Thanh Trác vừa nghe nói sẽ dẫn anh đi công viên trò chơi thì rất vui sướng, bà Viên và Viên Hỷ phải dỗ dành mãi mới chịu đi ngủ, hôm sau tỉnh dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng đã chạy ra phòng khách lay Viên Hỷ tỉnh giấc, cố đè nén niềm vui hét lên nho nhỏ: “Tiểu Hỷ, Tiểu Hỷ, dậy nhanh đi, lát nữa là muộn đó!”

Viên Hỷ mò di động ra xem, mới có sáu giờ, nên cô đành khe khàng dỗ cho Thanh Trác đi ngủ thêm một lúc, bảo phải chơi cả ngày rất mệt, không ngủ đủ thì buổi chiều không có sức chơi đâu, cô sẽ phải đưa anh về sớm. Thanh Trác sợ không được chơi cả ngày nên đành ấm ức quay trở về phòng. Viên Hỷ không ngủ nổi nữa, mắt mở trừng nhìn sắc trời nhòa nhạt ngoài kia, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Hà Thích nói cô phải kiên trì hơn, mọi chuyện rồi sẽ qua, nhưng tại sao cô không bao giờ nhìn thấy chút tia hy vọng?

Một lúc sau trong phòng vẳng đến tiếng động khe khẽ, cửa lại bị mở ra, lần này là bà Viên. Viên Hỷ vội vàng nhắm mắt vờ ngủ. Bà Viên rón rén bước tới, kéo cánh tay Viên Hỷ lộ ra ngoài vào chăn trở lại, sau đó tấn chăn lại cho cô rồi mới lần mò vào nhà bếp, một lát sau, trong nhà bếp vẳng ra tiếng nước chảy róc rách.

Đó chính là tình mẹ sao? Những gì bà có thể cho cô cũng chỉ có thế thôi, phải không? Viên Hỷ khẽ quay nghiêng đầu vào trong, cắn mạnh chăn không để mình phát ra âm thanh nào, nhưng nước mắt lại tuôn ra mà không thể kiềm chế nổi, nước mắt trượt qua mũi, lặng lẽ rơi ướt gối đầu.

Mọi người ăn sáng xong thì ngồi đợi Hà Thích, Thanh Trác cứ nhấp nhổm mãi, mấy lần chạy ra cửa sổ thò đầu ra xem xe Hà Thích đã đến chưa, đến chín giờ hơn thì bà Viên cũng bắt đầu sốt ruột, hỏi Viên Hỷ: “Sao cậu ta chưa đến? Hai đứa hẹn nhau mấy giờ?”

Viên Hỷ cũng thấy rất lạ, cô và Hà Thích hẹn tám giờ rưỡi, theo lý thì đã đến từ lâu rồi mới phải. Cô gọi di động cho Hà Thích, nhưng tiếng chuông reo mãi cũng chẳng thấy ai nghe máy, cô bắt đầu thấy bất an, lo cho Hà Thích trên đường đi gặp phải tai nạn. Nhấp nhổm băn khoăn đến hơn mười giờ, cuối cùng Hà Thích cũng gọi đến.

“Viên Hỷ, xin lỗi em, hôm nay anh không đi được rồi.” Giọng nói đầy vẻ hối lỗi của anh vọng đến.

“Sao vậy? Gặp chuyện gì trên đường à?” Viên Hỷ vội vàng hỏi.

“Không.” Hà Thích vội đáp, ngừng một lát rồi giải thích, “Không có gì, lão Từ đột ngột bận việc nhà, anh ấy về nhà rồi, anh không bỏ đi được. Hôm khác anh sẽ đưa Thanh Trác đi, được không? Em giải thích với dì nhé.”

Nghe nói anh chỉ bận công việc, Viên Hỷ thở phào nhẹ nhõm. “Vâng, không sao, anh cứ bận việc đi.” Quay lại nhìn bà Viên và Thanh Trác, Thanh Trác đang ngồi trên salon xị mặt ra như sắp khóc đến nơi, sắc mặt bà Viên cũng không khá gì hơn.

Hà Thích thấy rất ngượng ngùng, cứ xin lỗi mãi trong điện thoại rồi hỏi Viên Hỷ: “Vậy hôm nay em định thế nào?”

Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi đáp: “Em đưa họ đi dạo phố trước vậy. Không sao, anh cứ bận việc mình đi.”

Hà Thích nói: “Cũng được, tối về nhà gọi điện cho anh nhé, anh sẽ đến đón mọi người.”

Hà Thích đợi Viên Hỷ trả lời rồi mới cúp máy, rồi đứng trầm mặc một lúc mới quay lại. Ella đang đứng trên một chân dựa vào cửa, nhìn anh nửa cười nửa không: “Anh chẳng đã nói sẽ không giấu cô ấy bất kỳ chuyện gì sao? Tại sao không nói cô ấy biết sự thực, bảo anh bây giờ vì phải chăm sóc em nên mới không đi với cô ấy được?”

Hà Thích im lặng, chỉ cúi đầu đi đến dìu Ella ngồi lên giường, rồi khẽ nhấc chiếc chân bị thương của cô lên, sau đó đắp tấm chăn lên người cô. Vừa định quay lưng bỏ đi thì bỗng bị Ella túm chặt lấy tay, cơ thể anh cứng đờ, rồi chầm chậm quỳ xuống bên giường, cũng không ngẩng đầu lên mà từ từ gỡ tay cô ra.

Ella cắn mạnh môi, mắt hoe đỏ, túm chặt lấy anh không buông. Hà Thích không dám mạnh tay quá, nên đành ngước lên nhìn cô, khẽ nói: “Buông tay ra, Ella, cứ phải thế sao?”

“Em cũng không muốn thế, anh nghĩ em muốn vậy à? Nếu có thể, em cũng muốn giữ tự trọng của mình rồi quay lưng bỏ đi, nhưng em không thể.” Ella cắn chặt môi, cố gắng khống chế giọng mình đang run lên, cố gắng để nó có vẻ bình tĩnh, “Em cũng muốn tha cho anh, nhưng rồi ai tha cho em? Hà, anh bảo em biết, ai sẽ giúp em đây? Em yêu anh, Hà, em thật sự yêu anh.”

Không còn tự trọng, không còn cao ngạo, những thứ ấy cô đã bỏ đi mất từ khi quyết định đuổi theo anh về nước. Cô về đây dưới cái mác đi du lịch, nhưng ai cũng rõ trong bụng là cô về vì anh, anh biết, lão Từ cũng biết, e là đến Viên Hỷ của anh cũng biết. Cô vốn ngỡ rằng chỉ cần mình quay về bên anh thì không cần làm gì, cô gái kia cũng sẽ hoảng loạn, tự nghi thần nghi quỷ, ghen bóng ghen gió với anh. Cô đã nghĩ, chỉ cần mình xuất hiện ở đây thì sẽ là chướng ngại lớn nhất của họ, sẽ trở thành khởi đầu của mọi mâu thuẫn. Ngờ đâu, cô gái kia lại thông minh đến thế, có thể làm được chuyện không hỏi gì, không nói gì, thậm chí phớt lờ sự tồn tại của cô.

Hà Thích lặng im nhìn Ella, vẻ kiên cường gắng gượng và bi thương trên nét mặt cô đã đâm vào trái tim anh, nơi nào đó của trái tim anh bắt đầu mềm dần, bắt đầu điều khiển anh đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô. Khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào gò má mềm mại kia, anh đột nhiên sực tỉnh, động tác này quá thân mật! Anh giật mình, hoảng loạn rút tay lại.

Ella chụp lấy tay kia của anh, kêu lên vẻ vui sướng: “Anh vẫn thương xót em, anh vẫn yêu em, có phải không?”

“Ella! Người anh yêu là Viên Hỷ!” Anh đáp, cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi nhưng cương quyết rút tay mình ra khỏi tay cô, trầm giọng nói, “Anh thừa nhận đã từng thích anh, vì em giống một ngọn lửa, không ai có thể kháng cự được sự theo đuổi của em. Nhưng anh không yêu em, người anh yêu chỉ có Viên Hỷ, từng đầu đến cuối chỉ có cô ấy, em biết mà.”

Ella nhìn thẳng vào mắt anh, một lúc lâu sau, vẻ điên cuồng trong mắt cô đã dần nguội lạnh, cô nhìn anh, bình thản hỏi: “Lúc đầu anh chấp nhận em là vì em khá giống cô ấy, đúng không?”

Hà Thích trầm mặc một lúc rồi vẫn gật đầu.

Ella cười giễu, rồi lát sau lại hỏi: “Cô ấy có chỗ nào tốt hơn em? Hà, phải cho em lý do chứ? Cho dù là dáng vẻ, gia thế hay học lực, hoặc tính cách, cái gì cũng được. Anh bảo em nghe, cô ấy tốt hơn em ở chỗ nào, được không? Dù sao cũng phải để em thua một cách tâm phục khẩu phục chứ?”

“Không có lý do.” Hà Thích đứng lên, chầm chậm dựa vào tường, hơi cúi đầu xuống, “Em và anh đều biết tình yêu không cần lý do. Có lần em hỏi anh ánh tịch dương đẹp nhất anh từng thấy là ở đâu, anh đã trả lời là khi còn học ở đây. Em còn nhớ không?”

Ella gật đầu, cô còn nhớ, đó là khi hai người đã quen nhau được ba tháng. Lúc đầu anh luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô, rất ít nói, nhưng cô đã say mê anh, lúc nào cũng viện đủ lý do để tiếp cận anh. Có một hôm lại gặp nhau trong trường khi trời chạng vạng tối, cô đuổi theo cạnh anh để trò chuyện, khi ấy mặt trời đang dần khuất núi, cô vô tình nói một câu: “Hà, anh thấy tịch dương hôm nay đẹp biết bao! Em chưa bao giờ nhìn thấy ánh tịch dương nào đẹp như vậy! Còn anh thì sao?”

Khi ấy cô cũng chỉ nói vu vơ thế thôi, ngờ đâu anh lại dừng chân thật, và nhìn theo hướng tay chỉ của cô. Cô rất vui mừng, ngỡ rằng cuối cùng đã tìm ra chủ đề anh có hứng thú, nên vội hỏi: “Ánh tịch dương đẹp nhất anh từng thấy là ở đâu thế?” Khi ấy anh đã im lặng rất lâu, sau đó mới nhìn bầu trời phía xa và lãnh đạm đáp, đó là khi anh còn học ở trong nước, rồi sau đó phớt lờ cô, vội vã bỏ đi. Cô còn tưởng mình lại chọc giận anh, chẳng ngờ sau hôm đó, anh đột nhiên chấp nhận sự theo đuổi của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play