Bộ Hoài Vũ đã về quê, tuy rằng
vẫn không yên lòng lắm. Viên Hỷ không về nhà ăn Tết như cô đã nói, mà từ chức,
tìm được một căn nhà mới, sau đó thu dọn đồ đạc rồi mới gọi điện cho Bì Hối
chuyển nhà hộ cô, cũng di dời đồ đạc của Bì Hối đi, một là mang về nhà, hai là
chuyển đến chỗ Tiêu Mặc Đình.
Bì Hối nhìn đống đồ đạc được đóng gói, sững sờ đến mức không nói nổi, há mồm
trợn mắt một lúc rồi mới lảm nhảm: “Viên Hỷ, cậu lúc nào cũng khiến tớ kinh
ngạc.”
Viên Hỷ cười nói: “Dù sao cậu
cũng có chỗ ở, đừng tốn tiền thuê nhà với tớ nữa. Nhà mới tớ thuê chỉ có một
phòng, tuy hơi xa đây nhưng rẻ. Nếu cậu cãi nhau với Tiêu Mặc Đình thì vẫn có
thể chạy đến chỗ tớ, tớ thu nhận, chúng ta ngủ cùng một giường là được.”
Bì Hối vội “xùy” mấy tiếng, “Trẻ
con không biết kiêng kỵ, không tính.” Cô quay lại trừng mắt giáo huấn Viên Hỷ:
“Tớ vừa làm hòa với Tiêu Mặc Đình rồi, cậu đừng trù tớ.” Cô và Tiêu Mặc Đình
lần này chiến tranh lạnh khá lâu, mấy hôm trước mới bình thường lại, đến bây
giờ cũng xem như đã ngọt ngào lại như thuở trước, qua trận cãi nhau to này, cô
cũng hiểu được vài chuyện, lúc nào cũng dạy dỗ Viên Hỷ rằng đàn ông không chỉ
phải giáo dục họ mà còn phải dỗ dành họ, ngược lại cũng thế, đàn ông không chỉ
cần dỗ dành mà còn phải trị bệnh cho họ nữa.
Viên Hỷ cười không đáp, tiếp tục
thu dọn đống đồ lặt vặt. Bì Hối bỗng nhớ ra gì đó, hỏi: “Năm mới mà tự dưng cậu
lại chuyển nhà? Bộ Hoài Vũ vừa đi, cậu đã thu dọn đánh bài chuồn, chắc không
định chơi trò mất tích với anh ấy chứ?”
Viên Hỷ lúng túng cười cười, đáp:
“Có phải đóng phim đâu mà chơi mất tích gì chứ, hơn nữa nếu tớ định chơi trò đó
thật thì sẽ không báo cậu biết tớ dọn đi đâu, vì chắc chắn cậu không giữ bí mật
được. Tớ chỉ muốn đổi sang một nơi khác, trước kia rất lâu đã muốn làm thế
rồi.”
Bì Hối vẫn tỏ ra hoài nghi: “Thật
không? Vậy tại sao lại chọn đúng lúc này? Bộ Hoài Vũ có biết chưa?”
Nghe bạn hỏi, Viên Hỷ bỗng trầm
tư. Bì Hối thấy phản ứng đó là biết mình quả nhiên không đoán nhầm, con bé này
và Bộ Hoài Vũ nhất định là có vấn đề gì rồi, thế là cô hỏi: “Rốt cuộc cậu định
làm gì? Mấy hôm trước chẳng đã bảo anh ấy mới là người cậu yêu hay sao? Hay lại
thay đổi rồi? Viên Hỷ, tớ phải nói thế nào với cậu đây? Sao cậu kỳ cục thế?
Tớ…”
“Không hoàn toàn là vì anh ấy.”
Viên Hỷ bỗng ủ rũ nói, “Tớ chỉ thấy mệt rồi, cho dù là với ai, tớ cũng chẳng
còn sức lực để yêu nữa. Tớ không muốn suốt ngày bị yêu với đương làm phiền, tớ
muốn thực hiện giá trị của mình.”
Bì Hối tức muốn nghẹn lời, nhìn
Viên Hỷ như nhìn trò hề, hỏi: “Cái gì mà giá trị? Nguyên thủ quốc gia à? Nhân
tài kinh doanh? Viên Hỷ, đầu óc cậu có bị gì không đấy?”
Viên Hỷ ngẩng lên, ánh mắt kiên
định nhìn Bì Hối: “Không xa vời như thế, chẳng qua là tớ muốn con người không
chỉ lúc nào cũng sống vì yêu và hận, tớ nghĩ ra rồi, một mình tớ sẽ theo đuổi
hạnh phúc của mình, không cần cứ phải tìm một người đàn ông nào đó mới được!”
“Trẻ con!” Bì Hối cười giễu, thò
tay cốc vào trán Viên Hỷ, “Đầu cậu úng nước à? Bộ Hoài Vũ có gì không tốt? Sao
cứ phải cự tuyệt anh ấy thế? Vì anh ấy có tiền lại có sắc à? Tớ bảo cậu biết
nhé Viên Hỷ, một hai lần còn gọi là thanh cao, nhiều hơn nữa thì gọi là làm cao
đấy. Hơn nữa, tự cậu cũng nói là yêu anh ấy mà? Cậu đùa với mọi người à? Cậu
đổi việc rồi chuyển nhà, cậu còn nói không phải để trốn Bộ Hoài Vũ à, cậu xem
mọi người là đồ ngốc hết hả?”
Viên Hỷ không nói được gì, rõ
ràng đó là sự thật. Không biết có phải vì lòng tự tôn đáng thương chết tiệt của
cô không, mà cô không muốn tiếp tục thế này nữa. Cô không cần Bộ Hoài Vũ thương
hại, dù là về tiền bạc hay tình cảm. Cô cũng muốn ở bên anh một cách bình lặng,
giống như lúc hai người vẫn là bạn. Nhưng nụ hôn đó quá sâu sắc, chặn ngang
giữa họ rồi, cô biết, họ không còn quay về được nữa.
Bì Hối không biết nhiều việc,
đương nhiên cũng không thể lý giải nổi những hành vi kỳ quặc của Viên Hỷ. Viên
Hỷ lại cúi đầu không nói, Bì Hối cau mày, trong lòng bắt đầu thấy chán nản, cô
cứ thấy nửa năm gần đây Viên Hỷ thay đổi quá nhiều, như thể đã không còn là
Viên Hỷ mà cô quen biết nữa.
“Thôi vậy, cậu muốn thế nào thì
tùy, dù sao tớ nói gì cậu cũng chẳng bao giờ nghe.” Cô nói, vẻ mặt tỏ rõ sự
thất vọng, đứng dậy mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, “Đồ đạc thì tớ gọi công ty
vận chuyển đến dọn là được, dù sao cũng chẳng có thứ gì quan trọng. Còn nữa,
Viên Hỷ, nếu cậu định trốn Bộ Hoài Vũ thật, tốt nhất cậu cũng đừng nói tớ biết
địa chỉ và số điện thoại mới, tớ là người không biết giữ mồm giữ miệng, cậu
biết đấy.”
“Bì Hối…”
Bì Hối khựng lại như nửa cười nửa
không: “Thực ra tớ thấy cậu đúng là tự hành hạ mình, người như Bộ Hoài Vũ, chỉ
cần cậu nói rõ với anh ấy thì tớ không tin rằng anh ấy vẫn dày mặt ra để đeo
bám cậu, Viên Hỷ, tớ nói những lời này có thể cậu không vui, nhưng cậu đã thay
đổi rồi, trước kia cậu chưa bao giờ cứng đầu và cực đoan như vậy, có lẽ cậu
thật sự nên tìm nơi nào đó để tự dằn vặt bản thân đi. Đến khi cậu nghĩ thông
suốt hẳn rồi hãy gọi điện cho tớ, dù sao điện thoại tớ cũng sẽ không đổi.”
Bì Hối ấm ức bỏ đi, Viên Hỷ rũ
rượi ngồi xuống giường, không nhúc nhích nổi. Cô cười mỉa mai chính mình, lần
này đi sạch sẽ thật, đến Bì Hối cũng bỏ đi rồi. Cô gục mặt vào lòng bàn tay,
thực ra, cô thật sự không muốn trốn tránh Bộ Hoài Vũ bằng cách này, cái cô trốn
tránh là quá khứ, tất cả những chuyện trước kia, bao gồm gia đình, công việc,
căn nhà này và cả Hà Thích, Bộ Hoài Vũ.
Đêm giao thừa, Viên Hỷ nấu một ít
sủi cảo đông lạnh, ăn xong cuộn mình vào salon xem tiết mục đêm giao thừa. Đó
là cái tết thứ năm cô không về nhà, cũng là cái Tết lạnh lẽo nhất, hoàn toàn
trở thành cô gia quả nhân. Khi tiếng chuông đồng hồ gõ những âm thanh mừng năm
mới, di động của cô cũng reo vang. Lúc đầu cô ngỡ là Bì Hối, vội lấy ra xem,
nhưng trên màn hình lại nhấp nháy chữ Bộ Hoài Vũ, cô do dự một lúc rồi gỡ luôn
pin di động ra.
Mùng Một cô ngủ trong nhà cả
ngày, xem như dưỡng tinh thần. Sáng sớm mùng Hai bắt đầu ra tay dọn nhà, nhưng
tết nhất ai mà dọn nhà, đến công ty vận chuyển cũng nghỉ lễ. Cũng may đồ đạc cô
không nhiều, cũng không cồng kềnh, chỉ vài vật dụng thường nhật lặt vặt, chạy
mấy chuyến cũng xong. Nhưng không ngờ nghĩ là đơn giản, nhưng đến lúc dọn thật
thì rất khó khăn, cứ bận bịu đến tối mịt mà vẫn chưa xong. Để tiết kiệm tiền,
cô đều bắt taxi dọn đồ đi, sau đó ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm để trở về,
nhưng lượt cuối cùng cô quả thực mệt đến bã cả người, bèn hạ quyết tâm ngồi xe
taxi về nhà.
Xe taxi dừng lại ở bên dưới, Viên
Hỷ trả tiền, ngẫm nghĩ rồi lại thương lượng với bác tài, xem có thể đợi bên
dưới một chút được không, cô lên lấy đồ rồi xuống, sau đó lại đưa cô đi tiếp,
nhưng thời gian đợi không được tính tiền. Bác tài hơi do dự, Viên Hỷ vội bổ
sung: “Không lâu đâu, đồ đạc tôi sắp xếp xong cả rồi, lấy rồi xuống ngay. Bác
ra cũng chưa chắc kéo được khách, chi bằng đợi ở đây vài phút còn hơn.”
Bác tài nghe cô nói thì phì cười,
gật đầu đồng ý, nhưng bảo cô phải nhanh lên, qua mười phút là bác phải tính
tiền. Viên Hỷ vội gật gật đầu, sau đó trèo xuống xe, chạy nhanh vào trong lấy
đồ. Lúc lấy chìa khóa mở cửa, cô mơ hồ thấy có điều gì kỳ lạ, không khí như
phảng phất mùi thuốc lá, cô nghĩ có thể do người hàng xóm nào đó hút thuốc
trong cầu thang chăng. Nhưng không hiểu vì sao, tim cô bỗng đập rất nhanh, để
che giấu tâm trạng này, cô khẽ ngân nga một ca khúc vui tươi.
Ai ngờ vừa mở cửa thì mùi thuốc
lá sặc sụa đã bao vây lấy cô, Viên Hỷ ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng thì bỗng bị
một người dùng sức lôi vào trong, cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại. Trong
bóng đêm đen đặc, cô kinh hoàng cực độ, giật mình muốn hét lên, nhưng âm thanh
chưa kịp phát ra thì một bàn tay ấm nóng to lớn đã bịt lấy miệng cô.
“Đừng kêu!” Một giọng nam trầm
trầm vang lên bên tai, giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, nghe rất giống giọng Bộ
Hoài Vũ! Viên Hỷ sững sờ, cố nhìn kỹ bóng dáng mờ mờ ấy. Người ấy thấy cô không
giằng co nữa thì dần dần buông tay.
“Là anh à?” Cô lúng túng hỏi.
Người đó hừ một tiếng, lạnh lùng
hỏi Viên Hỷ: “Không là anh thì là ai?”
Quả nhiên là giọng của Bộ Hoài
Vũ, Viên Hỷ bất giác thở phào một hơi, cuối cùng trái tim nãy giờ thót lên cổ
họng đã quay về lồng ngực. Sau khi hoàn hồn, cô mới phát giác ra hai chân mình
đã mềm nhũn, không chống đỡ nổi sức nặng cơ thể nữa. Anh đang ở quê ăn Tết mà?
Sao mới mùng Hai đã chạy về đây?
Anh như nghe được tiếng lòng của
cô, cười lạnh lùng: “Thắc mắc tại sao anh về đây sớm à? Nếu anh về muộn một
ngày, có phải em đã chạy mất dép rồi không?”
Viên Hỷ lúng túng, tuy khi không
có anh, cô đã nghĩ kỹ mọi điều cần nói, nhưng khi đứng trước mặt anh, cô phát
hiện ra thật sự rất khó nói, nghe anh hỏi thế thì ấp úng đáp: “Không phải.”
“Không phải?” Anh hỏi lại, đầy
chế giễu, rõ ràng là không tin lời cô.
Viên Hỷ gật đầu, định nói thật
lòng: “Vâng, không phải, đồ em chưa dọn xong, phải mùng Bốn mới ổn thỏa.”
“Hử? Nói vậy là anh về sớm à?”
Viên Hỷ không biết trả lời thế
nào, nên đành im lặng.
Bộ Hoài Vũ giận quá lại cười,
cười mấy tiếng rồi mới cúi xuống hỏi Viên Hỷ: “Viên Hỷ à Viên Hỷ, tôi không ngờ
em lại giỏi thế đấy, nói dối cũng ổn, mà còn biết chạy nữa, mấy hôm không gặp
mà tiến bộ quá nhỉ?”
Giọng nói anh sắc nhọn hiếm thấy,
Viên Hỷ cảm giác đứng trong bóng tối với anh như thế quá áp lực, bèn đưa tay
định mò tìm công tắc mở đèn, nhưng ai ngờ vừa đưa tay ra đã bị anh tóm lấy.
Tính khí kỳ quặc của cô lại xuất hiện, Viên Hỷ cố sức vùng thoát khỏi gọng kiềm
đó, nhưng ai ngờ sức lực anh lại mạnh như thế, nhẹ nhàng khống chế hai tay cô
khóa ra sau lưng, sau đó đẩy cô tựa sát vào cánh cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT