiên muốn hút thuốc.
Anh gần như đã dự cảm được cuộc sống sau này sẽ là cái dạng gì , hơn nữa bắt đầu hoài nghi có khi nào vào một ngày nào đó mình sẽ biến thành loại đàn ông đó như cô nói hay không, như sói như hổ nhào tới, đè cô dưới móng vuốt của chính mình mà tùy ý giày xéo.
. . . . . .
. . . . . .
Tối hôm qua nụ hôn mềm mại và cơ thể thơm ngát của cô lại hiện lên trong đầu anh , Diệp Tích Thượng buồn phiền không dứt, lại dội nước vào mặt: có nên nghe theo lệnh của Diệp Cẩm Niên mà chuyển về đây ở không?
Không biết Cố Hoài Nam có phát hiện hay không, vừa rồi anh thậm chí cứng rắn đáng xấu hổ. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT