Hiện tại đội ngũ vừa mới gom lại, có vẻ loạn xạ, không ít người còn huấn luyện phạm nhân sung quân trước khi lâm trận. Cho nên có một số việc Văn Nhữ Hải nhất định phải tự mình hỏi đến.

Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách cũng không nhàn rỗi, họ tìm lính làm cờ bắt đầu làm đại kỳ mới. Triều Đại Phong rất coi trọng cờ hiệu võ quan, chẳng những có cờ chủ soái mà còn phải có cờ hiệu phiên hiệu. Điểm này làm khó hai cô gái rồi, Chu Thiên Giáng không có danh hiệu quan võ, tuyệt đối không thể treo hổ phù. Cuối cùng, vẫn là Quách Dĩnh quyết định dùng một cờ hiệu đặc thù.

Đám ma cũ đại doanh Trấn Nam tay bắt tay dạy ma mới. Ngày mai có lẽ sẽ khai chiến, các khẩu hiệu hành động bọn họ nhất định phải học thuộc, bằng không sẽ hỗn loạn. Mãi đến nửa đêm, những người mới này mới về doanh chủ nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Văn Nhữ Hải cho đại quân xếp đội ở ngoài thành, cùng đợi chủ soái Chu Thiên Giáng đến.

Nhiều ngày như vậy, Chu đại quan nhân cuối cùng cũng được ngon giấc. Sáng sớm thức dậy, hắn thay chiến bào mới tinh, tinh thần phấn chấn ra hậu đường phủ nha. Chu Thiên Giáng vừa định lên ngựa lại bị Quách Dĩnh ngăn lại.

- Thiên Giáng, đã chuẩn bị xe cho huynh rồi. Quách Dĩnh dứt lời liền đưa tay chỉ.

Chu Thiên Giáng nhìn qua, đúng là đã chuẩn bị cho hắn một chiếc xe đặc biệt, trên xe không có nóc, hai bên trái phải cắm hai lá cờ. Bởi vì trong sân phủ nha không có gió, đại kỳ rũ xuống quanh cột.

- Vẫn là Dĩnh nhi cẩn thận, ta không thích cưỡi ngựa, đau bụng muốn điên. Chu Thiên Giáng vui vẻ lên xe ngựa.

Phía sau hắn còn có xe ngựa của Ngọc Cách Cách theo sau, mà Tứ Hoàng tử lại kiên trì cưỡi ngựa. Chu Thiên Giáng mặc kệ y, giơ bút vàng lên, suất lĩnh đội thân binh hướng ra ngoài thành.

Ngoài cửa thành, một đội quân hơn ba vạn người, khí thế đúng là không nhỏ. Đặc biệt là những phạm nhân kia, chẳng những có thể ăn cơm no, còn có quân lương, ai cũng lên tinh thần bội phần.

- Văn Tướng quân, truyền mệnh lệnh của ta, đại quân trực chỉ Thục Thiên Phủ. Gió vừa nổi lên, đại kỳ trên xe tung bay phần phật. Chu Thiên Giáng hăng hái, đứng ở trên xe hưởng thụ cảm giác chỉ huy thiên quân vạn mã.

Văn Nhữ Hải cũng xấu hổ nhìn Chu Thiên Giáng. Tại triều Đại Phong, đây là lần đầu trông thấy "Thống soái" ngồi xe quan lãnh binh. Y lại nhìn cờ hiệu cắm trên xe, Văn Nhữ Hải suýt nữa ngã xuống ngựa.

- Thiên Giáng, ngươi sử dụng cờ hiệu này à? Văn Nhữ Hải chỉ cờ hiệu, y gượng gạo nói.

- Văn thúc, không việc gì, sao cũng được. Chu Thiên Giáng ngay cả nhìn cũng không thèm, sự chú ý của hắn đều tập trung vào đại quân.

Đại đội nhân mã chia làm hai đội bắt đầu xuất phát hướng về Thục Thiên Phủ, phía trước chính là kỵ binh, phía sau là bộ binh doanh. Trung Đô phủ không có nhiều chiến mã như vậy, Văn Nhữ Hải chỉ có thể thành lập một chi bộ chiến doanh.

Chu Thiên Giáng hai tay vịn thành xe, đắc ý muốn làm một bài thơ. Đại kỳ hai bên xe, một bên là soái kỳ chữ "Chu", bên còn lại là cờ hiệu chi lính mới này. Chỉ có điều trên cờ không vẽ hổ phù cũng không phải thụy thú (con thú may mắn), mà là một con heo mập tai to mặt lớn!

Trong Thục Thiên Phủ cực kỳ hỗn loạn. Trung Đô bị đại quân Trấn Nam chiếm giữ nhanh như chớp, chuyện này khiến Chu Đại Trung kinh sợ. Trước đó y không nhận được bất cứ tin tức gì, nào ngờ đại quân Trấn Nam tới trước cửa nhà. Thục Thiên Phủ vẫn lấy tin từ những thương khách vãng lai, người Chu Đại Trung phái đi tìm hiểu đến hiện tại vẫn chưa có ai trở về.

Về phần lính đuổi theo bọn Chu Thiên Giáng, hôm qua họ cũng đã về tới thành. Những người này truy kích suốt về hướng bắc, chạy trên trăm dặm cũng không phát hiện bóng người, chỉ có thể không công mà lui.

Chu Đại Trung hoảng loạn ngồi ở phủ nha, trong Thục Thiên Phủ có không ít quan viên thuộc phe Thành Võ cũng bị y nhốt vào đại lao. Nếu phụ thân và cô đã động thủ, Chu Đại Trung cũng không cần phải giấu diếm nữa.

- Đại nhân, tất cả binh mã trong thành đã an bài xong, dựa theo lực lượng phòng ngự của chúng ta, chỉ sợ nhiều nhất thủ được chừng nửa tháng. Diêu Nhất Bình tiến vào nói. Y đã được Chu Đại Trung giao đại quyền hộ thành, quản lý binh mã Thục Thiên.

- Chỉ cần có thể kiên trì nửa tháng sẽ đợi được viện binh, ta hiện giờ cũng lo lắng, chỉ sợ đến mười ngày cũng không kiên trì nổi.

Chu Đại Trung cau mày, dựa theo kế hoạch trước đó, phụ thân vừa khởi binh, y và Trung Đô sẽ trở thành căn cứ hậu cần, tiền lương Thục Thiên Phủ và Trung Đô phủ có thể đảm bảo cung cấp đủ cho đại doanh Bắc Bộ. Nhưng hiện tại đột ngột xuất hiện một chi đội như thế, Chu Đại Trung bắt đầu đau đầu.

- Báo! Một gã quan truyền lệnh chạy vào: - Đại nhân, ở phía Trung Đô phủ có một chi đại quân, trước mắt cách thành ta không đến năm dặm.

- Cái gì? Nhanh thế ư? Thám báo chúng ta phái ra đâu rồi? Vì sao không thông báo kịp thời? Diêu Nhất Bình trợn mắt tức giận nói.

Chu Đại Trung sửng sốt, bọn họ đã phái ra nhiều nhóm thám báo, tại sao sắp đến thành rồi mới nhận được tin tức. Chu Đại Trung không ngờ mười mấy người phái ra kia đã chết dưới một thanh kiếm nhỏ. Nhóm cuối xem như gặp may mắn, Lâm Phong đã cùng Chu Thiên Giáng hội hợp nên không gặp phải.

- Có bao nhiêu đại quân tiến đến, chủ soái là ai? Chu Đại Trung vội vàng hỏi. Y lo lắng nhất chính là Quách Thiên Tín tự mình suất lĩnh đại quân tiến đến, nếu thế cũng không phải nhằm vào bọn họ, mà là trực tiếp chạy về phía kinh thành giải vây. Nếu Quách Thiên Tín đã đến Thục Thiên Phủ nhanh như vậy, chứng tỏ Thành Võ Hoàng đã sớm có chuẩn bị.

- Bẩm báo đại nhân, chủ soái họ Chu, hơn nữa còn cầm cờ hiệu Heo. Quan truyền lệnh cẩn thận nói.

- Cái gì, cờ hiệu Heo? Chu Đại Trung và Diêu Nhất Bình giật mình nhìn quan truyền lệnh, nghi ngờ liệu mình có nghe lầm không.

Dựa theo hàm nghĩa kí hiệu cờ Đại Phong, hổ phù là ký hiệu cờ Đại tướng quân, biểu thị nhân số đại quân từ ba vạn trở lên. Thụy thú là kí hiệu cờ tham tướng, bình thường dưới ba vạn. Thấp hơn nữa là kí hiệu phi điểu, đại biểu nhân số dưới mười ngàn. Nhưng kí hiệu "Heo" này họ căn bản chưa bao giờ nghe thấy.

- Hai vị đại nhân, tuyệt đối là cờ hiệu Heo, thám báo nói rất rõ ràng. Quan truyền lệnh khẳng định.

Chu Đại Trung nhìn Diêu Nhất Bình, muốn biết cờ hiệu Heo đại biểu nhân số cụ thể là bao nhiêu từ nơi y.

- Chuyện này hạ quan cũng không rõ lắm, hạ quan thấy chúng ta vẫn nên khẩn trương đến trên tường thành nhìn mới được. Diêu Nhất Bình cũng điên đầu, nghĩ nát óc cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra.

Trên đường từ Trung Đô đến Thục Thiên, mặt Chu Thiên Giáng nhăn nhúm như ăn phải khổ qua. Nếu không phải ngẫu nhiên ngẩng đầu hắt hơi một cái, hắn cũng không biết mình có cờ mặt heo. Quân kỳ chỉ cần dựng lên, không phải nói thu hồi thì sẽ thu hồi được, người không chết cờ không đổ, đây là quy củ đại quân. Khỏi nói Chu Thiên Giáng buồn bực ra sao, thật muốn kéo Quách Dĩnh vào trong xe hung hăng xử một trận. Giờ thì hay lắm, từ giờ về sau hắn phải dùng cờ hiệu Heo rồi. Các tướng sĩ cũng rất mê tín, trừ phi đổi tướng, nếu không tuyệt không đổi cờ.

Khiến Chu Thiên Giáng thấy khổ sở nhất chính là còn vẽ đầu heo vui mừng, ai không biết còn tưởng đưa lễ hỏi. Cũng may Lâm Phong xuất hiện, khiến tâm tình buồn bực của Chu Thiên Giáng cũng có niềm vui bất ngờ.

- Sư phụ, tại sao người lại rời kinh thành đến đây? Chu Thiên Giáng thấy Lâm Phong, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, bằng không hắn thật muốn đập đầu vào cột cờ chết ngay tại chỗ.

- Tiểu tử thối, ta mà không đến, Chu Đại Trung có thể dễ dàng tha các ngươi ra khỏi thành vậy à. Lâm Phong ngồi trên xe chủ soái, nhàn nhã nhìn Chu Thiên Giáng.

Lâm Phong từ hôm qua đến giờ vẫn ở trên con đường này chờ đại quân đến. Lão vốn tưởng rằng Chu Thiên Giáng và đại quân một khi hội hợp sẽ tiến đến Thục Thiên Phủ, không ngờ Chu Thiên Giáng lại đi tập kích Trung Đô.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, giờ mới hiểu được hóa ra là Lâm Phong giúp bọn hắn. Chu Thiên Giáng cảm kích nhìn Lâm Phong, có lão gia nhập, phe hắn sẽ có thêm một sát thủ siêu cấp.

Quách Dĩnh thấy Lâm Phong, giật mình muốn rớt cằm: - Lão thợ làm vườn, sao lão lại tới đây?

- Dĩnh tử, đừng không phân lớn nhỏ, vị này đáng tuổi ông muội đấy. Quan hệ giữa người và gì gì ấy của muội tốt lắm. Chu Thiên Giáng kích động, thiếu chút nữa tiết lộ tình sử thương thầm của Lâm Phong.

- Ha ha, Dĩnh nha đầu, bà nội ngươi lo lắng cho an toàn của ngươi, đặc biệt nhờ ta tới bảo vệ các ngươi. Lâm Phong hiền từ nhìn Quách Dĩnh, có thể thấy mơ hồ bóng dáng của Nhược Lâm năm đó trên người nàng.

Quách Dĩnh càng thấy nghi ngờ, một lão làm vườn hàng năm trời không nói chuyện, có năng lực gì bảo vệ được nàng? Hơn nữa, bà nội làm sao lại nhờ lão đến bảo vệ mình.

Chu Thiên Giáng nhìn ra nghi ngờ của Quách Dĩnh, khẩn trương nói: - Dĩnh tử, lão nhân gia này là sư phụ ta, danh tiếng của người có thể hù chết một con lừa. Đương nhiên, người làm vườn chỉ là cách sư phụ dùng để che dấu thân phận của mình. Người đến Quách phủ, mục đích là âm thầm bảo vệ nhà mọi người.

- Bảo vệ nhà chúng ta? Là mệnh lệnh hoàng thượng sao?

- Đúng đúng, là hoàng mệnh lệnh của tiên hoàng. Đừng hỏi nữa, đợi trở về hỏi bà của muội, bà sẽ nói cho muội biết. Chu Thiên Giáng nói xong, Lâm Phong chỉ cười bất đắc dĩ, không nói gì thêm.

Quách Dĩnh nhìn hồi lâu cũng nhìn không ra lão thợ làm vườn có bản lĩnh gì, nếu Thiên Giáng nói như vậy, nàng cũng không hỏi nữa. Có lẽ là liên quan đến cơ mật triều chính cũng không chừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play