“Shit! Tớ đã bảo không tin được tên đó mà!” Bì Hối hậm
hực nói, trước nay cô không phải là người thích giảng đạo lý, nguyên tắc chính là: Tôi có thể
đa tình, vì tôi là phụ nữ, nhiều nhất chỉ là đa tình chứ không có “tình dục”;
nhưng anh thì không được, vì anh là đàn ông, nếu dám đa tình thì tôi phăng teo
anh luôn! Nên cô có thể chảy nước dãi trước trai đẹp, nhưng tuyệt đối không thể
chịu đựng bạn trai Tiêu Mặc Đình ngắm mỹ nữ trên đường phố. Bì Hối vốn
đã không ưa gì Hà Thích, nhưng vừa nghe bảo bạn gái từ Mỹ của Hà Thích về nước
đã quên bẵng mất trước đó một khắc cô còn khuyên Viên Hỷ bỏ “Hà” theo “Bộ”, bây
giờ cô chỉ nhớ căm giận thay Viên Hỷ, thấy Viên Hỷ cúi đầu không nói, thì thở
dài hừ hừ: “Ta nói gì đây? Động vật như đàn ông không thể chiều chuộng mà, cậu
cứ không nghe, đối xử với Hà Thích quá tốt! Lại còn đưa cơm gì gì cho anh ta,
đúng là ăn no xong đá cậu. Lần này cũng không phải do chính tên ấy nói cậu biết
chứ gì? Chắc không phải cậu bắt quả tang đấy chứ?”
Viên Hỷ ngước lên, chậm rãi kể lại chuyện gặp Ella hôm
nay cho Viên Hỷ nghe, cuối cùng cắn môi, nói: “Bì Hối, tớ cảm thấy rất có lỗi với
Ella.”
Bì Hối đần mặt ra, phản ứng đầu tiên khi định thần lại
là đưa tay ra sờ sờ trán Viên Hỷ: “Có sốt đâu nhỉ, cậu biến thành Đức Mẹ rồi
à?”
Viên Hỷ gạt tay Bì Hối ra, ủ rũ nói: “Đừng đùa, tớ nói
thật đấy, hôm nay thấy Ella, cảm thấy cô ấy là người xuất chúng, cậu bảo xem cô
ấy có sai gì đâu? Nếu không yêu Hà Thích thì có đuổi theo về đây không? Bì Hối,
cậu thấy rốt cuộc tớ là kẻ thứ ba hay là cô ấy đây?”
Bì Hối nghe câu đó thì tức đến nỗi một lúc sau vẫn
không thở nổi, trừng trừng nhìn Viên Hỷ mãi mới ổn định lại, lặng lẽ thốt ra
một câu: “Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Viên Hỷ, hôm nay xem như tớ đã
hiểu rõ câu này.” Ngữ khí thay đổi, cô tiếp tục kích động: “Viên Hỷ! Đây là lúc
cậu làm Đức Mẹ à? Chủ nghĩa đế quốc đã đến tận đây rồi cơ đấy, cậu không chết
thì cô ta tiêu đời! Sao cậu lại còn động lòng? Hà Thích từ đầu đến giờ là của
cậu! Đứng lên, đứng lên chiến đấu! Đuổi chủ nghĩa đế quốc Mỹ cút về chỗ của
nó!”
“Cậu cũng nghĩ thế à?” Viên Hỷ hỏi, vẫn tỏ ra do dự,
không chắc chắn lắm.
Bì Hối gật đầu thật mạnh, cổ vũ cho Viên Hỷ, “Chính
xác! Không được để người ta ức hiếp cậu. Viên Hỷ, tớ ủng hộ cậu! Cướp Hà Thích
trở lại đi! Ella thì sao nào? Cô gái kiêu ngạo ấy thì sao nào?”
Viên Hỷ cũng gật đầu, “Ừ, tớ cũng thấy không nên lui
bước, nếu đã quyết chọn Hà Thích thì phải kiên trì đến cùng.”
Bì Hối nghe câu này thì đờ người ra, lại ngắm kỹ vẻ
mặt Viên Hỷ, bỗng dưng tỉnh ngộ, Viên Hỷ tuy bình thường nhìn thản nhiên lãnh
đạm, nhưng thuộc loại hễ đã quyết định thì tàu hỏa kéo cũng không nổi. Chuyện
hôm nay rõ ràng là Viên Hỷ đã quyết định ở bên Hà Thích, cố ý nói chuyện này,
kích cho mình tức lên, sau đó quên bẵng mất chuyện Bộ Hoài Vũ, đến cuối cùng
lại thành ra cô cổ vũ cho bạn và Hà Thích ở bên nhau. Bì Hối nghi ngờ hỏi Viên
Hỷ: “Viên Hỷ? Cậu cho tớ vào tròng à?”
Viên Hỷ cười, đứng dậy bỏ vào phòng ngủ, đi hai bước
lại ngừng lại quay nhìn và hỏi Bì Hối: “Này? Tối nay cậu ở đây hay đến chỗ Tiêu
Mặc Đình? Sao cảm thấy mấy hôm nay không thấy anh ấy đâu cả? Cậu lại cãi cọ với
anh ấy à?”
Bì Hối lắc đầu, tâm trạng hụt hẫng, “Không, gần đây
anh ấy hơi bận”. Đúng thế, là hơi bận, bận đến nỗi số lần hai người gặp nhau
cũng ít hẳn.
Phải, anh ấy bận, còn liên tục đi công tác, trong lòng
Bì Hối cũng không vui, vốn muốn cãi nhau một trận với anh, nhưng lại dằn vặt mình,
rồi quyết định dùng chính sách mềm dẻo, nếu không thì tại sao lại đan áo len
cho anh chứ!
PHẦN 6: GIỮA TRỜI VÀ
BIỂN – TRĂNG SÁNG LÀM CHỨNG
Bộ Hoài Vũ trầm tư, lặng
lẽ đẩy tay Trương Hằng ra rồi đến ban công hút thuốc. Anh vốn không định đi,
nhưng không biết thế nào lại cứ theo Trương Hằng đến đây. Anh nhủ thầm là mình
không muốn làm mất mặt Trương Hằng, nhưng lý do ấy chính anh cũng thấy vớ vẩn.
Không phải là không nghĩ đến chuyện sẽ thấy Viên Hỷ và Hà Thích quấn quýt ở
đây, anh ngỡ mình đã có thể buông tay, nhưng nào ngờ khi nhìn thấy vẫn rất khó
chịu, trong tim nhói đau, như có một tiếng nói không ngừng vang lên: Người đứng
cạnh cô ấy vốn phải là anh, là do anh đã buông tay quá sớm.
Hà Thích không hỏi đến chuyện Bộ Hoài Vũ nữa, Viên Hỷ
cũng không để tâm đến Ella, đối với những vấn đề còn tồn đọng ấy, hai người như
cùng chọn cách trốn tránh. Cuối tuần Hà Thích kết thúc công việc, hẹn Viên Hỷ
ra ngoài, bảo muốn đưa cô đến một nơi, lên xe rồi còn ra vẻ thần bí bịt mắt
Viên Hỷ lại. Viên Hỷ có phần nghi ngại, không biết Hà Thích đang chơi trò gì,
có điều vẫn rất ngoan ngoãn mà bịt mắt mình lại.
Chiếc xe cứ chạy mãi, Viên Hỷ không biết anh đang đưa
mình đi đâu, hỏi cũng không nói, chỉ cười, bảo cô nhẫn nại đợi là được. Cuối
cùng Viên Hỷ cũng buông xuôi, không hỏi nữa, chỉ rúc vào ghế ngáp ngắn ngáp
dài, cuối cùng ngủ thiếp đi mất. Đang lúc mơ mơ màng màng thì cảm thấy Hà Thích
đang lay gọi, mới dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiệu ra chiếc khăn bịt mắt đã được
anh gỡ xuống tự lúc nào, lại nhìn ra ngoài thấy trời đã tối sầm, không có chút
ánh đèn, không giống như trong thành phố.
Viên Hỷ ngờ vực nhìn Hà Thích, Hà Thích nhìn cô cười,
bảo: “Em ngốc, lắng nghe kỹ xem, đó là âm thanh gì?” Vừa nói vừa quay cửa kính
xuống, trong tích tắc cánh cửa hạ, Viên Hỷ nghe thấy tiếng sóng vỗ, cô nhìn Hà
Thích với vẻ không tin được, còn Hà Thích vẫn cười rạng rỡ, nói: “Không tin thì
xuống mà xem!”
Viên Hỷ vội mở cửa ra xuống xe, phát hiện chiếc xe đã
ngừng trên con đường gần bờ biển, gần đó là bờ biển xa rộng ngút mắt. Cô không
nói gì với Hà Thích mà vội vàng chạy về phía biển, nghe thấy anh gọi phía sau:
“Chậm thôi, cẩn thận dưới chân!”
Viên Hỷ nghe lời đi chậm lại, chạy chưa được mấy bước
đã cảm nhận sự mềm mại của bãi cát, cô vội vã cởi giày, đi chân trần chạy về
phía biển. Chẳng phải cô chưa từng thấy biển, nhưng bờ biển cách thành phố đến
ba tiếng xe chạy, cô làm gì rảnh rỗi để thường xuyên đến đây, đừng nói là vào
ban đêm thế này. Bỗng nhiên được nhìn thấy biển ban đêm, đối với Viên Hỷ đúng
là một bất ngờ thích thú.
Ánh trăng rất sáng, dịu dàng phủ lên bãi biển một lớp
sáng mềm mại, biển rất dịu dàng, nhè nhẹ vỗ vào triền cát, phát ra âm thanh rất
vui tai. Viên Hỷ ngắm ánh trăng phía xa, bỗng nhớ đến một câu thơ của cổ nhân:
Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời.
Hà Thích đuổi theo phía sau, gọi: “Đừng xuống nước,
lạnh.”
Viên Hỷ cười rồi quay lại nhìn anh, thấy anh đứng đó,
ánh trăng soi trên mày mắt anh, chưa bao giờ đẹp trai đến thế.
Hà Thích cười hỏi: “Thích không?”
“Vâng!” Viên Hỷ gật đầu.
Hà Thích đi chậm từng bước, rồi dừng lại trước mặt
Viên Hỷ, tay từ sau lưng đưa ra, đó là một đóa hoa hồng. Viên Hỷ càng kinh ngạc
đến độ không thốt nên lời, không biết anh còn giấu cả hoa trên xe từ lúc nào.
“Lấy anh nhé, Viên Hỷ.” Anh vừa nói, vừa quỳ gối
xuống, giọng nói không che giấu được nỗi xúc động, tay kia nâng chiếc nhẫn lên
trước mặt cô, “Trước kia anh đã hỏi, em bảo sẽ nhận món quà này rồi.”
Thì ra, món quà mà anh nói là chiếc nhẫn này! Viên Hỷ
mới nhận ra anh đã có ý nghĩ cầu hôn này từ lâu rồi, mà lại còn mất công đưa cô
đến bờ biển, cho cô một lời cầu hôn tuyệt đẹp và lãng mạn.
“Giữa trời và biển, trăng sáng làm chứng, Hà Thích tôi
muốn lấy Viên Hỷ làm vợ, yêu thương bảo vệ cả đời, không bao giờ hối hận.” Anh
nhìn vào mắt cô, nói ra từng câu từng chữ, nói xong còn thấp thỏm đợi cô trả
lời, thấy Viên Hỷ cứ đứng đó im lặng, trái tim anh dần bất an, bèn khẽ hỏi,
“Viên Hỷ?”
Viên Hỷ cố gắng mở to mắt, mím môi cười, đưa tay ra
kéo Hà Thích, nói: “Anh đứng dậy, em có lời muốn nói, nói xong rồi anh muốn cầu
hôn cũng không muộn, đến lúc đó em nhất định sẽ nhận lời.”
Hà
Thích bán tín bán nghi đứng dậy, nhìn Viên Hỷ vẻ nghi ngại, cô cười cười, quay
người đi nhìn biển, khẽ nói: “Em nói chuyện gia đình mình với anh trước vậy,
anh cần phải có nhận thức tỉnh táo với tương lai của chúng ta…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT