Chu Thiên Giáng dỗ dành hai cô gái vui vẻ xong, hắn lập tức bố trí nhiệm vụ tối nay. Sắc trời tối đen, đại doanh sau cửa thành liền bí mật hành động. Nhìn từ xa, trong đại doanh sau cửa thành vẫn cắm đầy quân kỳ, nhưng đại bộ phận nhân mã đều bí mật vây quanh cửa chính.

Trong thành Thục Thiên thành, Chu Đại Trung tiều tụy tột cùng, quan binh thủ thành lại giống như vật lộn với sương gió. Mấy ngày nay cơm ăn vẫn chưa nấu kỹ, muốn uống miếng nước lại giống như đang ăn thịt. Tuy nhiên Chu Đại Trung phát mấy lượng bạc cho mỗi người, cũng nói cho mọi người thủ vững thêm vài ngày, đại quân kinh thành lập tức tới ngay.

Nhờ có bạc, quan binh trong thành tuy cảm thấy gian nan, song không ai than trách câu nào.

Bóng đêm buông xuống, như thường lệ, Diêu Nhất Bình đứng trên tường thành thăm dò một chuyến. Vừa định đi xuống, y chợt nghe ngoài thành vang tiếng chiêng "keng keng", ngay sau đó, tiếng kêu giết nổi lên bốn phía. Trong bóng đêm, dường như có không ít người lao về phía cửa thành.

Diêu Nhất Bình suýt nữa ngã phịch xuống đất: - Mau, bắn tên, gióng chuông cảnh báo... thả cây lăn bắn lôi thạch!

Diêu Nhất Bình sợ hãi, y không phải là tướng quân từng chém giết trên chiến trường. Nhẫn nhịn mấy ngày nay, không ngờ đối phương rốt cuộc đã xuất thủ.

Trên tường thành hỗn loạn khôn cùng, người bắn tên kẻ ném đá. Chu Đại Trung nghe thấy cảnh báo, lập tức dẫn người chạy tới. Thành trì bị phá, chẳng những y sống không được, chỉ sợ lương thảo của bắc bộ đại quân cũng không thể cung ứng. Chu Đại Trung bất luận ra sao cũng phải thủ vững đến cuối cùng.

Ước chừng qua một tuần nhang Diêu Nhất Bình mới phát hiện bất thường, lập tức hạ lệnh đình chỉ công kích. Đang lúc mọi người hoang mang thở dốc, Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình mới phát hiện đây là trận đánh nghi binh.

Một canh giờ sau, bên ngoài lại vang tiếng chiêng. Bất kể có phải đánh nghi binh hay không, người trên thành không ai biết rõ. Lặp lại mấy lần như vậy, quan binh trên tường thành đều mệt lả. Đừng nói là bọn họ, Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình cũng không chịu nổi nữa.

Lâm Phong mặc đồ đen từ từ leo lên một chỗ rất hẻo lánh bên tường thành. Không đợi quan binh trên tường thành phản ứng, Lâm Phong liền hóa thành một bóng đen phi thân xuống, biến mất vào trong thành.

Canh bốn vừa qua, Chu Thiên Giáng được thân binh đánh thức. Hắn tháo nút bịt tai ra, mặc vào chiến bào chuẩn bị nghênh chiến.

Dưới cửa thành dưới đã trở thành một đống hỗn độn. Đêm nay gây sức ép bên trong thành cũng không nhẹ, đến cuối cùng tiếng chiêng lại vang lên, mấy mũi tên dường như chỉ bắn tượng trưng. Diêu Nhất Bình hét gào muốn khan cổ họng, muốn uống miếng nước cũng không có mà uống.

Trên xe soái đại doanh ngoài thành, Chu Thiên Giáng mặc chiến bào mới tinh, tay cầm một cây trường thương. Hôm nay hắn phải cùng các huynh đệ tác chiến, để người của đại doanh Trấn Nam thấy Chu Thiên Giáng hắn cũng có thể xung phong giết địch. Tuy Chu Thiên Giáng không muốn làm vậy, nhưng muốn có sự ủng hộ thật sự, hắn nhất định phải mạo hiểm một lần.

- Đại nhân, đã đến giờ rồi! Các quan tướng toàn bộ đã vào hàng. Quan truyền lệnh chạy đến trước xe, lớn tiếng hô.

Chu Thiên Giáng ngóng ra cửa thành thấp thoáng ở đằng xa, đây chính là đại chiến đầu tiên trong đời hắn, tuyệt đối không thể thất bại.

- Người đâu! Gióng trống!

Chu Thiên Giáng giơ cao trường thương trong tay. Tùng tùng tùng tùng..., tiếng trống trận gióng lên hoàn toàn khác với mấy lần trước đó. Quan binh trên tường thành nghe thấy tiếng trống bên ngoài cũng mất hứng. Đêm nay cây lăn lôi thạch chuẩn bị trên tường thành gần như đã dùng hết, ngay cả Diêu Nhất Bình cũng không nỡ hạ lệnh lăn cây nữa.

Tại một sân nhà dân trong thành, nghe thấy tiếng trống bên ngoài, một đám người cầm binh khí lập tức xông ra. Chỉ lát sau, trong thành ít nhất có hơn mười chỗ sáng rực ánh lửa.

Lâm Phong đứng trên chạc cây nhìn các ám thủ Niêm Can Xử chạy vội về phía cửa thành, lão lập tức phát hiện bí mật trong đó, trên cánh tay phải của những người này đều cột một mảnh vải đỏ. Lâm Phong phi thân bay vào một nhà dân, chỉ lát sau, tay phải của lão cũng cột vải đỏ chạy nhanh như chớp về phía cửa thành.

Ngoài cửa thành, từng quân lính dựng thang trèo lên thành, họ nhanh chóng chạy đến hai bên cửa thành. Xe soái của Chu Thiên Giáng đứng cách cửa thành không xa, phía sau hắn là các đội kỵ binh xung phong doanh chỉnh tề.

- Thiên Giáng, đợi lát cửa thành mở, ngươi ở chỗ này chờ, lão phu dẫn đội xung phong liều chết tiến vào. Văn Nhữ Hải lớn tiếng nói.

- Văn Tướng quân, thân làm chủ soái, Thiên Giáng không dám nói là người thứ nhất xông vào, nhưng ít nhất phải cùng các huynh đệ cùng chiến đấu. Chu Thiên Giáng không buồn ngoái đầu lại, bình tĩnh đáp.

Phía sau Văn Nhữ Hải chính là Phạm Nhung, nghe nói vậy mặt y liền đỏ lên. Có điều y muốn nhìn vị chủ soái trẻ tuổi này có bị hù đái ra quần hay không.

Quan binh trên tường thành thấy lần này quả thực có người trèo lên thành, bọn họ khẩn trương kêu gào. Diêu Nhất Bình không hét nổi nữa, chỉ có thể chạy đến trước chuông liều mạng gõ cảnh báo.

Chu Đại Trung vừa mới trở lại phủ nha, nghe thấy cảnh báo lại vang lên, y tức giận nhất đá ghế đổ lăn, đến mệnh lệnh cũng lười hạ. Trong thành nơi nơi sáng rực ánh lửa, dân chúng cũng loạn cả lên. Đối diện với mấy chuyện này, việc Chu Đại Trung muốn làm nhất là uống miếng nước rồi ngủ ngon một giấc. Đêm nay y bị hành hạ suốt, đến thắt lưng cũng không thể đứng thẳng lên.

Tại cửa thành, trên tường thành không có cây lăn lôi thạch, quân lính trèo lên nhanh chóng chiến đấu với lính thủ thành. Song phương ai cũng không chịu thua, màn chém giết thật sự này khiến Chu Thiên Giáng biết được chiến tranh tàn khốc ra sao. Trên tường thành máu chảy như nước, chân cụt tay đứt không ngừng văng xuống, còn có nửa cái đầu bay ra.

Chu Thiên Giáng vốn tưởng giống như điện ảnh ở kiếp trước, ngờ đâu đối mặt thật sự mới phát hiện cảnh tượng trong phim ảnh đúng là trò cười. Chu Thiên Giáng tái nhợt, bắp chân cũng nhũn ra. Nhưng hắn biết cắn răng cũng phải chịu đựng, tất cả mọi người phía sau đang nhìn hắn. Mồ hôi lạnh trên mặt Chu Thiên Giáng chảy xuống trước ngực, hắn cũng không dám lau đi, vẫn cầm trường thương đứng vững trên xe.

Văn Nhữ Hải thầm gật đầu, không ít người lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy đều có thể bị dọa đến mức câm nín vài ngày. Chu Thiên Giáng có thể ngang nhiên đứng trên xe, dù là không đi theo chém giết, hắn cũng sẽ được các tướng sĩ tán thưởng. Dù sao trên sổ của triều Đại Phong, Chu Thiên Giáng là một quan văn của Quốc Tử Giám.

Diêu Nhất Bình thống lĩnh mọi người liều mạng ngăn cản quân lính đang trèo lên, nhưng trong thành trên đường phố lại có một đám "dân chúng" tiến đến. Những "dân chúng" này trực tiếp chạy đến cửa thành, sức chiến đấu cực kỳ dũng mãnh.

Đại bộ phận binh lực đều ở trên tường thành, lính giữ cửa thành chỉ có chừng hai trăm kỵ binh, căn bản không phải đối thủ của ám thủ Niêm Can Xử.

Ken két... cửa thành nặng nề bị mọi người đẩy ra để lộ khe hở. Diêu Nhất Bình thấy không ổn, tung người chạy vội tới trong lầu thành. Nơi này treo một loạt giá gỗ, chỉ cần chém đứt dây thừng, đá lớn trên giá gỗ sẽ bít lại thông đạo ở cửa thành. Chỉ cần che lại cửa thành, Diêu Nhất Bình tin tưởng tuyệt đối có thể đánh lui quân lính trèo lên thành.

Diêu Nhất Bình ném trường thương xuống, tay vội rút đao ra. Có điều Diêu Nhất Bình không hạ đao xuống, vì y phát hiện có đôi mắt giống như tử thần đang theo dõi mình. Lâm Phong đứng cách Diêu Nhất Bình không đến hai thước, kiếm trong tay giống như một cái khoan sắt dựng bên chân.

Diêu Nhất Bình hét lên khàn cả giọng, quét đao chém về phía Lâm Phong. Trong mắt y, lão già này ngoại trừ ánh mắt sắc bén ra thì đúng là tìm chỗ chết. Diêu Nhất Bình là người của Hình Bộ, công phu không hề kém.

Vụt! Diêu Nhất Bình căn bản không thấy rõ đối phương ra tay thế nào, chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, kiếm nhỏ đâm xuyên qua cổ họng của y. Diêu Nhất Bình trừng mắt, miêng há hốc muốn nói gì đó, nhưng chưa nói được chữ nào liền ngã xuống.

Lâm Phong đứng ở giữa thành lâu, bất luận ai tiếp cận giá gỗ này đều sẽ chết dưới kiếm của lão. Cửa thành vừa mở ra, Chu Thiên Giáng cầm trường thương chỉ về phía trước: - GIẾT!

Thân binh đánh xe giật dây cương, xe soái liền xông lên. Đại Ngưu và Hà Dương mỗi người cầm một cây thiết côn lớn hô hào đi theo. Chu Nhất không theo cùng, Chu Thiên Giáng đặc biệt hạ lệnh cho y dẫn đội thân binh bảo vệ Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh. Nếu đổi lại người khác, căn bản ngăn không được Quách Dĩnh, chỉ khi Chu Nhất xuất mã mới có thể khiến nha đầu kia ngoan ngoãn một chút.

Văn Nhữ Hải lúc sau mới xuất chiêu, y đã vượt qua Chu Thiên Giáng trước cửa thành. Vào thời khắc này nhất định phải đả kích khí thế của địch nhân, nếu không tỷ lệ chết rất lớn.

Xe soái bị một tảng đá lớn đè phải, Chu Thiên Giáng chưa kịp chuẩn bị đã ngã xuống đất. Quan binh hộ thành vừa thấy Chu Thiên Giáng ngã xuống xe liền giơ thương đâm. Chu Thiên Giáng lăn một vòng, dứt khoát ném luôn trường thương, rút bút vàng ra bắt đầu đón địch.

Đại Ngưu và Hà Dương vừa thấy chủ soái bị tập kích, hai người đập thiết côn loạn xa như điên, rốt cuộc đã giải vây cho Chu Thiên Giáng, bằng không đây chính là trận chiến cuối cùng của hắn.

Lính hộ thành trong thành vừa thấy đông đảo nhân mã dũng mãnh xông vào, họ nào còn tâm tư tác chiến, nháo nhào nép sang một bên giơ binh khí đầu hàng. Văn Nhữ Hải và Chu Thiên Giáng không buồn để ý, lập tức chạy về phía phủ nha.

Chu Đại Trung vừa mới uống vài ngụm nước thấm giọng, một gã lính liên lạc vội vàng chạy vào.

- Đại nhân, hỏng rồi, quân Chu gia đã phá mở cửa thành, đang tiến đánh về phía này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play