- Thiên Giáng, đừng nghĩ nhiều nữa, tất cả đều là ý trời. Gậy gỗ trong viện của ta cũng đứt ba đoạn rồi mà tiểu tử ngươi không xảy ra chuyện lớn gì đã là may lắm rồi. Bọn ta ra ngoài trước, để hai nha đầu này cho ngươi ăn chút gì, nghỉ ngơi đi cho khỏe. Lâm Phong nói xong thì đứng lên, mấy người Chu Nhất đều hiểu ý, cáo từ rời đi.
Ngọc Cách Cách ngại ngùng nhìn mọi người rời khỏi, từ khi Thục Thiên trở về nàng quả thực chưa nói chuyện với Chu Thiên Giáng.
Đầu Chu Thiên Giáng có chút nặng, trong tình hình nãy cũng không có ý nghĩ gì xấu xa. Trò chuyện với hai người một lúc, Ngọc Cách Cách tự tay đút chút ngân nhĩ canh cho hắn. Sắc trời cũng không còn sớm, hai nàng cũng không thể ở lại Chu phủ, không còn cách nào, Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách lưu luyến không rời cáo từ hồi phủ.
Đến nửa đêm thì hậu di chứng khi chấn động não xuất hiện, Chu Thiên Giáng vừa chóng mặt vừa buồn nôn, lăn qua lộn lại không ngủ được, cứ thao thức đến sáng mai thì hắn mới mơ màng ngủ.
Trời vừa sáng thì Chu Thiên Giáng đã cảm thấy có người lay hắn, lay đến mức cổ hắn phát đau.
- Đại nhânđại nhânmau tỉnh lại! Một giọng nói ầm ĩ kêu lên.
Chu Thiên Giáng vừa mở mắt thấy Đại Ngưu đã có loại kích động muốn khóc, không biết kiếp trước mình nợ gì cậu ta nữa.
- Đại Ngưu, ta xin ngươi tha cho ta, ngươi đúng là phụ thân của ta. Chu Thiên Giáng đảo mắt, trong lòng thầm nói mọi người đâu hết rồi, mau bắt người này lại.
Đại Ngưu sửng sốt, nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng: - Đại nhân, ngài không sao chứ?
Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Đại Ngưu: - Ta không sao, ngươi có chuyện không?
- Có! Đại Ngưu gật gật đầu rất nghiêm túc, nói xong câu đó cũng không nói gì nữa, cứ nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng như vậy.
Ngày hôm qua sau khi lỡ tay thì Đại Ngưu cảm thấy vô cùng áy náy, lại nảy sinh ý nghĩ muốn làm cận vệ của Chu đại quan nhân. Cả đêm Đại Ngưu canh giữ ở cửa không rời.
- Có việc thì nói mau đi, đúng là đòi mạng mà. Người đâungười đâu!!!
Nghe thấy tiếng Chu đại quan nhân kêu to, Hạ Thanh, Thường Võ vọt vào.
- Đại nhân, có chuyện gì vậy? Hạ Thanh cẩn thận nhìn xung quanh căn phòng. Từ khi xảy ra chuyện thì mấy người Hạ Thanh đều rất cẩn thận.
- Lão tử vừa ngủ đã bị người này làm tỉnh giấc, ta xin ngươi mau lôi ra ngoài đi, nếu không sớm hay muộn ta cũng chết trong tay hắn mất.
Chu Thiên Giáng đau khổ nói.
Hạ Thanh và Thường Võ nhìn nhìn Đại Ngưu, không đợi hai người động thủ thì Đại Ngưu đã vội nói: - Đại nhân, ta có việc thật mà, trong cung có vị Ngụy công công đến truyền thánh chỉ. Chu Nhất ở đằng trước đang chào hỏi, bảo ta đến hỏi ngài ra đó tiếp chỉ hay bảo Ngụy công công đến đây.
Chu Thiên Giáng sửng sốt, không ngờ thánh chỉ lại đến nhanh như vậy: - Bảo ông lão đó đến đây.
Chu Thiên Giáng nói xong lại ngẫm nghĩ một chút rồi lại gọi Đại Ngưu: - Khoan đã, ta vẫn nên đến tiền sảnh thôi.
Hạ Thanh và Thường Võ vừa nghe thấy vậy đã vội vàng đỡ Chu Thiên Giáng dậy. Hai người giúp hắn mặc quần áo, đầu và cổ Chu Thiên Giáng tuy vẫn đau nhưng đi đường cũng không thành vấn đề.
Thấy Hạ Thanh dìu Chu Thiên Giáng đến tiền sảnh thì Đại Ngưu lén níu Thường Võ lại: - Thường Võ đại ca, vừa nãy Chu đại nhân nói là ta là phụ thân của ngài ấy, huynh nói xem điều này làm sao có thể chứ.
Thường Võ rất muốn đạp chết Đại Ngưu, không hiểu sao Chu Thiên Giáng lại tìm được một tên ngốc làm cận vệ bên người như vậy. Người như thế ưu điểm lớn nhất là trung thành tuyệt đối, có lẽ vì vậy nên Chu đại nhân mới lưu lại.
Thường Võ thở dài lắc lắc đầu, cậu ta thực cả thấy bi ai cho Chu đại nhân. Thường Võ cũng chẳng buồn nhìn Đại Ngưu mà chắp tay sau lưng đi thẳng.
Trong tiền sảnh Chu phủ, thái giám tổng quản trong cung Ngụy Chính Hải vặn eo, kinh ngạc nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng. Từ khi tịnh thân đến nay ông ta chưa từng gặp thần tử nào tiếp chỉ như vậy, theo quy củ tiếp chỉ của Đại Phong triều thì quan viên nhận chỉ tối thiểu phải bày hương án, hành tam quỳ, khấu chín đại lễ.
Vừa nãy Ngụy công công vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng đi ra đã vội vàng gào to một tiếng: - Chu Thiên Giáng tiếp chỉ!!!
Ai biết được ông ta gào xong thì Chu đại quan nhân chẳng tỏ vẻ gì, ngược lại còn bảo người đem một cái ghế dựa ra rồi ngồi lên trên. Cái này không tính, đáng giận nhất là dáng vẻ xui xẻo kia của hắn khiến Ngụy công công vô cùng tức giận. Ngụy công công thấy trên cổ Chu Thiên Giáng quấn một vòng vải dày, khuôn mặt lâu không bị ăn đòn như phân chim, tức đến mức dạ dày cũng phát đau.
- Chu Thiên Giáng to gan! Bản công tự mình đến hạ chỉ mà ngươi dám coi thường hoàng thượng không quỳ xuống tiếp chỉ! Ngụy Chính Hải tức đến run người.
Quan viên Đại Phong triều ai thấy ông ta cũng tươi cười chào hỏi, chỉ có Chu Thiên Giáng đáng chết này là đối đầu với ông ta. Nếu nói trong tay Chu Thiên Giáng có quyền có thế thì Ngụy Chính Hải còn sợ hắn nhưng hiện giờ Chu Thiên Giáng là một kẻ nhàn rỗi, Ngụy Chính Hải cũng chẳng buồn nể mặt.
- Quỳ xuống? Lão tử nếu như quỳ xuống mà không đứng lên được thì tên thái giám chết bầm nhà ngươi có thể gánh được không?
Chu Thiên Giáng ngẩng mặt lên không cười mà mắng một câu.
Trong mắt Chu Thiên Giáng, từ trước đến nay thái giám chẳng là gì cả, có lẽ là kiếp trước đọc nhiều tiểu thuyết quá, một lũ không phải gian tặc thì cũng hại nước hại dân.
- Chu Thiên Giáng! Ngươi đừng có ngang ngược, xem thường hoàng thượng, bản công có thể vạch tội ngươi! Ngụy Chính Hải tức giận nói.
Chu Nhất vội tiến lên nói: - Ngụy công công đừng tức giận, đại nhân nhà ta bị thương nên không tiện quỳ xuống tiếp chỉ. Cổ của đại nhân không may bị trật chứ không phải đại nhân nhà ta không tuân theo quy củ.
Chu Nhất nhanh chóng giải thích, theo luật pháp Đại Phong, quan viên bị thương thì có thể tùy tiện làm việc.
Ngụy Chính Hải sửng sốt: - Bị.bị thương?
- Mẹ nó! Ta bị thương thế này mà lão thái giám ngươi không nhìn ra được? Chu Thiên Giáng trong lòng thầm nhủ lão hoạn quan này căn bản là cố ý.
Ngụy Chính Hải mắt mờ, mới bước mấy bước đã đến trước mặt Chu Thiên Giáng, vừa nhìn thấy cục u tím bầm trên đầu hắn đã vui muốn chết.
- He he he he.Chu đại nhân Chu Thiên Giáng đại nhân.he he he hebáo ứng thôi
Ngụy Chính Hải xoay mấy vòng quanh Chu Thiên Giáng như một con chỏ nhỏ.
- Mẹ nó! Lão tử biết ngay là thái giám là đồ xấu xa, lần trước Hồng Sơn suýt nữa đã lấy mạng lão tử, ngươi có phải muốn làm ta tức chết không hả? Vậy được, ngươi cứ đắc ý đi, lão tử không tiếp thánh chỉ này nữa.
- Hê hê, hoàng thượng hạ lệnh cho ngươi lập tức vào cung một chuyến cùng bổn công. Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, có tiếp hay không tiếp thánh chỉ thì cũng vô nghĩa rồi. Chu đại nhân yên tâm, ta sẽ nói tốt ngài mấy câu trước mặt hoàng thượng.
Ngụy Chính Hải nói xong rồi xoay người, đem theo một đám sai nha trong cung ào ào bước ra tiền sảnh.
Chu Nhất và Hạ Thanh nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ. Vị đại nhân này nhà bọn họ đúng thật là cứng đầu, dám nói không tiếp chỉ là không tiếp chỉ.
- Đại nhân, Diêm Vương gặp tiểu quỷ khó dây, nếu tên Ngụy Chính Hải này mà nói xấu mấy câu về ngài trước mặt hoàng thượng, e là sẽ bất lợi cho ngài. Hạ Thanh lo lắng nói.
- Hạ Thanh, đợi đến ngày nào đó hoàng đế chọc gấp quá thì ta sẽ theo ngươi đi cướp bóc làm thổ phỉ, nếu như không được thì chúng ta chiếm núi làm vua rồi lập một nước. Chu Thiên Giáng chống vào tay vịn từ từ đứng dậy. Hắn cũng chẳng buồn quan tâm Ngụy Chính Hải nói gì nữa.
Hạ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, những lời đại nghịch bất đạo này cậu ta lúc làm cướp cùng Thường Võ cũng không dám nói. Hạ Thanh cảm thấy vị đại nhân này của bọn họ có chút khác người, cách làm việc và suy nghĩ đều vượt xa sự tưởng tượng của người khác. Hạ Thanh nhìn Chu Nhất, đôi mắt Chu Nhất nhìn về phía trước, dường như không hề nghe thấy những lời đại nghịch bất đạo vừa rồi.
Chu Thiên Giáng không thể mở nổi mí mắt, vốn tưởng hoàng thượng sẽ trực tiếp hạ chỉ cho hắn dẫn binh đến phía bắc nhưng không ngờ lại hạ chỉ bảo hắn tiến cung. Nếu như bản thân đã thành bộ dạng này rồi thì cứ dưỡng thương trước đã rồi nói sau.
Chu Thiên Giáng trở lại hậu viện, Đại Ngưu vẫn đứng ngây ngốc ở cửa phòng ngủ, trong đầu đang nghĩ rốt cuộc mình làm sai chỗ nào rồi.
Vừa thấy Đại Ngưu vẫn còn đứng đó là đầu Chu Thiên Giáng lại đau, nhưng hắn biết Đại Ngưu quả thực là trung thành và tận tâm, lại thêm cái chế thảm của Hà Dương khiến Chu Thiên Giáng càng coi Đại Ngưu là huynh đệ của mình.
- Đại nhân, có phải ta đánh đầu ngài bị thương nên ngài không hài lòng với ta? Đại Ngưu cúi đầu nói.
Chu Thiên Giáng nhìn dáng vẻ đáng thương của Đại Ngưu, không khỏi thở dài một tiếng. Hắn biết Đại Ngưu là một người toàn cơ bắp, nếu mình mà không hòa nhã với cậu ta thì tên tiểu tử này nhất thời nghĩ quẩn lại làm loạn gì nữa.
Chu Thiên Giáng cố nặn ra nụ cười: - Đại Ngưu huynh đệ, ngươi có thể đánh ta bị thương chứng tỏ công phu của ngươi có tiến bộ, ta vui còn không kịp, sao lại không hài lòng cơ chứ? Thực ra ta mắng ngươi cũng là tốt cho ngươi vì ngươi là ngươi thân cận nhất bên ta nên ta phải mắng cho người khác nhìn. Mấy người Chu Nhất vừa nhìn thấy ngươi bị mắng chắc chắn sẽ sợ hãi, trong lòng họ sợ hãi thì sẽ làm việc cẩn thận, hiểu không?
Chu Thiên Giáng nhẫn nại nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT