Chu Thiên Giáng nghiêm mặt nói:

– Báo với các huynh đệ chuẩn bị, nếu không ổn thì giết. Hai ngàn người hỗn chiến trong thành cũng không có nhiều sức chiến đấu. Chỉ cần ra khỏi Ngọc Phong thành, bọn người kia tuyệt đối không dám truy kích.

Chu Nhất nhìn Hạ Thanh đang nói chuyện, hắn gật đầu, ra dấu tay với huynh đệ bên này. Chu Nhất im lặng hạ xong mệnh lệnh, lập tức có hai mươi huynh đệ thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ đi về phía cửa thành. Chỉ cần bên này vừa động thủ, bọn họ sẽ lập tức giải quyết quan binh trên cửa thành.

Đúng lúc này, một phú thương trung niên chạy ra từ trong thành, vừa chạy vừa la lên:

– Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm… Lưu Bách hộ, ngài không thể chặn đội xe này lại.

Nghe thấy tiếng la, mọi người sửng sốt. Tiểu đầu mục nhìn phú thương trung niên kia, đơ ra một hồi rồi khẩn trương cười đến gần.

– Ầy, tại sao Phùng chưởng quỹ ngài lại tới đây. Thế nào, ngài biết đội xe này à?

Tiểu đầu mục khách khí hỏi.

– Hầy! Đều là người nhà cả, thương đội là của bà ngoại con ta. Mấy hôm trước ta vừa nhận được thư nhà, không ngờ nhanh như vậy đã tới rồi. Lưu Bách hộ, nể mặt tại hạ đi.

Người đàn ông trung niên cười nói.

– Xem ngài nói kìa, chúng ta là ai chứ, về sau Phùng chưởng quỹ ngài nói tốt vài lời với thành chủ đại nhân, tiểu nhân đã biết ơn ngài lắm rồi.

Tiểu đầu mục nói xong bèn quay lại phất tay:

– Nhìn cái gì, Phùng đại chưởng quỹ đến đây, tiểu tử các ngươi còn không lui xuống.

Mấy tên lính khẩn trương buông dây cương lui về một bên. Vị Phùng chưởng quỹ kia mỉm cười đi tới, thưởng mỗi người một phần bạc.

Chu Thiên Giáng lấy làm lạ nhìn, không biết Phùng chưởng quỹ này là người thế nào, tại sao đột nhiên đến giúp bọn hắn. Hạ Thanh, Chu Nhất vẫn duy trì cảnh giác, Đại Ngưu cầm thiết côn dè chừng đứng cạnh Chu Thiên Giáng.

Phùng chưởng quỹ tiếp đón xong binh lính, lúc này mới đến trước mặt Chu Thiên Giáng. Phùng chưởng quỹ thấy binh lính đã trở về cửa thành, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:

– Xin hỏi, ngài có phải là Chu đại nhân không?

Chu Thiên Giáng sửng sốt:

– Ồ, vị khách quan kia, ngài nhận lầm người rồi, tại hạ họ Lâm.

Dứt lời, Chu Thiên Giáng liếc mắt với Chu Nhất. Nếu đối phương biết thân phận của hắn, chỉ càng khiến Chu Thiên Giáng nghi ngờ hơn.

– Đại nhân không cần lo lắng, tại hạ là môn hạ của Mục Kỳ đại nhân – Niêm Can Xử Chu Tước Sứ Phùng Hiểu Hiểu, được lệnh của Mục Kỳ đại nhân, mấy ngày nay đang đợi đại nhân đến.

Dứt lời, Phùng chưởng quỹ liền ra hai dấu tay với Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng căn bản nhìn không hiểu, nhưng Lâm Phong trong xe lại thấy rất quen:

– Thiên Giáng, là người của Niêm Can Xử.

Lâm Phong nói.

Tứ Sứ Niêm Can Xử đều có đều có ám ngữ riêng, nếu Chu Nhị ở đây thì có thể nhận ra. Đừng nhìn Chu Nhất là Thanh Long Vệ, song lại không biết ám ngữ của thủ hạ Chu Tước Sứ. Cũng may có Lâm Phong đi theo, ám ngữ nào lão cũng thuộc nằm lòng.

Lần này Chu Thiên Giáng yên tâm, khẩn trương sai người buộc chặt xe pháo lần nữa. Xem ra Phùng chưởng quỹ này có quan hệ không tệ với thành chủ, thực lực của Niêm Can Xử lại một lần nữa được thể hiện.

Chu Thiên Giáng không dám ở trong thành. Được Phong chưởng quỹ tự mình dẫn dắt, hắn nhanh chóng vượt qua Ngọc Phong thành.

– Phùng chưởng quỹ, phiền ông báo với huynh đệ trong thành phía trước, bảo bọn họ hai ngày này chờ cửa thành. Nếu chẳng may phát sinh chuyện như hôm nay nữa, chỉ có thể dựa vào mấy huynh đệ các ông hỗ trợ.

Chu Thiên Giáng thành khẩn nói.

– Chu đại nhân yên tâm, chuyến lên bắc này không cần vào các thành trì khác, có thể tránh thành mà đi. Nhưng Bắc thành quan là nơi giáp giới giữa Đại Phong và Thiên Thanh thì mọi người phải đi qua. Tôi lập tức truyền tin báo với huynh đệ Bắc thành quan bảo bọn họ chuẩn bị tốt mọi chuyện, giúp mọi người thuận lợi xuất quan.

– Vậy cảm ơn nhé, nếu hôm nào rảnh, ta sẽ mời Phùng chưởng quỹ uống rượu.

Chu Thiên Giáng chắp tay nói.

Phùng chưởng quỹ và đám người Chu Nhất cáo biệt, Chu Thiên Giáng lĩnh đoàn xe tiếp tục lên bắc. Đã có người của Niêm Can Xử hỗ trợ, đoạn đường này khá dễ đi. Hắn chỉ sợ chưa tới nước Thiên Thanh, nửa đường lại phát sinh chuyện gì khác.

Chu Thiên Giáng chỉ mất nửa ngày đã rời khỏi Ngọc Phong thành, có điều chuyện “cọc buộc ngựa” bằng sắt tinh đã nhanh chóng truyền đến địa bàn của Chu Diên Thiên.

Không đến hai ngày, Chu Diên Thiên cũng nhận được tin tức. Biết có người dùng sắt tinh nặng mấy ngàn cân tạo ra “cọc buộc ngựa”, Chu Diên Thiên lập tức nghĩ là do mật thám nước Thiên Thanh lén vận chuyển sắt tinh. Sắt tinh này ở bất kỳ chỗ nào cũng là hàng “nóng”, thậm chí lại là hàng cấm ở Thiên Thanh. Mấy ngàn cân sắt tinh tới nước Thiên Thanh, vậy có thể tạo ra một đống binh khí hoàn mỹ.

Chu Diên Thiên không dám xác định là Ương Kim tộc hay là Ô Tộc lén vận chuyển sắt tinh này. Nếu như là Ô Tộc thì tốt, bọn họ đã âm thầm đã đạt thành hiệp nghị. Nếu chẳng may là Ương Kim tộc, vậy đối với Chu Diên Thiên cũng không có lợi.

Nghĩ vậy, Chu Diên Thiên lập tức hạ lệnh, sai người thúc ngựa đi tới Bắc quan khẩu, bất kể thế nào cũng phải chặn thương đội này lại.

Chu Thiên Giáng càng tiến về phía bắc, bóng người càng thưa hẳn đi. Chu Thiên Giáng làm theo lời Phùng chưởng quỹ, hắn không vào thành nữa, trừ phi lúc cần thiết, hắn sai Hạ Thanh dẫn theo vài người vào trong thành mua một ít đồ ăn, nếu không đều tránh thành mà đi.

– Thiên Giáng, sau khi tới Thiên Thanh, ngươi tính trợ giúp Ương Kim tộc như thế nào?

Lâm Phong ngồi trong xe nhìn Chu Thiên Giáng hỏi.

– Sư phụ, việc này cũng khó nói, chiến sự thay đổi nháy mắt, nhất định phải biết tình huống cụ thể của Ương Kim tộc mới có thể định đoạt. Tuy nhiên, nhất định phải có được sự tín nhiệm của Ương Kim tộc, bằng không bất luận kế hoạch gì cũng thất bại.

Chu Thiên Giáng lẳng lặng thưởng thức trà sữa, nói.

– Ngươi tốt nhất là thay tên đổi họ, bằng không để đối phương biết thân phận của ngươi, không chừng sẽ bắt ngươi giao dịch với Chu Diên Thiên. Thiên Thanh và Đương Vân đều có mật thám ở kinh thành, tiểu tử ngươi hiện tại rất nổi danh, Ương Kim tộc biết thân thể của ngươi trị giá bao nhiêu.

Lâm Phong nhắc nhở.

Chu Thiên Giáng lắc đầu:

– Sư phụ, nếu muốn lấy được tín nhiệm của đối phương, chúng ta nhất định phải thành khẩn trước mặt bọn họ. Hơn nữa cho dù thay đổi thân phận, Ương Kim tộc dựa vào cái gì tin tưởng con? Ai sẽ tin một thương nhân Đại Phong vô danh có thể giúp bọn họ thay đổi vận mệnh. Lần này nếu muốn hoàn thành sứ mệnh của hoàng thượng, chỉ có thể dựa vào uy vọng chiến đấu trước đó và địa vị ở Đại Phong của con để lấy được sự tín nhiệm của đối phương.

– Ngươi không sợ đối phương sẽ bắt ngươi để đổi lấy việc Chu Diên Thiên xuất binh sao?

Lâm Phong nhướn mày.

Chu Thiên Giáng cười khổ:

– Sư phụ, con cũng không có cảnh giới cao như thánh nhân, đương nhiên là sợ.

– Nếu sợ, ngươi làm như vậy chẳng phải rất nguy hiểm à?

Lâm Phong lấy làm lạ nhìn Chu Thiên Giáng.

– Không làm vậy cũng không được, sớm muộn gì cũng phải dùng thân phận thật ngả bài với đối phương. Ý định của Thành Võ Hoàng là khiến hai tộc đánh không phân cao thấp, kiềm chế lẫn nhau, không rảnh bận tâm Đại Phong. Nếu thật sự theo ý của Thành Võ Hoàng mà xử lý, con đoán phải ở Thiên Thanh tám mười năm. Tương tự như vậy, chi bằng giúp đỡ Ương Kim diệt Ô Tộc.

– Nói vậy nước Thiên Thanh không thống lĩnh thiên hạ như Ương Kim tộc, vẫn là mối uy hiếp đối với Đại Phong.

– Ha ha.

Chu Thiên Giáng cười:

– Thứ con muốn chính là kết quả này. Con giúp đỡ Ương Kim tiêu diệt Ô Tộc, bọn họ sẽ biết chỉ cần có con ở đây, họ đừng hòng xúc phạm Đại Phong. Cứ như vậy, trước mặt phụ tử Thành Võ Hoàng con lại có thêm vốn giữ mạng.

– Tiểu tử ngươi có không ít ý nghĩ quỷ quái, có điều vi sư vẫn cảm thấy bại lộ thân phận vô cùng nguy hiểm.

– Được bước nào xem bước đó, hiện tại người của Chu Nhị và Chu Tứ đã đến nước Thiên Thanh, đợi thăm dò thực lực của hai bên hẵng tính.

Chu Thiên Giáng cũng thiếu tự tin, chỉ có thể tới nước Thiên Thanh rồi nói sau.

Lâm Phong gật đầu, cảm giác tin tưởng của lão đối với Chu Thiên Giáng xuất phát từ nội tâm. Đừng nhìn Chu Thiên Giáng không học được nhiều võ học kỹ xảo, thậm chí có lúc làm việc giống hệt du côn, nhưng khi làm đại sự Chu Thiên Giáng lại rất nắm vững. Hành vi lỗ mãng trong mắt người ngoài, tới tay hắn lại có thể trở nên thần kỳ. So với Chu Thiên Giáng, Lâm Phong cảm giác mình già thật rồi. Nếu Chu Thiên Giáng có chủ kiến của mình, Lâm Phong quyết định không quấy nhiễu bất luận hành động nào của hắn. Nhiệm vụ của lão chỉ có một, chính là phải toàn lực bảo vệ Chu Thiên Giáng.

Đoàn xe ngựa không dừng vó, tuy đi mất công đi vòng, rốt cục đến buổi trưa ngày thứ sáu, họ đã tới Bắc quan thành – yếu địa chiến lược của triều Đại Phong.

Có kinh nghiệm từ Ngọc Phong thành, khi cách Bắc quan thành còn mười lăm dặm, Chu Thiên Giáng liền hạ lệnh đoàn xe ngừng lại.

– Sư phụ, xem ra còn phải phiền lão nhân gia ngài đi một chuyến, liên lạc với ám thủ Niêm Can Xử trong Bắc quan thành xem bọn họ đã chuẩn bị tốt chưa, đừng để đến cửa thành lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Chu Thiên Giáng cung kính nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play