Chu Thiên Giáng nhìn chiếc bàn trước mặt, vốn định tìm thước gõ hung hăng đập bàn cho thấy quan uy, nhưng tìm cả buổi cũng chỉ thấy bình trà chén trà.
Chu Thiên Giáng cầm chén trà lên quăng xuống đất: - Người đâu, Diêu Nhất Bình nhục mạ Thánh Thượng, bắt lại cho bổn quan!
Diêu Nhất Bình vừa nghe, hồn vía thất kinh: - To gan, ngươi dám vu cáo bổn quan, ta xem ai dám! Đoạn y rút ra cây đao. Y là người của Hình Bộ, bình thường không mang đao, hôm nay vì xử lý Chu Thiên Giáng nên cố ý đem đao bên người.
Chu Nhị lao đến, tóm lấy tay y rồi vật ngã, hung hăng ấn Diêu Nhất Bình nằm trên mặt đất. Hộ vệ hai bên đồng thời xông lên trói Diêu Nhất Bình lại.
Đường Tề Lực kinh ngạc há hốc mồm, cả buổi mới có phản ứng: - Phản rồi, Chu Thiên Giáng tạo phản ! Dứt lời y liền chạy ra ngoài.
Hai gã hộ vệ đứng chặn ở cửa cản Đường Tề Lực. Đường Tề Lực bị dọa đến run lẩy bẩy, hoảng sợ quay đầu lại nhìn Chu Thiên Giáng.
Ba người Tứ Hoàng tử ở sảnh bên đều thấy vui khi người gặp họa. Hiện nay kinh thành ai nấy đều biết sư phụ của Chu Thiên Giáng là đương kim bệ hạ, lời nói khi nãy của Diêu Nhất Bình xem như đã nhục mạ Thánh Thượng.
- Chu Thiên Giáng, ngươi dám vu cáo hãm hại thượng quan, lão phu nhất định nhốt ngươi vào ngục. Diêu Nhất Bình bị Chu Nhị vật đến choáng váng, mặt biến dạng vì tức giận.
- Người đâu, vả miệng! Chu đại quan nhân thản nhiên nói.
Một gã hộ vệ lên trước tát trái tát phải, khiến khóe miệng Diêu Nhất Bình máu chảy ròng.
Đường Tề Lực chỉ là quan văn, làm quan lâu như vậy chưa từng bị thế này, y bị dọa ngồi co quắp trên mặt đất.
Chu đại quan nhân lại xem như không nhìn thấy y: - Diêu Nhất Bình, ngươi là Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti, vậy bổn quan hỏi ngươi, nhục mạ Thánh Thượng là tội gì? Chu Thiên Giáng nói xong, rút ra bút vàng vuốt ve.
Sau khi ăn mấy bạt tai, Diêu Nhất Bình cũng không dám ra oai nữa. Bộ khoái y dẫn tới đều ở ngoài cửa, sớm biết hôm nay chịu nhục, y đã dẫn người quyết liệt xông vào rồi.
- Nhục mạ Thánh Thượng, nhẹ thì vả miệng đánh hèo, nặng thì sung quân. Diêu Nhất Bình uất nghẹn nói.
- Vậy bổn quan nói thật cho ngươi biết, vừa rồi ngươi đang nhục mạ Thánh Thượng. Ngươi còn không phục sao, biết lão sư của bổn quan là ai không? Chính là đương kim Thánh Thượng, Thành Võ Hoàng đế bệ hạ vạn dân kính yêu. Bổn quan tuy ra ngoài nhưng mỗi ngày đều nhớ đến điều tốt của hoàng thượng, trước khi ngủ còn phải cầu nguyện, phù hộ ngô hoàng thân thể khang thọ, thuận tâm như ý. Ngươi thì giỏi rồi, lại dám nói lão sư của bổn quan dạy hư học trò heo chó không bằng. Chính miệng ngươi nói, có phải muốn tạo phản hay không?
Lời của Chu Thiên Giáng hù Đường Tề Lực muốn nhũn chân, y làm sao biết tên này là học trò của hoàng thượng. Với lại từ khi khai quốc đến nay, y chưa từng nghe nói Hoàng thượng có thu nhận đệ tử.
- Chu, Chu Thiên Giáng, ngươi đừng nói xằng nói bậy, cẩn thận bổn quan bẩm báo triều đình, trị tội khi quân của ngươi. Triều đình ta từ khi khai quốc tới nay chưa từng nghe nói có việc này, ngươi muốn bị diệt cửu tộc à. Diêu Nhất Bình nghiến răng nghiến lợi nói, y căn bản cũng không tin tưởng.
- Bổn Cách Cách có thể làm chứng, Chu Thiên Giáng đại nhân đúng là học trò duy nhất của bá phụ Thành Võ Hoàng. Ngọc Cách Cách nói xong, khoan thai bước ra.
Vừa rồi ba người ở sảnh bên lắng nghe, chỉ biết Diêu Nhất Bình xem như bị Chu Thiên Giáng bắt được nhược điểm. Tuy nhiên thân phận "học trò" này của Chu Thiên Giáng chưa chính thức hạ ý chỉ, cho nên Ngọc Cách Cách đành phải ra mặt làm chứng. Nàng ra mặt, quan ti mặc dù đánh tới triều đình, Diêu Nhất Bình cũng phải thua.
Chu đại quan nhân đắc ý nháy mắt với Ngọc Cách Cách, ý nói nàng đến rất đúng lúc, nắm bắt thời cơ cũng không tệ, tuy nhiên động tác nháy mắt đó trong mắt của Ngọc Cách Cách lại có ý đùa giỡn. Ngọc Cách Cách đỏ mặt, len lén nhìn Chu Thiên Giáng.
Diêu Nhất Bình choáng váng. Ngọc Cách Cách đại biểu cho Tĩnh vương gia, nàng đi ra làm chứng nói rõ chuyện này nhất định là sự thật. Diêu Nhất Bình hận chỉ muốn tát miệng của mình, chửi Chu Thiên Giáng một trận cũng không sao, khi không lôi lão sư hắn vào làm gì.
Chu Thiên Giáng nghiêm mặt nói: - Người đâu, báo với Chu đại nhân một tiếng, nói Thục Thiên Phủ Hình Bộ Tuần ti Diêu Nhất Bình nhục mạ Thánh Thượng, tạm thời giam giữ ở quan dịch trạm, đợi sau khi bẩm báo việc này với Hình Bộ thì xử lý tiếp. Chu Thiên Giáng vừa dứt lời, một gã hộ vệ liền đáp ứng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
- Chu đại nhân, oan uổng quá, hạ quan vừa rồi chỉ vô ý thôi mà. Diêu Nhất Bình nhũn người, khẩn trương cầu xin tha thứ.
Chu Thiên Giáng bĩu môi, phất tay gọi người áp giải Diêu Nhất Bình lui đi. Thời đại này không phải kiếp trước, làm gì cũng nói pháp chế thủ tục. Ở thời đại này, Hoàng đế lão tử chính là pháp luật lớn nhất, mặc kệ ngươi làm quan lớn đến đâu, chỉ cần dám nhục mạ Hoàng thượng thì có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Trừ phi là quyền lợi lớn đến mức có thể tạo phản, Hoàng thượng mới cúi đầu với ngươi.
Chu Thiên Giáng nhìn Đường Tề Lực đang hoang mang: - Đường Thông phán, chẳng hay ngài còn có chuyện gì?
- Hả? ta, ta muốn tới hỏi Chu đại nhân, tại sao phải giam giữ thuế nha Kế phòng và quản kho? Đường Tề Lực lấy lại tinh thần, y vừa rồi không hề nhục mạ Thánh Thượng, sợ gì chứ. Hơn nữa nơi này là Thục Thiên Phủ, cho dù không thừa nhận chuyện nhục mạ cũng không hề gì.
- Giam giữ? Không có. Đường đại nhân, ngài cũng không biết mấy tên Kế phòng vừa nói về tính quan trọng của sổ sách, bổn quan liền kinh sợ. Vốn định không kiểm tra sổ sách nữa, nhưng lại nghĩ bổn quan vì chuyện này mà tới đây, không tra không được. Cho nên bổn quan nghĩ đến phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên, vừa không sợ hủy hoại sổ sách vốn có, lại có thể tra ra mọi chuyện. Không còn cách nào, bổn quan chỉ có thể quản lý, bảo bọn họ sao chép thêm một bản sổ. Đương nhiên, vì phòng ngừa làm giả sổ sách và có người phá hư, bổn quan sẽ đối chiếu với bản gốc bất cứ lúc nào. Hơn nữa trong lúc bọn họ sao chép sổ sách, bất cứ ai cũng không được tiếp cận. Chu Thiên Giáng rất nghiêm túc giải thích với Đường Tề Lực.
- Chu đại nhân, chẳng lẽ vì chuyện của ngươi mà khiến cho tất cả nha môn Thục Thiên Phủ đình chỉ làm việc à?
- Ầy, ta nói, nha môn người ta có làm việc hay không, làm quái gì liên quan đến ngài?
- Ngươi! Chu Thiên Giáng ngươi giỏi lắm, mấy người kia quản lý các khoản thu chi của toàn bộ phủ nha. Bọn họ nếu không làm việc, các nha môn khác chẳng lẽ để đói chết hết à? Đường Tề Lực căm tức nhìn Chu Thiên Giáng.
- Hay thật, chẳng lẽ thuế phủ Thông phán ngài là kẻ bất tài, thiếu vài tên sâu bọ thì không làm việc được à? Đường Tề Lực, điểm này lão tử nhất định phải bẩm báo Hộ bộ, ngài đây là không làm tròn trách nhiệm. Còn nữa, thuế khoản ngân khố quốc gia quan trọng hay là sổ sách nha môn quan trọng? Ta thấy ngài đã lẫn lộn rồi đấy, căn bản không hề xứng làm quan. Chu Thiên Giáng nói thẳng vào mặt của Đường Tề Lực, chỉ sợ không làm lớn chuyện.
Sắc mặt Đường Tề Lực lúc trắng lúc xanh, tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi. Y phải khẩn trương đi cáo trạng, không hành chết tên Chu Thiên Giáng đáng ghét này, Đường Tề Lực thiếu điều có nước thắt cổ. Nơi này là Thục Thiên Phủ, không phải là kinh thành, Đường Tề Lực thầm nhủ tất cả vẫn do Chu Đại Trung định đoạt.
Đường Tề Lực vừa đi, Tứ Hoàng tử và Quách Dĩnh khẩn trương đi ra. Đừng nhìn họ có thân phận hiển hách, trong lòng ít nhiều đều thấy căng thẳng. Triều Đại Phong từ khai quốc đến nay không biết từng phát sinh bao nhiêu lần phủ nha phạm thượng tác loạn, nếu áp bức Chu Đại Trung đến đường cùng, chỉ sợ bọn họ không thể bước ra khỏi quan dịch trạm.
- Thiên Giáng ca ca, có phải huynh hơi lỗ mãng hay không? Trừng phạt một chút được rồi, Diêu Nhất Bình là quan viên tòng tứ phẩm, bắt y giam lại sẽ lớn chuyện đó. Ngọc Cách Cách lo lắng nói.
Chu Thiên Giáng nghiêm mặt: - Mọi người nghe đây, hôm nay mấy tên Kế phòng đến kiếm chuyện, ta đã nghĩ thông suốt một điểm trọng yếu. Thực ra chúng ta đều là quân cờ trên bàn cờ, căn bản không quản được đại cục. Ta vốn tưởng rằng tìm được bạc rồi thì xong việc, giờ lại thấy ta nghĩ quá đơn giản rồi, dù bạc có đặt ở trước mặt chúng ta, ta cam đoan cũng không thể vận chuyển ra khỏi Thục Thiên Phủ. Cho nên chỉ khi làm lớn chuyện, bức ép đại nhân vật đứng sau màn này trực tiếp so chiêu mới được. Nếu Hoàng thượng thắng, tất cả đều vui vẻ, chúng ta đều có công lao. Một khi Hoàng thượng cúi đầu nhận thua, các tỷ muội, nơi này chính là chỗ chôn thân của Chu Thiên Giáng ta. Dù sao không đem bạc trở về cũng chết, vậy chi bằng đánh cuộc một ván, xem chúng ta làm có đúng hay không.
Mọi người nghe xong, cảm thấy đúng là như vậy. Tứ Hoàng tử nghĩ ngợi một chút, cảm thấy khá lo sợ.
- Thiên Giáng, Diêu Nhất Bình quản lý tất cả bộ khoái nha dịch của Thục Thiên Phủ, ngươi không sợ những người đó đập phá quan dịch trạm của chúng ta sao? Tứ Hoàng tử lo lắng nói.
Nơi này không phải kinh thành, người phía dưới mặc kệ bọn họ có thân phận gì, người ta chỉ nghe lời người lãnh đạo trực tiếp. Trong tay Chu Thiên Giáng vừa rồi không có thánh chỉ bắt Diêu Nhất Bình, người ta hoàn toàn có thể tiến vào cướp người. Chỉ cần không tổn thương đến Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách, những người khác không tránh khỏi việc bị đánh tàn bạo. Một khi Diêu Nhất Bình được cứu ra, không ai đoán được y có cắn ngược lại họ hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT