Tứ Hoàng tử lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng, nghĩ bụng người này rốt cuộc là cái quái gì, mắng xong Thái hậu còn mắng Hoàng thượng. Tứ Hoàng tử thở dài một tiếng, trải qua mấy ngày nay Tứ Hoàng tử dần dần quen thói đại nghịch bất đạo của Chu Thiên Giáng. Nếu gán tội danh này cho hắn, đừng nói diệt cửu tộc, mười tám tộc cũng còn ít.
Màn đêm buông xuống, Văn Nhữ Hải trở về liền cùng Chu Thiên Giáng bàn kế bí mật. Sau khi Văn Nhữ Hải quan sát thực địa mới phát hiện phòng ngự của Trung Đô phủ cực kì rời rạc, quan binh cửa thành ở trong mắt Văn Nhữ Hải gần như không hề có sức chiến đấu.
- Đại nhân, chúng ta có thể phái ra một chi tiểu đội trước, phân ra vào thành ẩn núp. Nếu Trung Đô phủ chủ động đầu hàng là tốt nhất, một khi bọn họ phản kháng, quân mai phục có thể nhanh chóng chiếm lấy cửa thành. Đại quân Trấn Nam chiến đấu dũng mãnh, nhưng không giỏi công thành chiến. Chỉ cần cửa thành vừa mở ra, Trung Đô phủ trên cơ bản xong đời. Văn Nhữ Hải nói xong kế hoạch của mình.
- Văn Tướng quân, kế hoạch này ta đồng ý, không biết khi nào thì chuẩn bị hành động?
- Sáng mai, bảo người của chúng ta theo dân trồng rau gần đó trà trộn vào trong thành.
Chu Thiên Giáng nghĩ ngợi một chút, gọi với ra bên ngoài: - Chu Nhị, vào đây!
Chu Nhị đáp lời tiến vào, hiên tai bon hăn đều mặc quân phục, thành thân binh của Chu Thiên Giáng. Mà Quách Dĩnh lại tự đảm nhiệm đội trưởng thân binh của Chu Thiên Giáng, đặc biệt chọn lựa người giỏi trong quân thành lập đội thân binh.
- Văn Tướng quân, trong tay của ta còn có một đội nhân mã, có thể giúp đỡ chúng ta. Chu Thiên Giáng nói xong, giới thiệu sơ lược kế hoạch với Chu Nhị: - Chu Nhị, ngày mai ngươi đi theo trà trộn vào Trung Đô phủ, vừa qua giờ Ngọ đại quân bắt đầu vây thành. Nếu Trung Đô phủ không chịu hàng, lệnh cho tất cả ám thủ Niêm Can Xử bên trong thành phối hợp đại quân hành động.
- Thuộc hạ đã hiểu! Chu Nhị gật đầu.
Khi Quách Thiên Tín ở hoàng cung thỉnh chỉ, Vệ Triển từng nói người của Niêm Can Xử sẽ phụ trách liên lạc Chu Thiên Giáng, nhưng Quách Thiên Tín cũng không biết Chu Thiên Giáng có thân phận Niêm Can Xử. Cho nên Quách Thiên Tín chỉ nói cho Văn Nhữ Hải trong mật hàm rằng, Niêm Can Xử sẽ giúp liên lạc với người bị giam lỏng trong thành, bảo y phối hợp là được.
Văn Nhữ Hải giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, y không rõ Chu Thiên Giáng tại sao có thể sai khiến người của Niêm Can Xử. Đối với tổ chức thần bí này, hình như ngoại trừ Hoàng thượng, không có bất kỳ quan viên nào có thể mệnh lệnh hành động.
Chu Thiên Giáng nhìn Văn Nhữ Hải, cười thần bí: - Ha ha, Văn Tướng quân không nên giật mình, thân phận khác của bổn quan chính là tam đương gia của Niêm Can Xử.
Chu Thiên Giáng nói xong liền lén nhìn Chu Nhị, nghĩ bụng tiểu tử này đừng vạch trần lão tử. Chu Nhị không cảm thấy có gì bất ổn, theo quy củ của Niêm Can Xử, Chu Thiên Giáng chỉ cần đeo nhẫn đen là có thể thi hành quyền của Vệ đại nhân, nói "Tam đương gia" vẫn còn có chút khiêm tốn.
Văn Nhữ Hải cũng kinh động, không ngờ người trẻ tuổi trước mắt là người của Niêm Can Xử, còn là tam đương gia.
- Chu đại nhân, thất kính thất kính, khó trách đại quân chúng ta vừa tiến vào đại giới Trung Đô, còn có người của Niêm Can Xử đến giúp truyền lại tin tức. Văn Nhữ Hải đứng lên chắp tay nói.
- Ha ha, Văn Tướng quân, nếu không ngại, ta cũng theo Dĩnh tử gọi ngài một tiếng thúc thúc. Về sau, chúng ta phải đồng cam cộng khổ rồi.
- Như vậy sao được, việc này cũng không hợp với quy củ. Tuy quan phẩm của Văn Nhữ Hải cao hơn Chu Thiên Giáng, nhưng người ta là "Thượng sai". (được Hoàng thượng giao nhiệm vụ)
- Văn thúc, ta và Dĩnh tử sớm muộn gì cũng là người một nhà, chúng ta không cần khách khí. Chu Thiên Giáng dõng dạc nói.
Chi đội ngũ này đã nằm trong tay hắn, Chu Thiên Giáng không có ý định trả lại cho Quách Thiên Tín. Cho nên hắn phải lừa Văn Nhữ Hải mới được.
Văn Nhữ Hải ngẩn ra, cười ha ha: - Ha ha ha, ta nói Đại tướng quân sao lại gấp gáp như vậy, hoá ra không chỉ cứu nữ nhi của mình, còn có con rể nữa. Thiên Giáng, nếu là con rể của Quách phủ, vậy đều là người nhà. Ngay từ đầu ta còn tưởng ngươi cùng phe đám quan văn kia, nên đã xem nhẹ ngươi. Văn Nhữ Hải hào sảng nói.
- Văn thúc, đại doanh Trấn Nam cách xa kinh thành, vẫn không biết tác phong của ta ở kinh thành. Đám Vương thái phó hủ bại ở trên triều đình bị ta chọc tức điên, quan văn kinh thành hận không thể đem ta dẫm nát dưới chân rồi ị cứt lên. Chu đại quan nhân thao thao bất tuyệt về sự tích anh hùng của hắn.
Văn Nhữ Hải nghe xong cười nghiêng ngả. Quan hệ hai người lập tức trở nên thân thiết hơn.
Lúc này ở kinh thành đã bị một trận mưa gió sắp kéo đến bao phủ. Tin tức đại doanh bắc bộ xuôi nam kinh động đến mọi người. Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng mang tâm sự nặng nề ngồi trong nội đường Thượng thư. Y đi tìm Tĩnh Vương, nhưng lão hồ ly Tĩnh Vương kia lại thách đố y, bảo Lý Hồng tự mình lựa chọn.
Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, Lý Hồng nhướn mày, vừa muốn nổi giận chửi một tiếng, chợt nghe một giọng nói chói tai: - Hoàng thượng có chỉ, Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, tiếp chỉ!
Lý Hồng vừa nghe, nghĩ bụng chuyện gì đến sẽ đến, trốn cũng không xong. Lý Hồng chỉnh trang lại triều phục, vừa muốn cất bước, chợt nghe bên ngoài có tiếng hô to.
- Thái hậu có chỉ, Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, tiếp chỉ!
Trong đại sảnh Binh bộ, hai nhóm thái giám đứng nhìn nhau, bọn họ chỉ là nô tài, không có năng lực nắm giữ vận mạng của mình. Song, ai cũng muốn chủ tử của mình thắng trận đoạt quyền này.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng không bày hương án trịnh trọng tiếp chỉ như thường lệ, mà sai người đem hai phần ý chỉ đến nội đường, trực tiếp đuổi hai nhóm thái giám trở về cung.
Nhìn hai phần thánh chỉ lụa vàng này, không cần mở ra Lý Hồng cũng biết viết cái gì. Thành Võ Hoàng nhất định là chiếu cáo lục bộ, giận dữ trách hành vi mưu phản của Chu gia. Mà ý chỉ của lão Thái Hậu lại nổi giận trách Thành Võ Hoàng không làm gì, yêu cầu lục bộ khởi thảo quốc thư khuyên Thành Võ Hoàng nhường ngôi. Bà cũng thông cáo lục bộ, Thái hậu đã hạ chỉ lệnh cho lão Quốc Cữu Chu Diên Thiên dẫn đại doanh Bắc Bộ hồi kinh phụ tá tân hoàng tiếp vị.
Lý Hồng ném hai phần thánh chỉ lên bàn, trực tiếp dẫn theo thân binh trở về phủ đệ. Y hiểu khi hai phần thánh chỉ này được hạ, Binh bộ Thượng thư như y trên cơ bản biến thành cái thùng rỗng, tất cả phòng ngự ở đại doanh Kinh Giao và trong kinh thành đều nằm trong tay Tĩnh Vương. Binh bộ này của y cũng đành đợi sau khi mọi chuyện sáng tỏ mới có thể bắt đầu lại lần nữa.
Đây không phải đánh nhau cùng kẻ thù bên ngoài, mà là đấu trang từ trong chính nội bộ hoàng thất. Trừ phi thể hiện rõ ủng hộ bên nào, nếu không những quan viên lục bộ này trên cơ bản đều phải xem chừng trước.
Tại Khôn Hậu cung, hai mẫu tử Thành Võ Hoàng và lão Thái Hậu ngồi đối mặt nhau. Trên mặt bàn bày biện cơ man những của ngon vật lạ, nhưng hai mẹ con không hề động đũa, đều yên lặng nhìn chằm chằm đối phương.
Trong gian phòng rộng lớn, ngoại trừ mẫu tử Thành Võ Hoàng còn có hai người nữa. Một là Niêm Can Xử Thanh Long Sứ Vệ Triển, người còn lại là một lão thái giám hầu hạ lão Thái Hậu đã mấy chục năm.
- Mẫu hậu, thật phải đi đến bước này sao? Thành Võ Hoàng mở lời trước.
- Thành Võ, con còn biết ta là mẫu hậu của con sao? Lão Thái Hậu căm tức nhìn Thành Võ Hoàng.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng, bưng bầu rượu trên bàn, tự mình rót đầy hai chung rượu.
- Mẫu hậu, Thành Võ không muốn làm như vậy, nhưng cậu của trẫm lại buộc trẫm phải diệt trừ y. Thành Võ càng không muốn để người trong thiên hạ nhạo báng, nói mẫu tử chúng ta tương tàn, cho nên kính xin mẫu hậu thu hồi ý chỉ. Thành Võ Hoàng nói xong, tự tay nâng chung rượu đến trước mặt lão Thái Hậu.
- Hừ! Năm đó nếu không phải quốc cữu giúp đỡ con, giang sơn Đại Phong ổn định nhanh như vậy sao? Nếu không có Chu gia, có thể bình định loạn đảng của hoàng tử khác nhanh như vậy sao? Hiện tại giang sơn ổn rồi, con lại muốn bài trừ công thần có ân đối với con. Thành Võ con ta, con đang tự hủy giang sơn đó. Mẫu hậu tuổi tác đã cao, đã xem nhẹ sống chết. Mẫu hậu ngồi hậu cung, nếu con có can đảm không sợ thế nhân nhạo báng, vậy cứ việc giơ đao trong tay con đi. Lão Thái Hậu nhìn Thành Võ Hoàng, dường như trước mắt người này không phải là con của bà, mà là kẻ thù.
Thành Võ Hoàng đặt chung rượu xuống, vẻ mặt cực kỳ nặng nề:
- Mẫu hậu, loại chuyện nghịch thiên này, nhi tử sẽ không làm. Nhưng bên ngoại muốn dòm ngó giang sơn Lý gia ta, bổn hoàng cũng tuyệt không đáp ứng. Liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không để Thành Võ lùi bước. Mẫu hậu, Thành Võ hy vọng người có thể thấy rõ ràng dã tâm của quốc cữu, y không muốn một tân hoàng, mà là tự mình lên làm Nhiếp chính vương.
- Hừ! Nói gì cũng vô ích, nếu ngươi không giết Bổn cung, vậy Bổn cung phải tận mắt nhìn thấy ngươi bị diệt vong như thế nào! Lão Thái Hậu hạ quyết tâm, không tự xưng "mẫu hậu" nữa, trực tiếp xưng hô chính mình là "Bổn cung".
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng: - Mẫu hậu, xin người bảo trọng! Dứt lời, Thành Võ Hoàng xoay người đi ra ngoài.
Thành Võ Hoàng và Vệ Triển đi ra Khôn Hậu cung, tổng quản thái giám Ngụy Chính Hải sớm đã chờ ở ngoài cửa cung. Thấy Hoàng thượng đi ra, Ngụy công công cẩn thận nhìn qua. Thành Võ Hoàng khẽ gật đầu, tiếp tục đi đến tiền cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT